Môn Thần

Những Trợ Thủ Đ...

2024-10-09 09:53:10

Mặc dù Adilene đã rất hào sảng khi đề nghị một bản hợp đồng vô thời hạn, nhưng Lê Nhật không phải loại người lợi dụng lúc người khác cao trào mà trục lợi. Hắn còn đang biết ơn bà chị này rất nhiều vì đã gián tiếp cứu mạng hắn.

Nếu không phải nhờ chiếc áo giáp 115 kí lô gram kia, hẳn giờ này Lê Nhật đã không đứng đây, vì vậy hắn lùi một bước nói:

“Adilene đừng xúc động. Với một bộ óc thiên tài như chị, tôi sẽ không ràng buộc chị bất cứ điều gì. Vậy đi, để chị có thể thoải mái nhất, và cũng là cho Tướng Hank một câu trả lời thỏa đáng. Chị vẫn sẽ đóng vai trò đắc lực trong kế hoạch của tôi, đồng thời, chị hoàn toàn tự do quyết định khi nào rời đi. Nhưng ba năm đầu tiên thì tôi vô cùng cần chị, vì vậy, xin hãy tận lực trong thời gian này.”

Lời nói tuy đơn giản, nhưng Lê Nhật lại cúi người một cái thật sâu khiến cho Adilene nhìn hắn như không tin nổi, trong lòng có nhiều cảm xúc mà bấy lâu nay khao khát muốn có mà không được. Dáng người uyển chuyển, bước tới chạm vào những chi tiết máy móc và sinh vật của Sinh Cơ Thú, trong ánh mắt chỉ có si mê mà nói:

“Không ngờ, cậu còn trẻ như vậy lại biết cách lấy lòng người khác. Lúc nãy tôi cũng chỉ là quá hào hứng mới nói vậy, nếu cậu thật sự đồng ý tôi cũng chỉ lười nhác làm cho xong, chủ yếu chỉ muốn tiếp cận Sinh Cơ Thú này. Nhưng với lời cậu vừa nói. Thật sự, không dốc sức không được rồi.”

Lê Nhật cười tươi, hắn đã đúng trong nước đi này, đối với những người như Adilene không thể dùng chiêu trò để hoàn toàn nắm lấy. Nhất định phải có được sự tận tâm của bà chị thiên tài này, thì hiệu quả đạt được mới là cao nhất.

Magie nhìn người yêu với một cái nhìn hoàn toàn khác, đôi mắt đầy sự pha trộn giữa kinh ngạc và một chút không tin. Trước khi đến đây, nàng đã cảnh báo nhiều lần về việc Adilene là người khó tính, tính tình thay đổi thất thường và có phần không bình thường. Thậm chí, nàng còn lo lắng rằng chuyến đi này chỉ là sự lãng phí thời gian.

Thế nhưng, mọi sự lo sợ của Magie dường như tan biến khi nàng chứng kiến cách Lê Nhật đối đáp, từng câu nói, từng cử chỉ của hắn đều khiến Adilene hài lòng một cách đáng ngạc nhiên.

Magie vẫn nhớ rõ lời cảnh báo của mình, nhưng lúc này, nàng nhận ra rằng Lê Nhật là người có khả năng làm dịu mọi căng thẳng mà Adilene tạo ra. Ánh mắt của Adilene, từ lạnh lùng và khó chịu, dần chuyển sang sự hài lòng hiếm hoi mà nàng chưa từng thấy ở bà chị này.

Có lẽ điều khiến Magie bất ngờ hơn cả là cách Lê Nhật không chỉ hiểu rõ tâm trạng khó đoán của Adilene, mà còn điều chỉnh mọi động thái của mình để đối phó với một cách hoàn hảo, như thể hắn đã quen với việc xử lý những tình huống phức tạp như thế này từ lâu.

Magie cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, nhưng đồng thời cũng không khỏi suy nghĩ về bản thân. Lê Nhật không chỉ là một người mạnh mẽ và quyết đoán trong trận chiến, mà còn tinh tế đến mức có thể điều khiển cả những tâm lý khó lường nhất. Nhìn hắn lúc này, Magie thấy rõ rằng nàng đã đánh giá hắn quá thấp, trong ánh mắt say đắm lại ngập tràn thêm sự hãnh diện.

Lê Nhật để Sinh Cơ Thú ở lại chỗ Adilene, căn dặn nó không được gây bất kỳ động tĩnh nào làm kinh sợ người khác. Nhất định phải hợp tác với những yêu cầu của Adilene, nhưng nhìn lại, Sinh Cơ Thú dường như đang có một biểu cảm sợ hãi thì đúng hơn, nó rùng mình mấy cái như muốn nói:

“Chủ nhân, xin đừng bỏ ta lại với người này, có thể sẽ hại chết ta đó.”

Biểu cảm hoàn toàn đối lập với Sinh Cơ Thú, Adilene lại mừng như phát điên, không ngừng rối rít mà bảo cả đời sẽ tận tụy vì hắn. Lê Nhật lắc đầu cười cho qua, thì ra bà chị này mỗi lúc cao hứng đều sẽ nói ra những lời phóng đại như vậy.

Tạm biệt Adilene, Lê Nhật dẫn Magie rời đi trong sự sợ hãi của Sinh Cơ Thú, nó không ngừng khóc lóc cầu xin, truyền âm nói:

“Chủ nhân, xin hãy thương xót. Người này nhìn ta như kiểu sẽ phanh thây ta ra đó.”

Lê Nhật không mảy may bận tâm đến Sinh Cơ Thú, mặc cho nó có van nài cầu xin. Hắn hiểu rõ rằng loài sinh vật này không dễ bị tiêu diệt, và bản chất tồn tại của nó đã gắn kết chặt chẽ với hắn thông qua liên kết.

Sinh Cơ Thú, một khi đã ở gần hắn trong thời gian đủ để hút đầy năng lượng thông qua liên kết. Nó có thể rời xa hắn một thời gian mà không gặp vấn đề gì. Điều quan trọng nhất là trước khi cạn kiệt, chỉ cần quay lại gần Lê Nhật để "sạc" lại liên kết đó.

Lúc này, Lê Nhật không cần phải bận tâm đến nó. Thứ hắn thực sự phải chú ý là tin nhắn vừa nhận được từ Saori Himoji. Cô bé đã gửi một thông điệp khẩn cấp, với những chi tiết đầy ẩn ý và gấp gáp khiến hắn phải ngay lập tức hành động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Saori Himoji không phải là người dễ bị cuốn vào sự lo âu không cần thiết, ngược lại, cô bé nổi tiếng với khả năng phân tích thấu đáo và sự dự đoán gần như hoàn hảo. Chính vì thế, bất cứ tin tức nào từ cô bé cũng đáng để hắn ưu tiên hàng đầu.

Không lãng phí phút giây nào, chỉ vài giờ sau, Lê Nhật và Magie đã có mặt tại căn cứ bí mật Cò Việt, nằm ngoài rìa Spatium. Không khí tại căn cứ căng thẳng nhưng không thiếu phần ấm cúng, mang theo cảm giác yên bình lạ thường.

“Điều đó là thật sao?” Lê Nhật cất tiếng, vẻ lo lắng và ngờ vực hiện rõ trên khuôn mặt. Tin tức Saori Himoji gửi đến quá đỗi quan trọng, khiến hắn dù là người điềm tĩnh cũng không khỏi xao động. “Thật sự thứ anh gửi đến lại thần kỳ như vậy sao, Himoji?”

Saori Himoji đang định trả lời, nhưng trước khi cô kịp mở lời, Chúc Ly từ bên cạnh đã bước tới, cắt ngang bằng giọng nói lanh lảnh quen thuộc:

“Để tôi minh họa cho cậu thấy. Mọi người lùi lại đi.”

Tất cả theo lời cảnh báo của Chúc Ly, lùi ra phía sau tạo thành một khoảng trống đủ rộng. Lê Nhật, dù còn khó hiểu, vẫn nghe theo, mắt không rời khỏi cô nàng. Mọi người đều chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.

Chúc Ly đứng lặng giữa khoảng trống, đôi mắt nhắm lại như đang tập trung toàn bộ ý chí. Rồi đột ngột, từ người cô bốc lên những tia lửa màu đỏ cam, lan tỏa ra xung quanh.

Như một nàng tiên rực lửa, cả cơ thể cô dần dần được nâng bổng khỏi mặt đất, ngọn lửa rực sáng bao quanh, hình thành một lớp bảo vệ đỏ rực, tựa như lớp áo giáp lửa. Ngọn lửa không chỉ đơn thuần là sức mạnh, mà còn thể hiện sự uy nghi của dị năng, khiến cho Lê Nhật không khỏi ngỡ ngàng.

Trước mắt Lê Nhật và Magie, cảnh tượng này quả thật phi thường. Nhưng trái ngược với sự ngạc nhiên của họ, những người khác, từ Lý Minh, Tiến Sĩ Cường đến Mỹ Mỹ, đều đứng yên quan sát với vẻ thản nhiên, như đã quá quen với sức mạnh của Chúc Ly.

Ngọn lửa bao quanh cô ngày càng mạnh mẽ, không khí xung quanh bị thiêu đốt, tạo ra những làn sóng nhiệt dữ dội. Sức nóng bức người bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng, khiến mọi người phải nheo mắt trước cơn lốc lửa đang dâng trào. Dù chỉ đứng quan sát, Lê Nhật cũng cảm nhận rõ rệt sức mạnh khủng khiếp mà Chúc Ly vừa thể hiện.

Trong nháy mắt, Chúc Ly vung tay, một dải lửa dài phóng ra, cuốn lấy chiếc ghế gần đó. Chiếc ghế chưa kịp chịu lực, lập tức bị thiêu rụi thành tro bụi, tan biến hoàn toàn trong không khí.

“Đã thấy ta lợi hại chưa?” Chúc Ly nháy mắt với Lê Nhật, vẻ tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

Tiến Sĩ Cường, mắt long lanh vì xúc động, lên tiếng với giọng trầm đầy hưng phấn:

“Nhiệt độ ngọn lửa Chúc Ly tạo ra vừa rồi đã đạt hơn 3000 độ C, gấp ba lần so với trước đây!”

Saori Himoji mỉm cười, chỉnh lại gọng kính cận với ánh mắt lấp lánh đầy niềm tự hào mà nói:

“Tất cả là nhờ những vật thể kỳ lạ mà anh đã gửi cho em. Em phát hiện đó là kiến thức từ thế giới khác, một phương pháp điều động năng lượng gọi là linh lực, thứ năng lượng mà ở thế giới này không có. Nhưng em đã sửa đổi và tinh lọc lại để mọi người có thể luyện tập. Không ngờ chỉ trong vài ngày, chị Chúc Ly đã tiến bộ vượt bậc thế này.”

Lê Nhật dần hiểu ra, trong lòng hắn dâng lên cảm giác biết ơn và ngạc nhiên. Thì ra, Saori đã chuyển hóa tri thức từ một thế giới tu tiên, biến nó thành thứ mà họ có thể sử dụng trong thực tại khắc nghiệt này.

“Phải nhờ cả Satano nữa.” Tiến Sĩ Cường tiếp tục, ánh mắt rạng ngời. “Ngôn ngữ cổ xưa đó cũng không làm khó được đứa bé này.”

Satano, đứng ở phía sau, hỉnh mũi đầy tự hào, mắt nó sáng lên vui sướng.

“Em rất vui khi có thể giúp mọi người!” Giọng nói của nó vang lên đầy hãnh diện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không kiềm chế được niềm xúc động, Lê Nhật tiến tới ôm chầm lấy Satano, khẽ nói:

“Cảm ơn em, Satano. Đây thật sự là đại công.”

Satano đỏ mặt, nhưng sự tự hào hiện rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt long lanh như thể chỉ cần lời khen này từ Lê Nhật, đó đã là phần thưởng quý giá nhất cho nó.

Saori Himoji nhẹ nhàng, khẽ lướt ngón tay bắn tới Lê Nhật một màn hình ảo chi tiết.

“Em đã chuẩn bị và chia cho mỗi người một phương pháp tập luyện riêng biệt. Aram và Lý Minh cũng có, nhưng họ đang đóng cửa nghiên cứu, chưa chịu đi ra. Còn đây là cái mà Tiến Sĩ Cường dày công thiết kế đặc biệt dành riêng cho anh.”

Lê Nhật cúi đầu thật sâu, cảm giác xúc động lấp đầy trong lòng khi hắn nhìn về phía Tiến Sĩ Cường, người mà hắn coi như cha thứ hai của mình. Ánh mắt hắn chan chứa sự biết ơn và kính trọng, không phải chỉ vì những lời chỉ dạy, mà còn vì tình cảm chân thành mà Tiến Sĩ Cường đã dành cho hắn suốt thời gian qua.

Từ khi đặt chân đến Spatium, ông đã luôn âm thầm dõi theo, bảo vệ và hướng dẫn hắn, giống như một người cha bảo bọc đứa con trong những thời khắc khó khăn nhất.

“Chú Cường, Saori Himoji, Satano...” Lê Nhật chậm rãi nói, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định. “Tôi hứa sẽ không phụ lòng mọi người. Nhất định phải nâng cao thực lực, sẽ biến công sức của mọi người trở thành kết quả cụ thể.”

Lời hứa ấy không chỉ là cam kết với những người thân yêu trước mặt, mà còn là lời tự nhắc nhở bản thân. Những khó khăn, những trận chiến khốc liệt mà hắn đã trải qua dường như khắc sâu vào từng thớ thịt, từng tế bào trong cơ thể hắn.

Nhưng giờ đây, với sự giúp đỡ từ những người thân thuộc, hắn cảm thấy mình có thêm sức mạnh mới, một sự quyết tâm không thể lay chuyển. Ánh mắt hắn sáng lên, đầy nhiệt huyết.

Trên màn hình ảo trước mặt, dòng chữ lớn “Cân Bằng Năng Lượng Nội Tại” hiện ra, như thể thách thức và cũng đồng thời kích thích hắn. Hắn hiểu rằng đây chính là vì ám bệnh của hắn mà chuẩn bị, một sự chu đáo của Tiến Sĩ Cường dành cho hắn.

Saori Himoji đứng cạnh, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự tin tưởng khi chuyển sang Magie.

“Còn đây là dành cho chị, Magie.” Cô bé nói, giọng nói tràn đầy sự tự tin và phấn khởi. “Em tin rằng với khả năng điều khiển vật thể của chị, nó sẽ vô cùng thích hợp.”

Magie đón lấy màn hình ảo với nụ cười rạng rỡ. Tia sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật niềm vui và sự phấn khích trong ánh mắt. Trên đó hiện lên dòng chữ lớn “Khưu Vật Yếu Quyết”, một bí quyết để tối ưu hóa sức mạnh điều khiển vật thể của cô, thứ có thể biến cô trở thành một chiến binh đáng gờm hơn bao giờ hết.

"Thật sự cảm ơn em, Himoji." Magie nói, giọng nói chân thành, pha lẫn sự hồi hộp đầy háo hức. “Chị sẽ luyện tập ngay!”

Lê Nhật nhìn Magie, nhận thấy sự kiên định và tự tin trong đôi mắt nàng. Họ đều đang đi trên cùng một con đường, cùng đối diện với số phận nghiệt ngã, và tất cả đều quyết tâm tiến về phía trước.

Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, sự đoàn kết giữa họ càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Họ không chỉ là những chiến binh, mà còn là những đồng đội, những người bạn sẵn sàng chiến đấu vì tương lai của nhau.

Ngày hôm nay đánh dấu một bước quan trọng, nhân loại lần đầu tiên tìm ra phương pháp tập luyện và phát triển dị năng. Dù cho có là sao chép, chỉnh sửa của một thế giới khác, nhưng quan trọng hơn hết là, nó có hiệu quả.

Lê Nhật cảm thấy mãn nguyện khi nhìn những gương mặt bên cạnh. Quả thật, họ đều là những trợ thủ đắc lực mà không ai có thể thiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Môn Thần

Số ký tự: 0