Môn Thần

Thanh Niên Nhiệ...

2024-10-09 09:53:10

"Thím Pema bảo đến đây thôi, thím phải về, thím rất sợ những người này." Eun Ji nói với Lê Nhật, trước mặt là một núi rác cao, bốc mùi kinh tởm, chỉ hít một hơi thôi người không quen có thể ói. Có mấy căn lều vải được dựng lên, bên trong thấy được ánh đèn hiu hắt.

Lê Nhật gật đầu, vẻ mặt tỉnh táo nói:

"Cảm ơn thím, thím cứ về trước, lát tụi con sẽ mang thức ăn về cô nhi viện."

Thím Pema chưa đi vội mà còn nói gì đó với Eun Ji, xong cô nàng quay sang thuật lại cho Lê Nhật:

"Thím bảo hay là thôi đi, thím không muốn ai phải chết nữa."

Lê Nhật lắc đầu nói:

"Con lo được. Eun Ji cũng nên ở đây thôi, anh có thể tự lo được."

Eun Ji ra hiệu cho thím Pema rời đi rồi nói:

"Anh biết vì sao tôi biết đường dẫn anh tới cô nhi viện không?"

Lê Nhật cũng thắc mắc, nhưng chưa kịp đáp thì Eun Ji đã nói tiếp:

"Không phải chỉ có anh mới lo cho lũ trẻ."

Eun Ji như một cơn gió bỏ lại Lê Nhật phía sau, tiến nhanh đến một cái lều gần đó, âm thanh chiến đấu ngay lập tức vang lên, một tên bị đánh bay ra ngoài.

Lê Nhật trông thấy mà cười, cô nàng Eun Ji này tính nóng hơn cả cánh đàn ông, không thèm nói gì đã động thủ rồi.

Ánh sáng xung quanh khá là yếu ớt, hầu hết nguồn sáng đến từ mấy cái đèn ánh lên trong lều, nếu là người bình thường thì gần như mù, đưa bàn tay lên chỉ thấy lờ mờ vài ngón.

Cái lều không chịu nổi cuộc ẩu đả, gãy xẹp nhanh chóng, Eun Ji từ đó đi ra phủi phủi hai tay, âm thanh chiến đấu đánh động đến mấy cái lều xung quanh, cả đám bất hảo ùa ra, vay kín mít Lê Nhật và Eun Ji.

Chúng nói xì xào gì đó với âm điệu nghe thôi là biết một lũ mất dạy, không cần hiểu. Trong tay chúng vũ khí đầy đủ, thậm chí có đứa còn vác ra cả súng máy, là loại súng cũ thời đại trước, không phải của Spatium.

Lê Nhật cẩn trọng lui lại gần Eun Ji, nói nhỏ:

"Anh không sợ đạn, hai tên cầm súng để anh lo."

Eun Ji khẽ gật đầu, cũng là lúc cả đám đồng loạt lao vào. Nếu là tình huống bình thường song quyền nan địch tứ thủ, nhưng giờ thì khác rồi, cả Lê Nhật và Eun Ji đều là chiến sĩ của Spatium chỉ khác mỗi nơi huấn luyện thôi.

Những người này bình thường hung hăng thế nào, ở đâu không biết nhưng trước mặt hai người Lê Nhật chỉ như con nít trong mắt người lớn. Quyền cước trong bóng đêm càng thêm ác liệt, khó lòng phòng bị, vài phút thôi cả đám bị đánh bay lên trời, nằm la liệt. Hai tên cầm súng máy giờ mới nổ súng, chúng sợ bắn trúng đồng bọn nên đợi sau cùng mới bắn.

Lê Nhật nhanh như một con sóc, vừa hứng đạn vừa tiến lại gần, áp sát, đạn còn chưa bắn hết thì cả hai tên đã bị đá bay lên trời, vì trời tối nên không thấy chứ chúng đã chết trước cả khi rớt xuống đất.

"Anh… anh giết mấy tên đó rồi à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Eun Ji kinh hãi thốt lên, có vẻ như cô nàng lần đầu tiên thấy cảnh giết người. Lê Nhật lúc này mới để ý đến, tình huống quá nhanh, hắn cũng không có lựa chọn nào khác, đành phải cho cô gái trong mộng thấy cảnh máu me thôi.

"Ha… anh nghĩ chúng chết cả rồi. Em thấy đó, chúng muốn giết chúng ta mà, nếu em không ngại, anh muốn giết tất cả."

Lê Nhật đáp nhanh, hơi thở ổn định không có vẻ gì là mới đánh đấm một trận. Không đợi Eun Ji đồng ý, như một tia chớp đen, tốc độ Lê Nhật tăng tiến, bóng người lả lướt, thoáng cái đã đập nát đầu tất cả đám người kia, chỉ chừa lại một tên còn sống. Máu chảy nhuộm đỏ, nhầy nhụa lại thêm mùi từ bãi rác, đúng là tuyệt phối cho việc moi hết mọi thứ bên trong bụng bất cứ ai.

Eun Ji thốt lên sợ hãi, lần đầu tiên cô nàng thấy một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt, hình ảnh này quá trái ngược so với thiếu niên lúc nãy vẫn còn bẽn lẽn làm quen với nàng.

Trên người Lê Nhật bị bắn lỗ chỗ, máu me nhuộm đỏ nhưng vẫn không sao giấu đi khí thế và nhiệt huyết. Vết thương rất nhanh lành lại, đạn bị đẩy ra khỏi cơ thể.

Từ sau khi sống sót trở về từ lưỡi hái tử thần, Lê Nhật như thoát thai hoán cốt về mặt tinh thần, hiện giờ hắn cực kỳ dứt khoát và quyết đoán, không làm thì thôi, một khi đã làm phải quyết liệt đến cùng.

Eun Ji thì khác, nôn thốc nôn tháo rồi mới nói:

"Tại… tại sao phải giết hết bọn chúng, chúng ta chỉ cần thức ăn thôi mà."

Lê Nhật lắc đầu, lúc nãy hắn không muốn Eun Ji đi theo là vậy, miễn cưỡng nói:

"Cần phải diệt cỏ tận gốc, nếu tha cho chúng, sau khi rời đi thì những người ở khu ổ chuột này sẽ là nạn nhân bị chà đạp. Chỉ nội việc độc chiếm nguồn sống của khu ổ chuột khiến bao nhiêu người điêu đứng tội đã đáng chết."

Eun Ji thở gấp, lại nôn mửa một hồi rồi hỏi:

"Vậy sao còn để tên đó sống?"

"Anh cần biết chúng còn đồng bọn hay không? Eun Ji, giúp anh tra hỏi hắn đi." Lê Nhật thản nhiên đáp như đó là chuyện hết sức bình thường.

Eun Ji nôn đến xanh mặt, cũng đành nghe theo vì cô nàng biết Lê Nhật nói đúng. Bản thân cô không đủ can đảm và quyết đoán tới vậy để làm triệt để, nhưng không ngờ người thanh niên này lại đủ bản lãnh ôm hết tội ác vào người. Không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Sau một hồi nói chuyện, tên kia bị Eun Ji đánh thêm một hồi mới ngưng, rắc một tiếng cô nàng đá gãy cổ tên đó, chết ngay lập tức.

"Eun Ji, tại sao?" Lê Nhật kinh ngạc hỏi.

Eun Ji như vừa mất đi cả một nửa sức lực, hít thở khó khăn nói nhanh:

"Anh nói đúng, nếu tha cho chúng thì chính là tội ác với những người vô tội ở đây. Tôi giết hắn để cho anh biết việc anh làm được tôi cũng có thể làm được, tôi không phải người yếu đuối. Hắn nói đi theo hướng này, phía trước còn có một trại nữa, còn có thủ lĩnh của bọn chúng ở đó. Mau đi thôi, làm cho xong.”

Lê Nhật thở dài, không biết nói gì. Lần đầu tiên hắn thấy có người dám giết người ngay trước mặt người mình thích, không chỉ giết mà còn giết rất nhiều. Dù sao, giết người luôn gây ác cảm. Hắn đã làm rồi, lại còn lôi kéo được đối tượng cùng ra tay. Nếu tình yêu nảy sinh từ đây, có lẽ sau này không dám kể lại cho con cháu. Nghĩ đến đó, hai má Lê Nhật đỏ bừng, tim đập nhanh hơn cả lúc vừa ra tay với đám đầu gấu.

"Tên đó nói thủ lĩnh của bọn chúng là người có dị năng, chúng ta phải cẩn thận." Eun Ji nhắc nhỡ, trận chiến không khiến cô nàng mệt mỏi nhưng nôn quá nhiều cũng làm cho sắc mặt ảm đạm đi đôi chút.

"Lần này Eun Ji ở phía sau yểm trợ cho anh thôi, mọi việc cứ để anh lo."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Nhật quả quyết nói, phải chiến đấu với người có dị năng không phải chuyện đùa. Thân thủ của Eun Ji không tệ, nhưng nếu cô nàng bị thương thì hắn sẽ đau lòng lắm.

"Đừng có ra lệnh cho tôi. Anh tưởng có thể đánh thắng tôi chắc, chưa biết chừng anh tự lo cho anh đi."

Eun Ji quát lớn, phản ứng đúng y như những gì Lê Nhật tưởng tượng.

Lê Nhật lắc đầu lần nữa, cá tính của Eun Ji quá mạnh, rõ ràng là mấy lời khuyên nhũ bình thường không có tác dụng. Trước mắt đã là khu trại của thủ lĩnh bọn đầu gấu, nơi này chỉ có ba trại, hai nhỏ một lớn.

Không có trang trí hoa mỹ nhưng bên trong trại lại có đèn điện, chả biết chúng lấy điện ở đâu ra. Ánh sáng thế này không thích hợp để tập kích. Vốn dĩ Lê Nhật còn định nhờ vào bóng tối, lẳng lặng lẽn vào tiêu diệt từng tên một, nhưng xem ra kế hoạch phá sản rồi.

"Cút hết ra đây cho tao."

Lê Nhật đột nhiên hét lớn, nhiệt huyết thanh niên tuôn trào, đến cả Eun Ji cũng giật mình.

Từ trong ba căn liều có bảy tên lao ra, trên người trang phục tinh tươm hơn lũ trước đó, một tên ở giữa cao to hơn hẳn bọn còn lại. Chúng lại nói gì đó nhưng Lê Nhật chả hiểu, hắn lại hét lớn:

"Nói con mẹ tụi mày, chết hết đi."

Như cơn lốc cuồng loạn, nhanh và hiểm, Lê Nhật lao lên, hai tay cứng như sắt đá, không thua gì vũ khí lạnh, đòn hiểm hướng đến yết hầu giết chết tên gần nhất.

Tên này vừa ngã xuống loạt đạn đã phủ đầu Lê Nhật mà tới, âm thanh của súng máy khuấy đảo bầu trời đêm tĩnh mịch.

Đạn ghim vào người cũng chỉ làm động tác của Lê Nhật chậm lại đôi chút, máu cứ chảy, còn hắn thì cứ bường tới. Thân thủ như cơn gió, áp sát hai tên nữa, giết chúng chỉ trong một cái chớp mắt.

Nhanh hơn, mạnh hơn và hiểm hơn là những gì Lê Nhật đang thể hiện ra, mỗi động tác đều nhanh gọn, không thừa một chút nào. Đến khi tên thứ sáu bị đá bay cái đầu, thân thể nặng nề khụy xuống thì tên thủ lĩnh vẫn đứng đó, hắn vỗ tay tán thưởng, nói gì đó.

Lê Nhật mỉa mai trong lòng, cái đám rác rưởi này chiến đấu còn có thể đứng đó nói chuyện, đến khi chết lại còn có thể oán trách được ai.

Một mặt thì hắn nghĩ vậy nhưng tâm trí không hề buông lỏng, thân thể vẫn như tia chớp màu đen lướt đi trong bóng tối, cước lực cực mạnh hướng thẳng vào vùng thượng vị của tên thủ lĩnh cao to.

Tên thủ lĩnh cười lên thành tiếng, cả người phát ra năng lượng màu vàng, lập lòe, chớp giật như điện khiến cho cú đá của Lê Nhật vừa tới liền như bị dòng điện cường độ cao quật trúng, lập tức cả người giật bắn lên, cơ bắp co rút, ngã xuống nằm cứng đơ.

Biết bản thân đã khinh suất, dị năng của tên thủ lĩnh không ngờ lại là điều khiển dòng điện, giờ thì biết bọn chúng lấy điện ở đâu ra rồi. Suy nghĩ thoáng qua, Lê Nhật chật vật lăn ra xa, trong chiến đấu không có phong thái, hắn chỉ chú trọng hiệu quả, mặc cho lăn lộn có xấu xí thế nào miễn hiệu quả là được. Lùi lại khá xa, dòng điện vừa rồi khiến Lê Nhật hơi hoảng, lần đầu hắn phải đối mặt với một dị nhân có khả năng điều khiển nguyên tố nên tạm thời chưa có đối sách.

"Đau rồi hả, đã bảo cẩn thận mà." Eun Ji đắc ý trêu trọc.

"Đau thật nhưng cũng đáng, giờ thì biết năng lực của hắn là gì rồi. Anh cần vài giây suy nghĩ, sẽ có đối sách thôi. Eun Ji không nên tham chiến, dòng điện vừa rồi có thể sẽ khiến người khác trọng thương. Dị năng của anh là tự hồi phục, nên chỉ một lát sẽ khỏe lại thôi."

Eun Ji cũng hiểu, cô nàng tuy nóng tính nhưng không vì vậy khinh suất, lúc nãy chứng kiến tên thủ lĩnh chỉ một cái phất tay đánh bay Lê Nhật thì cũng kiên dè, không dám manh động.

"Cẩn thận."

Lê Nhật hét lên, đẩy Eun Ji ra, vừa kịp né một dòng điện công kích tới, ánh sáng lại lóe lên bập bùng trong bóng tối, điện từ mấy cái lều đã tắt ngúm, đều bị tên thủ lĩnh hút lấy hết cả. Mấy luồng điện lượn lờ quanh người hắn, múa may như lươn điện, xoẹt xoẹt trông rất đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Môn Thần

Số ký tự: 0