Môn Thần

Thu Thập Nguyên...

2024-10-09 09:53:10

Sau một đêm khó quên với Magie, Lê Nhật vẫn còn đắm chìm trong những cảm xúc mạnh mẽ, đê mê, trái tim hắn đập nhanh mỗi khi hồi tưởng. Tuy nhiên, thực tế khốc liệt buộc hắn phải gác lại những rung động ấy, tập trung vào nhiệm vụ chính: thu thập nguyên liệu.

Hắn ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ, đôi chân khoanh tròn và đôi mắt khép hờ, cả tâm trí dồn hết vào việc kết nối với không gian giới chỉ. Đầu ngón tay khẽ cắn, giọt máu tươi rơi xuống bề mặt giới chỉ, ngay lập tức, một sự liên kết vô hình giữa linh hồn hắn và bảo vật hiện ra, không gian xung quanh như trở nên mờ ảo, hiện thực và ảo ảnh hòa quyện vào nhau.

“Không gian giới chỉ này quả thực không phải vật phàm!”

Lê Nhật thầm thán phục, cảm nhận rõ ràng sự huyền diệu của bảo vật từ Tu Tiên Giới mà hắn đang sở hữu. Khi Thanh Yến giới thiệu về giới chỉ đã khiến Lê Nhật động lòng, nhưng giờ đây, chính hắn lại được chạm vào sự kỳ diệu đó.

Nhắc đến đây, Lê Nhật lại nghĩ đến Thanh Yến, người đã lặng lẽ giúp hắn điều chỉnh cách thức vận hành của giới chỉ. Nếu không có sự chu đáo của nàng, hắn có lẽ vẫn còn loay hoay với những phương pháp cổ xưa, hoàn toàn không có linh lực để kích hoạt bảo vật.

Hiện tại, nhờ cải tiến của Thanh Yến, Lê Nhật có thể sử dụng năng lượng của bản thân thay thế cho linh lực. Thanh Yến đã tạo ra một lớp linh lực mỏng bao bọc bên ngoài giới chỉ, như một màng bảo vệ trong suốt, giúp hắn dễ dàng thao túng mà không cần cố gắng quá mức. Chỉ cần hắn tập trung ý niệm, giới chỉ liền phản ứng ngay lập tức, phục vụ từng suy nghĩ của hắn một cách hoàn hảo.

“Ngạo Chân kia cũng thật là giàu có, không ngờ bên trong lại nhiều đồ vật đến như vậy. Thật sự không nhận biết được một món đồ nào, ha ha.” Lê Nhật tự nói, tự cười cho sự thiếu hiểu biết của mình. “Mình đúng là ếch ngồi đáy giếng mà, biết vậy đã nhờ Thanh Yến dạy cho một số kiến thức. Cũng tại không tính toán cặn kẽ, giờ có hối cũng không kịp. Cũng may còn có Saori Himoji, hy vọng cô bé có thể tìm được gì đó hữu ích từ đóng đồ này.”

Lê Nhật chọn ra những món bắt mắt và nhỏ gọn nhất. Có mấy viên ngọc kỳ lạ phát ra ánh sáng nhẹ, với những hoa văn cổ ngữ kỳ lạ, hình mây núi và cả hình các nguyên tố khiến hắn chú ý. Không suy nghĩ nhiều, hắn giao chúng cho Culi mang đến cho Saori Himoji.

“Hiện tại cũng chưa phải lúc thể hiện. Quá nhiều của cải, chưa chắc đã là chuyện tốt. Cứ giữ đó đã.”

Lê Nhật thầm nói với chính mình, ánh mắt lóe lên tia kiên quyết. Trong tích tắc, bóng dáng hắn đã biến mất khỏi căn phòng, hòa mình vào không gian tĩnh mịch của Spatium.

Kể từ khi trở về từ cõi chết, chưa một lần nào hắn có được một giấc ngủ trọn vẹn. Mỗi lần khép mắt, hình ảnh hủy diệt Spatium lại hiện ra trong tiềm thức, như một bộ phim đen tối tua đi tua lại không hồi kết, giày vò tâm trí hắn. Những gương mặt sợ hãi, khung cảnh đổ nát, tiếng thét vọng về từ hàng triệu người vô tội đã ngã xuống bởi chính bàn tay hắn.

Cảm giác tội lỗi trở thành một vết thương khó lành, luôn chực chờ bùng phát mỗi khi hắn tạm quên đi trách nhiệm. Nhưng cũng chính vết thương này lại là động lực khiến hắn chiến đấu không biết mệt mỏi. Hắn biết rõ, không gì có thể bù đắp được những hậu quả đã gây ra, nhưng ít nhất, hắn có thể chiến đấu để cứu chuộc linh hồn đã lạc lối, để bảo vệ những gì còn lại của nhân loại trước thời đại khốc liệt này.

Chỉ một thời gian ngắn sau, Lê Nhật đã lặng lẽ tiến sâu vào khu khai thác cấm của Spatium, nơi mà lần đầu tiên hắn chạm trán với dị vật ngoài hành tinh. Viễn cảnh đó vẫn ám ảnh tâm trí hắn, không khác gì một cơn ác mộng vừa mới diễn ra hôm qua, khoảnh khắc mà cuộc đời hắn chính thức rẽ sang một con đường đầy hiểm nguy và sự thay đổi không thể đảo ngược.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lê Nhật lắc đầu, gạt đi dòng suy nghĩ để tâm trí trở về hiện tại. Càng dấn sâu vào bên trong hang động, không khí càng trở nên nặng nề, mỗi bước chân như bám đầy áp lực vô hình. Hắn tiến thẳng đến hồ chứa đá Cor, nguồn tài nguyên quý giá nhưng cũng nguy hiểm chết người. Mỗi viên đá Cor phát ra bức xạ mạnh mẽ, đủ để hủy diệt cơ thể con người nếu không có đồ bảo hộ chuyên dụng. Nhưng với Lê Nhật, những thứ đó giờ đây là thừa thãi. Năng lượng xung quanh cơ thể hắn, kết tinh từ những trận chiến, đủ để tạo ra một lớp bảo vệ tự nhiên, ngăn cản mọi tác động bên ngoài.

Đứng từ trên cao, hắn nhìn xuống mặt hồ sôi sục, từng đợt khí độc cuộn lên như muốn nuốt chửng tất cả. Không khí ngập tràn mùi hóa chất độc hại, cay nồng và nặng nề đến mức người thường chỉ cần đứng đây vài giây cũng đã ngất lịm. Nhưng Lê Nhật không do dự. Một cái nhún chân, hắn lao mình xuống hồ.

Làn nước sôi nóng bỏng bao phủ khắp cơ thể, cùng với bức xạ cực mạnh của đá Cor bắt đầu thấm vào từng tế bào, từng lớp da. Quá trình phân rã bắt đầu ngay lập tức, tế bào bị tấn công, cấu trúc phân tử bị phá vỡ. Nhưng thay vì tan rã như người thường, cơ thể Lê Nhật lại thích nghi với tốc độ đáng kinh ngạc.

Sự đau đớn trào dâng từ bên trong, nhưng hắn đã quá quen thuộc với nó. Cảm giác này chỉ như một lời nhắc nhở rằng hắn vẫn còn sống, và hắn phải tiếp tục sống, vì lý tưởng dân tộc.

Trong bóng tối và tiếng sôi sục như gầm gừ của hồ nước chết, Lê Nhật không ngừng lặn sâu xuống đến khi chạm đáy.

“Cơ thể của mình đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể chịu nổi quá nhiều bức xạ trong thời gian dài. May mắn là mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Lê Nhật thầm nghĩ, cảm giác từng luồng bức xạ nguy hiểm đang len lỏi qua từng tế bào. Hắn không dám lơ là, thân thủ lập tức tăng tốc, từng chuyển động nhanh như chớp, gọn gàng mà uyển chuyển, tránh né từng dòng khí độc và áp lực nặng nề đang đè nặng xung quanh.

Như một cơn lốc, hắn cuốn theo vô số nước và đá từ hồ lên không trung, năng lượng đỏ rực bốc lên, bao phủ cơ thể Lê Nhật như những bàn tay xảo diệu, từng động tác nhanh gọn đập nát đá Cor một cách chính xác.

Mỗi viên đá vỡ ra, phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hòa quyện với màu đỏ rực lửa, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo trong không gian ẩm thấp của hang động. Những tia sáng xanh trôi nổi tựa như hàng ngàn vì sao trên bầu trời đêm, làm sáng bừng cả không gian tối tăm này.

Số lượng đá Cor rải rác khắp mặt hồ, không sao đếm xuể trong nháy mắt. Năng lượng đỏ của Lê Nhật vươn ra, như những cánh tay dài linh hoạt, gom toàn bộ những viên đá Cor còn lại vào một chiếc hộp đặc chế mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Ngay khi các viên đá được thu vào, lớp bức xạ khủng khiếp lập tức bị cô lập bên trong chiếc hộp, không còn cảm nhận được sự nguy hiểm len lỏi qua da thịt nữa.

Lê Nhật khẽ mỉm cười, nhìn chiếc hộp và thở ra một hơi dài. Một cái phất tay, chiếc hộp liền biến mất, được thu vào không gian giới chỉ mà hắn đang mang trên tay. Hắn không khỏi cảm thán:

“Sản phẩm của Tu Tiên Giới… quả thật là tiện lợi. Kể cả trọng lượng của vật chất đưa vào bên trong cũng không hề cảm nhận được. Vẫn chỉ là một chiếc nhẫn nhẹ nhàng mà thôi.”

Lê Nhật nhắm mắt lại, tập trung ý niệm đưa tâm trí vào không gian giới chỉ. Bên trong không gian ấy, 1503 viên đá Cor lấp lánh, đủ loại kích cỡ, to như một quả bóng cho đến nhỏ như một viên bi. Chúng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, yên bình nằm đó, chờ đợi được sử dụng.

“Tiến Sĩ Cường sắp tới sẽ bận rộn lắm đây.” Hắn lẩm bẩm với vẻ hài lòng, nghĩ đến hàng loạt thí nghiệm và các thiết bị tiên tiến mà ông sẽ phát triển từ nguồn tài nguyên quý giá này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Năng lượng trong người Lê Nhật vẫn cuồn cuộn, nhưng không phải theo cách hắn mong đợi. Một cảm giác bất ổn nảy sinh đột ngột, lan tỏa khắp cơ thể như một dòng điện giật, theo sau là dòng máu nóng chảy ra từ mũi, từng giọt nhỏ xuống, khiến hắn hốt hoảng.

“Chết tiệt thật. Chỉ mới tiếp xúc một lúc, năng lượng đá Cor trong người lại mất cân bằng. Hình như… nó đã tự động thâu nạp thêm từ bên ngoài. Không xong!”

Lê Nhật kinh hãi thốt ra thành lời, ngay lập tức, hắn khoanh chân, tọa thiền giữa hồ nước đang sôi sục. Nước độc bao quanh hắn, bốc hơi trong cái nóng của bức xạ, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Cơ thể bắt đầu lơ lửng lên không trung, như bị chính năng lượng bên trong đẩy lên. Hắn buộc phải kích hoạt Trạng Thái Nội Tạng để kiểm tra những gì đang xảy ra bên trong cơ thể mình.

Từ sau cuộc chiến với Yêu Vương, mạo hiểm đẩy Trạng Thái Sinh Tồn lên một bước lớn là Bản Thể, khiến cho việc điều động năng lượng của Lê Nhật đề thăng không ít. Thậm chí có thể tạo thành một lực đẩy đối trọng với lực hút của Trái Đất, bất chi bất giác có thể phi hành khi nào không biết.

“Bức xạ của đá Cor quá mạnh, lại tự động hút lẫn nhau, như từ biển cả đổ về sông suối. Chỉ bất cẩn một chút, số lượng trong người không ngờ đã gấp mấy lần.” Lê Nhật hốt hoảng kể cả trong suy nghĩ, chỉ cần không cẩn thận một li, lập tức sẽ bị phân rã thành thịt nhão. “Chỉ còn cách này thôi.”

Tiến thoái lưỡng nan, Lê Nhật đành phải mạo hiểm, hắn thu gom tất cả năng lượng dư thừa của đá Cor dồn vào một chỗ. Lại dùng năng lượng tế bào không ngừng bao quanh, lớp lớp chồng lên, nhầm chia cách nó với số lượng còn lại trong cơ thể.

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong sự nguy hiểm cùng cực, đến khi Lê Nhật mở mắt ra, ho khan một cái, miễn cưỡng có thể tạm thời khống chế hiểm họa.

Ám bệnh này đúng là dai như đỉa, chỉ có một cách duy nhất để trị dứt điểm, đó là đạt đến Trạng Thái Sinh Tồn Bản Tôn, biến toàn bộ vật chất trong cơ thể trở thành vật liệu dẫn năng lượng cực mạnh.

Lê Nhật cười khổ, điều đó không khác gì người si nói mộng. Bản Tôn cũng chỉ là hắn dựa vào hiểu biết nông cạn của mình, tự suy diễn ra mà thôi, chưa nói không kiểm chứng. Một khi thất bại chính là tan biến thành hư vô, đến cặn bã cũng không còn.

Cũng chính vì ngay từ đầu đã biết trước, hắn không muốn lãng phí một nan đề mà lựa chọn giải phóng thực thể trí tuệ. Nghĩ đến đó, lại cảm thấy bản thân đã may mắn lựa chọn đúng.

Cơ thể hắn không thể thiếu năng lượng đá Cor để giữ cân bằng giữa máu thịt và dị vật ngoài hành tinh, nhưng lại không thể chứa quá nhiều, nếu không, sẽ bị bức xạ phân rã. Đúng là tiến thoái lưỡng nan, khổ không sao tả xiết.

“Đi bước nào hay bước đó vậy. Biến cơ thể thành một hồ chứa năng lượng, như vậy không khác gì là đã thoát khỏi khái niệm nhân loại. Quá khó để làm được, chưa đến bước đường cùng, tuyệt đối không thể suy nghĩ mông lung đến việc này nữa.”

Lê Nhật lắc đầu tự thì thầm, biến mất ngay lập tức, hướng đến mục tiêu thu thập tiếp theo!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Môn Thần

Số ký tự: 0