Chương 30
Vũ Ngọc Hương
2024-07-23 17:53:49
Thì ra lâu nay Phúc cũng phải chịu cảnh tù đày. Tôi đã phán đoán không sai, để thoát khỏi chuyện bê bối của Hồng Anh, Phúc đã mắc nợ lão ta. Đây chính là lúc anh phải trả nợ cho lão mà không có lựa chọn nào khác. Tiếc rằng cái giá phải trả của anh… có thể là cả tính mạng!
– Lúc này… anh ấy thế nào rồi?
Tôi nuốt nghẹn, thẫn thờ hỏi một câu trong cảm giác sợ hãi. Thái độ của Duy là điều khiến tôi sợ nhất, bởi dường như anh ta đã biết câu trả lời.
Âm giọng Duy rít qua kẽ răng:
– Bọn chúng muốn cướp trắng số hàng, một đồng cũng không nhả!
Toàn thân tôi như có tiếng sét đánh bên tai. Nếu là như vậy, làm sao anh có thể hoàn thành giao dịch mà chiến thắng trở về? Cuộc chiến này ngay từ ban đầu lão Tâm đã biết, chính bản thân Phúc cũng biết, nhưng anh vẫn lao vào… vì muốn có được tự do.
– Vậy… anh ấy… phải làm sao?
Tôi lắp bắp hỏi, cơ thể khẽ run lên không sao kiềm chế nổi.
– Phải cho chúng biết chúng ta không dễ chơi, tức là phải tiêu diệt tất cả những kẻ ngáng đường, vừa để dẹp yên, vừa để thị uy!
Một cuộc chiến thảm khốc rõ ràng, chẳng có thương lượng mua bán gì ở đây hết. Phúc phải cùng đám tay sai cho lũ thổ phỉ kia một bài học, để bọn chúng đừng phá đám việc làm ăn của lão Tâm thêm nữa. Đã chiến đấu thì… làm sao có thể không có tổn thất được đây?
– Cuộc chiến hiện tại… thế nào rồi?
– Đã kết thúc rồi… Chúng ta đã thắng, lão Lưu bị trọng thương, đám thổ phỉ tan tác xin hàng. Nhưng…
Tiếng “Nhưng” cùng sự im lặng nghẹn ngào kia… nói lên điều gì? Tôi lắc lắc đầu, cảm giác như mất đi một phần cơ thể. Không… tôi không muốn kết cục này! Không muốn Phúc vĩnh viễn rời xa tôi… Nước mắt lăn dài, tôi vô lực gạt đi, sụt sịt hỏi lại cho rõ ràng, sâu trong lòng vẫn khấp khởi hi vọng mọi chuyện không tồi tệ như tôi nghĩ:
– Anh Phúc… làm sao?
– Anh ấy tránh đạn rơi xuống thác nước… Cho đến lúc này… đã một tiếng trôi qua, vẫn không thấy người đâu cả. Xưa nay không một ai thoát được thác nước đó, nước chảy rất xiết, rơi xuống chỉ có bị nước cuốn đi không cách nào vào bờ được.
Tôi lặng đi, trái tim đập rộn, sâu trong lòng vẫn lóe lên tia hi vọng. Chưa tìm được… không phải là hết hi vọng, có phải không?
– Các anh… đã báo cảnh sát chưa? Càng nhiều người tìm kiếm thì càng tốt!
– Chuyện làm ăn này… ngay từ ban đầu đã không thể báo cảnh sát…
Lão Tâm quyết giữ việc làm ăn đến cùng bất chấp tính mạng Phúc, nhưng nếu cảnh sát nhúng tay vào thì những gì Phúc hi sinh cũng trở thành vô nghĩa, thậm chí còn gặp rắc rối với pháp luật. Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi lập tức nói:
– Tôi muốn đến thác nước! Tôi muốn tìm anh Phúc, các anh đưa tôi đi có được không?
Bọn họ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn tôi, thắc mắc:
– Cô không muốn về tỉnh H nữa sao?
– Tôi sẽ về đó sau. Trước mắt tôi muốn tìm anh Phúc, muốn đảm bảo anh ấy còn sống!
Tôi chẳng biết mình có ngu ngốc muốn tìm kiếm người luôn muốn giam giữ mình hay không, chỉ là lúc này… điều tôi mong hơn bao giờ hết là anh được an toàn!
Hai gã ngồi trên suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định quay đầu. Bọn họ cũng muốn nhanh chóng đi tìm Phúc chẳng kém gì tôi thì phải. Có lẽ trước thái độ của tôi, bọn họ cảm nhận được tôi thực lòng lo lắng cho Phúc nên thái độ cũng nhẹ nhàng hơn.
Mạnh quay lại trấn an tôi:
– Người như anh Phúc sẽ được trời thương thôi! Ngày đó ông Tâm phạt nhốt chúng tôi vào hầm rắn hổ mang, chính anh ấy cứu chúng tôi thoát nạn. Chắc cô không biết, mười hai tuổi anh Phúc mới theo mẹ anh ấy đến thành phố S. Anh ấy không ác độc như thằng Đức, thế nên ông Tâm không thích anh ấy.
Tôi lạnh sống lưng khi nghĩ đến những trò hành hạ quái đản độc ác của lão Tâm, chẳng biết biệt phủ kia còn những trò gì giết người nữa. Lão ta và gã Đức mới chính là cha nào con nấy, còn Phúc, thật đau lòng cho anh khi cùng chung dòng máu với bọn chúng.
Tôi gật đầu hờ hững đồng tình với Mạnh, anh ta gật nhẹ, quay đầu lên trên. Suốt quãng đường đến thác nước, trong lòng tôi là muôn vàn những con kiến gặm cắn, bứt rứt lo lắng vô cùng, chỉ mong rút ngắn được thời gian!
Xe hơi không đi sâu vào trong rừng được, ba người chúng tôi cuốc bộ men theo con đường rừng ẩm ướt tiến về khu vực thác nước. Không bao lâu tôi đã thấy những gã tay sai cất hết súng ống để tập trung tìm người. Có những kẻ nắm dây thừng căng hai bên bờ, hai chân khua khoắng nước để tìm kiếm Phúc nhưng việc tìm kiếm vẫn chẳng có một chút ánh sáng. Trường hợp xấu nhất là thi thể anh trôi xuống cuối nguồn, đã có kẻ xuống nơi đó chờ đợi.
– Lúc này… anh ấy thế nào rồi?
Tôi nuốt nghẹn, thẫn thờ hỏi một câu trong cảm giác sợ hãi. Thái độ của Duy là điều khiến tôi sợ nhất, bởi dường như anh ta đã biết câu trả lời.
Âm giọng Duy rít qua kẽ răng:
– Bọn chúng muốn cướp trắng số hàng, một đồng cũng không nhả!
Toàn thân tôi như có tiếng sét đánh bên tai. Nếu là như vậy, làm sao anh có thể hoàn thành giao dịch mà chiến thắng trở về? Cuộc chiến này ngay từ ban đầu lão Tâm đã biết, chính bản thân Phúc cũng biết, nhưng anh vẫn lao vào… vì muốn có được tự do.
– Vậy… anh ấy… phải làm sao?
Tôi lắp bắp hỏi, cơ thể khẽ run lên không sao kiềm chế nổi.
– Phải cho chúng biết chúng ta không dễ chơi, tức là phải tiêu diệt tất cả những kẻ ngáng đường, vừa để dẹp yên, vừa để thị uy!
Một cuộc chiến thảm khốc rõ ràng, chẳng có thương lượng mua bán gì ở đây hết. Phúc phải cùng đám tay sai cho lũ thổ phỉ kia một bài học, để bọn chúng đừng phá đám việc làm ăn của lão Tâm thêm nữa. Đã chiến đấu thì… làm sao có thể không có tổn thất được đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Cuộc chiến hiện tại… thế nào rồi?
– Đã kết thúc rồi… Chúng ta đã thắng, lão Lưu bị trọng thương, đám thổ phỉ tan tác xin hàng. Nhưng…
Tiếng “Nhưng” cùng sự im lặng nghẹn ngào kia… nói lên điều gì? Tôi lắc lắc đầu, cảm giác như mất đi một phần cơ thể. Không… tôi không muốn kết cục này! Không muốn Phúc vĩnh viễn rời xa tôi… Nước mắt lăn dài, tôi vô lực gạt đi, sụt sịt hỏi lại cho rõ ràng, sâu trong lòng vẫn khấp khởi hi vọng mọi chuyện không tồi tệ như tôi nghĩ:
– Anh Phúc… làm sao?
– Anh ấy tránh đạn rơi xuống thác nước… Cho đến lúc này… đã một tiếng trôi qua, vẫn không thấy người đâu cả. Xưa nay không một ai thoát được thác nước đó, nước chảy rất xiết, rơi xuống chỉ có bị nước cuốn đi không cách nào vào bờ được.
Tôi lặng đi, trái tim đập rộn, sâu trong lòng vẫn lóe lên tia hi vọng. Chưa tìm được… không phải là hết hi vọng, có phải không?
– Các anh… đã báo cảnh sát chưa? Càng nhiều người tìm kiếm thì càng tốt!
– Chuyện làm ăn này… ngay từ ban đầu đã không thể báo cảnh sát…
Lão Tâm quyết giữ việc làm ăn đến cùng bất chấp tính mạng Phúc, nhưng nếu cảnh sát nhúng tay vào thì những gì Phúc hi sinh cũng trở thành vô nghĩa, thậm chí còn gặp rắc rối với pháp luật. Không nghĩ ngợi gì thêm, tôi lập tức nói:
– Tôi muốn đến thác nước! Tôi muốn tìm anh Phúc, các anh đưa tôi đi có được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ ngạc nhiên nhìn nhau rồi nhìn tôi, thắc mắc:
– Cô không muốn về tỉnh H nữa sao?
– Tôi sẽ về đó sau. Trước mắt tôi muốn tìm anh Phúc, muốn đảm bảo anh ấy còn sống!
Tôi chẳng biết mình có ngu ngốc muốn tìm kiếm người luôn muốn giam giữ mình hay không, chỉ là lúc này… điều tôi mong hơn bao giờ hết là anh được an toàn!
Hai gã ngồi trên suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định quay đầu. Bọn họ cũng muốn nhanh chóng đi tìm Phúc chẳng kém gì tôi thì phải. Có lẽ trước thái độ của tôi, bọn họ cảm nhận được tôi thực lòng lo lắng cho Phúc nên thái độ cũng nhẹ nhàng hơn.
Mạnh quay lại trấn an tôi:
– Người như anh Phúc sẽ được trời thương thôi! Ngày đó ông Tâm phạt nhốt chúng tôi vào hầm rắn hổ mang, chính anh ấy cứu chúng tôi thoát nạn. Chắc cô không biết, mười hai tuổi anh Phúc mới theo mẹ anh ấy đến thành phố S. Anh ấy không ác độc như thằng Đức, thế nên ông Tâm không thích anh ấy.
Tôi lạnh sống lưng khi nghĩ đến những trò hành hạ quái đản độc ác của lão Tâm, chẳng biết biệt phủ kia còn những trò gì giết người nữa. Lão ta và gã Đức mới chính là cha nào con nấy, còn Phúc, thật đau lòng cho anh khi cùng chung dòng máu với bọn chúng.
Tôi gật đầu hờ hững đồng tình với Mạnh, anh ta gật nhẹ, quay đầu lên trên. Suốt quãng đường đến thác nước, trong lòng tôi là muôn vàn những con kiến gặm cắn, bứt rứt lo lắng vô cùng, chỉ mong rút ngắn được thời gian!
Xe hơi không đi sâu vào trong rừng được, ba người chúng tôi cuốc bộ men theo con đường rừng ẩm ướt tiến về khu vực thác nước. Không bao lâu tôi đã thấy những gã tay sai cất hết súng ống để tập trung tìm người. Có những kẻ nắm dây thừng căng hai bên bờ, hai chân khua khoắng nước để tìm kiếm Phúc nhưng việc tìm kiếm vẫn chẳng có một chút ánh sáng. Trường hợp xấu nhất là thi thể anh trôi xuống cuối nguồn, đã có kẻ xuống nơi đó chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro