Chương 38
Vũ Ngọc Hương
2024-07-23 17:53:49
Tôi mong Phúc tìm đến tôi… để làm gì đây? Để suốt cuộc đời này làm vợ lẽ của anh sao? Không… Phúc bình an sống cuộc đời của anh, làm những gì anh muốn chính là điều làm tôi an lòng sau tất cả những ân oán giữa tôi và anh. Còn tôi, tôi có việc cần phải làm… cơn ác mộng đau đáu tâm trí tôi suốt mười ba năm qua… Tôi cần phải tìm ra hắn, kẻ đã cướp mạng sống của mẹ tôi!
Suy nghĩ đã thông, tôi quyết định không trở lại tỉnh H hay thành phố S, bởi lẽ tôi không muốn bị Phúc hay bất cứ kẻ nào ôm mối thù với tôi tìm được ra tôi. Hít một hơi, tôi gạt sạch nước mắt trên má, tựa người vào thành xe rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
– Chúng em chỉ chở bàn ghế thôi chứ có chở hàng cấm gì đâu, nhưng ban nãy có con bé xin đi nhờ, nhìn nó yếu lắm nên chúng em cũng thương tình!
Chiếc xe dừng lại lúc nào tôi cũng không rõ, nghe loáng thoáng bên tai tiếng của người phụ xe ban nãy. Cánh cửa thùng xe mở ra, đối diện tôi là một anh công an giao thông bệ vệ tầm tuổi ba lăm.
– Đấy anh xem, em có nói dối anh không? Con bé kia, nói gì đi không bọn anh lại bị phạt thì chết dở!
Tôi biết ơn hai người đàn ông tốt bụng cho tôi đi nhờ, lập tức đứng dậy, nhăn nhó đáp lời:
– Vâng, các anh ấy nói đúng ạ. Mong anh thông cảm chân em đau quá, em cần vào bệnh viện nên nhờ hai anh ấy chở giúp chứ muộn rồi em cũng không bắt xe được!
Tôi vừa nói vừa nhâng đôi chân sưng phồng, giày vải rách bươm cho anh ta kiểm tra. Đáy mắt anh ta lập tức tối sẫm, dường như có tình thương cùng ái ngại lóe lên trong đó làm tôi cảm thấy được an ủi.
– Cô cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ.
Tôi sững lại. Trong người tôi hoàn toàn không có giấy tờ, hơn nữa, còn khẩu súng tôi giấu trong túi quần đang cộm lên. Tôi không muốn giấu súng ở xe vì sợ ảnh hưởng đến hai người đàn ông tốt bụng, cũng sợ lỡ như cảnh sát khám xét phát hiện ra khẩu súng trên người tôi, nên đành thật thà nói:
– Thực ra… em bị lũ thổ phỉ ở rừng Lác bắt giữ, may mắn trốn được ra đường rồi bắt xe. Vốn em không định làm phiền đến các anh đâu, nhưng đã gặp các anh thế này thì em cũng trình bày thật.
– Cô là người ở đâu? Liên lạc với gia đình cô thế nào?
– Em… đang làm giáo viên ở tỉnh H thì gặp nạn…
Tôi vừa nói vừa sụt sịt. Trước cảnh sát, tôi không thể nào che giấu, chỉ có thể dựa vào thân phận gần nhất mà tổ chức tạo ra cho tôi.
Khu vực này đã xa rừng Lác đến hàng chục cây số, nhóm cảnh sát này còn là cảnh sát giao thông nên không có liên quan. Vốn dĩ nếu chính quyền ở đó mà quản lý được thì đã không có những cuộc chiến súng đạn của đám đàn ông kia gây ra, thế nên tôi khai đơn giản như vậy bọn họ cũng không hỏi kỹ thêm. Trong người còn giữ khẩu súng, mồ hôi trên trán tôi lấm tấm, cũng cảm thấy khó qua được với bọn họ.
– Cô xuống đây đi!
Trái tim tôi như ngừng đập. Một người cảnh sát kéo tôi xuống hẳn khỏi xe, một tay đập ngay vào khẩu súng ở túi quần tôi.
– Trong túi cô có gì, lôi ra!
Tôi đành rút khẩu súng ngắn ra nộp cho bọn họ. Hai người lái xe mặt mũi trắng bệch, bọn họ vội vàng xin phép cáo từ nhưng vẫn bị đề nghị phải ở yên, ánh mắt bọn họ nhìn tôi đúng kiểu “làm ơn mắc oán với nhà cô”.
Một người công an xoay khẩu súng, tò mò ngắm nghía, hai mắt hiếu kỳ nhìn tôi hỏi:
– Cái gì đây? Cô dám giữ súng trong người cơ à?
Tôi mím môi giải thích, thầm cảm thấy may mắn vì mình thành thật từ ban đầu:
– Khi nãy… em lợi dụng lúc đám thổ phỉ không chú ý, lấy trộm một khẩu súng của bọn chúng để phòng thân.
Bọn họ nhìn nhau, vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy thú vị:
– Con gái như cô mà cũng có ý nghĩ dùng súng phòng thân sao?
– Thì… đường cùng phải liều thôi, ai cũng sẽ như vậy.
Bọn họ gật gù, tịch thu khẩu súng của tôi, còn ghi vào biên bản tang vật thu giữ bắt tôi ký tên. Tôi làm theo mọi chuyện, chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tiếc rằng ngay sau đó bọn họ áp tải tôi trở về đồn cảnh sát, yêu cầu tôi phải xác minh nhân thân do tôi tàng trữ súng trong người. Chẳng còn cách nào, tôi phải khai rõ họ tên, địa chỉ ở tỉnh H để bọn họ liên lạc với những người tôi nhắc đến. Tôi chỉ có thể khai tất cả những gì hợp lý nhất, trong đó có nhắc đến gia đình lão Tâm và Phúc.
Một người cảnh sát cau mày hỏi tôi:
– Cô Yến, cô có biết nhiều người tìm kiếm cô suốt hai tháng qua không?
– Em không biết vì thời gian qua em ở lại gia đình ông Lê Tâm ở tỉnh T, em mất điện thoại nên không liên lạc về tỉnh H được.
Người cảnh sát hừ một tiếng, điều bọn họ quan tâm là thân nhân và động cơ giấu súng trong người của tôi, thế nên bọn họ liên lạc cho hiệu trưởng trường tiểu học xã Ban Mai cùng đồng nghiệp của tôi ở đó để xác nhận.
Suy nghĩ đã thông, tôi quyết định không trở lại tỉnh H hay thành phố S, bởi lẽ tôi không muốn bị Phúc hay bất cứ kẻ nào ôm mối thù với tôi tìm được ra tôi. Hít một hơi, tôi gạt sạch nước mắt trên má, tựa người vào thành xe rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
– Chúng em chỉ chở bàn ghế thôi chứ có chở hàng cấm gì đâu, nhưng ban nãy có con bé xin đi nhờ, nhìn nó yếu lắm nên chúng em cũng thương tình!
Chiếc xe dừng lại lúc nào tôi cũng không rõ, nghe loáng thoáng bên tai tiếng của người phụ xe ban nãy. Cánh cửa thùng xe mở ra, đối diện tôi là một anh công an giao thông bệ vệ tầm tuổi ba lăm.
– Đấy anh xem, em có nói dối anh không? Con bé kia, nói gì đi không bọn anh lại bị phạt thì chết dở!
Tôi biết ơn hai người đàn ông tốt bụng cho tôi đi nhờ, lập tức đứng dậy, nhăn nhó đáp lời:
– Vâng, các anh ấy nói đúng ạ. Mong anh thông cảm chân em đau quá, em cần vào bệnh viện nên nhờ hai anh ấy chở giúp chứ muộn rồi em cũng không bắt xe được!
Tôi vừa nói vừa nhâng đôi chân sưng phồng, giày vải rách bươm cho anh ta kiểm tra. Đáy mắt anh ta lập tức tối sẫm, dường như có tình thương cùng ái ngại lóe lên trong đó làm tôi cảm thấy được an ủi.
– Cô cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ.
Tôi sững lại. Trong người tôi hoàn toàn không có giấy tờ, hơn nữa, còn khẩu súng tôi giấu trong túi quần đang cộm lên. Tôi không muốn giấu súng ở xe vì sợ ảnh hưởng đến hai người đàn ông tốt bụng, cũng sợ lỡ như cảnh sát khám xét phát hiện ra khẩu súng trên người tôi, nên đành thật thà nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Thực ra… em bị lũ thổ phỉ ở rừng Lác bắt giữ, may mắn trốn được ra đường rồi bắt xe. Vốn em không định làm phiền đến các anh đâu, nhưng đã gặp các anh thế này thì em cũng trình bày thật.
– Cô là người ở đâu? Liên lạc với gia đình cô thế nào?
– Em… đang làm giáo viên ở tỉnh H thì gặp nạn…
Tôi vừa nói vừa sụt sịt. Trước cảnh sát, tôi không thể nào che giấu, chỉ có thể dựa vào thân phận gần nhất mà tổ chức tạo ra cho tôi.
Khu vực này đã xa rừng Lác đến hàng chục cây số, nhóm cảnh sát này còn là cảnh sát giao thông nên không có liên quan. Vốn dĩ nếu chính quyền ở đó mà quản lý được thì đã không có những cuộc chiến súng đạn của đám đàn ông kia gây ra, thế nên tôi khai đơn giản như vậy bọn họ cũng không hỏi kỹ thêm. Trong người còn giữ khẩu súng, mồ hôi trên trán tôi lấm tấm, cũng cảm thấy khó qua được với bọn họ.
– Cô xuống đây đi!
Trái tim tôi như ngừng đập. Một người cảnh sát kéo tôi xuống hẳn khỏi xe, một tay đập ngay vào khẩu súng ở túi quần tôi.
– Trong túi cô có gì, lôi ra!
Tôi đành rút khẩu súng ngắn ra nộp cho bọn họ. Hai người lái xe mặt mũi trắng bệch, bọn họ vội vàng xin phép cáo từ nhưng vẫn bị đề nghị phải ở yên, ánh mắt bọn họ nhìn tôi đúng kiểu “làm ơn mắc oán với nhà cô”.
Một người công an xoay khẩu súng, tò mò ngắm nghía, hai mắt hiếu kỳ nhìn tôi hỏi:
– Cái gì đây? Cô dám giữ súng trong người cơ à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi mím môi giải thích, thầm cảm thấy may mắn vì mình thành thật từ ban đầu:
– Khi nãy… em lợi dụng lúc đám thổ phỉ không chú ý, lấy trộm một khẩu súng của bọn chúng để phòng thân.
Bọn họ nhìn nhau, vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy thú vị:
– Con gái như cô mà cũng có ý nghĩ dùng súng phòng thân sao?
– Thì… đường cùng phải liều thôi, ai cũng sẽ như vậy.
Bọn họ gật gù, tịch thu khẩu súng của tôi, còn ghi vào biên bản tang vật thu giữ bắt tôi ký tên. Tôi làm theo mọi chuyện, chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tiếc rằng ngay sau đó bọn họ áp tải tôi trở về đồn cảnh sát, yêu cầu tôi phải xác minh nhân thân do tôi tàng trữ súng trong người. Chẳng còn cách nào, tôi phải khai rõ họ tên, địa chỉ ở tỉnh H để bọn họ liên lạc với những người tôi nhắc đến. Tôi chỉ có thể khai tất cả những gì hợp lý nhất, trong đó có nhắc đến gia đình lão Tâm và Phúc.
Một người cảnh sát cau mày hỏi tôi:
– Cô Yến, cô có biết nhiều người tìm kiếm cô suốt hai tháng qua không?
– Em không biết vì thời gian qua em ở lại gia đình ông Lê Tâm ở tỉnh T, em mất điện thoại nên không liên lạc về tỉnh H được.
Người cảnh sát hừ một tiếng, điều bọn họ quan tâm là thân nhân và động cơ giấu súng trong người của tôi, thế nên bọn họ liên lạc cho hiệu trưởng trường tiểu học xã Ban Mai cùng đồng nghiệp của tôi ở đó để xác nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro