Chương 8
Vũ Ngọc Hương
2024-07-23 17:53:49
Gã tay sai bên ngoài im lặng suy nghĩ, sau vài giây chờ đợi, cánh cửa gỗ kín mít một lần nữa mở ra. Gã lăm lăm khẩu súng dè chừng bước vào trong phòng xem xét tình hình. Cánh cửa nhà vệ sinh đang mở hé, khi gã vừa đẩy cửa bước vào, tôi nấp sẵn sau cánh cửa, từ phía sau quặt nhanh bàn tay cầm súng của gã, cướp ngay khẩu súng. Họng súng dí vào chiếc cổ đỏ lựng, tôi rít bên tai gã:
– Mạng là của mày, không phải của Lê Phúc. Im lặng hay chết là mày lựa chọn!
Gã gật đầu chấp nhận. Tôi kéo gã ra ngoài, muốn đóng sập lại cánh cửa chính gã mở tung, nào ngờ vừa ra khỏi phòng tắm, kẻ bước vào phòng không ai khác ngoài Lê Phúc. Theo sau anh ta là một toán đàn ông bặm trợn.
Trái tim tôi bất giác ngưng lại một nhịp. Cuối cùng… sau những ngày dài bỏ mặc, anh ta đã hạ cố xuống đây xem tôi sống chết ra sao, xem thành quả hành hạ của mình đến đâu rồi, có phải không?
Anh ta mặc trên người loại quần áo quân đội rằn ri như những gã đàn ông ở đây, càng tôn lên vóc dáng cao lớn khỏe mạnh. Từ lúc nào anh ta đã không còn là một giám đốc cao cao tại thượng ưu nhã trong những chiếc áo sơ mi trắng và quần áo vest thiết kế riêng thẳng thớm. Tất cả… là vì tôi.
Đáy mắt Lê Phúc ánh lên tia giễu cợt, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng chua chát:
– Số 198 của tổ chức K, cô giỏi lắm!
Anh ta đã biết tôi là ai. Tôi cũng chẳng cần gì phải giấu, cả họng súng dí vào cổ gã cao to bên cạnh, vẫn vững tay dí sát cùng lời đe dọa và đôi mắt đỏ vằn:
– Thả tôi ra, nếu không, phát súng này sẽ dành cho hắn!
– Cô cứ tùy ý. Đó là cái giá phải trả của hắn!
Anh ta cợt nhả, không hề e ngại tiến thẳng về tôi. Tôi không thể giết người vô tội, cuối cùng dùng hết sức đẩy gã về Phúc, chĩa súng nhắm thẳng vào trán anh ta, trừng mắt:
– Vậy thì… phát súng này sẽ dành cho anh đấy!
Lập tức những mũi súng phía sau Phúc đồng loạt chĩa về tôi. Mạng đổi mạng thế này, có phải quá hời cho tôi hay không?
Phúc giơ tay ra hiệu để những gã kia hạ súng xuống. Anh ta nhẹ giọng:
– Cho cô biết, súng không có đạn.
Tôi ngỡ ngàng trừng mắt, lắc lắc đầu:
– Đừng có lừa tôi!
– Cô cứ việc thử!
Tôi vẫn cứ không dám thử, cho đến cuối cùng, giết anh ta là việc tôi không thể làm! Nhưng… tại sao khẩu súng này lại không có đạn? Có phải… anh ta cũng như tôi, không nỡ giết tôi? Anh ta sợ hai gã kia lỡ tay mà cho tôi đi đời, nên quyết định cho bọn chúng dùng súng không có đạn mà chính bọn chúng cũng không biết?
– Bị lừa một lần, có ai ngu ngốc để bị lừa lần nữa, phải không?
Thì ra là vậy! Thì ra… anh ta đã đề phòng tôi đến tận cùng, đã biết có lúc tôi thành công cướp súng của mấy gã này. Thậm chí anh ta còn quan sát tôi suốt những ngày vừa qua không chừng.
Phúc buông một câu mỉa mai, vẫn tiến lại gần tôi không kiêng nể. Tôi run rẩy trong hoang mang, cuối cùng quỵ xuống. Cơ thể không còn đủ sức lực để cứng trước anh ta, tôi cứ vậy lịm đi chẳng còn biết gì hết.
Hai mắt tôi mơ màng, mùi thơm của thịt nướng làm bụng tôi sôi lên cồn cào. Đói… tôi đói… Chiếc đùi gà nướng nóng hổi thơm phức lập tức dí sát vào miệng, tôi vô thức há ra, hàm răng giữ chặt không nhả. Hai mắt vừa mở, hai má liền nóng ran trước kẻ vừa tống thịt gà vào miệng tôi!
Lê Phúc ngồi bên cạnh, nhìn tôi ăn như hổ đói, nhếch miệng:
– Không sợ có độc?
Còn buông một câu mỉa nữa! Tôi vừa nhai vừa đáp:
– Làm một con ma no vẫn tốt hơn.
Muốn giết thì giết tôi luôn đi, còn bày đặt cho độc vào thịt gà? Có thịt vào người, cơ thể sau bốn ngày đói lả của tôi như có sức sống trở lại, lúc này tôi mới nhìn quanh phòng một lượt. Anh ta đã tử tế dời tôi đến một căn phòng khác có giường ấm nệm êm cùng nội thất sang trọng từ lúc nào.
Phúc không nói thêm câu nào, anh ta đứng dậy rời đi. Lúc này, được anh ta đối xử tử tế hơn, tôi lại có nỗi lo lắng khác, không biết anh ta muốn hành hạ tôi kiểu gì nữa. Điều tôi mong muốn nhất là trốn khỏi anh ta, càng sớm càng tốt, nhưng tôi biết không nên liều mạng, chỉ có thể bình tĩnh tìm cách.
– Mạng là của mày, không phải của Lê Phúc. Im lặng hay chết là mày lựa chọn!
Gã gật đầu chấp nhận. Tôi kéo gã ra ngoài, muốn đóng sập lại cánh cửa chính gã mở tung, nào ngờ vừa ra khỏi phòng tắm, kẻ bước vào phòng không ai khác ngoài Lê Phúc. Theo sau anh ta là một toán đàn ông bặm trợn.
Trái tim tôi bất giác ngưng lại một nhịp. Cuối cùng… sau những ngày dài bỏ mặc, anh ta đã hạ cố xuống đây xem tôi sống chết ra sao, xem thành quả hành hạ của mình đến đâu rồi, có phải không?
Anh ta mặc trên người loại quần áo quân đội rằn ri như những gã đàn ông ở đây, càng tôn lên vóc dáng cao lớn khỏe mạnh. Từ lúc nào anh ta đã không còn là một giám đốc cao cao tại thượng ưu nhã trong những chiếc áo sơ mi trắng và quần áo vest thiết kế riêng thẳng thớm. Tất cả… là vì tôi.
Đáy mắt Lê Phúc ánh lên tia giễu cợt, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng chua chát:
– Số 198 của tổ chức K, cô giỏi lắm!
Anh ta đã biết tôi là ai. Tôi cũng chẳng cần gì phải giấu, cả họng súng dí vào cổ gã cao to bên cạnh, vẫn vững tay dí sát cùng lời đe dọa và đôi mắt đỏ vằn:
– Thả tôi ra, nếu không, phát súng này sẽ dành cho hắn!
– Cô cứ tùy ý. Đó là cái giá phải trả của hắn!
Anh ta cợt nhả, không hề e ngại tiến thẳng về tôi. Tôi không thể giết người vô tội, cuối cùng dùng hết sức đẩy gã về Phúc, chĩa súng nhắm thẳng vào trán anh ta, trừng mắt:
– Vậy thì… phát súng này sẽ dành cho anh đấy!
Lập tức những mũi súng phía sau Phúc đồng loạt chĩa về tôi. Mạng đổi mạng thế này, có phải quá hời cho tôi hay không?
Phúc giơ tay ra hiệu để những gã kia hạ súng xuống. Anh ta nhẹ giọng:
– Cho cô biết, súng không có đạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi ngỡ ngàng trừng mắt, lắc lắc đầu:
– Đừng có lừa tôi!
– Cô cứ việc thử!
Tôi vẫn cứ không dám thử, cho đến cuối cùng, giết anh ta là việc tôi không thể làm! Nhưng… tại sao khẩu súng này lại không có đạn? Có phải… anh ta cũng như tôi, không nỡ giết tôi? Anh ta sợ hai gã kia lỡ tay mà cho tôi đi đời, nên quyết định cho bọn chúng dùng súng không có đạn mà chính bọn chúng cũng không biết?
– Bị lừa một lần, có ai ngu ngốc để bị lừa lần nữa, phải không?
Thì ra là vậy! Thì ra… anh ta đã đề phòng tôi đến tận cùng, đã biết có lúc tôi thành công cướp súng của mấy gã này. Thậm chí anh ta còn quan sát tôi suốt những ngày vừa qua không chừng.
Phúc buông một câu mỉa mai, vẫn tiến lại gần tôi không kiêng nể. Tôi run rẩy trong hoang mang, cuối cùng quỵ xuống. Cơ thể không còn đủ sức lực để cứng trước anh ta, tôi cứ vậy lịm đi chẳng còn biết gì hết.
Hai mắt tôi mơ màng, mùi thơm của thịt nướng làm bụng tôi sôi lên cồn cào. Đói… tôi đói… Chiếc đùi gà nướng nóng hổi thơm phức lập tức dí sát vào miệng, tôi vô thức há ra, hàm răng giữ chặt không nhả. Hai mắt vừa mở, hai má liền nóng ran trước kẻ vừa tống thịt gà vào miệng tôi!
Lê Phúc ngồi bên cạnh, nhìn tôi ăn như hổ đói, nhếch miệng:
– Không sợ có độc?
Còn buông một câu mỉa nữa! Tôi vừa nhai vừa đáp:
– Làm một con ma no vẫn tốt hơn.
Muốn giết thì giết tôi luôn đi, còn bày đặt cho độc vào thịt gà? Có thịt vào người, cơ thể sau bốn ngày đói lả của tôi như có sức sống trở lại, lúc này tôi mới nhìn quanh phòng một lượt. Anh ta đã tử tế dời tôi đến một căn phòng khác có giường ấm nệm êm cùng nội thất sang trọng từ lúc nào.
Phúc không nói thêm câu nào, anh ta đứng dậy rời đi. Lúc này, được anh ta đối xử tử tế hơn, tôi lại có nỗi lo lắng khác, không biết anh ta muốn hành hạ tôi kiểu gì nữa. Điều tôi mong muốn nhất là trốn khỏi anh ta, càng sớm càng tốt, nhưng tôi biết không nên liều mạng, chỉ có thể bình tĩnh tìm cách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro