Mộng Du

Giở Trò

2024-09-03 15:37:21

Edit: Chiêu

Từ trường học về đến nhà, đi bộ phải mất tới mười lăm phút.

Kiều Hy lê lết chân phải bị thương, bước từng bước cà nhắc chậm chạp, quần đồng phục ướt hơn nửa, cổ áo loang lổ vệt đen, như một người ăn xin vừa được vớt lên khỏi hố nước bẩn.

Quẹo phải ở đầu phố Phù Dung, đi thêm vài phút nữa, cô rẽ vào một khu chung cư cũ xưa, đây là khu nhà được cấp cho đội cảnh sát từ hai mươi năm trước.

Bác Thường bảo vệ là bạn thân của ông nội Hình Tranh, cống hiến cả đời để làm cảnh sát nhân dân ở đồn công an, sau khi về hưu vẫn không chịu ngồi yên, đến chòi bảo vệ làm người gác cổng, những người ở trong khu nhà đều quen biết nhau, ai đi ngang qua cũng chào hỏi dăm ba câu.

“Chào bác Thường ạ.” Kiều Hy lễ phép chào hỏi.

“Kiều Hy về rồi à?”

Ông đứng dậy, thấy vết bẩn trên quần áo cô thì nhíu chặt mày, “Ôi trời, sao lại thành ra thế này?”

“Con bị ngã ạ.” Cô trả lời theo kiểu tránh nặng tìm nhẹ.

“Trời mưa đường trơn lắm, sau này nhớ cẩn thận hơn nha.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, chậm chạp đi vào trong.

Bác Thường vừa định ngồi xuống, quay đầu thấy Hình Tranh theo sát phía sau, ông muốn nói gì đấy, thiếu niên ra hiệu bằng tay với ông, ông lão lập tức hiểu được, mỉm cười từ từ ngồi xuống, uống hớp trà đậm vừa pha.

Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé đi phía trước bước từng bước thật nhỏ, chàng trai cao lớn im lặng đi theo sau, như thần bảo vệ của cô bé.

Kiều Hy di chuyển rất gian nan, phí hết sức chín trâu hai hổ mới tới trước cửa tòa nhà, cô thu ô lại, nhìn cầu thang dài thật dài trước mặt mà phát sầu.

Đèn trên đỉnh đầu nhập nhèm, cơn dông loé sáng cả bầu trời, gió lạnh ùa đến khắp nơi, cô lạnh đến mức rụt cổ, vất vả lắm mới thuyết phục được mình bước lên, nhưng trong chớp mắt khi nhấc chân, cặp sách bị người ta nhẹ nhàng túm lại.

Cô kinh ngạc quay đầu, đối mặt với đôi mắt đen sáng ngời của thiếu niên.

“Sao anh lại ở đây?” Cô tỏ vẻ khó hiểu.

Hình Tranh nhíu mày hỏi lại: “Vậy anh nên ở đâu?”

“Em tưởng Chu Tễ Xuyên sẽ kéo anh đi tham gia tiệc chúc mừng.”

“Ừm.”

Anh hạ giọng, “Anh không đi.”

Kiều Hy túm chặt quai đeo cặp sách, tới gần thêm một bước nhỏ, mở miệng truy hỏi: “Vì sao?”

“Không vì sao cả.”

Hình Tranh bình tĩnh trả lời, thuận thế cầm lấy ô trong tay cô, anh nhìn ống quần đẫm nước, cùng với vệt máu đậm màu trên lớp vải ướt sũng.

“Sao chỗ này bị thương?”

Anh im lặng nhìn cô chằm chằm, khí thế mạnh đến dọa người, cảm giác áp lực như đang thẩm vấn phạm nhân.

Kiều Hy chột dạ đánh mắt sang chỗ khác, từ lúc ban đầu cô đã không tính nói thật, đáp bằng lời nói dối được biên soạn từ trước một cách trôi chảy, “Trên đường về bất cẩn dẫm phải vũng nước, sau đó… trượt chân ngã.”

Sắc mắt Hình Tranh rất kém, giọng lạnh băng, “Tự ngã?”



“Dạ.”

Cô cúi đầu, hai tay để ở sau lưng, đang cố gắng nắm chặt.

Thiếu niên mím môi, giữ im lặng.

Anh nhìn người nào đó đang tỏ vẻ chán chường đáng thương, bực mình vì cô hễ mở miệng là nói dối, nhưng anh cũng hiểu nguyên nhân đằng sau lời nói dối của cô.

Cô chỉ mong muốn một điều nhịn chín điều lành, không muốn cành mẹ đẻ cành con.

Vì cô hiểu tính tình của anh, nếu anh muốn kiểm tra, tất nhiên sẽ điều tra chuyện này đến cùng.

Mà khi chân tướng trồi lên mặt nước, vậy thì quan hệ giữa hai người họ không còn giấu được nữa, mọi người rồi sẽ biết hết.

Hình Tranh không để ý cái nhìn của người ngoài, nhưng Kiều Hy để ý.

Cô chỉ đơn thuần, muốn giấu sâu hơn một chút.

Cơn gió lạnh thổi vù vù vào hàng hiên, cuốn theo cả những mảnh vụn và lá rụng, cọ xát với mặt đất liên tục, phát ra âm thanh xào xạc như quỷ khóc sói gào.

Phải rất lâu sau, Hình Tranh mới khẽ thở dài, lách qua cô, bước lên lầu.

Cô không bình tĩnh nổi, nôn nóng gọi, “Hình Tranh.”

Trái tim thiếu niên run rẩy, cơn giận nghèn nghẹn trong lòng, anh không muốn chất vấn cô bằng những lời lẽ sắc bén, chỉ có thể tiếp tục đi lên mà không quay đầu, cho đến khi… phía sau vang lên giọng nữ nho nhỏ yếu ớt, đầy nũng nịu, xuyên qua cả tiếng mưa rơi, đi vào trái tim anh.

“Anh ơi.”

Hình Tranh dừng bước, cơ thể chợt cứng đờ như bị điện giật.

Vài giây sau, anh lúng túng quay lại: “Sao?”

Đôi mắt Kiều Hy đầy bất lực, sóng sánh ánh nước, “Chân em đau quá, anh đỡ em được không?”

Hình Tranh nhếch môi cười lạnh.

Lúc giận thì hận không thể đánh vần từng chữ trong tên anh, đang ngủ mơ cũng phải lải nhải trù ẻo anh, lúc giở trò thì không tiếc gọi hai chữ “anh ơi [1]”, như chắc mẩm rằng anh sẽ thoải mái thiên vị, cô nắm thóp anh chuẩn xác hơn bất cứ ai.

[1] Chữ anh ở đây là ca ca, cách em gái gọi anh trai.

Anh xụ mặt, vẫn muốn giãy giụa thêm chút nữa, “Nếu anh nói không thì sao?”

“Vậy anh đi đi, với tốc độ như rùa bò của em, về đến nhà có khi trời cũng sắp sáng rồi, nếu chết đói hoặc chết rét giữa đường, anh nhớ xuống nhặt xác cho em.” Cô càng nói càng thê thảm, còn cụp mắt, đôi môi run rẩy hết sức chân thật.

Hình Tranh vô cảm thưởng thức kỹ thuật diễn vụng về của cô, bước xuống trước mặt cô lại, giơ tay cho cô hai cái cốc đầu, cô che đầu hô “Đau”, u oán trừng mắt với anh.

“Còn dám uy hiếp người khác nữa không?”

Cô mím môi cười trộm, đáp rất thoải mái, “Không dám.”

Anh cầm áo đồng phục trong tay khoác lên người cô, cột lại trước cổ, rồi mới quay lưng, ngồi xổm trước người cô.

“Lên đi, đồ ngốc.”



Tuy Kiều Hy bất mãn với hai chữ phía sau, nhưng vẫn mỹ mãn nhào lên lưng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ người đang cõng mình.

Anh nhẹ nhàng cõng cô lên lầu, ánh đèn nhập nhèm trong hành lang dần sáng lên theo từng bước chân của họ.

“Sau này đừng gọi em là đồ ngốc nữa được không?”

Giọng của cô ở ngay bên tai anh, nhỏ nhẹ thương lượng.

“Lý do?”

“Gọi nhiều không hay.”

“Sao, sợ ảnh hưởng đến thành tích thụt lùi ổn định của em à?”

“...”

Kiều Hy yên lặng câm miệng.

Nói chuyện đàng hoàng không được sao?

“IQ shaming” người ta, chẳng hay ho gì.

Toà chung cư cũ này được xây thành sáu tầng, nhà Hình Tranh ở tầng năm.

Ánh đèn ở lầu ba nhấp nháy, anh nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, chợt nhớ rất nhiều lần trước đây, cô ra ngoài chơi mệt, anh cõng cô về nhà, đọc một bài thơ suốt cả đường, đến khi về nhà cô vẫn chưa đọc xong.

Chờ Hình Tranh quay đầu lại, cô đã ngủ rồi.

Bà Hồ sống một mình ở lầu bốn, người chồng đã qua đời từng là thư ký về hưu từ đồn cảnh sát, con trai là lính biên phòng, một năm chẳng về được mấy lần.

Bà lão tập tễnh ra cửa đổ rác, đúng lúc đụng phải hai anh em, tai của bà không tốt, thế nên nói chuyện có hơi lớn, “Kiều Kiều với Đậu Đậu về rồi hả?”

Đậu Đậu là tên mụ của Hình Tranh, do người mẹ mất sớm đặt.

Tuy nghe biết bao nhiêu năm, nhưng lần nào Kiều Hy cũng nín cười đến mức run cả người, Hình Tranh quen rồi, không phản bác lại, anh quan tâm hỏi thăm bà.

“Bà ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Bà ghé sát tai để nghe, sợ mình sót mất chữ nào: “Hôm nay bà làm nhiều thịt kho tàu lắm, lát nữa con xuống đây lấy đi, Kiều Kiều thích ăn món này nhất.”

Quả nhiên, nghe thấy thịt kho tàu, hai mắt Kiều Hy tỏa sáng, ngọt ngào nói cảm ơn, “Cảm ơn bà ạ.”

Bà lão hỏi nhỏ: “Đêm nay lại không có ai ở nhà à?”

Hình Tranh gật đầu, “Một tuần trực ban bốn ngày, quen rồi ạ.”

Bà Hồ nhìn anh từ nhỏ tới lớn, biết những năm qua anh sống không dễ dàng, đặc biệt là sau khi hai mẹ con mẹ kế chuyển tới, Hình Tranh không chỉ chăm sóc chính mình, còn phải nhận trách nhiệm của người lớn, coi sóc từ ăn, mặc, ở đến đi lại cho Kiều Hy.

Hai người lớn trong nhà đều là công chức, một người là y tá trưởng khoa phụ sản bệnh viện, một người là đội trưởng đội công an tuần tra, bận tối cả mắt, không có thời gian để ý đến con cái.

“Học hành đừng để mệt quá, nhớ nghỉ ngơi nữa.”

Hình Tranh gật đầu nghe theo, nói chuyện với bà lão thêm vài câu rồi mới cõng Kiều Hy lên lầu, chưa đi được mấy bậc thang, bà lão đột nhiên gọi anh lại.

“Chắc mấy ngày nữa là Hổ Con sinh rồi, lúc đó bà sẽ kêu hai đứa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Du

Số ký tự: 0