Vượt Rào
2024-09-03 15:37:21
Edit: Chiêu
Mưa dầm liên miên suốt cả ngày, chạng vạng, trời vừa tạnh mưa, cơn gió ngoài cửa sổ đượm hơi se lạnh.
Kiều Hy không mặc áo khoác, cô lạnh đến mức vùi mặt vào áo, đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Lúc ra ngoài uống nước, thấy mẹ Kiều đang bận rộn trong bếp, cô nhìn xung quanh, không thấy Hình Tranh đâu cả.
“Mẹ, anh đâu rồi?”
“Ra ngoài từ sớm rồi, kêu tối nay không về ăn cơm.”
“Ồ.”
Cô cầm lên uống hớp nước, ủ rũ quay người, định về phòng.
“Khoan đi đã, tới đây bóc cho mẹ hai tép tỏi đi.”
Cô rất nghe lời, một mình im lặng ngồi trên sô pha bóc vỏ, thi thoảng lại nhìn điện thoại, giao diện trống rỗng, chẳng có mẩu tin nhắn nào.
Bữa tối chỉ có hai người cũng xem như vui vẻ, không gà bay chó sủa như ngày xưa, mẹ Kiều quen ép buộc nay có thái độ khác thường, dịu dàng gắp đồ ăn cho cô, Kiều Hy nơm nớp lo sợ, bất an hỏi: “Con làm gì sai hay sao ạ?”
“Nói bậy gì đấy, ăn đi.”
Kiều Hy khủng hoảng, đồ ăn dù ngon đến đâu cũng không nuốt nổi nữa, “Con làm sai chỗ nào, mẹ cứ nói thẳng là được, thế này con sợ lắm.”
Mẹ Kiều sửng sốt, suýt nữa bật cười vì bị cô chọc tức, “Mẹ dịu dàng với con mà con không thích à?”
“Nhưng mà, không có quen.”
Bà lắc đầu thở dài, không biết làm sao với cô bé ngốc nghếch này, bà gắp miếng xương sườn để vào chén cô, mỉm cười giải thích: “Trước đây mẹ nóng vội quá, không suy xét đến cảm nhận của con, sau này mẹ sẽ từ từ, con cố gắng học hành, mẹ cũng cố gắng sửa lại tính tình.”
“Thật không ạ?” Kiều Hy bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là thật.” Mẹ Kiều nhìn con gái sợ sệt, nhớ lại những lời dày xéo mà mình từng nói, bà ảo não không thôi, “Hình Tranh với bố con lén tìm mẹ nói chuyện, mẹ mới biết thì ra mấy năm qua con phải một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện, bình thường mẹ bận quá, không có thời gian để ý đến việc học của con, con học không giỏi cũng có một phần trách nhiệm của mẹ, không thể đổ lên đầu con hết được.”
Lời nói dịu dàng khiến cô rưng rưng nước mắt, cất giọng nghèn nghẹn, “Mẹ...”
“Được rồi, sao còn khóc nữa?”
Mẹ Kiều mỉm cười dỗ dành, thấy con gái khóc nức nở, bà đau lòng định ôm cô, nhưng vừa nhổm dậy, điện thoại trên bàn vang lên, bà nhìn thử, là điện thoại của bệnh viện.
Bà chỉ điện thoại, ý bảo mình phải tiếp điện thoại.
Khoảng chừng nửa phút sau, bà quay lại bàn ăn, vừa mặc áo khoác vừa xin lỗi cô, “Bệnh viện có chút việc, mẹ phải qua đó một chuyến.”
Kiều Hy đi theo bà đến tận trước cửa, hồi hộp hỏi nhỏ: “Vậy tối này mẹ còn…”
Chữ “về” còn chưa kịp nói, cửa đã đóng sầm.
Cô đứng thẳng lưng, đờ đẫn nhìn cánh cửa sắt đã đóng kín.
Có gì đâu mà buồn.
Cô quen từ lâu rồi.
Một mình ăn tối không có hứng, cô miễn cưỡng ăn vài miếng, đứng dậy dọn dẹp phòng bếp, chờ rửa xong xuôi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Cô phấn khởi, bước vội đến cầm điện thoại, nhìn nội dung trên màn hình, tâm tình dần ủ rũ hẳn.
Tin nhắn rác chán phèo.
Về phòng, cô ép mình không thèm nghĩ tới anh nữa, mở sách giáo khoa Ngữ Văn ra, tìm được bài văn dài nhất, cô đọc diễn cảm thật lớn, càng đọc đầu óc càng rối bời, không thể tập trung nổi, cô đứng dậy đi quanh phòng mười mấy vòng, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đi.
“Tút...”
Cuộc gọi thứ nhất không ai nghe.
Cô không nhụt chí, gọi đi lần hai, lần này nghe máy rất nhanh, cô nóng vội “alo”.
“Ai đấy?” Đầu kia là một giọng nữ trẻ tuổi.
Rõ ràng là âm thanh xa lạ, nhưng con người luôn có trực giác kỳ lạ như vậy, cô gần như xác định được chủ nhân của giọng nói này trong nháy mắt, là cô gái tóc ngắn gợi cảm đó.
Lòng cô lập tức lạnh đi, cất giọng run run: “Là điện thoại của Hình Tranh đúng không?”
“Đúng, tìm cậu ấy có việc gì à?”
“Chị có thể kêu anh ấy nghe máy không?” Cô nghẹn ngào, sắp khóc mất rồi.
“Giờ không được, cậu ấy không rảnh.”
“Lát nữa em gọi lại.”
Đầu kia trực tiếp khước từ, “Lát nữa cũng không rảnh.”
“Vậy chị... chị là gì của anh ấy?” Cô không nhịn được, vẫn hỏi ra miệng.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười thoải mái, Kiều Hy nghe thấy cô ta dùng giọng điệu khoe mẽ để trả lời, “Bạn gái đó.”
Điện thoại lập tức ngắt kết nối.
Kiều Hy nắm chặt điện thoại, lồng ngực nghẹn ứ, mặt cô đỏ lên, không hít thở nổi, phải há miệng hô hấp.
Đồ lừa đảo!
Rõ ràng là anh đồng ý với cô sẽ không yêu sớm, ai ngờ đã lén làm sau lưng từ lâu rồi, thảo nào gần đây cứ chuồn ra ngoài, sống chết không chịu dẫn theo cô.
Lồng ngực cô như có ngọn lửa, cả cơ thể nóng lên, cô ném điện thoại lên giường cho hả giận, lăn hai vòng rồi đập đầu vào gối, vẫn chưa hết giận, cô lấy điện thoại tắt máy luôn, thảy vào ngăn tủ rồi đóng lại.
. . .
Sau khi nửa trận đầu tiên kết thúc, Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên ồn ào vào khu nghỉ ngơi, quần áo trên người anh mướt mồ hôi, chuẩn bị đổi sang bộ đồng phục sạch khác.
Anh ngẩng đầu xem đồng hồ, bảy giờ rồi, chắc nên gửi cho cô nhóc một tin nhắn, không thì về nhà lại bị cô thọc tay vào cột sống, chỉ trích mình không dẫn cô theo chơi.
Đến khi anh lục thấy điện thoại trong túi trái áo khoác, sắc mặt chợt cứng đờ, anh nhớ vừa nãy anh để ở túi phải, hiển nhiên, có người từng đụng vào.
Anh im lặng nhìn sang cô gái tóc ngắn đang ngồi bên cạnh.
“Chị động vào điện thoại của tôi?”
Cô gái ngẩng đầu cười với anh, thản nhiên thừa nhận, “Điện thoại cậu cứ reo hoài, chị sợ có việc gấp nên nghe máy giúp cậu.”
Trực giác nhạy bén cho anh biết không ổn rồi, nhanh chóng mở lịch sử cuộc gọi lên, quả nhiên, là điện thoại của Kiều Hy, tên danh bạ là “Đồ ngốc”.
Anh từ từ đứng dậy, ánh mắt chứa đựng ngọn lửa, mặt lạnh như băng, “Chị nói gì với em ấy?”
“Con bé hỏi quan hệ giữa chị với cậu là gì...”
Cô gái tóc ngắn ngửa người ra sau, cười lớn xem thường, “Chị nói, bạn gái.”
Chu Tễ Xuyên lập tức chửi tục một tiếng, bước lên kéo anh lại muốn giải vây, “Chị Hân nói đùa...”
“Cút đi.”
Hình Tranh hất mạnh tay anh ấy ra, miễn cưỡng đè nén cơn giận đang sục sôi, anh gằn từng chữ, “Trương Hân, mẹ nó, ai kêu chị nghe điện thoại của tôi?”
Cô ta lập tức đứng dậy, đối diện với anh không hề sợ hãi, còn đổ thêm dầu vào lửa, “Chị nói sai chỗ nào? Chị là bạn gái cậu, chuyện sớm muộn thôi.”
Hình Tranh mím môi, cơn giận lập tức phun trào.
Tuy Chu Tễ Xuyên biết anh không đánh con gái, nhưng chỉ cần liên quan đến Kiều Hy, anh ấy không chắc cái tên này có đột nhiên nổi điên không, anh ấy đứng chặn ở giữa, tránh hai bên xung đột.
Cầu thủ đang nghỉ ngơi bên kia nghe loáng thoáng cũng vội chạy đến đây, thủ môn Trương Thành thoáng nhìn cô gái đứng ở giữa, rồi lại nhìn Hình Tranh đang giận dữ, cố hỏi, “Anh Tranh, có chuyện gì thế?”
Hình Tranh liếc mắt nhìn sang, trở tay đấm thẳng một cú thật mạnh lên mặt anh ta, mắt anh ta tối sầm, loạng choạng lùi về hai bước, má phải nhanh chóng sưng lên, khóe môi chảy máu.
“Trông chừng chị cậu cho kỹ.”
Anh vắt túi lên vai, lạnh giọng cảnh cáo, “Lần sau còn dám vượt rào, đừng ai được mong yên ổn.”
Mưa dầm liên miên suốt cả ngày, chạng vạng, trời vừa tạnh mưa, cơn gió ngoài cửa sổ đượm hơi se lạnh.
Kiều Hy không mặc áo khoác, cô lạnh đến mức vùi mặt vào áo, đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Lúc ra ngoài uống nước, thấy mẹ Kiều đang bận rộn trong bếp, cô nhìn xung quanh, không thấy Hình Tranh đâu cả.
“Mẹ, anh đâu rồi?”
“Ra ngoài từ sớm rồi, kêu tối nay không về ăn cơm.”
“Ồ.”
Cô cầm lên uống hớp nước, ủ rũ quay người, định về phòng.
“Khoan đi đã, tới đây bóc cho mẹ hai tép tỏi đi.”
Cô rất nghe lời, một mình im lặng ngồi trên sô pha bóc vỏ, thi thoảng lại nhìn điện thoại, giao diện trống rỗng, chẳng có mẩu tin nhắn nào.
Bữa tối chỉ có hai người cũng xem như vui vẻ, không gà bay chó sủa như ngày xưa, mẹ Kiều quen ép buộc nay có thái độ khác thường, dịu dàng gắp đồ ăn cho cô, Kiều Hy nơm nớp lo sợ, bất an hỏi: “Con làm gì sai hay sao ạ?”
“Nói bậy gì đấy, ăn đi.”
Kiều Hy khủng hoảng, đồ ăn dù ngon đến đâu cũng không nuốt nổi nữa, “Con làm sai chỗ nào, mẹ cứ nói thẳng là được, thế này con sợ lắm.”
Mẹ Kiều sửng sốt, suýt nữa bật cười vì bị cô chọc tức, “Mẹ dịu dàng với con mà con không thích à?”
“Nhưng mà, không có quen.”
Bà lắc đầu thở dài, không biết làm sao với cô bé ngốc nghếch này, bà gắp miếng xương sườn để vào chén cô, mỉm cười giải thích: “Trước đây mẹ nóng vội quá, không suy xét đến cảm nhận của con, sau này mẹ sẽ từ từ, con cố gắng học hành, mẹ cũng cố gắng sửa lại tính tình.”
“Thật không ạ?” Kiều Hy bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là thật.” Mẹ Kiều nhìn con gái sợ sệt, nhớ lại những lời dày xéo mà mình từng nói, bà ảo não không thôi, “Hình Tranh với bố con lén tìm mẹ nói chuyện, mẹ mới biết thì ra mấy năm qua con phải một mình chịu đựng bao nhiêu chuyện, bình thường mẹ bận quá, không có thời gian để ý đến việc học của con, con học không giỏi cũng có một phần trách nhiệm của mẹ, không thể đổ lên đầu con hết được.”
Lời nói dịu dàng khiến cô rưng rưng nước mắt, cất giọng nghèn nghẹn, “Mẹ...”
“Được rồi, sao còn khóc nữa?”
Mẹ Kiều mỉm cười dỗ dành, thấy con gái khóc nức nở, bà đau lòng định ôm cô, nhưng vừa nhổm dậy, điện thoại trên bàn vang lên, bà nhìn thử, là điện thoại của bệnh viện.
Bà chỉ điện thoại, ý bảo mình phải tiếp điện thoại.
Khoảng chừng nửa phút sau, bà quay lại bàn ăn, vừa mặc áo khoác vừa xin lỗi cô, “Bệnh viện có chút việc, mẹ phải qua đó một chuyến.”
Kiều Hy đi theo bà đến tận trước cửa, hồi hộp hỏi nhỏ: “Vậy tối này mẹ còn…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chữ “về” còn chưa kịp nói, cửa đã đóng sầm.
Cô đứng thẳng lưng, đờ đẫn nhìn cánh cửa sắt đã đóng kín.
Có gì đâu mà buồn.
Cô quen từ lâu rồi.
Một mình ăn tối không có hứng, cô miễn cưỡng ăn vài miếng, đứng dậy dọn dẹp phòng bếp, chờ rửa xong xuôi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Cô phấn khởi, bước vội đến cầm điện thoại, nhìn nội dung trên màn hình, tâm tình dần ủ rũ hẳn.
Tin nhắn rác chán phèo.
Về phòng, cô ép mình không thèm nghĩ tới anh nữa, mở sách giáo khoa Ngữ Văn ra, tìm được bài văn dài nhất, cô đọc diễn cảm thật lớn, càng đọc đầu óc càng rối bời, không thể tập trung nổi, cô đứng dậy đi quanh phòng mười mấy vòng, cuối cùng vẫn gọi điện thoại đi.
“Tút...”
Cuộc gọi thứ nhất không ai nghe.
Cô không nhụt chí, gọi đi lần hai, lần này nghe máy rất nhanh, cô nóng vội “alo”.
“Ai đấy?” Đầu kia là một giọng nữ trẻ tuổi.
Rõ ràng là âm thanh xa lạ, nhưng con người luôn có trực giác kỳ lạ như vậy, cô gần như xác định được chủ nhân của giọng nói này trong nháy mắt, là cô gái tóc ngắn gợi cảm đó.
Lòng cô lập tức lạnh đi, cất giọng run run: “Là điện thoại của Hình Tranh đúng không?”
“Đúng, tìm cậu ấy có việc gì à?”
“Chị có thể kêu anh ấy nghe máy không?” Cô nghẹn ngào, sắp khóc mất rồi.
“Giờ không được, cậu ấy không rảnh.”
“Lát nữa em gọi lại.”
Đầu kia trực tiếp khước từ, “Lát nữa cũng không rảnh.”
“Vậy chị... chị là gì của anh ấy?” Cô không nhịn được, vẫn hỏi ra miệng.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười thoải mái, Kiều Hy nghe thấy cô ta dùng giọng điệu khoe mẽ để trả lời, “Bạn gái đó.”
Điện thoại lập tức ngắt kết nối.
Kiều Hy nắm chặt điện thoại, lồng ngực nghẹn ứ, mặt cô đỏ lên, không hít thở nổi, phải há miệng hô hấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ lừa đảo!
Rõ ràng là anh đồng ý với cô sẽ không yêu sớm, ai ngờ đã lén làm sau lưng từ lâu rồi, thảo nào gần đây cứ chuồn ra ngoài, sống chết không chịu dẫn theo cô.
Lồng ngực cô như có ngọn lửa, cả cơ thể nóng lên, cô ném điện thoại lên giường cho hả giận, lăn hai vòng rồi đập đầu vào gối, vẫn chưa hết giận, cô lấy điện thoại tắt máy luôn, thảy vào ngăn tủ rồi đóng lại.
. . .
Sau khi nửa trận đầu tiên kết thúc, Hình Tranh và Chu Tễ Xuyên ồn ào vào khu nghỉ ngơi, quần áo trên người anh mướt mồ hôi, chuẩn bị đổi sang bộ đồng phục sạch khác.
Anh ngẩng đầu xem đồng hồ, bảy giờ rồi, chắc nên gửi cho cô nhóc một tin nhắn, không thì về nhà lại bị cô thọc tay vào cột sống, chỉ trích mình không dẫn cô theo chơi.
Đến khi anh lục thấy điện thoại trong túi trái áo khoác, sắc mặt chợt cứng đờ, anh nhớ vừa nãy anh để ở túi phải, hiển nhiên, có người từng đụng vào.
Anh im lặng nhìn sang cô gái tóc ngắn đang ngồi bên cạnh.
“Chị động vào điện thoại của tôi?”
Cô gái ngẩng đầu cười với anh, thản nhiên thừa nhận, “Điện thoại cậu cứ reo hoài, chị sợ có việc gấp nên nghe máy giúp cậu.”
Trực giác nhạy bén cho anh biết không ổn rồi, nhanh chóng mở lịch sử cuộc gọi lên, quả nhiên, là điện thoại của Kiều Hy, tên danh bạ là “Đồ ngốc”.
Anh từ từ đứng dậy, ánh mắt chứa đựng ngọn lửa, mặt lạnh như băng, “Chị nói gì với em ấy?”
“Con bé hỏi quan hệ giữa chị với cậu là gì...”
Cô gái tóc ngắn ngửa người ra sau, cười lớn xem thường, “Chị nói, bạn gái.”
Chu Tễ Xuyên lập tức chửi tục một tiếng, bước lên kéo anh lại muốn giải vây, “Chị Hân nói đùa...”
“Cút đi.”
Hình Tranh hất mạnh tay anh ấy ra, miễn cưỡng đè nén cơn giận đang sục sôi, anh gằn từng chữ, “Trương Hân, mẹ nó, ai kêu chị nghe điện thoại của tôi?”
Cô ta lập tức đứng dậy, đối diện với anh không hề sợ hãi, còn đổ thêm dầu vào lửa, “Chị nói sai chỗ nào? Chị là bạn gái cậu, chuyện sớm muộn thôi.”
Hình Tranh mím môi, cơn giận lập tức phun trào.
Tuy Chu Tễ Xuyên biết anh không đánh con gái, nhưng chỉ cần liên quan đến Kiều Hy, anh ấy không chắc cái tên này có đột nhiên nổi điên không, anh ấy đứng chặn ở giữa, tránh hai bên xung đột.
Cầu thủ đang nghỉ ngơi bên kia nghe loáng thoáng cũng vội chạy đến đây, thủ môn Trương Thành thoáng nhìn cô gái đứng ở giữa, rồi lại nhìn Hình Tranh đang giận dữ, cố hỏi, “Anh Tranh, có chuyện gì thế?”
Hình Tranh liếc mắt nhìn sang, trở tay đấm thẳng một cú thật mạnh lên mặt anh ta, mắt anh ta tối sầm, loạng choạng lùi về hai bước, má phải nhanh chóng sưng lên, khóe môi chảy máu.
“Trông chừng chị cậu cho kỹ.”
Anh vắt túi lên vai, lạnh giọng cảnh cáo, “Lần sau còn dám vượt rào, đừng ai được mong yên ổn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro