Thiêu đốt
2024-09-07 08:55:32
Lương Phong vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên khi mới xuất hiện bên cạnh Thẩm Di Châu thì cô thường xuyên không phân định được là thật hay giả.
Giả vờ lấy lòng bị đôi mắt của anh nhìn thấu được, nội tâm vỡ tan nhưng lại vì những lời nói ngắn gọn của anh mà được chữa lành.
Nhưng không biết từ lúc nào mà cô đã ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua lâu như thế.
Lâu đến mức khiến cô cũng học được trạng thái bình tĩnh, tô son trát phấn, che đậy sự giả dối của anh. Đến cả cô cũng phải thừa nhận rằng chỉ cần mình nhắm mắt vào, bịt tai lại là có thể mãi mãi trốn trong tháp ngà voi với cột đình bằng sắt.
Không hỏi nguyên do, cũng không hỏi kết quả.
Nhưng đó chỉ lừa người dối mình để cô được tham luyến hết những sự dịu dàng sau cùng này.
Có lẽ giống bây giờ.
Cô nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi mềm mại, phát hiện ngọn đèn trên đỉnh đầu của mình đã bị ai đó tắt rồi.
Mùi cam bergamot nhàn nhạt lướt qua mũi, sau đó rời đến nơi xa xôi.
Lương Phong im lặng mở mắt ra.
Cũng nhìn thấy ánh mắt không tiếng động của anh nhìn sang đây.
Giống như chắc chắn cô chưa ngủ, giống như biết cô không ngủ.
Trong khoang máy bay tối tăm, đêm khuya là do con người tạo thành. Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh, ánh mắt u ám nhìn nhau như dây dưa, như dò xét.
Nhưng lại không đến gần, chỉ im lặng đấu sức như thế.
Nhưng giây tiếp theo liền có người nộp vũ khí đầu hàng.
“Anh muốn uống nước sao?” Lương Phong nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Di Châu im lặng nhìn chiếc ly trên tay cô, anh nhìn thấy cô cúi đầu khẽ uống một ngụm.
“Không phải hỏi tôi có muốn uống nước hay không à?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Lương Phong cong đôi môi ướt át lên, im lặng đến gần. Đôi mắt đen láy cũng cười thành ánh trăng lưỡi liềm, cô nhẹ giọng nói: “Đúng thế.”
Sau đó, đưa đôi môi mềm mại mà ướt át của mình lên.
Chóp mũi đụng lấy chóp mũi, hơi thở quấn lấy hơi thở.
Cánh tay của cô chạm phải áo sơ mi mềm mại mà hơi lạnh của anh, cô không nói gì mà chỉ đưa tay ra choàng lấy cổ anh.
Nhắm mắt đeo tai nghe, yên tâm thoải mái.
Cô tham lam ngửi lấy hơi thở quen thuộc và đáng tin trên người của anh, coi đó là nơi để sa vào.
Cái hôn môi này cũng không nhanh không chậm. Bởi vì bây giờ không xem là xa cách rồi gặp lại và hoà hợp như lúc đầu, cũng không phải là kết cục bi kịch của cô khi đã lừa gạt che mắt người khác. Chỉ coi như là hai người ôm nhau ngủ một đêm, không cãi vã, cũng không có chiến tranh lạnh.
Anh ôm cô, yên lặng hôn môi.
Cho đến khi hết hơi thì cơ thể mới từ từ lùi đi.
Nhưng chóp mũi vẫn cứ như có như không mà dán vào nhau, khi cô đưa mắt nhìn lên thì sẽ thấy đôi mắt nặng nề của anh.
Cũng như anh đang chăm chú nhìn cô.
Hơi thở của anh khẽ dừng lại, ánh mắt dần trở nên nặng nề, anh như muốn nhìn thấu rõ lòng cô.
Lương Phong không nhịn được cảm thấy hoảng sợ, sau đó cô đưa mắt nhìn chỗ khác.
Cánh tay từ từ tuột xuống ngực anh, mượn chút lực muốn lùi về.
Lại bị anh bỗng nhiên giơ tay cầm lấy, dùng sức kéo cô trở về.
Cằm cô bị bóp lại, sau đó anh gần như tàn nhẫn mà hôn lên.
Đầu lưỡi bị anh dừng sức mút vào, ngay cả quyền thở cũng bị cướp mất.
Nhưng cô cũng không hề có chút giãy giụa nào. Chỉ xem như hoàn toàn giao bản thân mình cho anh.
Lương Phong nghĩ, anh còn có thể điên đến mức nào nữa chứ?
Nhiều nhất chẳng qua chỉ có lần này thôi.
Suy nghĩ này khiến cô si mê, cũng khiến cô hoàn toàn trở nên si mê điên cuồng.
Đêm đó cô nghĩ, nếu như cô là một con thiêu thân, thì bên trong ngọn lửa kia chính là thi thể của cô.
Giờ phút này Lương Phong cảm thấy lồng ngực của Thẩm Di Châu đang bốc cháy.
Khoé mắt của cô bỗng trở nên ướt át, ngón tay cũng lập tức dùng sức đan vào tóc anh, cố gắng hít thở trong nụ hôn sâu này.
Vậy thì cứ cháy đi.
Cô muốn.
-
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Haneda vào tối ngày 12 tháng 7.
Là Thẩm Di Châu lái xe.
Anh lái đến một căn nhà có nông trại, khi xe đến nơi thì có quản gia đến đón tiếp.
Chiều tối, nhiệt độ cũng không nóng lắm, Lương Phong mở cửa sổ ra.
Không khí ấm áp bỗng chốc hoà vào khí lạnh bên trong xe, mang đến loại cảm giác kỳ diệu.
Lương Phong yên tĩnh đón gió thổi đến, sau đó cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Di Châu đang lái xe.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, cúc áo trên cùng không được cài lại. Cánh tay thon dài trông rất có sức, trên cổ tay của anh đeo một chiếc đồng hồ mà cô chưa từng thấy qua.
Ngay cả cái đồng hồ mà mẹ anh đưa kia, anh cũng không đeo.
Môi Lương Phong mím lại, cô đang tính dời mắt đi thì nghe thấy anh lạnh nhạt hỏi:
“Quyển sách lần trước xem xong chưa?”
Lương Phong ngừng thở, sau đó nói: “Vẫn chưa.”
“Đến đâu rồi? Sau khi đi Karuizawa xong thì hai người chia tay à?”
Lương Phong nhìn gò má của Thẩm Di Châu, cũng nhìn thấy anh cười rồi liếc mắt nhìn cô.
Cổ họng không nhịn được mà cảm thấy khô rát, nhưng cô vẫn từ từ nói: “Không có chia tay, sau khi đi Karuizawa xong thì hai người họ thẳng thắn với gia đình của mình.”
“Sau đó thì sao? Cãi nhau à?”
“Không có.” Lương Phong nói: “Mỗi người đều bình an thoát khỏi cuộc hôn nhân ban đầu của mình.”
“Thật là kết cục tốt đấy.” Thẩm Di Châu cười khẽ: “Thẳng thắn mới có thể được sống lại.”
Ngoài cửa sổ, cành cây thấp lướt ngang qua nóc xe, phát ra một tiếng vang lớn.
Người Lương Phong cũng run lên theo, giọng nói như lơ lửng trên không trung, cô nhẹ nhàng hỏi: “... Thẳng thắn là có thể được sống lại à?”
Trong khoang xe u tối, cô nhìn thấy khoé môi của Thẩm Di Châu nhếch lên, anh không chút để ý mà cười.
“Không phải trong sách nói thế à?”
Biết rõ bản thân mình bây giờ nên kết thúc đề tài tại chỗ này, nhưng đã rất lâu rồi Lương Phong chưa gặp Thẩm Di Châu, nên nếu làm thế thì giống như rơi vào một lời nguyền không thể cứu chữa. Môi cứ thế như vô ý mà lẩm bẩm, cô nói:
“Nếu như là… anh, anh cũng sẽ tha thứ sao?”
“Tôi à?”
Chiếc xe bật đèn xi nhan rồi từ từ ngừng lại.
Thẩm Di Châu không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn sang.
Tim bỗng ngừng lại, Lương Phong gần như không thể nào thở tiếp được nữa.
Anh cứ như thế ở trên cao nhìn xuống.
Yên lặng đến nghẹt thở, cô thấy anh nhìn mình rồi cười lên.
Nhưng trong mắt anh vẫn là sự lạnh như băng, băng tuyết trắng xóa.
Lương Phong tê cứng cả người, ngồi yên tại chỗ.
Sau đó cô phát hiện ngón tay anh nhẹ nhàng phủ lên, chiếm hữu gò má của cô, ngón cái lạnh lẽo vuốt ve môi cô. Anh làm vẻ giống như thật sự không chịu được, nói:
“Nếu như là lời em nói, anh nhất định sẽ tha thứ cho em.”
Trong khoảnh khắc máu xông lên não, Lương Phong cắn chặt răng, lại nghe thấy anh nói tiếp:
“Dù sao thì cô Lương của chúng ta cũng đẹp như thế, sao anh có thể để cô ấy đau lòng được chứ?”
Trong khoang xe mờ tối, ánh mắt anh nhẹ nhàng chuyển đến đôi mắt của cô, trên sống mũi của cô, cuối cùng là ngón tay anh nhẹ nhàng nhàng phủ lên môi của cô.
Những cơn nóng bừng hoàn toàn tan biến, lúc này cô mới cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng.
Anh luôn tỏ ra phù phiếm và thờ ơ.
Cũng giống như một cái tát nhẹ nhàng lên mặt cô.
Tiếng cười vang lên trước vẻ mặt của anh, Lương Phong ngước mắt nhìn anh.
“Trên đời này không có tình nhân nào tốt hơn ông chủ Thẩm cả.”
Thẩm Di Châu như có như không mà cười: “Phải không?”
“Đúng thế.” Lương Phong nhỏ giọng nói, sau đó từ từ ngồi về vị trí của mình.
Ánh mắt cô không nhìn anh nữa, lúc này mới phát hiện ra anh lái xe đỗ trước cửa hàng bánh ngọt.
“Tôi đi lấy bánh ngọt.” Thẩm Di Châu nói xong thì xuống xe.
Ước chừng đi được khoảng hai tiếng rưỡi, lúc đến Karuizawa thì đã gần chín giờ rồi.
Lương Phong xách túi đi theo phía sau Thẩm Di Châu.
Anh bước vào căn biệt thự mà anh nói là đã cho người đến xem trước, sau đó bước vào sân, nơi mà anh nói khi trời mưa thì có thể nhàn nhã ngồi ở đó.
Giờ phút này bầu trời tối tăm, bốn phía của căn biệt thự đều đã mở đèn. Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào sân cỏ, cực kỳ giống đầm lầy trong giấc mơ đêm hôm đó của cô.
Lương Phong dừng chân lại rồi đưa mắt nhìn, vào giờ phút này, có vài hạt mưa bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đi tắm trước?” Thẩm Di Châu kéo tay cô đến dưới mái hiên.
Lương Phong ngước mắt lên nhìn anh, cô cười và nói: “Được thôi.”
Mở hành lý ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo đơn giản.
Túi của Thẩm Di Châu đặt ở phía bên kia của ghế sô pha, Lương Phong nhìn ra sân cỏ màu xanh đen bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh mái hiên cũ trên sân cỏ, sau đó châm thuốc lá.
Mọi thứ đều là màu tối.
Sân cổ màu xanh đen, màn mưa màu xám tro.
Nhân vật liên quan cũng trở nên mơ hồ, giống như dung hoà vào một bối cảnh tối tăm.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng đèn trong biệt thự xuyên qua cửa kính thuỷ tinh chiếu vào.
Lương Phong đi chân trần, cô lấy một túi đồ được xếp gọn gàng trong túi của mình ra rồi nhét vào trong túi của Thẩm Di Châu.
Sau đó cô xách túi của mình đi vào phòng tắm.
Lúc ra ngoài, cô đã thay sang một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm.
Sau đó cô xách hộp bánh ngọt đựng trong túi đi ra đến bên ngoài phòng khách.
Không khí ấm áp và ẩm ướt bỗng chốc bao bọc lấy Lương Phong.
Cô đặt bánh ngọt xuống chiếc bàn kế bên Thẩm Di Châu rồi ngồi xổm xuống, sau đó cô vừa mở ra vừa dịu dàng hỏi: “Anh có đói không? Có muốn ăn chút bánh ngọt để lót bụng trước không? Vừa nãy em có đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy bên trong có không ít đồ, lát nữa em nấu thêm chút đồ ăn cho anh nhé?”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô, không thèm để ý mà cười: “Đều nghe theo em.”
Lương Phong mím môi cười, sau đó cô lấy bánh ngọt đã được cắt ra.
Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, Lương Phong run lên, đứng yên tại chỗ.
Bởi vì đây không phải bất kỳ loại bánh ngọt nào mà cô từng thấy qua, trông nó càng giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn.
Trên đế bánh trắng tinh xuất hiện một bông hoa xinh đẹp.
Có cơn gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài của cô, cô nghe thấy Thẩm Di Châu hỏi:
“Thích không?”
Lương Phong ngẩng đầu lên: “Đây là… hoa gì?”
Thẩm Di Châu vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, khối bánh ngọt tuyệt đẹp kia cũng bị Lương Phong cùng cầm đến, cô bước đến ngồi trên đùi của anh.
“Lan Nam phi.”
Là bông hoa mà anh thấy giống cô khi vừa gặp nhau lần đầu tiên.
Lương Phong cúi đầu, cô nhìn chằm chằm bông hoa này rất lâu.
Cô phát hiện Thẩm Di Châu từ từ chiếm lấy phía sau lưng cô, nhưng anh cũng không tiến thêm một bước nào nữa.
Mà như ngồi yên tại chỗ chờ, như đang chờ cô đáp lại.
Lương Phong cong môi, nhưng trong miệng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cuối cùng gần như dùng hết sức, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Đây là em trong mắt anh sao?”
Thẩm Di Châu cười: “Ừ.”
Khoé mắt dần nóng lên, Lương Phong nhìn bông hoa trắng tinh này, đó là đóa Lan Nam phi trong sáng, cô lại hỏi:
“Trong mắt anh, em là màu trắng sao?”
“Ừ.”
Lần này cô không thể nào trốn được nữa.
Nước mắt rơi xuống đoá hoa xinh đẹp kia, cô nghe thấy sự dịu dàng chỉ có ở Thẩm Di Châu mà cô không bao giờ cưỡng lại được, anh nói:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Anh cho cô một lời cam kết, mãi mãi sẽ không nuốt lời.
Cánh tay run run, giây tiếp theo khi bánh ngọt sắp rơi xuống đất, Thẩm Di Châu liền đưa tay nhận lấy rồi để bánh ngọt trở về trên bàn lần nữa.
Anh đưa tay ôm chặt cô vào lòng, nhìn những giọt nước mắt trong suốt trên gò má cô.
Đoá Lan Nam phi nhỏ bé giờ phút này đang vùi đầu vào lòng anh.
Bạn có từng nghe nói đến một trăm chuyện phải làm trước khi chết chưa?
Hôm nay Lương Phong chỉ làm một chuyện.
Điên cuồng, si mê, buông thả rồi rơi xuống.
Nghe thấy tiếng mưa rơi ngày càng lớn, giọt mưa trong suốt bị gió cuốn lên đến trên người họ.
Vì thế cầu nguyện cho thế giới này hoàn toàn đảo điên, sau đó ngày mai chính là ngày tận thế.
Mà hai người họ cũng đã trở nên tốt hơn vào giây phút này.
Không tiếc nuối, không hối hận.
Nếu mai phải chết đi, thì mai cứ chết thôi.
Cuối cùng là mưa như trút nước, khiến bọn họ hoàn toàn chìm sâu.
Cô khó lòng kiềm chế được những dư vị trong lòng, cô tham lam mút lấy môi anh, cũng nhận lại những nụ hôn của anh.
Suy nghĩ hoàn toàn bị ném lên nơi cao nhất, cô gần như mê sảng mà lẩm bẩm nói:
“Thẩm Di Châu, em…”
Thẩm Di Châu ôm chặt lấy cô.
“Thẩm Di Châu…”
Anh không thể nghe thấy được lời chưa nói hết của cô.
-
Khi tỉnh lại lần nữa thì trong phòng đã chìm vào một khoảng đen tối.
Trên người không mặc quần áo, có cảm giác dính nhớp của nước mưa sau khi bốc hơi còn lưu lại trên người.
Lương Phong giật giật cơ thể đau đớn, ánh mắt từ từ thích nghi với bóng đêm.
Lúc này cô mới phát hiện bên cạnh không có ai cả.
Cô từ trên giường đứng lên rồi tiện tay lấy quần áo mặc vào, sau đó đi chân trần đến phòng khách.
Lương Phong nhìn thấy chiếc điện thoại anh tuỳ ý đặt trên bàn trà nhỏ, cũng không phải cô cố ý nhìn lén. Trong phòng khách mờ tối, trên màn hình điện thoại đang sáng lên của anh là tin nhắn của Triệu Khinh Hoà.
Lương Phong bước đi có chút khó khăn.
Chỉ nhìn thấy “Lan Nam phi” lẻ loi nằm trên bàn, bên tai nghe thấy tiếng đàn đứt quãng.
Lương Phong đứng yên, sau đó lại men theo âm thanh mà đi đến trước cánh cửa đang đóng.
Nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu đang ngồi bên cạnh đàn.
Giờ phút này cô mới để ý đến, hóa ra bầu trời bên ngoài đã có sương mù trong xanh.
Trong phòng mở cửa sổ, bởi vì đêm qua mưa như thác đổ nên trong phòng có chút lạnh.
Trên miệng Thẩm Di Châu ngậm một điếu thuốc, hai tay đang đặt trên phím đàn lười biếng rút lui lại.
Anh nghiêng đầu sang thì nhìn thấy Lương Phong đang đứng ở cửa.
Một tay cầm lấy điếu thuốc, cười lên, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lương Phong gật đầu, sau đó cô đi đến bên cạnh anh.
Thẩm Di Châu nắm lấy tay cô rồi kéo người vào trong lòng mình.
“Biết à?” Anh hỏi.
Lương Phong nhìn phím đàn trắng đen trước mặt, cô lắc đầu.
Sau đó, ánh mắt cô nhìn về phía sau: “Anh dạy em đi?”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô: “Cô Lương đây dùng gì để làm thù lao?”
Đôi môi mềm mại của Lương Phong mím lại, đến gần anh, mút lấy môi của anh.
“Cái này.” Cô nói.
Thẩm Di Châu nhìn chăm chú vào cô, anh liếm môi của mình, sau đó để thuốc lên miệng rồi đặt hai tay mình vào hai tay của cô.
Rạng sáng yên tĩnh như thế, đêm qua lại mưa như thác đổ, giờ phút này cửa sổ đang mở toang ra, mang đến cảm giác mềm mại ẩm ướt.
Hơi thở ấm áp của anh khiến sau lưng cô trở nên nóng hơn.
Cánh tay dán lấy cánh tay, đầu ngón tay vòng quanh đầu ngón tay.
Chạm đến, lại chia lìa. Chia lìa, lại chạm đến.
“Chỗ này sao?” Cô luôn hỏi.
Hơi thở dịu dàng của anh phả lên cổ cô.
Khoé mắt cong lên, những phím đàn trắng đen truyền ra những tiếng vang vui tai.
Rồi trở nên đứt quãng.
Anh hôn lên gáy của cô.
Sau đó là những khoảng trống rất dài.
Tay của hai người ấn trên phím đàn.
Rồi sau đó cô chơi một bản nhạc chỉ thuộc về riêng cô, lung tung, vỡ nát và hỗn loạn.
Không có nốt nhạc, không có nhạc phổ.
Nhưng lại khiến cô hoàn toàn thất thủ.
Cuối cùng cô nhìn thấy ngón tay Thẩm Di Châu bay lượn thật nhanh trên phím đàn.
Lương Phong gần như si mê không nói thành lời, chỉ im lặng mà ngắm nhìn.
Nhìn thấy ngón tay anh dừng lại một lát, rồi lại đặt đôi môi ướt át của mình lên đôi môi của cô.
"Em đã học được chưa? Cô Lương?" Anh hỏi đùa bên tai cô.
Lương Phong cười đến mức toàn thân run rẩy: “Vừa rồi em chơi không tốt sao?”
“Thật tốt.” Thẩm Di Châu mút vành tai cô, dùng tay ôm lấy cơ thể cô để cô không bị cảm lạnh.
“Thầy Thẩm lần sau dạy piano đi.” Lương Phong rúc vào trong ngực anh rồi dùng hai tay ôm lấy cổ của anh.
Thẩm Di Châu cười đến lồng ngực rung lên: “Dạy riêng cho em không phải tốt hơn sao?”
“Làm sao em có thể may mắn như vậy được?”
Thẩm Di Châu châm một điếu thuốc khác, sau đó bình tĩnh nói: “Chỉ cần em muốn, thì liền có.”
Lương Phong ngước mắt nhìn anh.
Ánh sáng xanh dịu dàng chiếu lên khuôn mặt của anh, lúc này vẻ mặt anh khi nhìn cô có vài phần thả lỏng. Sau khi hai người quấn lấy nhau xong thì lại có chút lười biếng, trở nên chậm chạp hơn và cũng rất bình yên.
Cô đưa miệng lại gần hơn một chút, anh liền biết cô muốn gì.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm rồi lại đưa vào miệng anh.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, như một giấc mơ yên tĩnh.
Cho đến khi anh đột nhiên trầm giọng gọi tên cô.
“Lương Phong.”
Lương Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt trầm ngâm hỏi anh:
“Có chuyện gì vậy?”
Trong làn khói mỏng, tầm nhìn của anh càng lúc càng sâu, không khí càng ẩm ướt hơn, anh nhận ra bên ngoài lại bắt đầu mưa rồi.
“Đêm qua em đã gọi tên anh.”
Lương Phong vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Lúc kết thúc,” Thẩm Nhất Châu cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn Lương Phong: “Lúc kết thúc, em gọi tên tôi.”
Lương Phong cắn nhẹ đầu lưỡi, sau đó cô nhận ra có một hơi thở lạnh lẽo hơn ngăn cách hai người họ.
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi?” Thẩm Di Châu trầm giọng hỏi.
Cô nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi cổ anh, cảm thấy mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt.
Có một âm thanh tanh tách vang lên và nó đập mạnh vào cửa sổ đang mở kia.
Trong bóng tối, những thông điệp tươi sáng và rực rỡ đó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Không phải là cô không nghĩ tới lý do vì sao anh ấy quay lại tìm cô.
Nhiều năm sau khi chia tay Triệu Khinh Hoà, anh chưa bao giờ thiếu vắng ai ở bên cạnh.
Vậy bây giờ cho dù anh có đến với cô lần nữa thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
So với Triệu Khinh Hoà thì cô chỉ là một khoảnh khắc vui vẻ, một khoảnh khắc bất chợt, một khoảnh khắc suy tư, một khoảnh khắc mộng mơ mà thôi.
Vì thế--
“Không.” Giọng cô nghe như thể đến từ một nơi rất xa.
Thẩm Di Châu nhìn cô hồi lâu, nhưng lại nghe thấy cô nói:
“Không có.”
Tiếng cười tràn ra từ trong lồng ngực anh, Lương Phong nhìn thấy anh lại châm thuốc.
Anh không nhìn cô nữa mà hướng ánh mắt về phía cửa sổ không đóng.
Cổ họng của cô dường như bị cắt bởi một lưỡi dao khổng lồ, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong cổ họng.
“Em muốn… đi tắm rửa.”
Chạy trốn là điều duy nhất cô có thể làm vào lúc này.
Anh cũng cứ thế mà buông tay ra.
Mỗi bước đi đều có cảm giác như đang đi trong đầm lầy lầy lội, bước tiếp theo có thể sẽ rơi xuống vực sâu.
Cô dễ dàng nhớ lại lần đó khi cô được bay lên trời, niềm vui sướng tột độ đã lấy đi sự tỉnh táo của cô khi ở trên đỉnh cao.
Vì vậy cô suýt buột miệng nói ra, suýt chút nữa đã gây ra thảm họa.
Sau đó Lương Phong lại ngơ ngác bước vào phòng ngủ rồi yếu ớt ngã ngồi xuống mặt đất.
Cô nhìn thấy ánh nắng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào bên trong, nhưng cô lại không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Trong căn phòng trống rỗng, tiếng đàn piano lại vang lên.
Lương Phong nhìn cánh cửa trống rỗng kia, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nhắm mắt lại và nghe thấy những nốt nhạc vỡ vụn, lộn xộn và nhợt nhạt, giống như những viên ngọc bích trong suốt và sáng chói, nó rơi xuống từ nơi anh từng ôm cô thật chặt, rồi nảy lên trên sàn đá cẩm thạch cứng rắn.
Mỗi lần nó nảy lên, trên cơ thể cô lại xuất hiện thêm một vết nứt.
Cuối cùng nó nảy tới bên cạnh Lương Phong.
Rồi vỡ tan trong cái nắng lạnh lẽo.
Giả vờ lấy lòng bị đôi mắt của anh nhìn thấu được, nội tâm vỡ tan nhưng lại vì những lời nói ngắn gọn của anh mà được chữa lành.
Nhưng không biết từ lúc nào mà cô đã ở bên cạnh anh, cùng anh trải qua lâu như thế.
Lâu đến mức khiến cô cũng học được trạng thái bình tĩnh, tô son trát phấn, che đậy sự giả dối của anh. Đến cả cô cũng phải thừa nhận rằng chỉ cần mình nhắm mắt vào, bịt tai lại là có thể mãi mãi trốn trong tháp ngà voi với cột đình bằng sắt.
Không hỏi nguyên do, cũng không hỏi kết quả.
Nhưng đó chỉ lừa người dối mình để cô được tham luyến hết những sự dịu dàng sau cùng này.
Có lẽ giống bây giờ.
Cô nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi mềm mại, phát hiện ngọn đèn trên đỉnh đầu của mình đã bị ai đó tắt rồi.
Mùi cam bergamot nhàn nhạt lướt qua mũi, sau đó rời đến nơi xa xôi.
Lương Phong im lặng mở mắt ra.
Cũng nhìn thấy ánh mắt không tiếng động của anh nhìn sang đây.
Giống như chắc chắn cô chưa ngủ, giống như biết cô không ngủ.
Trong khoang máy bay tối tăm, đêm khuya là do con người tạo thành. Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh, ánh mắt u ám nhìn nhau như dây dưa, như dò xét.
Nhưng lại không đến gần, chỉ im lặng đấu sức như thế.
Nhưng giây tiếp theo liền có người nộp vũ khí đầu hàng.
“Anh muốn uống nước sao?” Lương Phong nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Di Châu im lặng nhìn chiếc ly trên tay cô, anh nhìn thấy cô cúi đầu khẽ uống một ngụm.
“Không phải hỏi tôi có muốn uống nước hay không à?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Lương Phong cong đôi môi ướt át lên, im lặng đến gần. Đôi mắt đen láy cũng cười thành ánh trăng lưỡi liềm, cô nhẹ giọng nói: “Đúng thế.”
Sau đó, đưa đôi môi mềm mại mà ướt át của mình lên.
Chóp mũi đụng lấy chóp mũi, hơi thở quấn lấy hơi thở.
Cánh tay của cô chạm phải áo sơ mi mềm mại mà hơi lạnh của anh, cô không nói gì mà chỉ đưa tay ra choàng lấy cổ anh.
Nhắm mắt đeo tai nghe, yên tâm thoải mái.
Cô tham lam ngửi lấy hơi thở quen thuộc và đáng tin trên người của anh, coi đó là nơi để sa vào.
Cái hôn môi này cũng không nhanh không chậm. Bởi vì bây giờ không xem là xa cách rồi gặp lại và hoà hợp như lúc đầu, cũng không phải là kết cục bi kịch của cô khi đã lừa gạt che mắt người khác. Chỉ coi như là hai người ôm nhau ngủ một đêm, không cãi vã, cũng không có chiến tranh lạnh.
Anh ôm cô, yên lặng hôn môi.
Cho đến khi hết hơi thì cơ thể mới từ từ lùi đi.
Nhưng chóp mũi vẫn cứ như có như không mà dán vào nhau, khi cô đưa mắt nhìn lên thì sẽ thấy đôi mắt nặng nề của anh.
Cũng như anh đang chăm chú nhìn cô.
Hơi thở của anh khẽ dừng lại, ánh mắt dần trở nên nặng nề, anh như muốn nhìn thấu rõ lòng cô.
Lương Phong không nhịn được cảm thấy hoảng sợ, sau đó cô đưa mắt nhìn chỗ khác.
Cánh tay từ từ tuột xuống ngực anh, mượn chút lực muốn lùi về.
Lại bị anh bỗng nhiên giơ tay cầm lấy, dùng sức kéo cô trở về.
Cằm cô bị bóp lại, sau đó anh gần như tàn nhẫn mà hôn lên.
Đầu lưỡi bị anh dừng sức mút vào, ngay cả quyền thở cũng bị cướp mất.
Nhưng cô cũng không hề có chút giãy giụa nào. Chỉ xem như hoàn toàn giao bản thân mình cho anh.
Lương Phong nghĩ, anh còn có thể điên đến mức nào nữa chứ?
Nhiều nhất chẳng qua chỉ có lần này thôi.
Suy nghĩ này khiến cô si mê, cũng khiến cô hoàn toàn trở nên si mê điên cuồng.
Đêm đó cô nghĩ, nếu như cô là một con thiêu thân, thì bên trong ngọn lửa kia chính là thi thể của cô.
Giờ phút này Lương Phong cảm thấy lồng ngực của Thẩm Di Châu đang bốc cháy.
Khoé mắt của cô bỗng trở nên ướt át, ngón tay cũng lập tức dùng sức đan vào tóc anh, cố gắng hít thở trong nụ hôn sâu này.
Vậy thì cứ cháy đi.
Cô muốn.
-
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Haneda vào tối ngày 12 tháng 7.
Là Thẩm Di Châu lái xe.
Anh lái đến một căn nhà có nông trại, khi xe đến nơi thì có quản gia đến đón tiếp.
Chiều tối, nhiệt độ cũng không nóng lắm, Lương Phong mở cửa sổ ra.
Không khí ấm áp bỗng chốc hoà vào khí lạnh bên trong xe, mang đến loại cảm giác kỳ diệu.
Lương Phong yên tĩnh đón gió thổi đến, sau đó cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Di Châu đang lái xe.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro nhạt, cúc áo trên cùng không được cài lại. Cánh tay thon dài trông rất có sức, trên cổ tay của anh đeo một chiếc đồng hồ mà cô chưa từng thấy qua.
Ngay cả cái đồng hồ mà mẹ anh đưa kia, anh cũng không đeo.
Môi Lương Phong mím lại, cô đang tính dời mắt đi thì nghe thấy anh lạnh nhạt hỏi:
“Quyển sách lần trước xem xong chưa?”
Lương Phong ngừng thở, sau đó nói: “Vẫn chưa.”
“Đến đâu rồi? Sau khi đi Karuizawa xong thì hai người chia tay à?”
Lương Phong nhìn gò má của Thẩm Di Châu, cũng nhìn thấy anh cười rồi liếc mắt nhìn cô.
Cổ họng không nhịn được mà cảm thấy khô rát, nhưng cô vẫn từ từ nói: “Không có chia tay, sau khi đi Karuizawa xong thì hai người họ thẳng thắn với gia đình của mình.”
“Sau đó thì sao? Cãi nhau à?”
“Không có.” Lương Phong nói: “Mỗi người đều bình an thoát khỏi cuộc hôn nhân ban đầu của mình.”
“Thật là kết cục tốt đấy.” Thẩm Di Châu cười khẽ: “Thẳng thắn mới có thể được sống lại.”
Ngoài cửa sổ, cành cây thấp lướt ngang qua nóc xe, phát ra một tiếng vang lớn.
Người Lương Phong cũng run lên theo, giọng nói như lơ lửng trên không trung, cô nhẹ nhàng hỏi: “... Thẳng thắn là có thể được sống lại à?”
Trong khoang xe u tối, cô nhìn thấy khoé môi của Thẩm Di Châu nhếch lên, anh không chút để ý mà cười.
“Không phải trong sách nói thế à?”
Biết rõ bản thân mình bây giờ nên kết thúc đề tài tại chỗ này, nhưng đã rất lâu rồi Lương Phong chưa gặp Thẩm Di Châu, nên nếu làm thế thì giống như rơi vào một lời nguyền không thể cứu chữa. Môi cứ thế như vô ý mà lẩm bẩm, cô nói:
“Nếu như là… anh, anh cũng sẽ tha thứ sao?”
“Tôi à?”
Chiếc xe bật đèn xi nhan rồi từ từ ngừng lại.
Thẩm Di Châu không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn sang.
Tim bỗng ngừng lại, Lương Phong gần như không thể nào thở tiếp được nữa.
Anh cứ như thế ở trên cao nhìn xuống.
Yên lặng đến nghẹt thở, cô thấy anh nhìn mình rồi cười lên.
Nhưng trong mắt anh vẫn là sự lạnh như băng, băng tuyết trắng xóa.
Lương Phong tê cứng cả người, ngồi yên tại chỗ.
Sau đó cô phát hiện ngón tay anh nhẹ nhàng phủ lên, chiếm hữu gò má của cô, ngón cái lạnh lẽo vuốt ve môi cô. Anh làm vẻ giống như thật sự không chịu được, nói:
“Nếu như là lời em nói, anh nhất định sẽ tha thứ cho em.”
Trong khoảnh khắc máu xông lên não, Lương Phong cắn chặt răng, lại nghe thấy anh nói tiếp:
“Dù sao thì cô Lương của chúng ta cũng đẹp như thế, sao anh có thể để cô ấy đau lòng được chứ?”
Trong khoang xe mờ tối, ánh mắt anh nhẹ nhàng chuyển đến đôi mắt của cô, trên sống mũi của cô, cuối cùng là ngón tay anh nhẹ nhàng nhàng phủ lên môi của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những cơn nóng bừng hoàn toàn tan biến, lúc này cô mới cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng.
Anh luôn tỏ ra phù phiếm và thờ ơ.
Cũng giống như một cái tát nhẹ nhàng lên mặt cô.
Tiếng cười vang lên trước vẻ mặt của anh, Lương Phong ngước mắt nhìn anh.
“Trên đời này không có tình nhân nào tốt hơn ông chủ Thẩm cả.”
Thẩm Di Châu như có như không mà cười: “Phải không?”
“Đúng thế.” Lương Phong nhỏ giọng nói, sau đó từ từ ngồi về vị trí của mình.
Ánh mắt cô không nhìn anh nữa, lúc này mới phát hiện ra anh lái xe đỗ trước cửa hàng bánh ngọt.
“Tôi đi lấy bánh ngọt.” Thẩm Di Châu nói xong thì xuống xe.
Ước chừng đi được khoảng hai tiếng rưỡi, lúc đến Karuizawa thì đã gần chín giờ rồi.
Lương Phong xách túi đi theo phía sau Thẩm Di Châu.
Anh bước vào căn biệt thự mà anh nói là đã cho người đến xem trước, sau đó bước vào sân, nơi mà anh nói khi trời mưa thì có thể nhàn nhã ngồi ở đó.
Giờ phút này bầu trời tối tăm, bốn phía của căn biệt thự đều đã mở đèn. Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào sân cỏ, cực kỳ giống đầm lầy trong giấc mơ đêm hôm đó của cô.
Lương Phong dừng chân lại rồi đưa mắt nhìn, vào giờ phút này, có vài hạt mưa bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đi tắm trước?” Thẩm Di Châu kéo tay cô đến dưới mái hiên.
Lương Phong ngước mắt lên nhìn anh, cô cười và nói: “Được thôi.”
Mở hành lý ra, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo đơn giản.
Túi của Thẩm Di Châu đặt ở phía bên kia của ghế sô pha, Lương Phong nhìn ra sân cỏ màu xanh đen bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh mái hiên cũ trên sân cỏ, sau đó châm thuốc lá.
Mọi thứ đều là màu tối.
Sân cổ màu xanh đen, màn mưa màu xám tro.
Nhân vật liên quan cũng trở nên mơ hồ, giống như dung hoà vào một bối cảnh tối tăm.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng đèn trong biệt thự xuyên qua cửa kính thuỷ tinh chiếu vào.
Lương Phong đi chân trần, cô lấy một túi đồ được xếp gọn gàng trong túi của mình ra rồi nhét vào trong túi của Thẩm Di Châu.
Sau đó cô xách túi của mình đi vào phòng tắm.
Lúc ra ngoài, cô đã thay sang một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm.
Sau đó cô xách hộp bánh ngọt đựng trong túi đi ra đến bên ngoài phòng khách.
Không khí ấm áp và ẩm ướt bỗng chốc bao bọc lấy Lương Phong.
Cô đặt bánh ngọt xuống chiếc bàn kế bên Thẩm Di Châu rồi ngồi xổm xuống, sau đó cô vừa mở ra vừa dịu dàng hỏi: “Anh có đói không? Có muốn ăn chút bánh ngọt để lót bụng trước không? Vừa nãy em có đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy bên trong có không ít đồ, lát nữa em nấu thêm chút đồ ăn cho anh nhé?”
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô, không thèm để ý mà cười: “Đều nghe theo em.”
Lương Phong mím môi cười, sau đó cô lấy bánh ngọt đã được cắt ra.
Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, Lương Phong run lên, đứng yên tại chỗ.
Bởi vì đây không phải bất kỳ loại bánh ngọt nào mà cô từng thấy qua, trông nó càng giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn.
Trên đế bánh trắng tinh xuất hiện một bông hoa xinh đẹp.
Có cơn gió nhẹ nhàng thổi tung mái tóc dài của cô, cô nghe thấy Thẩm Di Châu hỏi:
“Thích không?”
Lương Phong ngẩng đầu lên: “Đây là… hoa gì?”
Thẩm Di Châu vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, khối bánh ngọt tuyệt đẹp kia cũng bị Lương Phong cùng cầm đến, cô bước đến ngồi trên đùi của anh.
“Lan Nam phi.”
Là bông hoa mà anh thấy giống cô khi vừa gặp nhau lần đầu tiên.
Lương Phong cúi đầu, cô nhìn chằm chằm bông hoa này rất lâu.
Cô phát hiện Thẩm Di Châu từ từ chiếm lấy phía sau lưng cô, nhưng anh cũng không tiến thêm một bước nào nữa.
Mà như ngồi yên tại chỗ chờ, như đang chờ cô đáp lại.
Lương Phong cong môi, nhưng trong miệng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cuối cùng gần như dùng hết sức, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Đây là em trong mắt anh sao?”
Thẩm Di Châu cười: “Ừ.”
Khoé mắt dần nóng lên, Lương Phong nhìn bông hoa trắng tinh này, đó là đóa Lan Nam phi trong sáng, cô lại hỏi:
“Trong mắt anh, em là màu trắng sao?”
“Ừ.”
Lần này cô không thể nào trốn được nữa.
Nước mắt rơi xuống đoá hoa xinh đẹp kia, cô nghe thấy sự dịu dàng chỉ có ở Thẩm Di Châu mà cô không bao giờ cưỡng lại được, anh nói:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Anh cho cô một lời cam kết, mãi mãi sẽ không nuốt lời.
Cánh tay run run, giây tiếp theo khi bánh ngọt sắp rơi xuống đất, Thẩm Di Châu liền đưa tay nhận lấy rồi để bánh ngọt trở về trên bàn lần nữa.
Anh đưa tay ôm chặt cô vào lòng, nhìn những giọt nước mắt trong suốt trên gò má cô.
Đoá Lan Nam phi nhỏ bé giờ phút này đang vùi đầu vào lòng anh.
Bạn có từng nghe nói đến một trăm chuyện phải làm trước khi chết chưa?
Hôm nay Lương Phong chỉ làm một chuyện.
Điên cuồng, si mê, buông thả rồi rơi xuống.
Nghe thấy tiếng mưa rơi ngày càng lớn, giọt mưa trong suốt bị gió cuốn lên đến trên người họ.
Vì thế cầu nguyện cho thế giới này hoàn toàn đảo điên, sau đó ngày mai chính là ngày tận thế.
Mà hai người họ cũng đã trở nên tốt hơn vào giây phút này.
Không tiếc nuối, không hối hận.
Nếu mai phải chết đi, thì mai cứ chết thôi.
Cuối cùng là mưa như trút nước, khiến bọn họ hoàn toàn chìm sâu.
Cô khó lòng kiềm chế được những dư vị trong lòng, cô tham lam mút lấy môi anh, cũng nhận lại những nụ hôn của anh.
Suy nghĩ hoàn toàn bị ném lên nơi cao nhất, cô gần như mê sảng mà lẩm bẩm nói:
“Thẩm Di Châu, em…”
Thẩm Di Châu ôm chặt lấy cô.
“Thẩm Di Châu…”
Anh không thể nghe thấy được lời chưa nói hết của cô.
-
Khi tỉnh lại lần nữa thì trong phòng đã chìm vào một khoảng đen tối.
Trên người không mặc quần áo, có cảm giác dính nhớp của nước mưa sau khi bốc hơi còn lưu lại trên người.
Lương Phong giật giật cơ thể đau đớn, ánh mắt từ từ thích nghi với bóng đêm.
Lúc này cô mới phát hiện bên cạnh không có ai cả.
Cô từ trên giường đứng lên rồi tiện tay lấy quần áo mặc vào, sau đó đi chân trần đến phòng khách.
Lương Phong nhìn thấy chiếc điện thoại anh tuỳ ý đặt trên bàn trà nhỏ, cũng không phải cô cố ý nhìn lén. Trong phòng khách mờ tối, trên màn hình điện thoại đang sáng lên của anh là tin nhắn của Triệu Khinh Hoà.
Lương Phong bước đi có chút khó khăn.
Chỉ nhìn thấy “Lan Nam phi” lẻ loi nằm trên bàn, bên tai nghe thấy tiếng đàn đứt quãng.
Lương Phong đứng yên, sau đó lại men theo âm thanh mà đi đến trước cánh cửa đang đóng.
Nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cô nhìn thấy Thẩm Di Châu đang ngồi bên cạnh đàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này cô mới để ý đến, hóa ra bầu trời bên ngoài đã có sương mù trong xanh.
Trong phòng mở cửa sổ, bởi vì đêm qua mưa như thác đổ nên trong phòng có chút lạnh.
Trên miệng Thẩm Di Châu ngậm một điếu thuốc, hai tay đang đặt trên phím đàn lười biếng rút lui lại.
Anh nghiêng đầu sang thì nhìn thấy Lương Phong đang đứng ở cửa.
Một tay cầm lấy điếu thuốc, cười lên, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lương Phong gật đầu, sau đó cô đi đến bên cạnh anh.
Thẩm Di Châu nắm lấy tay cô rồi kéo người vào trong lòng mình.
“Biết à?” Anh hỏi.
Lương Phong nhìn phím đàn trắng đen trước mặt, cô lắc đầu.
Sau đó, ánh mắt cô nhìn về phía sau: “Anh dạy em đi?”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô: “Cô Lương đây dùng gì để làm thù lao?”
Đôi môi mềm mại của Lương Phong mím lại, đến gần anh, mút lấy môi của anh.
“Cái này.” Cô nói.
Thẩm Di Châu nhìn chăm chú vào cô, anh liếm môi của mình, sau đó để thuốc lên miệng rồi đặt hai tay mình vào hai tay của cô.
Rạng sáng yên tĩnh như thế, đêm qua lại mưa như thác đổ, giờ phút này cửa sổ đang mở toang ra, mang đến cảm giác mềm mại ẩm ướt.
Hơi thở ấm áp của anh khiến sau lưng cô trở nên nóng hơn.
Cánh tay dán lấy cánh tay, đầu ngón tay vòng quanh đầu ngón tay.
Chạm đến, lại chia lìa. Chia lìa, lại chạm đến.
“Chỗ này sao?” Cô luôn hỏi.
Hơi thở dịu dàng của anh phả lên cổ cô.
Khoé mắt cong lên, những phím đàn trắng đen truyền ra những tiếng vang vui tai.
Rồi trở nên đứt quãng.
Anh hôn lên gáy của cô.
Sau đó là những khoảng trống rất dài.
Tay của hai người ấn trên phím đàn.
Rồi sau đó cô chơi một bản nhạc chỉ thuộc về riêng cô, lung tung, vỡ nát và hỗn loạn.
Không có nốt nhạc, không có nhạc phổ.
Nhưng lại khiến cô hoàn toàn thất thủ.
Cuối cùng cô nhìn thấy ngón tay Thẩm Di Châu bay lượn thật nhanh trên phím đàn.
Lương Phong gần như si mê không nói thành lời, chỉ im lặng mà ngắm nhìn.
Nhìn thấy ngón tay anh dừng lại một lát, rồi lại đặt đôi môi ướt át của mình lên đôi môi của cô.
"Em đã học được chưa? Cô Lương?" Anh hỏi đùa bên tai cô.
Lương Phong cười đến mức toàn thân run rẩy: “Vừa rồi em chơi không tốt sao?”
“Thật tốt.” Thẩm Di Châu mút vành tai cô, dùng tay ôm lấy cơ thể cô để cô không bị cảm lạnh.
“Thầy Thẩm lần sau dạy piano đi.” Lương Phong rúc vào trong ngực anh rồi dùng hai tay ôm lấy cổ của anh.
Thẩm Di Châu cười đến lồng ngực rung lên: “Dạy riêng cho em không phải tốt hơn sao?”
“Làm sao em có thể may mắn như vậy được?”
Thẩm Di Châu châm một điếu thuốc khác, sau đó bình tĩnh nói: “Chỉ cần em muốn, thì liền có.”
Lương Phong ngước mắt nhìn anh.
Ánh sáng xanh dịu dàng chiếu lên khuôn mặt của anh, lúc này vẻ mặt anh khi nhìn cô có vài phần thả lỏng. Sau khi hai người quấn lấy nhau xong thì lại có chút lười biếng, trở nên chậm chạp hơn và cũng rất bình yên.
Cô đưa miệng lại gần hơn một chút, anh liền biết cô muốn gì.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm rồi lại đưa vào miệng anh.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, như một giấc mơ yên tĩnh.
Cho đến khi anh đột nhiên trầm giọng gọi tên cô.
“Lương Phong.”
Lương Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt trầm ngâm hỏi anh:
“Có chuyện gì vậy?”
Trong làn khói mỏng, tầm nhìn của anh càng lúc càng sâu, không khí càng ẩm ướt hơn, anh nhận ra bên ngoài lại bắt đầu mưa rồi.
“Đêm qua em đã gọi tên anh.”
Lương Phong vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Lúc kết thúc,” Thẩm Nhất Châu cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn Lương Phong: “Lúc kết thúc, em gọi tên tôi.”
Lương Phong cắn nhẹ đầu lưỡi, sau đó cô nhận ra có một hơi thở lạnh lẽo hơn ngăn cách hai người họ.
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi?” Thẩm Di Châu trầm giọng hỏi.
Cô nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi cổ anh, cảm thấy mưa ngoài cửa sổ ngày càng nặng hạt.
Có một âm thanh tanh tách vang lên và nó đập mạnh vào cửa sổ đang mở kia.
Trong bóng tối, những thông điệp tươi sáng và rực rỡ đó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Không phải là cô không nghĩ tới lý do vì sao anh ấy quay lại tìm cô.
Nhiều năm sau khi chia tay Triệu Khinh Hoà, anh chưa bao giờ thiếu vắng ai ở bên cạnh.
Vậy bây giờ cho dù anh có đến với cô lần nữa thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
So với Triệu Khinh Hoà thì cô chỉ là một khoảnh khắc vui vẻ, một khoảnh khắc bất chợt, một khoảnh khắc suy tư, một khoảnh khắc mộng mơ mà thôi.
Vì thế--
“Không.” Giọng cô nghe như thể đến từ một nơi rất xa.
Thẩm Di Châu nhìn cô hồi lâu, nhưng lại nghe thấy cô nói:
“Không có.”
Tiếng cười tràn ra từ trong lồng ngực anh, Lương Phong nhìn thấy anh lại châm thuốc.
Anh không nhìn cô nữa mà hướng ánh mắt về phía cửa sổ không đóng.
Cổ họng của cô dường như bị cắt bởi một lưỡi dao khổng lồ, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong cổ họng.
“Em muốn… đi tắm rửa.”
Chạy trốn là điều duy nhất cô có thể làm vào lúc này.
Anh cũng cứ thế mà buông tay ra.
Mỗi bước đi đều có cảm giác như đang đi trong đầm lầy lầy lội, bước tiếp theo có thể sẽ rơi xuống vực sâu.
Cô dễ dàng nhớ lại lần đó khi cô được bay lên trời, niềm vui sướng tột độ đã lấy đi sự tỉnh táo của cô khi ở trên đỉnh cao.
Vì vậy cô suýt buột miệng nói ra, suýt chút nữa đã gây ra thảm họa.
Sau đó Lương Phong lại ngơ ngác bước vào phòng ngủ rồi yếu ớt ngã ngồi xuống mặt đất.
Cô nhìn thấy ánh nắng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào bên trong, nhưng cô lại không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Trong căn phòng trống rỗng, tiếng đàn piano lại vang lên.
Lương Phong nhìn cánh cửa trống rỗng kia, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nhắm mắt lại và nghe thấy những nốt nhạc vỡ vụn, lộn xộn và nhợt nhạt, giống như những viên ngọc bích trong suốt và sáng chói, nó rơi xuống từ nơi anh từng ôm cô thật chặt, rồi nảy lên trên sàn đá cẩm thạch cứng rắn.
Mỗi lần nó nảy lên, trên cơ thể cô lại xuất hiện thêm một vết nứt.
Cuối cùng nó nảy tới bên cạnh Lương Phong.
Rồi vỡ tan trong cái nắng lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro