Mộng Sinh Nhuỵ Tình

Chương 11

2024-09-22 16:52:45

Hắn quay ngoắt rời đi để lại nàng chơ vơ một chỗ vũ khí móng tay bị người ta cắt sạch hơn nữa còn bị giam lỏng khai thác nội lực Lạc Miên có chút nhớ nhà nhớ lời ngoại dạy nhưng bây giờ nàng ở nơi quỷ dị chỉ cần một chút sơ suất mất mạng như chơi đang ngồi mơ hồ có tiếng mở cửa phát đến y chạy vội núp sau cột đá

-Hể sao hôm nay Chủ Nhân ăn hết không chừa lại gì thế này?

-Lẽ nào Ngài ấy đói bụng sao trưa nay đồ ăn cũng có ít đâu nhỉ?

Nàng lấp ló đứng sau nghe lén mấy tì nữ nói về thức ăn rồi tản đi nghe nói họ cũng đang thuận tiện đến Hồng Lâu Cung nàng biến thành mèo nhỏ lẽo đẽo phía sau họ

/Cộc..cộc/

-Ai thế?

-Chúng thuộc hạ mang đồ đến cho Tế Tư!

Trành Yển bước ra mở cửa mấy tì nữ mang cỏ vào rồi rời đi Trành Yển phát hiện mèo nhỏ đang lang thang gần đó vung tay kéo mèo vào

-Meow!

-Lạc Miên cô làm gì ở đây vậy? Chẳng phải cô đang phục vụ Chủ Nhân sao? Sao đột nhiên theo bọn họ đến đây rồi?

Nàng mới biến lại đi loanh quanh rồi đáp

-Đúng là ta có phục vụ hắn nhưng hắn lại quay ngoắt rời đi thậm chí còn không biết thương hoa tiếc ngọc

-Thương hoa tiếc ngọc? Cô nói chủ nhân không biết sao?

-Chứ sao nữa hắn treo ngược ta trên xà đu để cái tên Khuyển Cầm và Tường Phi nhìn thấy thật là xấu hổ chết đi được

Trành Yển nghe xong liền bật cười nàng bước tới lấy viên đan đã chế tạo ra cất vào hộp

-Ngài ấy sắt đá ai mà không biết tiên tử các cô chưa thấy bao giờ hay sao? Các trận tử chiến hay ngày thường nét mặt vẫn chỉ nghiêm túc như vậy hiếm khi cười cũng hiếm khi tức giận ngoài mặt còn Ngài ấy treo ngược cô chắc chỉ đang trêu cô thôi

-Trêu ác đó sau khi bọn họ rời đi hắn thả phăng xuống cũng may trong hình dạng mèo nếu mà là hình người chắc bây giờ ta không ở đây kể cô nghe đâu cái tên đó vừa thâm độc vừa gian xảo cô phải cẩn thận hắn đấy

-Ta ở đây phục vụ Ngài ấy bao nhiêu năm Ngài ấy mới cần e dè ta chứ bao công sức chế thuốc tạo dược ta làm hết Ngài ấy chỉ việc chinh phục thử hỏi ai nên sợ ai?

-Vậy cô chỉ cần hạ độc hắn là lấy được tự do rồi không phải quá đơn giản sao cần gì phải phục vụ hắn?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Nếu đơn giản như thế thì ta đã đi lâu rồi có điều ta tôn trọng Ngài ấy vả lại một người thân quá cố của ta cần có một thế lực mới có hi vọng trở lại ở đây cũng quen rồi rời đi cũng khó khăn

-Ngoài kia biết bao nhiêu nơi tốt đẹp nữa mà cô đang cầm gì vậy? Lại chế tạo gì sao?

Nàng đưa mắt nhìn chăm chú viên hạt đó nó nhỏ có tới hai viên màu sắc cũng bắt mắt liền định cầm Trành Yển cất vội

-Đây là thứ cô không được biết càng không nên biết! Hậu quả khó lường ta không nói được đâu

-Chỉ xem một chút thôi mà

-Lạc Miên ta biết bản năng loài mèo rất tò mò nhưng thứ này ta không cho cô xem được còn giờ mau rời đi đi hôm nay có rảnh phân loại cỏ với ta còn không thì đi đi

-Phân loại thì phân loại mà sao nhiều quá vậy?

-Phân ra phòng trường hợp bất trắc lấy ra sử dụng nếu lúc ấy mới làm thì sao kịp đây

Trành Yển vẫn ung dung ngồi phân loại còn Lạc Miên tay vẫn nhặt nhưng mắt vẫn nhìn lung tung nội tâm vẫn tò mò viên đan đó

-Trành Yển bật mí đi

-Bật mí cái gì ?

-Có thể cô không cho ta xem nhưng nó tên là gì vậy? Được chế ra sao?

-Linh Mị Đan được dược chế từ các loại cỏ độc,tiên thảo

-Vậy là tốt hay xấu?

-Ừm…ta cũng chưa thử chưa ai thử nghiệm nên chưa khẳng định được công dụng

-Có khi nào cô cũng lú lẫn đào chế không vậy?

Trành Yển lắc đầu khuyên nàng không nên bận tâm mà nên hầu hạ Ma Quân cho tốt vài ngày nữa có cơ hội sẽ đưa Lạc Miên trở về Thần Giới,Lạc Miên sau khi phân loại Trành Yển cất từng loại lên từng tủ nhân lúc Trành Yển đang bận tâm Lạc Miên nhón chân lấy một viên Linh Mị cất trong áo khi Trành Yển trở lại thấy Lạc Miên đang dọn dẹp không hoài nghi điều gì còn khen nàng rất nhiều

-À Trành Yển tới lúc ta trở lại Ma Điện rồi hẹn gặp cô sau nhất định ta sẽ đưa cô ngắm bình minh ở Thần Giới

Trành Yển liền gật đầu Lạc Miên nhanh chóng trở lại tẩm điện trời cũng đã dần tắt nắng thấy đám cung nhân đang sửa soạn bữa tối nàng lén giã viên đan đó cho vào thay gia vị từng món một nhân lúc tì nữ bưng lên nàng quay về tẩm điện chờ kết quả

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Chủ Nhân hôm nay cũng xem qua rồi còn gì chưa hài lòng không?

Tường Phi lên tiếng hỏi

-Rất tốt! Không tệ

-Vậy chúng thuộc hạ cáo lui!

Đôi quỷ liền rời đi cung nhân bưng đồ ăn tới

-Mời Chủ Nhân dùng bữa! Đồ ăn vẫn còn nóng ạ

*Tì nữ liền bưng lên từng món một mùi thơm thức ăn lan toả khắp phòng Lạc Miên nhìn rất thèm nhưng không dám ăn

-Sao thế ngươi không ăn sao?

Ma Quân thử miếng cá tấm tắc khen ngon nàng ở bên nhịn cười

-Không thích cá sao? Tài nghệ ngon lắm đó

-Cái này bọn họ làm cho ngươi ta không ăn

Hắn nếm thử từng món mà không hay biết tất cả đều có Lạc Miên nhúng tay vào nàng còn đang cười thầm một miếng cá đã bay thẳng vào miệng nàng nhả không được ăn thì không ổn

-Rõ ràng thấy ta ăn ngươi cũng muốn mà lại kiềm chế lẽ nào bên trong có độc chăng?

Hắn vừa hỏi vừa quay ra nhìn nàng khiến nàng có chút dựng lông chột dạ vẫn cười sượng nói

*-***Hề hề ngươi đừng quên ta không động tay vào?

**-Làm sao có thể tin bữa ăn này ngươi không nhúng tay vào?

-Nếu ta nhúng tay vào chẳng phải người của ngươi sẽ cản ta hiềm nghi ta hạ độc hay sao? Đâu ai ngốc đến mức ra tay trực tiếp đúng không

-Nói cũng đúng nhân tiện ta cũng đang đói tạm thời không tra hỏi chờ ta ăn xong tính tiếp

-“Ừ đúng rồi cứ ăn đi ăn hết đi coi như viên đan đó ngươi thử nghiệm trước đi coi như hoà ngươi cắt móng ta thì ta cho ngươi thử nghiệm đan do chính tay Trành Yển chế ra”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Sinh Nhuỵ Tình

Số ký tự: 0