Mộng Vu Lâu

Chương 2

Tg Kha Nguyễn

2024-07-12 20:17:06

Phía sau hắn là một nam nhân mặc y phục màu đen gọn gàng , nhìn có vẻ chỉ kém hơn hắn một chút . Thấy chủ nhân của mình cất tiếng hắn cũng bất ngờ nhìn về hướng tên kia.

" Mười lượng vàng "

Nói xong tên lừa bịp cũng há hốc miệng , vừa vẻ kinh ngạc vừa vui vẻ, lươn lẹo bước tới gần nam nhân y phục xanh cười nói.

" Vị khách quan này đúng là có tầm nhìn , đây là hàng độc quyền ở chỗ ta , chỗ khác đều không có"

Nam nhan đang ngồi phía trước không lộ ra biểu cảm nào khoác tay ý chỉ người phía sau đưa ngân lượng cho tên kia.

Vừa nhận được ngân lượng hắn liền cười hí hửng như được mùa , sáng nay hắn chỉ vô tình đi ngang qua Châu Phủ nhặt được thứ này còn tưởng đâu không có ích lợi gì , không ngờ lại bán được với giá trên trời , kiểu này thì hắn không cần phải lo mà vung tiền vào sòng bạc rồi .

Thấy lão ta vẫn chưa chịu đi, nam nhân y phục màu đen nhíu mày lên tiếng .

" Vẫn còn chưa chịu đi "

Lão ta giật mình bừng tỉnh lại , cười tít cả mắt , cuối thấp người rồi cáo từ bước ra khỏi khách điếm .

" Công tử , chúng ta mua thứ này làm gì chứ , lại còn có giá đắt đỏ nữa "

Nhìn với vẻ mặt của hắn có vẻ không cam tâm . Nam nhân đang ngồi bật cười thành tiếng.

" A Lục , thứ này cứ để đây sẽ có lúc dùng tới , chúng ta đến đây còn việc khác phải làm "

A Lục nhìn có vẻ không hiểu cho lắm nhưng vẫn chấp tay cuối đầu .



Tên nam nhân mặc y phục xanh là công tử của một đại phú hào ở nơi khác tới , hắn có một muội muội được ca ca và phụ thân cưng chiều hết mực , hắn không ngờ tới lúc phụ thân ra chiến trường đã không may bị trọng thương được một vị ở Tây Ô Cốc giúp đỡ.

Lúc đó Phong lão gia vô cùng biết ơn nên có lòng muốn trả ơn , không ngờ đối phương lại muốn liên hôn với ông ngoài ra thì không cần gì khác . Vì quá thương nữ nhi nhưng cũng không thể thất hứa với người của Tây Ô Cốc nên vô cùng đau đầu. Xưa nay người của Tây Ô Cốc luôn luôn tàn bạo, nếu thất hứa với họ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá .

Cũng vì chuyện này nên ông liền thảo luận với con trai mình là Phong Dật Thiên để tìm cách cứu vãn tình thế khó khăn này .

Ánh trăng chiếu rọi vào khe núi làm ánh sáng càng trở nên nổi bật , người phụ nữ già nua đang ngồi trên một chiếc ghế bằng da báo vô cùng tinh xảo , trên tay cầm lấy cây gậy bằng gỗ chống xuống đất tạo nên âm thanh nghe êm tai.

Thời gian giống như đã bào mòn đi thân thể lẩn nhan sắc của bà nhưng vẫn toát lên vẻ thanh cao, ánh mắt bà sâu thẳm nhìn xuống phía dưới là hai thân ảnh một trắng một đen đang cung kính cuối đầu . Tuyết Cơ vẫn mặc bộ đồ đen huyền bí, trên mặt không có chút biểu cảm nào ngoài sự lạnh lẽo , còn nữ nhân mặc y phục màu trắng là Băng Y , là nữ đệ tử được thu nhận sau Tuyết Cơ vài năm .

Nhớ lại năm đó, Tuyết Cơ cùng bà lên núi luyện võ, vô tình gặp được Băng Y người đầy thương tích nằm trên đất. Thấy vậy bà liền mang cô về chăm sóc rồi dậy võ, nếu như nói Tuyết Cơ là người vô tình thì Băng Y lại là kẻ máu lạnh , nàng luôn làm mọi chuyện không cần để tâm tới quá trình chỉ cần kết quả như mong muốn là được. Người trong làng thường nói họ thà gặp Tuyết Cơ chứ không bao giờ muốn gặp Băng Y .

Bà cất giọng nhàn nhạt nhưng lại tỏ ra đầy quyền lực.

" Chuyến hàng lần này đi qua núi của chúng ta , các con hãy cho người mang chúng về đây "

Băng Y vô thức lên tiếng.

" Tại sao chúng ta lại phải đi cướp những thứ đó , chẳng phải đó chỉ là lương thực thôi sao? "

Bà im lặng một hồi rồi nói tiếp.

" Nếu chỉ là lương thực bình thường chúng đã không phái nhiều người vận chuyển , ta đã cho người thám thính tình hình , chuyến hàng lần này là vàng bạc châu báu , vì đây là cống phẩm tham ô nên chúng ta không cần phải nhân nhượng "

Tuyết Cơ thấy vậy cũng cung kính cuối đầu tỏ ý muốn nhận lệnh làm chuyện này. Bà lão giơ bàn tay lên về hướng của Tuyết Cơ ý chỉ dừng lại.

" Lần này cứ để Băng Y đi đi , ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn con làm "



Băng Y tuân lệnh rồi đi nhanh ra ngoài.

" Nhiệm vụ lần này khá là nguy hiểm , tính cách của con khá nhẫn nại nên ta giao cho con , Băng Y tính tình nóng nảy e rằng không thể làm tốt "

Tuyết Cơ vô cùng khó hiểu .

" Lão Lão , nhiệm vụ lần này quan trọng lắm sao "

Bà khẽ gật đầu , nếu như là trước đây bà sẽ không cần cẩn trọng mà giao nhiệm vụ cho cô, nhưng lần này tất cả đều có liên quan đến tính mạng và liên can tới Tây Ô Cốc thì quả thật chuyện lần này khó mà giải quyết . Lúc đầu gặp Phong Dật Thiên và nghe được những điều hắn muốn thỏa thuận thì bà vô cùng do dự. Nhưng bà vẫn đưa ra yêu cầu là chỉ cần bà hoàn thành nhiệm vụ thì Phong gia phải giúp đỡ bà cho dù là việc gì.

Nghe yêu cầu của bà xong sắc mặt Phong Dật thiên trở nên vô cùng khó coi , hắn không ngờ tham vọng của bà ta quá lớn , nếu bà ta muốn gì quá đáng thì không tốt cho hắn chút nào , đúng là hiếp người quá đáng . Nếu hắn bỏ qua lần này thì nhất định sẽ không còn cơ hội, sẽ không ai có thể giúp được hắn , thời hạn liên hôn chỉ còn một tháng nữa , đến lúc đó thì không còn kịp nữa.

Thở dài trong lòng nhưng Phong Dật Thiên vẫn bình tĩnh , hắn đồng ý với yêu cầu của bà nhưng phải làm thêm cho hắn một chuyện , đó là trước khi bị phát hiện phải giết chết tên tân lang chủ thượng của Tây Ô Cốc để tránh sau này hắn biết được thì sẽ xảy ra hỗn chiến không nên có.

Bà lão cũng đồng tình gật đầu.

" Được ! vậy chúng ta thành giao "

Trở lại hiện tại trên gương mặt bà vẫn như cũ , vẫn không có biểu cảm gì.

" Nhiệm vụ của con lần này là thay thế Phong cô nương gả qua Tây Ô Cốc , lấy được địa đồ của hắn rồi giết hắn để tránh hậu họa về sau "

Tuyết Cơ khẽ gật đầu .

" Đệ tử đã hiểu..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Vu Lâu

Số ký tự: 0