Nói Ra Sự Thật
2024-08-21 16:31:31
“Xin lỗi, lúc nãy thầy vừa mơ phải không ạ?”
Lily nhìn giáo viên lịch sử trẻ tuổi còn đang ngái ngủ và hỏi.
Dường như đối phương vẫn còn chưa tỉnh hẳn, với tay lấy chiếc kính một tròng trên bàn, sau đó đột nhiên sững người.
Không biết đã im lặng được bao lâu.
Không khí như đông cứng lại, có hơi ngột ngạt.
Lily vò góc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi của mình, căng thẳng đến mức không dám chớp mắt. Sở dĩ cô hỏi như vậy, là vì cô nghĩ đến một khả năng - có lẽ những giấc mơ cô từng mơ thấy, hoàn toàn không phải là giấc mơ của cô?
Có lẽ đó là giấc mơ của Kylo.
Nhưng anh ta vừa mới ngủ thôi!
Giọng nói của Kylo hơi khàn khàn: “Em nói gì?”
Lily nhìn quanh.
Thư viện tuy là nơi công cộng, nhưng vẫn tương đối an toàn.
Vì thế cô lấy hết can đảm: “Em hỏi thầy, vừa rồi có phải thầy đã nằm mơ không? Là về Ophelia!”
Kylo luôn tỏ ra vô cảm, nhưng lúc này trong mắt anh ta lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
“... Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Câu trả lời này về cơ bản đã là một lời thú nhận.
Nếu anh ta không mơ về Ophelia, chắc chắn sẽ mang vẻ mặt khó chịu rồi bắt đầu trách cứ “em đang nói cái gì vậy”, chứ không phải bình tĩnh hỏi lại.
Kylo đeo kính vào, giơ tay vuốt mái tóc đen.
Anh mặt trời chiếu xuống, hiện lên bụi vàng đen lấm tấm trên anh ta, trông rất lộng lẫy. Vẻ mặt của anh ta đã không còn thờ ơ thường ngày, mà lại lộ ra chút hung hãn, đôi mắt sắc bén như muốn đâm xuyên người khác.
“Đừng, đừng tới đây!”
Thấy anh ta đứng dậy, Lily lập tức hoảng sợ.
“Lại gần thêm một chút nữa là tôi sẽ gọi mọi người đó.”
Kylo không có biểu cảm gì, bình tĩnh nói: "Tôi không biết em đang đùa giỡn cái gì, tân sinh viên ạ. Gần đây Ophelia đang tham gia một cuộc thi, tôi rất lo lắng về thành tích của em ấy. Tôi cũng chưa bao giờ mơ về em ấy cả.”
Có thể thấy đầu anh ta nhảy số rất nhanh, lập tức đã đưa ra một lý do.
Trực giác của Lily cho rằng đây là lời nói dối.
“Thầy đã làm gì với Ophelia?” Cô giận dữ hỏi.
“...”
Điều này khiến Kylo lại im lặng lần nữa, anh ta nhìn Lily một cách rất thận trọng.
“Như tôi vừa nói, Ophelia đang tham gia một cuộc thi chuyên ngành. Từ lúc khai giảng tới nay tôi vẫn chưa gặp lại em ấy. Nếu em có triệu chứng của bệnh hoang tưởng thì tôi khuyên em nên đến khoa tâm thần khám đi.”
Anh ta bước tới lối ra.
Khi anh ta đi ngang qua, Lily nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
Kylo quay đầu nhìn cô, nhận thấy sự sợ hãi không thể giấu nổi trong mắt cô, đột nhiên lại dừng bước.
Lily nhìn giáo viên lịch sử trẻ tuổi còn đang ngái ngủ và hỏi.
Dường như đối phương vẫn còn chưa tỉnh hẳn, với tay lấy chiếc kính một tròng trên bàn, sau đó đột nhiên sững người.
Không biết đã im lặng được bao lâu.
Không khí như đông cứng lại, có hơi ngột ngạt.
Lily vò góc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi của mình, căng thẳng đến mức không dám chớp mắt. Sở dĩ cô hỏi như vậy, là vì cô nghĩ đến một khả năng - có lẽ những giấc mơ cô từng mơ thấy, hoàn toàn không phải là giấc mơ của cô?
Có lẽ đó là giấc mơ của Kylo.
Nhưng anh ta vừa mới ngủ thôi!
Giọng nói của Kylo hơi khàn khàn: “Em nói gì?”
Lily nhìn quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư viện tuy là nơi công cộng, nhưng vẫn tương đối an toàn.
Vì thế cô lấy hết can đảm: “Em hỏi thầy, vừa rồi có phải thầy đã nằm mơ không? Là về Ophelia!”
Kylo luôn tỏ ra vô cảm, nhưng lúc này trong mắt anh ta lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
“... Tại sao em lại hỏi như vậy?”
Câu trả lời này về cơ bản đã là một lời thú nhận.
Nếu anh ta không mơ về Ophelia, chắc chắn sẽ mang vẻ mặt khó chịu rồi bắt đầu trách cứ “em đang nói cái gì vậy”, chứ không phải bình tĩnh hỏi lại.
Kylo đeo kính vào, giơ tay vuốt mái tóc đen.
Anh mặt trời chiếu xuống, hiện lên bụi vàng đen lấm tấm trên anh ta, trông rất lộng lẫy. Vẻ mặt của anh ta đã không còn thờ ơ thường ngày, mà lại lộ ra chút hung hãn, đôi mắt sắc bén như muốn đâm xuyên người khác.
“Đừng, đừng tới đây!”
Thấy anh ta đứng dậy, Lily lập tức hoảng sợ.
“Lại gần thêm một chút nữa là tôi sẽ gọi mọi người đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kylo không có biểu cảm gì, bình tĩnh nói: "Tôi không biết em đang đùa giỡn cái gì, tân sinh viên ạ. Gần đây Ophelia đang tham gia một cuộc thi, tôi rất lo lắng về thành tích của em ấy. Tôi cũng chưa bao giờ mơ về em ấy cả.”
Có thể thấy đầu anh ta nhảy số rất nhanh, lập tức đã đưa ra một lý do.
Trực giác của Lily cho rằng đây là lời nói dối.
“Thầy đã làm gì với Ophelia?” Cô giận dữ hỏi.
“...”
Điều này khiến Kylo lại im lặng lần nữa, anh ta nhìn Lily một cách rất thận trọng.
“Như tôi vừa nói, Ophelia đang tham gia một cuộc thi chuyên ngành. Từ lúc khai giảng tới nay tôi vẫn chưa gặp lại em ấy. Nếu em có triệu chứng của bệnh hoang tưởng thì tôi khuyên em nên đến khoa tâm thần khám đi.”
Anh ta bước tới lối ra.
Khi anh ta đi ngang qua, Lily nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
Kylo quay đầu nhìn cô, nhận thấy sự sợ hãi không thể giấu nổi trong mắt cô, đột nhiên lại dừng bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro