Sau Kiếp Nạn
2024-08-21 16:31:31
Lily xuất viện, tất cả mọi người lúc ấy đang mải bàn luận về “núi lửa phun ra một con thằn lằn to”.
Ban trị sự đưa ra lệnh Huyền Thưởng.
Nói rằng loài thằn lằn gần như sắp tuyệt chủng, nếu có ai tìm được thì sẽ thưởng một số tiền lớn cộng thêm điểm thưởng cuối kỳ.
Tiền không mấy hấp dẫn giới quý tộc.
Người ta lại muốn điểm thưởng cuối kỳ cơ.
Nhưng đã một tuần trôi qua, vô số người lên núi tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng dáng nào của thằn lằn.
Ban trị sự lại đưa ra thêm nhiều giải thưởng.
Bạn học và nhân viên công tác trong trường cũng nhiệt tình tham gia, báo trường ngày nào cũng thảo luận về “thằn lằn gặp nguy”. Nói về tập tính và khả năng cao nó sẽ xuất hiện ở đâu. Rất nhiều học sinh hóa thân thành thợ săn tiền thưởng rồi mò lên núi truy lùng.
Lily không chú ý mấy cái này.
Chuyện dưới nước khiến cô lo âu mất ngủ.
Cô cho rằng, nếu một cọng lông trên người chẳng hao tổn gì thì chuyện bị xâm phạm tàn nhẫn dưới nước kia chỉ là giấc mộng khiến cô hít thở không thông.
ký hiệu thuyết minh của cô mất đi hiệu lực.
Cô đi tìm Kylo, phát hiện Kylo được mời đi một tuần trước rồi. Tiên sinh Clearlab bảo là anh ta được ban trị sự phân đi tìm thằn lằn.
“Nhưng thầy ấy là giáo viên lịch sử.” Lily khó hiểu.
“Có không ít điển tích cổ ghi lại tập tính của thằn lằn, ban trị sự mời anh ta đi hỗ trợ phiên dịch.”
“Thật không?”
Tiên sinh Clearlab trợn trắng mắt.
“Ai biết được? Thầy thấy anh ta lén đi săn động vật thì có.”
“Ơ?” Lily sửng sốt.
Tiên sinh Clearlab nói đầy chắc chắn: “Chợ đen bên cạnh buôn bán da lông động vật tuyệt chủng rất được giá! Em tưởng thầy ta là một người đàn ông bình dân, dạy học ở học viện Thánh Chân thì chắc chắn rất chướng mắt phụ nữ bình thường, nếu không cũng chẳng độc thân đến giờ. Thầy ta định nhân cơ hội bắt thằn lằn để lấy được số tiền khổng lồ, tiện theo đuổi phụ nữ giới quý tộc.”
“...” Lily cảm thấy suy luận này cũng chắc chắn.
“Một hôm thầy nghe thấy thầy ta nói chuyện với bí thư ban trị sự ở văn phòng… Không, thầy không có ý nghe lén! Chỉ là vô tình thôi!”
Tiên sinh Clearlab chỉnh lại câu từ hợp lý.
“Bọn họ nói nếu bắt được thằn lằn sẽ lột hết da của nó.”
Lily biết tiên sinh Clearlab là người hiền lành, nhưng gần đây ông ta có mâu thuẫn với Kylo. Có khi ông ta cố tình nói xấu đối phương, nhưng sẽ không bao giờ nói dối.
“Em có biết một bộ da mãng xà nguyên vẹn có giá bao nhiêu không? Hai mươi vạn đó!” Tiên sinh Clearlab coi cô trở thành đối tượng mà nói hết ra: “Nếu một con thằn lằn lửa to lớn đang gặp nguy cơ tuyệt chủng thì sao? Thì chắc chắn da của nó sẽ có giá mấy trăm vạn!”
“... Đúng chứ.”
Tuy ông ta nói không thực tế nhưng Lily chỉ có thể nghe, đôi lúc phụ họa vài câu.
Tiên sinh Clearlab tiếp tục kể ra: “Vị bí thư kia của ban trị sự cũng bất an với lòng tốt này. Cả ngày chỉ biết lấy danh ban trị sự ra lệnh… Nay còn treo cả giải thưởng. Chẳng may học sinh lên núi tìm thằn lằn rồi xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Nhưng ở nghi thức trao giải đã cứu không ít người.”
Lily nói thế nhưng trong lòng khẳng định tiên sinh Clearlab - Aran không phải người tốt.
“Nếu anh ta không làm ở quảng trường trên mặt nước mà trao giải ở trong nhà, thì sẽ không xảy ra chuyện này!” Tiên sinh Clearlab tức tới mức đập bàn: “Thật ra ta cũng chẳng hiểu nổi. Từ khi anh ta tới, trường học xây dựng bể bơi vô số lần! Trước kia một cái hồ bơi rồi, nay có cả bục nhảy hồ bơi, phòng lặn, hồ nhân tạo, hồ bảo hộ trường, gần đây còn có quảng trường trên nước. Chắc chắn anh ta có ý định tham ô tài chính, nếu không thì xây cho lắm kiến trúc dưới nước làm gì?”
Dưới ánh nhìn chăm chú anh ta, Lily di chuyển càng chậm hơn.
Cô đi tới rồi phát hiện ra Aran chợt ngẩng đầu lên.
Anh ta xoay người nhìn về phía dãy núi đằng sau, chỗ đó liên kết với trời xanh, rừng cây nhấp nhô.
Trong không khí hình như có tiếng ong ong, như có cái gì đó đang bay tốc độ cao.
Lily không nhịn được mà che lỗ tai lại.
Người bạn học đứng cạnh quan sát nghi thức trao giải cũng nhìn tứ phía, dường như đang tìm kiếm nơi mà âm thanh đó phát ra.
“Cúi đầu!” Trong đám có người hô to: “Nằm xuống đi! Có thứ gì đó đến rồi!”
Cái quái gì thế?
m thanh “ong ong” đột nhiên lớn hơn, thủy tinh dưới chân Lily đang rung lên, rạn nứt. Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, khi phản ứng được liền bắt đầu chạy về phía bờ.
Chạy chưa được hai bước thì toàn bộ mặt hồ bằng thủy tinh đều vỡ vụn.
Lily vội vàng không kịp chuẩn bị đã rơi xuống hồ nước.
Cô không biết bơi nên liền bị chìm xuống dưới.
Nước đang điên cuồng cuộn trào, phía trên hình như có gió lốc quét sạch, tiếng rít đáng sợ thổi phẳng rừng cây, một đôi cánh rực đỏ che khuất bầu trời lướt qua mặt nước, lao thẳng vào đám người.
Lily không biết bên trên mặt nước đã xảy ra chuyện gì.
Cô không ngừng chìm xuống, dốc sức vẩy vùng dưới nước, cố gắng cởi chiếc áo khoác nặng nề nhưng không làm nên chuyện gì, gợn sóng quá lớn, chưa ngoi đầu lên được đã bị sóng đánh thẳng xuống.
Cảm giác nghẹt thở dần xâm chiếm cổ họng của cô.
Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Cuộc đời này cô còn chưa làm nên trò trống gì đã phải chết đi mà không có chút giá trị nào như vậy sao?
Lily bắt lấy mỗi một cơ hội trồi đầu lên thở, tranh thủ bơi về bờ. Nhưng sức lực của cô không đủ. Cô cảm giác cơ thể mình ngày càng nặng hơn, ý thức cũng mơ hồ dần đi.
Vào lúc sắp chìm nghỉm thì có một bàn tay bắt lấy cô.
Cô lập tức giơ hai tay nắm lấy, không chút do dự mà ôm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng này. Đôi chân của cô đang run rẩy, tay thì cứng ngắc như khúc gỗ, tất cả sợ hãi trong nháy mắt đều biến thành khát vọng sống.
Kỹ năng bơi của người bị cô ôm lấy hình như rất tốt, không vì bị cô quấn lấy mà loạn nhịp, nhanh chóng vững chãi bơi về phía bên bờ.
“Cứu người thường không kết cục tốt, em biết tại sao không?”
Lily nghe thấy được tiếng cười dịu dàng quen thuộc.
“Trong rất nhiều câu chuyện xưa, công chúa người cá bắt đầu xui xẻo từ khi cứu một người.”
Cô mơ hồ trông thấy đuôi cá trong nước, mái tóc màu lam xinh đẹp như tảo biển tản ra. Bộ đồ đuôi tôm đong đưa sau lưng anh ta, tao nhã thong dong đến thế.
Đồng tử Lily hơi co lại.
Là Aran.
Là người cá trong mơ, có hàm răng sắc bén, và những chiếc vảy lạnh lẽo.
“Cho nên anh nghĩ, không cứu người thì tốt hơn.” Aran cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của cô, cảm giác ngạt thở của cô đột nhiên biến mất: “Anh gọi cái này là... Trục vớt chiến lợi phẩm.”
Cô cảm giác bụng mình đang bị những chiếc vảy trơn nhẵn ma sát, cái vật cứng rắn kia chậm rãi duỗi ra đây, đâm vào giữa hai chân cô, không ngừng co rút.
Ban trị sự đưa ra lệnh Huyền Thưởng.
Nói rằng loài thằn lằn gần như sắp tuyệt chủng, nếu có ai tìm được thì sẽ thưởng một số tiền lớn cộng thêm điểm thưởng cuối kỳ.
Tiền không mấy hấp dẫn giới quý tộc.
Người ta lại muốn điểm thưởng cuối kỳ cơ.
Nhưng đã một tuần trôi qua, vô số người lên núi tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng dáng nào của thằn lằn.
Ban trị sự lại đưa ra thêm nhiều giải thưởng.
Bạn học và nhân viên công tác trong trường cũng nhiệt tình tham gia, báo trường ngày nào cũng thảo luận về “thằn lằn gặp nguy”. Nói về tập tính và khả năng cao nó sẽ xuất hiện ở đâu. Rất nhiều học sinh hóa thân thành thợ săn tiền thưởng rồi mò lên núi truy lùng.
Lily không chú ý mấy cái này.
Chuyện dưới nước khiến cô lo âu mất ngủ.
Cô cho rằng, nếu một cọng lông trên người chẳng hao tổn gì thì chuyện bị xâm phạm tàn nhẫn dưới nước kia chỉ là giấc mộng khiến cô hít thở không thông.
ký hiệu thuyết minh của cô mất đi hiệu lực.
Cô đi tìm Kylo, phát hiện Kylo được mời đi một tuần trước rồi. Tiên sinh Clearlab bảo là anh ta được ban trị sự phân đi tìm thằn lằn.
“Nhưng thầy ấy là giáo viên lịch sử.” Lily khó hiểu.
“Có không ít điển tích cổ ghi lại tập tính của thằn lằn, ban trị sự mời anh ta đi hỗ trợ phiên dịch.”
“Thật không?”
Tiên sinh Clearlab trợn trắng mắt.
“Ai biết được? Thầy thấy anh ta lén đi săn động vật thì có.”
“Ơ?” Lily sửng sốt.
Tiên sinh Clearlab nói đầy chắc chắn: “Chợ đen bên cạnh buôn bán da lông động vật tuyệt chủng rất được giá! Em tưởng thầy ta là một người đàn ông bình dân, dạy học ở học viện Thánh Chân thì chắc chắn rất chướng mắt phụ nữ bình thường, nếu không cũng chẳng độc thân đến giờ. Thầy ta định nhân cơ hội bắt thằn lằn để lấy được số tiền khổng lồ, tiện theo đuổi phụ nữ giới quý tộc.”
“...” Lily cảm thấy suy luận này cũng chắc chắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một hôm thầy nghe thấy thầy ta nói chuyện với bí thư ban trị sự ở văn phòng… Không, thầy không có ý nghe lén! Chỉ là vô tình thôi!”
Tiên sinh Clearlab chỉnh lại câu từ hợp lý.
“Bọn họ nói nếu bắt được thằn lằn sẽ lột hết da của nó.”
Lily biết tiên sinh Clearlab là người hiền lành, nhưng gần đây ông ta có mâu thuẫn với Kylo. Có khi ông ta cố tình nói xấu đối phương, nhưng sẽ không bao giờ nói dối.
“Em có biết một bộ da mãng xà nguyên vẹn có giá bao nhiêu không? Hai mươi vạn đó!” Tiên sinh Clearlab coi cô trở thành đối tượng mà nói hết ra: “Nếu một con thằn lằn lửa to lớn đang gặp nguy cơ tuyệt chủng thì sao? Thì chắc chắn da của nó sẽ có giá mấy trăm vạn!”
“... Đúng chứ.”
Tuy ông ta nói không thực tế nhưng Lily chỉ có thể nghe, đôi lúc phụ họa vài câu.
Tiên sinh Clearlab tiếp tục kể ra: “Vị bí thư kia của ban trị sự cũng bất an với lòng tốt này. Cả ngày chỉ biết lấy danh ban trị sự ra lệnh… Nay còn treo cả giải thưởng. Chẳng may học sinh lên núi tìm thằn lằn rồi xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Nhưng ở nghi thức trao giải đã cứu không ít người.”
Lily nói thế nhưng trong lòng khẳng định tiên sinh Clearlab - Aran không phải người tốt.
“Nếu anh ta không làm ở quảng trường trên mặt nước mà trao giải ở trong nhà, thì sẽ không xảy ra chuyện này!” Tiên sinh Clearlab tức tới mức đập bàn: “Thật ra ta cũng chẳng hiểu nổi. Từ khi anh ta tới, trường học xây dựng bể bơi vô số lần! Trước kia một cái hồ bơi rồi, nay có cả bục nhảy hồ bơi, phòng lặn, hồ nhân tạo, hồ bảo hộ trường, gần đây còn có quảng trường trên nước. Chắc chắn anh ta có ý định tham ô tài chính, nếu không thì xây cho lắm kiến trúc dưới nước làm gì?”
Dưới ánh nhìn chăm chú anh ta, Lily di chuyển càng chậm hơn.
Cô đi tới rồi phát hiện ra Aran chợt ngẩng đầu lên.
Anh ta xoay người nhìn về phía dãy núi đằng sau, chỗ đó liên kết với trời xanh, rừng cây nhấp nhô.
Trong không khí hình như có tiếng ong ong, như có cái gì đó đang bay tốc độ cao.
Lily không nhịn được mà che lỗ tai lại.
Người bạn học đứng cạnh quan sát nghi thức trao giải cũng nhìn tứ phía, dường như đang tìm kiếm nơi mà âm thanh đó phát ra.
“Cúi đầu!” Trong đám có người hô to: “Nằm xuống đi! Có thứ gì đó đến rồi!”
Cái quái gì thế?
m thanh “ong ong” đột nhiên lớn hơn, thủy tinh dưới chân Lily đang rung lên, rạn nứt. Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, khi phản ứng được liền bắt đầu chạy về phía bờ.
Chạy chưa được hai bước thì toàn bộ mặt hồ bằng thủy tinh đều vỡ vụn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lily vội vàng không kịp chuẩn bị đã rơi xuống hồ nước.
Cô không biết bơi nên liền bị chìm xuống dưới.
Nước đang điên cuồng cuộn trào, phía trên hình như có gió lốc quét sạch, tiếng rít đáng sợ thổi phẳng rừng cây, một đôi cánh rực đỏ che khuất bầu trời lướt qua mặt nước, lao thẳng vào đám người.
Lily không biết bên trên mặt nước đã xảy ra chuyện gì.
Cô không ngừng chìm xuống, dốc sức vẩy vùng dưới nước, cố gắng cởi chiếc áo khoác nặng nề nhưng không làm nên chuyện gì, gợn sóng quá lớn, chưa ngoi đầu lên được đã bị sóng đánh thẳng xuống.
Cảm giác nghẹt thở dần xâm chiếm cổ họng của cô.
Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Cuộc đời này cô còn chưa làm nên trò trống gì đã phải chết đi mà không có chút giá trị nào như vậy sao?
Lily bắt lấy mỗi một cơ hội trồi đầu lên thở, tranh thủ bơi về bờ. Nhưng sức lực của cô không đủ. Cô cảm giác cơ thể mình ngày càng nặng hơn, ý thức cũng mơ hồ dần đi.
Vào lúc sắp chìm nghỉm thì có một bàn tay bắt lấy cô.
Cô lập tức giơ hai tay nắm lấy, không chút do dự mà ôm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng này. Đôi chân của cô đang run rẩy, tay thì cứng ngắc như khúc gỗ, tất cả sợ hãi trong nháy mắt đều biến thành khát vọng sống.
Kỹ năng bơi của người bị cô ôm lấy hình như rất tốt, không vì bị cô quấn lấy mà loạn nhịp, nhanh chóng vững chãi bơi về phía bên bờ.
“Cứu người thường không kết cục tốt, em biết tại sao không?”
Lily nghe thấy được tiếng cười dịu dàng quen thuộc.
“Trong rất nhiều câu chuyện xưa, công chúa người cá bắt đầu xui xẻo từ khi cứu một người.”
Cô mơ hồ trông thấy đuôi cá trong nước, mái tóc màu lam xinh đẹp như tảo biển tản ra. Bộ đồ đuôi tôm đong đưa sau lưng anh ta, tao nhã thong dong đến thế.
Đồng tử Lily hơi co lại.
Là Aran.
Là người cá trong mơ, có hàm răng sắc bén, và những chiếc vảy lạnh lẽo.
“Cho nên anh nghĩ, không cứu người thì tốt hơn.” Aran cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của cô, cảm giác ngạt thở của cô đột nhiên biến mất: “Anh gọi cái này là... Trục vớt chiến lợi phẩm.”
Cô cảm giác bụng mình đang bị những chiếc vảy trơn nhẵn ma sát, cái vật cứng rắn kia chậm rãi duỗi ra đây, đâm vào giữa hai chân cô, không ngừng co rút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro