Một Đêm Xuân

Chương 16

2024-09-13 08:11:49

Con bé nghĩ một chút, mắt sáng lên: "Tiểu Ngũ biết rồi, bởi vì ca ca là người lớn, không cần mẹ nhỏ ôm. Nhưng Tiểu Ngũ không nói dối, ca ca ôm mẹ nhỏ một cái, sẽ biết những điều Tiểu Ngũ nói đều là sự thật.”

Ta xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, vội vàng chuyển sự chú ý của Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, mẹ nhỏ đi mua kẹo hồ lô cho con nhé."

May mà trẻ con dễ dỗ, vừa ăn kẹo hồ lô, Tiểu Ngũ lập tức quên chuyện vừa rồi, vui vẻ hớn hở, còn rất ngoan ngoãn đưa tới đút cho ta ăn: "Mẹ nhỏ ăn đi."

Ta nhẹ nhàng cắn một miếng.

Ai ngờ giây tiếp theo, con bé lại đút cho ca ca yêu quý của mình.

"Ca ca cũng ăn đi."

Giang Từ Dạ mím chặt môi, vẻ mặt kháng cự.

Cổ họng ta nghẹn lại: "Tiểu Ngũ, ca ca con không thích ăn đồ ngọt."

"Mẹ nhỏ nói dối, rõ ràng ca ca rất thích ăn đồ ngọt."

Ta đang đau đầu, Giang Từ Dạ lại cúi đầu, ngay chỗ ta vừa cắn, im lặng cắn một miếng.

Ta há hốc mồm, nhìn hắn.

Đường đỏ tươi dính trên cánh môi lạnh lẽo của hắn, tạo ra cảm giác mâu thuẫn, vừa kiềm chế lại vừa khêu gợi.

Ta không tự chủ được mà tim lỡ mất một nhịp.

Hắn nhìn vào mắt ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đôi môi mềm mại, thản nhiên giải thích: "Ta chỉ là muốn dỗ dành con bé."

"Ồ." Ta đương nhiên sẽ không tự mình đa tình.

Đang nói, bên tai truyền đến một giọng nam thờ ơ.

"Mọi người đều ở đây à."

Giang Đình Dã.

Hắn thu quạt lại, bước tới, ta chợt cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi.

Hắn không hề kiêng dè mà đánh giá bụng ta, thở dài như thể đang đau đầu: "Sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, suốt ngày chạy ra ngoài, lỡ động thai thì sao?"

Giọng điệu của hắn khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ, còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Giang Từ Dạ lạnh đi.

Tim ta vô cớ nhói lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Đình Dã đưa tay ra: "Mẹ nhỏ, hay là để ta đưa người về phủ, người đông thế này, cẩn thận bị xô đẩy."

Ta có chút bực bội, tránh tay hắn: "Không cần nhọc lòng nhị công tử, ta chơi mệt tự khắc sẽ về."

Giang Đình Dã vẫn cười, như đeo một chiếc mặt nạ giả tạo: "Lần trước không phải đại phu đã dặn rằng, ba tháng đầu phải cẩn thận sao? Sao, lại quên rồi à?"

Sắc mặt ta nghiêm lại, nhìn thẳng vào mắt Giang Đình Dã, sự đe dọa trong ánh mắt hắn rõ mồn một.

Cảm giác bị người khác nắm thóp thật sự không dễ chịu chút nào.

Ta bất lực, cụp mắt xuống, cười gượng một tiếng: "Suýt nữa thì quên, sau khi ngươi vừa nhắc, quả thật có hơi mệt rồi."

Ta liếc nhìn Giang Từ Dạ, "Đại công tử, vậy thì các người cứ chơi tiếp đi, ta cùng nhị công tử về phủ trước."

Giang Từ Dạ không nói một lời, lông mày cụp xuống, khí áp quanh thân hắn thấp thẳm, như mây đen dày đặc trước cơn mưa gió.

Chưa đợi hắn nói, Giang Đình Dã đỡ lấy tay ta: "Đi thôi."

Vừa quay người, Tiểu Ngũ vội vàng gọi ta lại: "Mẹ nhỏ, tặng người khóa bình an này."

Ta khựng lại, đây đâu phải hạt dưa, ta làm sao có thể đường hoàng nhận lấy thiện ý của đứa trẻ được, đây là món đồ mà ca ca nó đã tốn bao tâm tư giành lấy để dỗ dành nó vui vẻ: "Tiểu Ngũ, đây là quà ca ca tặng con, không thể tùy tiện tặng người khác."

"Nhưng mẹ nhỏ rất thích mà."

Đôi mắt trẻ thơ luôn trong veo, một cái liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư mà người lớn giấu kín.

Ta gượng cười nói: "Cảm ơn Tiểu Ngũ, nhưng ta thật sự không thể nhận."

Tiểu Ngũ lại quay đầu hỏi Giang Từ Dạ: "Ca ca có đồng ý cho Tiểu Ngũ tặng khóa bình an cho mẹ nhỏ không? Nếu ca ca đồng ý, mẹ nhỏ sẽ bằng lòng nhận."

Dây đàn trong lòng ta lại căng lên.

Ta rất sợ nghe thấy lời từ chối lạnh lùng vô tình nào đó, đêm nay sắp kết thúc rồi, ta thật sự không muốn dừng lại ở khoảnh khắc đau lòng này.

Chỉ nghe Giang Từ Dạ không chút cảm xúc nói: "Chỉ là một cái khóa bình an, miễn Tiểu Ngũ vui, cho chó cũng được."

Cuối cùng ta nhận được chiếc khóa bình an đó, nhưng không mấy vui vẻ.

....

Ta trút cơn giận lên Giang Đình Dã: "Rốt cuộc ngươi muốn gì hả? Giang Đình Dã!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nụ cười giả tạo trên mặt hắn vụt tắt: "Ta đã cảnh cáo nàng rồi, đừng có lại gần huynh trưởng của ta nữa, ta không có kiên nhẫn đâu."

"Ta là vật sở hữu của ngươi hay sao?"

"Rồi sẽ là."

Ta tức giận đến mức môi run lên: "Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Giang Đình Dã, ta không thích ngươi, ta còn đang mang thai con của huynh trưởng ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy ghê tởm sao?"

"Triệu Oanh Oanh, nàng giả bộ làm liệt nữ trinh tiết với ta làm gì? Sao? Còn định cả đời thủ tiết vì hắn à."

"Đừng quên nàng đã tiếp cận hắn với thân phận gì. Nàng là thiếp của cha ta đấy, sao lúc đó không thấy ghê tởm?"

Ta run rẩy toàn thân, trước mặt Giang Đình Dã, linh hồn ti tiện xấu xa của ta không chỗ nào dung thân.

Ta như kẻ cùng đường: "Ta yêu hắn rồi."

Giang Đình Dã không thể tin được, nhìn chằm chằm vào ta, đồng tử hơi mở to, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Triệu Oanh Oanh, nàng nói, nàng yêu hắn?"

Ta nhìn hắn chằm chằm: "Phải, ta yêu Giang Từ Dạ. Hắn khiến ta vui, khiến ta buồn, khiến ta xấu hổ vì sự ti tiện của chính mình. Bởi vì yêu hắn, ta mới hèn nhát, ta cẩn thận che giấu tâm ý của mình, sợ khiến hắn gặp bất trắc dù chỉ là bất trắc nhỏ nhất. Giang Đình Dã, ngươi sẽ không hiểu cảm giác này. Ngươi nói ngươi muốn ta, chẳng qua là do lòng chiếm hữu c.h.ế.t tiệt của ngươi quấy phá, ngươi không thấy mình rất đáng thương sao?"

Sắc mặt Giang Đình Dã trắng bệch như tờ giấy, biểu cảm trên mặt hắn có chút đáng sợ.

"Đáng thương?"

"Ngươi căn bản không hiểu gì về tình yêu, chỉ biết cướp đồ như một đứa trẻ, muốn là phải có cho bằng được."

Giang Đình Dã tức đến bật cười, đôi mắt đen láy ánh lên màu xanh nhìn chằm chằm ta, lóe lên tia sáng khó hiểu.

"Nếu không thì sao? Thứ ta muốn tại sao phải dâng cho người khác? Triệu Oanh Oanh, ở bên ta không tốt sao? Chúng ta thấu hiểu nhau, không cần giả dối, chúng ta mới là trời sinh một cặp."

Thái dương ta giật giật: "Không, ta chịu đựng ngươi đủ rồi."

Hắn cười lạnh: "Đáng tiếc, nàng còn phải chịu đựng dài dài. Bằng chứng tội lỗi của nàng, đang lớn dần trong cơ thể nàng đấy."

Ta mất hết sức lực, một tay chống bàn: "Ta ghét ngươi, Giang Đình Dã."

Không khí bỗng chốc yên tĩnh, hiếm khi hắn không chế nhạo ta.

Không biết qua bao lâu, hắn nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, giọng điệu thay đổi.

"Ngày lễ lớn, không cãi nhau nữa." Tay hắn đặt lên vai ta, "Nàng muốn ăn gì? Ta đi mua cho nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đêm Xuân

Số ký tự: 0