Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Bạch Nguyệt Quang VS Tiểu Hồ Ly (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-03 13:58:25
Tiêu Trọng Triết rời đi chưa được hai phút thì Vu Tiết An cũng viện cớ bản thân sắp nôn rồi nên phải nhanh chóng vào nhà vệ sinh, với cái lý do củ chuối đó thì chẳng ai nghi ngờ cả, cô ta cứ thế mà trực tiếp đi vào bên trong.
Nhưng chỉ có người cảnh giác như Chân Nam Nam là thấy không đúng, chẳng phải vừa rồi Vu Tiết An còn rất tốt sao? Hơn nữa cô ta cũng đâu có uống quá nhiều, sao tự nhiên lại buồn nôn được chứ.
Nghĩ đến đây, Chân Nam Nam liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tiêu Trọng Triết.
[Chân Nam Nam]: Vu Tiết An đã đi vào trong rồi, anh ổn chứ?
[Tiêu Trọng Triết]: Nam Nam, lên đây.
Tuy Chân Nam Nam không hiểu tại sao anh lại gọi cô lên, nhưng cô vẫn đứng dậy rồi đi vào bên trong, lúc này Vũ Tiệp Dao còn đùa giỡn, nói:
- Nhìn anh Trọng Triết đi kìa, bám người thật đó, chỉ là đi thay áo thôi mà, sao lại có thể dính như sam thế chứ.
Nghe đến đây thì ai nấy đều cười đầy ẩn ý, nhưng rồi đột nhiên ở bên trong nhà lại phát ra tiếng hét rất lớn, Dương Thư Mẫn nhận ra đây là giọng của Vu Tiết An, nhưng tại sao cô ấy lại hét lên thảm thiết như vậy chứ? Nhận ra tình hình không ổn, Dương Thư Mẫn còn có hơi nhíu mày, lẽ nào Vu Tiết An lại làm chuyện gì đó ngu ngốc rồi?
[...]
Thời gian quay lại mười phút trước, khi Tiêu Trọng Triết vừa vào phòng thì toàn thân đã bắt đầu nóng lên đầy khó chịu, anh có hơi nhíu mày, cuối cùng là quyết định đi vào bên trong phòng tắm ngâm mình. Nhưng càng lúc cơ thể càng nóng, đúng lúc đó điện thoại của anh lại ở bên ngoài, anh không thể gọi người khác được.
Chờ tới khi bản thân nhịn không nổi nữa thì anh cũng chỉ quấn lấy một cái khăn rồi bước ra, vừa mới ra thôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa, đương nhiên anh không có ý định mở cửa cho ai rồi. Nhưng sau đó Chân Nam Nam lại nhắn tin cho anh, vốn dĩ anh còn tưởng rằng cô đang đứng ở bên ngoài, nên đã mở cửa.
Khi anh vừa mới mở cửa thì Vu Tiết An đã nhảy vồ đến chỗ anh, dính chặt lấy người anh, nhưng Tiêu Trọng Triết tuy bị dục vọng che mờ nhưng không đến nổi không phân biệt được, anh trực tiếp đẩy Vu Tiết An ra, lực đẩy có chút mạnh nên đã khiến cô ta đập vào tường, hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Lúc đó Chân Nam Nam đang đi lên cầu thang, cô nghe thấy tiếng hét thì trái tim cũng có hơi đập nhanh, vừa bước lên phòng của anh thì đã nhìn thấy Vu Tiết An ngồi bệt dưới sàn, còn sắc mặt của Tiêu Trọng Triết thì rất không tốt. Chỉ mới nhìn thấy cô thôi là anh đã kéo cô vào phòng, thẳng chân đá Vu Tiết An ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Cho đến khi mọi người kéo đến thì Vu Tiết An vừa vặn mới bị đá ra khỏi phòng, chỉ biết ngồi bệt ở dưới sàn, lúc này Lạc Vô Song mới nhíu mày, nói:
- Chuyện gì vậy?
Vu Tiết An lại bày ra bộ dạng ấm ức, nói:
- Bác gái... Con chỉ là thấy anh Trọng Triết đi thay áo lâu quá nên định ghé vào hỏi một chút, ai ngờ khi anh ấy thấy con liền kéo con lại rồi ôm, nhưng lúc anh ấy nhìn thấy Nam Nam thì liền đá con đi và kéo cô ấy vào... Con... Con thật sự không hiểu gì hết...
Dương Thư Mẫn chỉ biết nhắm mắt rồi thở dài, xem ra Vu Tiết An không nghe lọt tai những gì mà cô ấy, trái lại còn bày ra chuyện này nhằm bắt Tiêu Trọng Triết chịu trách nhiệm sao?
Ngu ngốc. Nữ nhân này đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Tuy nhiên, Lạc Vô Song cũng không phải người ngây thơ dễ tin người, bà ấy đã sống hơn nửa đời người rồi, chẳng lẽ những mánh khóe nhỏ nhặt của một Tiểu Hồ Ly mà bà ấy không nhìn ra.
Nhưng Vũ Tiệp Dao lại nhíu mày, nói:
- Cô đừng có ngậm máu phun người, con người của anh Trọng Triết ưa sạch sẽ, hơn nữa anh ấy không phải loại người gặp gái là ôm, biết chưa? Muốn ăn vạ thì tìm lý do nào hợp lý hơn đi!
- Không có đâu Dao Dao, tớ nói thật đó... Là anh ấy ôm tớ trước, còn nói rất thích tớ nữa, nhưng sau khi Nam Nam xuất hiện thì anh ấy lại... Anh ấy...
- Nực cười, anh Trọng Triết thích chị dâu sáu năm rồi, anh ấy thủ thân như ngọc là để chờ ngày mở lời với chị dâu, nếu như anh ấy là hạng người như cô nói thì sớm có ý với người khác rồi, sau đó cưới vợ sinh con, chứ đâu độc thân đến giờ này, cô bị ngáo à?
Vu Tiết An biết bản thân không thể nói thêm nên đã đưa ánh mắt cầu cứu Dương Thư Mẫn, tuy rằng Dương Thư Mẫn không muốn cứu, nhưng vì cô ta là do bản thân mình đưa tới, nên Dương Thư Mẫn phải chịu trách nhiệm với việc này.
- Cô Vô Song, con sẽ đưa cậu ấy về trước, chuyện hôm nay con rất xin lỗi mọi người, đợi qua vài ngày con sẽ tìm anh Trọng Triết và chị dâu tạ lỗi ạ.
- Con không xin lỗi. Chuyện thực hư thế nào... Cứ đợi Trọng Triết nói là biết thôi.
Nhưng chỉ có người cảnh giác như Chân Nam Nam là thấy không đúng, chẳng phải vừa rồi Vu Tiết An còn rất tốt sao? Hơn nữa cô ta cũng đâu có uống quá nhiều, sao tự nhiên lại buồn nôn được chứ.
Nghĩ đến đây, Chân Nam Nam liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tiêu Trọng Triết.
[Chân Nam Nam]: Vu Tiết An đã đi vào trong rồi, anh ổn chứ?
[Tiêu Trọng Triết]: Nam Nam, lên đây.
Tuy Chân Nam Nam không hiểu tại sao anh lại gọi cô lên, nhưng cô vẫn đứng dậy rồi đi vào bên trong, lúc này Vũ Tiệp Dao còn đùa giỡn, nói:
- Nhìn anh Trọng Triết đi kìa, bám người thật đó, chỉ là đi thay áo thôi mà, sao lại có thể dính như sam thế chứ.
Nghe đến đây thì ai nấy đều cười đầy ẩn ý, nhưng rồi đột nhiên ở bên trong nhà lại phát ra tiếng hét rất lớn, Dương Thư Mẫn nhận ra đây là giọng của Vu Tiết An, nhưng tại sao cô ấy lại hét lên thảm thiết như vậy chứ? Nhận ra tình hình không ổn, Dương Thư Mẫn còn có hơi nhíu mày, lẽ nào Vu Tiết An lại làm chuyện gì đó ngu ngốc rồi?
[...]
Thời gian quay lại mười phút trước, khi Tiêu Trọng Triết vừa vào phòng thì toàn thân đã bắt đầu nóng lên đầy khó chịu, anh có hơi nhíu mày, cuối cùng là quyết định đi vào bên trong phòng tắm ngâm mình. Nhưng càng lúc cơ thể càng nóng, đúng lúc đó điện thoại của anh lại ở bên ngoài, anh không thể gọi người khác được.
Chờ tới khi bản thân nhịn không nổi nữa thì anh cũng chỉ quấn lấy một cái khăn rồi bước ra, vừa mới ra thôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa, đương nhiên anh không có ý định mở cửa cho ai rồi. Nhưng sau đó Chân Nam Nam lại nhắn tin cho anh, vốn dĩ anh còn tưởng rằng cô đang đứng ở bên ngoài, nên đã mở cửa.
Khi anh vừa mới mở cửa thì Vu Tiết An đã nhảy vồ đến chỗ anh, dính chặt lấy người anh, nhưng Tiêu Trọng Triết tuy bị dục vọng che mờ nhưng không đến nổi không phân biệt được, anh trực tiếp đẩy Vu Tiết An ra, lực đẩy có chút mạnh nên đã khiến cô ta đập vào tường, hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Lúc đó Chân Nam Nam đang đi lên cầu thang, cô nghe thấy tiếng hét thì trái tim cũng có hơi đập nhanh, vừa bước lên phòng của anh thì đã nhìn thấy Vu Tiết An ngồi bệt dưới sàn, còn sắc mặt của Tiêu Trọng Triết thì rất không tốt. Chỉ mới nhìn thấy cô thôi là anh đã kéo cô vào phòng, thẳng chân đá Vu Tiết An ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Cho đến khi mọi người kéo đến thì Vu Tiết An vừa vặn mới bị đá ra khỏi phòng, chỉ biết ngồi bệt ở dưới sàn, lúc này Lạc Vô Song mới nhíu mày, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chuyện gì vậy?
Vu Tiết An lại bày ra bộ dạng ấm ức, nói:
- Bác gái... Con chỉ là thấy anh Trọng Triết đi thay áo lâu quá nên định ghé vào hỏi một chút, ai ngờ khi anh ấy thấy con liền kéo con lại rồi ôm, nhưng lúc anh ấy nhìn thấy Nam Nam thì liền đá con đi và kéo cô ấy vào... Con... Con thật sự không hiểu gì hết...
Dương Thư Mẫn chỉ biết nhắm mắt rồi thở dài, xem ra Vu Tiết An không nghe lọt tai những gì mà cô ấy, trái lại còn bày ra chuyện này nhằm bắt Tiêu Trọng Triết chịu trách nhiệm sao?
Ngu ngốc. Nữ nhân này đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Tuy nhiên, Lạc Vô Song cũng không phải người ngây thơ dễ tin người, bà ấy đã sống hơn nửa đời người rồi, chẳng lẽ những mánh khóe nhỏ nhặt của một Tiểu Hồ Ly mà bà ấy không nhìn ra.
Nhưng Vũ Tiệp Dao lại nhíu mày, nói:
- Cô đừng có ngậm máu phun người, con người của anh Trọng Triết ưa sạch sẽ, hơn nữa anh ấy không phải loại người gặp gái là ôm, biết chưa? Muốn ăn vạ thì tìm lý do nào hợp lý hơn đi!
- Không có đâu Dao Dao, tớ nói thật đó... Là anh ấy ôm tớ trước, còn nói rất thích tớ nữa, nhưng sau khi Nam Nam xuất hiện thì anh ấy lại... Anh ấy...
- Nực cười, anh Trọng Triết thích chị dâu sáu năm rồi, anh ấy thủ thân như ngọc là để chờ ngày mở lời với chị dâu, nếu như anh ấy là hạng người như cô nói thì sớm có ý với người khác rồi, sau đó cưới vợ sinh con, chứ đâu độc thân đến giờ này, cô bị ngáo à?
Vu Tiết An biết bản thân không thể nói thêm nên đã đưa ánh mắt cầu cứu Dương Thư Mẫn, tuy rằng Dương Thư Mẫn không muốn cứu, nhưng vì cô ta là do bản thân mình đưa tới, nên Dương Thư Mẫn phải chịu trách nhiệm với việc này.
- Cô Vô Song, con sẽ đưa cậu ấy về trước, chuyện hôm nay con rất xin lỗi mọi người, đợi qua vài ngày con sẽ tìm anh Trọng Triết và chị dâu tạ lỗi ạ.
- Con không xin lỗi. Chuyện thực hư thế nào... Cứ đợi Trọng Triết nói là biết thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro