Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’
Chương 37
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-10 08:21:44
“Hu hu...A, xin hãy tha cho tôi đi, tôi thật sự đau quá!”
Thân thể cô bị lật qua, còn phải quỷ chịu thao. Hoa Cần ôm cái bụng đau nhức của mình “Đứa bé, Tịch Khánh Liêu, tôi cầu xin anh, tôi không muốn mất đi đứa con này, hu hu.”
“Đây thật sự là con của anh, xin anh hãy tin tôi!”
“Làm sao tôi có thể tin vào cái miệng đầy lời dối trá của cô được chứ!” Tịch Khánh Liêu từ phía sau bóp cổ đè cô xuống, giọng điệu ảm đạm mang theo tức giận “Hoa Cần, tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nói gì từ miệng cô nữa!”
“Đau quá, cứu mạng, tôi đau quá!”
“Đáng đời cô! Làm tình với tôi cảm thấy ủy khuất lắm sao! Bức không chịu chảy đau cũng đáng đời, dương vật của ông đây sẽ làm chết cô!”
Hoa Cần gục mặt xuống giường, mỗi lần dị vật cắm vào, bụng cô lại căng ra, kho" khăn lắm mới có thể giữ được đứa bé, cô không muốn lần nữa trải qua nỗi sợ hãi khi đứa bé frong bụng có thể trở thành thai lưu.
Vật thô to nâu đậm, chèn
2 tiếng nghi án "ép giữa hai mảnh hoa môi nhiễm ướt bởi màu đỏ của máu. Những bông máu từ nơi giao
hợp mãnh liệt ch
mắt,
ngoài. Đáy mắt hắn tràn ngập tơ máu có thể nhìn rõ, vết máu dung hợp nơi hạ thể hằn lên đáy răng ‘ken két’ vang lên.
“Phạch, phạch, phạch
Duong van mi mah dan
Hai túi tinh hoàn to lớn đánh lên môi âm hộ làm cho đỏ ửng, ý thức của Hoa Cẩn dần trở nên mông lung. Miệng khô khốc nứt nẻ, mí mắt yếu ớt không ngừng run rẩy. Vốn là đôi mắt sinh động lấp lánh giờ đây dần trở nên vô hồn. + bóp nghẹt bên frong bụng, cảm giác hít thở không thông vô cùng kho" chịu, cô nằm vật ở trên giường để mặc hắn thô bạo đòi lấy.
Hô hấp bị đè nén mang theo nồng đặc sát khí, khiến cô kinh hãi. Một trận lao tới mãnh liệt, thân thể trái phải lắc lư, bị bàn tay to lớn của hắn cố định không thể động đậy.
"A.....A"
Dương vật bị nhuộm đỏ toàn bộ bởi máu từ bên trong âm đạo. Tịch Khánh Liêu nắm lấy thịt mông ở bên trong lòng bàn tay mà nắn bóp, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệt, lung tung mà va chạm.
“Chặn lại cho tôi!” Hắn hung hăng thúc mạnh một cái rồi lại rút ra.
“Dám để tinh di©h chảy ra ngoài tôi sẽ đánh chết cô!”
Hoa Cần run rẩy đưa tay vào giữa hai chân, che lại môi âm hộ, lòng bàn tay ấm áp dính đầy máu tươi.
Cô không biết đứa bé có còn không, bụng rất đau, chỉ dám phát ra tiếng kho"c ấm ức.
Tịch Khánh Liêu đứng dậy xuống giường, đi rót ly o uống.
Đồ vật giữa hai chân hắn còn chưa có mềm xuống, dựng đứng chia ra ngoài, đong đưa ở trước mặt cô. Hắn túm lấy đầu cô (bắt ép ngẩng lên, dùng miệng cô giúp chính mình rửa sạch vết máu dơ bẩn, cắm tới nữ nhân một trận nôn
khan.
Không lâu sau, hắn lại quỳ sau lưng cô, lấy bàn tay ra, tinh dich trắng đụ.c đã chảy toàn bộ lên lòng bàn tay, còn từ khe hở ngón tay tràn ra ngoài rơi xuống trên chăn.
Hắn túm tóc cô giật mạnh, âm thanh bạt tay thanh thúy rơi xuống trên mặt.
“Ông đây đã nói không cho chảy ra ngoài cô không nghe thấy sao?”
“Hu....Hu, không thể che được hu hu
“Cô còn dám cảm thấy ủy khuất nữa hả?”
“Đem tinh dịch frong tay ăn hết cho tôi!”
Cô đưa lòng bàn tay ra phía trước, rũ mi mắt, thè lưỡi liếm đi máu cùng với tinh dịch tanh tưởi. Đầu lưỡi lướt qua
lòng bàn tay, ngứa ngáy kho" chịu, trên cằm cũng dính không ít tơ máu.
“Cũng chỉ là súc sinh mà thôi.” Hắn vũ nhục, lại lần nữa cắm dương vật vào.
Tinh dich còn sót lại bên trong có tác dụng bôi trơn hơn máu vừa rồi, cắm cũng thuận lợi hơn.
Hoa Cẩn vẫn luôn chờ đợi đến lúc hắn đi ngủ, để có thể đổi một nhân cách khác.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, hắn ngày đêm đều đè trên người cô mà thao, trừ hai lần đau đến ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy hắn tinh lực dư thừa vẫn đang làm nhục mình, cho dù là ngủ, nhân cách kia cũng không có quay lại.
Đau đớn suốt hai cũng đã sớm
máu bên dưới vẫn không ngừng chảy. Hắn thật sự không coi cô là con người, ngay cả con vật cầm cự nổi. Trừ bỏ tinh dịch của hắn hai ngày qua cô cũng chưa được ăn cái gì, dạ dày thắt chặt, khô rát đau đớn.
Hắn không chịu cho cô uống ạ, còn căm ghét mà mắng cô sao không chết đi!
Từ 6 giờ sángcho đến 11 giờ trưa, Tịch Khánh Liêu cũng không ăn được bao nhiêu. Sau khi kêu cô che lại không cho tinh di©h chảy ra, liền đi đến phòng bếp tìm gì đó ăn.
Thân thể cô bị lật qua, còn phải quỷ chịu thao. Hoa Cần ôm cái bụng đau nhức của mình “Đứa bé, Tịch Khánh Liêu, tôi cầu xin anh, tôi không muốn mất đi đứa con này, hu hu.”
“Đây thật sự là con của anh, xin anh hãy tin tôi!”
“Làm sao tôi có thể tin vào cái miệng đầy lời dối trá của cô được chứ!” Tịch Khánh Liêu từ phía sau bóp cổ đè cô xuống, giọng điệu ảm đạm mang theo tức giận “Hoa Cần, tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nói gì từ miệng cô nữa!”
“Đau quá, cứu mạng, tôi đau quá!”
“Đáng đời cô! Làm tình với tôi cảm thấy ủy khuất lắm sao! Bức không chịu chảy đau cũng đáng đời, dương vật của ông đây sẽ làm chết cô!”
Hoa Cần gục mặt xuống giường, mỗi lần dị vật cắm vào, bụng cô lại căng ra, kho" khăn lắm mới có thể giữ được đứa bé, cô không muốn lần nữa trải qua nỗi sợ hãi khi đứa bé frong bụng có thể trở thành thai lưu.
Vật thô to nâu đậm, chèn
2 tiếng nghi án "ép giữa hai mảnh hoa môi nhiễm ướt bởi màu đỏ của máu. Những bông máu từ nơi giao
hợp mãnh liệt ch
mắt,
ngoài. Đáy mắt hắn tràn ngập tơ máu có thể nhìn rõ, vết máu dung hợp nơi hạ thể hằn lên đáy răng ‘ken két’ vang lên.
“Phạch, phạch, phạch
Duong van mi mah dan
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai túi tinh hoàn to lớn đánh lên môi âm hộ làm cho đỏ ửng, ý thức của Hoa Cẩn dần trở nên mông lung. Miệng khô khốc nứt nẻ, mí mắt yếu ớt không ngừng run rẩy. Vốn là đôi mắt sinh động lấp lánh giờ đây dần trở nên vô hồn. + bóp nghẹt bên frong bụng, cảm giác hít thở không thông vô cùng kho" chịu, cô nằm vật ở trên giường để mặc hắn thô bạo đòi lấy.
Hô hấp bị đè nén mang theo nồng đặc sát khí, khiến cô kinh hãi. Một trận lao tới mãnh liệt, thân thể trái phải lắc lư, bị bàn tay to lớn của hắn cố định không thể động đậy.
"A.....A"
Dương vật bị nhuộm đỏ toàn bộ bởi máu từ bên trong âm đạo. Tịch Khánh Liêu nắm lấy thịt mông ở bên trong lòng bàn tay mà nắn bóp, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệt, lung tung mà va chạm.
“Chặn lại cho tôi!” Hắn hung hăng thúc mạnh một cái rồi lại rút ra.
“Dám để tinh di©h chảy ra ngoài tôi sẽ đánh chết cô!”
Hoa Cần run rẩy đưa tay vào giữa hai chân, che lại môi âm hộ, lòng bàn tay ấm áp dính đầy máu tươi.
Cô không biết đứa bé có còn không, bụng rất đau, chỉ dám phát ra tiếng kho"c ấm ức.
Tịch Khánh Liêu đứng dậy xuống giường, đi rót ly o uống.
Đồ vật giữa hai chân hắn còn chưa có mềm xuống, dựng đứng chia ra ngoài, đong đưa ở trước mặt cô. Hắn túm lấy đầu cô (bắt ép ngẩng lên, dùng miệng cô giúp chính mình rửa sạch vết máu dơ bẩn, cắm tới nữ nhân một trận nôn
khan.
Không lâu sau, hắn lại quỳ sau lưng cô, lấy bàn tay ra, tinh dich trắng đụ.c đã chảy toàn bộ lên lòng bàn tay, còn từ khe hở ngón tay tràn ra ngoài rơi xuống trên chăn.
Hắn túm tóc cô giật mạnh, âm thanh bạt tay thanh thúy rơi xuống trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông đây đã nói không cho chảy ra ngoài cô không nghe thấy sao?”
“Hu....Hu, không thể che được hu hu
“Cô còn dám cảm thấy ủy khuất nữa hả?”
“Đem tinh dịch frong tay ăn hết cho tôi!”
Cô đưa lòng bàn tay ra phía trước, rũ mi mắt, thè lưỡi liếm đi máu cùng với tinh dịch tanh tưởi. Đầu lưỡi lướt qua
lòng bàn tay, ngứa ngáy kho" chịu, trên cằm cũng dính không ít tơ máu.
“Cũng chỉ là súc sinh mà thôi.” Hắn vũ nhục, lại lần nữa cắm dương vật vào.
Tinh dich còn sót lại bên trong có tác dụng bôi trơn hơn máu vừa rồi, cắm cũng thuận lợi hơn.
Hoa Cẩn vẫn luôn chờ đợi đến lúc hắn đi ngủ, để có thể đổi một nhân cách khác.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, hắn ngày đêm đều đè trên người cô mà thao, trừ hai lần đau đến ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy hắn tinh lực dư thừa vẫn đang làm nhục mình, cho dù là ngủ, nhân cách kia cũng không có quay lại.
Đau đớn suốt hai cũng đã sớm
máu bên dưới vẫn không ngừng chảy. Hắn thật sự không coi cô là con người, ngay cả con vật cầm cự nổi. Trừ bỏ tinh dịch của hắn hai ngày qua cô cũng chưa được ăn cái gì, dạ dày thắt chặt, khô rát đau đớn.
Hắn không chịu cho cô uống ạ, còn căm ghét mà mắng cô sao không chết đi!
Từ 6 giờ sángcho đến 11 giờ trưa, Tịch Khánh Liêu cũng không ăn được bao nhiêu. Sau khi kêu cô che lại không cho tinh di©h chảy ra, liền đi đến phòng bếp tìm gì đó ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro