Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’
Cô Cảm Thấy Như...
Nguỵ Thừa Trạch
2024-08-10 08:21:44
“Hoa Cẩn lão sư ~”
Cô cầm giáo án quay đầu lại, kia nam sinh thở phì phò chạy tới, mồ hôi chảy đầy đầu, vài sợi tóc phát dính ở cái trán, hô hô hỏi: “ Học bổng lần trước, cô cảm thấy em có thể được chọn sao?”
“Cái này không phải cô quyết định…”
“em biết em biết, chỉ là muốn nghe xem ý kiến của cô”
“Cô cảm thấy em hẳn là không có vấn đề gì.”
Đinh Tử Trạc mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sự a!”
Hoa Cẩn cười: “Em thành tích thực tốt, ngày thường tham gia hoạt động cũng nhiều, lần trước đội bóng đá các em giành được giải nhất đi.”
“phải phải!” Hắn gật đầu như tỏi, đi theo cô vừa đi vừa nói.
“Lão sư rốt cuộc không mang khẩu trang, thật xinh đẹp”
“Đùa giỡn giáo viên là không đạo đức.”
“A ha ha em không có mà.” Hắn gãi đầu, ánh mắt lưu luyến bình thản ở trên bụng cô: “Lão sư, là khi nào mang thai?”
Hoa Cẩn tay đặt trên bụng: “Hỏi cái này, làm cái gì?”
“Tò mò, bạn trai lão sư trông như thế nào.”
“Rất tuấn tú.” Cô không giấu kín chút nào lộ ra nụ cười hạnh phúc, nam sinh nhìn đến có chút ngây người, dùng tay che dấu cái mũi cùng miệng, nghiêng đầu bất đắc dĩ xoa xoa.
“Là như thế này sao.”
“Không biết lão sư, có biết hay không giáo sư A Khanh, em cảm thấy hắn đẹp trai nhất, bạn trai của cô, còn đẹp hơn hắn sao?”
Hoa Cẩn dừng bước, nhìn hắn nghi hoặc, thấy ánh mắt cô ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, theo tầm mắt cô nhìn lại, dưới bóng cây nam nhân đứng đấy dáng người đĩnh bạt, liếc mắt nhìn một cái không khỏi làm người ta chú ý, áo khoác màu đen, trường thân ngọc lập.
Cô chạy chậm đi qua, gió thu lay động cành lá ngọn cây, ánh nắng xuyên qua ngọn cây tạo thành gợn sóng. Nam nhân khí chất bất phàm, hành động ưu nhã giống quý công tử phương Tây, nắm lấy tay cô, bình tĩnh ôm vào chiếc eo mềm mại, cuối đầu đôi môi hôn lên trán cô.
Kia hẳn là chính là bạn trai cô giáo.
Đinh Tử Trạc kéo kéo khóe miệng, đôi tay ôm phía sau cái ót, ánh mắt có điểm mất mát: “Nhưng thật ra nhìn đẹp mắt đi.”—————
“Sao anh lại tới đây!” Cô vui sướиɠ cười ra tới, nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn, đem trọng lượng của mình đều đặt trên người hắn, triền miên giống như koala.
“Hôm nay công việc kết thúc sớm, em đi nhanh, tôi liền ở sân thể dục chờ em.”
Hoa Cẩn buông ra hắn, dẩu miệng oán giận: “Làm gì tới sớm như vậy, em cũng chưa làm việc xong đâu.”
Tịch Khánh Liêu nhịn xuống ý cười từ trong mắt lan ra: “Kia thực xin lỗi, tôi lần sau tới chậm một chút.”
“Không cần!” Cô dùng giáo án vỗ hắn: “Vất vả anh phải chờ em 3 tiếng đồng hồ, em phải đi đưa tư liệu cho các giáo viên khác, còn có phải xử lí an bài tiết mục văn hóa nghệ thuật trong trường”
“Được, tôi chờ em.”
Lời nói từ trong miệng hắn nói ra tùy tính lại gợi cảm, trên mặt cô tươi cười trước sau không có hạ xuống.
Trong văn phòng lại đưa tới trà trái cây, lần này đưa cho cô chính là vị dâu tây, Hoa Cẩn tính toán đem nó mang cho Tịch Khánh Liêu nếm thử.
Các giáo viên đang thảo luận tiết mục biểu diễn văn hóa nghệ thuật: “Tôi nếu là nhớ không lầm, năm trước có giáo hoa giáo thảo thi đấu.”
Nhớ lại chuyện này, bọn họ một trận cười vui: “Các người nói học sinh hiện tại đều bình chọn nhan sắc giá trị cao thấp, bọn họ cũng thật thực dụng đi.”
“Nếu là giáo hoa lão sư, ta cảm thấy Hoa Cẩn lão sư có thể dẫn đầu!”
Cô cầm giáo án quay đầu lại, kia nam sinh thở phì phò chạy tới, mồ hôi chảy đầy đầu, vài sợi tóc phát dính ở cái trán, hô hô hỏi: “ Học bổng lần trước, cô cảm thấy em có thể được chọn sao?”
“Cái này không phải cô quyết định…”
“em biết em biết, chỉ là muốn nghe xem ý kiến của cô”
“Cô cảm thấy em hẳn là không có vấn đề gì.”
Đinh Tử Trạc mặt lộ vẻ vui mừng: “Thật sự a!”
Hoa Cẩn cười: “Em thành tích thực tốt, ngày thường tham gia hoạt động cũng nhiều, lần trước đội bóng đá các em giành được giải nhất đi.”
“phải phải!” Hắn gật đầu như tỏi, đi theo cô vừa đi vừa nói.
“Lão sư rốt cuộc không mang khẩu trang, thật xinh đẹp”
“Đùa giỡn giáo viên là không đạo đức.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A ha ha em không có mà.” Hắn gãi đầu, ánh mắt lưu luyến bình thản ở trên bụng cô: “Lão sư, là khi nào mang thai?”
Hoa Cẩn tay đặt trên bụng: “Hỏi cái này, làm cái gì?”
“Tò mò, bạn trai lão sư trông như thế nào.”
“Rất tuấn tú.” Cô không giấu kín chút nào lộ ra nụ cười hạnh phúc, nam sinh nhìn đến có chút ngây người, dùng tay che dấu cái mũi cùng miệng, nghiêng đầu bất đắc dĩ xoa xoa.
“Là như thế này sao.”
“Không biết lão sư, có biết hay không giáo sư A Khanh, em cảm thấy hắn đẹp trai nhất, bạn trai của cô, còn đẹp hơn hắn sao?”
Hoa Cẩn dừng bước, nhìn hắn nghi hoặc, thấy ánh mắt cô ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, theo tầm mắt cô nhìn lại, dưới bóng cây nam nhân đứng đấy dáng người đĩnh bạt, liếc mắt nhìn một cái không khỏi làm người ta chú ý, áo khoác màu đen, trường thân ngọc lập.
Cô chạy chậm đi qua, gió thu lay động cành lá ngọn cây, ánh nắng xuyên qua ngọn cây tạo thành gợn sóng. Nam nhân khí chất bất phàm, hành động ưu nhã giống quý công tử phương Tây, nắm lấy tay cô, bình tĩnh ôm vào chiếc eo mềm mại, cuối đầu đôi môi hôn lên trán cô.
Kia hẳn là chính là bạn trai cô giáo.
Đinh Tử Trạc kéo kéo khóe miệng, đôi tay ôm phía sau cái ót, ánh mắt có điểm mất mát: “Nhưng thật ra nhìn đẹp mắt đi.”—————
“Sao anh lại tới đây!” Cô vui sướиɠ cười ra tới, nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn, đem trọng lượng của mình đều đặt trên người hắn, triền miên giống như koala.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay công việc kết thúc sớm, em đi nhanh, tôi liền ở sân thể dục chờ em.”
Hoa Cẩn buông ra hắn, dẩu miệng oán giận: “Làm gì tới sớm như vậy, em cũng chưa làm việc xong đâu.”
Tịch Khánh Liêu nhịn xuống ý cười từ trong mắt lan ra: “Kia thực xin lỗi, tôi lần sau tới chậm một chút.”
“Không cần!” Cô dùng giáo án vỗ hắn: “Vất vả anh phải chờ em 3 tiếng đồng hồ, em phải đi đưa tư liệu cho các giáo viên khác, còn có phải xử lí an bài tiết mục văn hóa nghệ thuật trong trường”
“Được, tôi chờ em.”
Lời nói từ trong miệng hắn nói ra tùy tính lại gợi cảm, trên mặt cô tươi cười trước sau không có hạ xuống.
Trong văn phòng lại đưa tới trà trái cây, lần này đưa cho cô chính là vị dâu tây, Hoa Cẩn tính toán đem nó mang cho Tịch Khánh Liêu nếm thử.
Các giáo viên đang thảo luận tiết mục biểu diễn văn hóa nghệ thuật: “Tôi nếu là nhớ không lầm, năm trước có giáo hoa giáo thảo thi đấu.”
Nhớ lại chuyện này, bọn họ một trận cười vui: “Các người nói học sinh hiện tại đều bình chọn nhan sắc giá trị cao thấp, bọn họ cũng thật thực dụng đi.”
“Nếu là giáo hoa lão sư, ta cảm thấy Hoa Cẩn lão sư có thể dẫn đầu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro