Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’

Quỳ Trên Mặt Đấ...

Nguỵ Thừa Trạch

2024-08-10 08:21:44

Hoa Cẩn đôi tay bưng dưới đế chén, đi tới quỳ gối bên cạnh bàn trà , đem đồ ăn nấu xong run rẩy đặt ở trên mặt bàn.

Hắn ngồi ở trên sô pha cầm di động của cô, lướt xem toàn bộ nhật ký trò chuyện, cùng ảnh chụp, tin tức riêng tư.

Tịch Khánh Liêu cầm lấy chiếc đũa quấy phía trên mặt, Hoa Cẩn sợ hãi cúi đầu, sợ hãi tùy thời bàn tay hắn sẽ đánh lại đây.

“Uy, đây là cái gì?”

Hắn cầm di động để ở trước mặt cô, thanh âm không vui thấy được có điều làm hắn không hài lòng.

“Cùng, là cùng học sinh trao đổi về chuyện học bổng”

“Kia vì cái gì các người lại nói với nhau nhiều như vây? So với học sinh bình thường còn nhiều hơn?”

“Cậu ấy chỉ là học sinh……”

Hắn nhìn chằm chằm biểu tình của cô, hừ cười ra tiếng mắng một cái: “Đồ đê tiện.”

“Cô đúng là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, xem ra là nɠɵạı ŧìиɧ không phải chỉ với một người.”

“Tôi không có nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Cô còn dám mạnh miệng!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô vội vàng che lại bụng quỳ rạp trên mặt đất, Tịch Khánh Liêu tay múa may trong không khí, khi cười khóe mắt ninh nếp uốn.

“Lão tử cho cô quay mặt đi? Ai mẹ nó cho cô trốn!”

Hoa Cẩn bắt lấy khe hở dưới sàn nhà gạch men sứ, thấp giọng ô ô bò đi phía trước, nam nhân ném xuống chiếc đũa đứng dậy, đi đến trước mặt cô kéo tóc ép cô ngẩng đầu lên, như ý nguyện ở trên mặt cô cho một cái tát: “Cho cô trốn này! Cô cái tiện nhân, có gan nɠɵạı ŧìиɧ phải có gan chịu, tôi còn chưa có tính sổ với đứa con hoang trong bụng cô đâu, một cái tôi cũng chưa có đánh nó”

Bạch bạch thanh thúy hai tiếng, Tịch Khánh Liêu từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, buông ra tóc cô, đầu *đông* một tiếng nện ở trên sàn nhà, hắn quan sát âm hiểm cười, không ngừng mắng cô tiện nhân, tao hoá.

Hắn lại từ chén mì kia bới móc ra không ít tật xấu, cầm lấy chiếc đũa hướng trên mặt cô ném tới, nóng bỏng mặt nước bắn tung tóe tại cánh tay, làn da trắng noãn bị bỏng ra một mảng lớn.

Hoa Cẩn cúi đầu xoa chỗ vừa bị bỏng, hít cái mũi không có lên tiếng, cô tiếp tục quỳ, biết cách duy nhất bây giờ có thể tự bảo vệ mình là không thể chọc hắn tức giận.

“Còn không đi lấy cái đũa khác cho tôi!”

Cô muốn đứng dậy, Tịch Khánh Liêu giơ tay lên cao làm ra bộ muốn đánh cô, đem cô dọa sợ tới mức khom lưng ôm đầu.

“Ai cho cô đứng lên? Bò đi! Dùng miệng đem chiếc đũa ngậm lại đây, làm giống như cɧó ©áϊ vậy!” Hắn dựa vào lưng ghế sô pha, ương ngạnh nói.

Hoa Cẩn mặc quần jean, chu lên cái mông bò vặn vẹo, nhìn qua có điểm mê người, Tịch Khánh Liêu ngón tay chống cằm, nghiến nghiến răng, thấy cô cố sức duỗi dài cánh tay đi câu lấy ở kia đôi đũa bên trên cái giá, để vào trong miệng, hai tay chống mặt đất thong thả hướng hắn bò lại, bò đến trước mặt hắn.

Tịch Khánh Liêu giơ ra bàn tay, cô đem chiếc đũa trong miệng nhả ra.

“Thật là giống cɧó ©áϊ!” Hắn hiển nhiên là phấn khởi, tươi cười ý da^ʍ nhìn cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sủa hai tiếng cho tôi nghe một chút.”

“Gâu, gâu…”

“Ha ha ha!” Càn rỡ tiếng cười, hắn giơ ra bàn tay bạch bạch vỗ vỗ trên mặt cô, lực đạo không nặng, nhục nhã cảm giác lại tăng gấp bội: “Vĩnh viễn quỳ trên mặt đất đừng đứng lên, không phải thích bị nam nhân thao sao? Nam nhân bình thường đều muốn trông thấy bộ dạng này của cô đấy!”

Hắn ăn chén mì xong liền nằm ở trên sô pha, kêu gào nói phải đợi cẩu nam nhân kia của cô trở về, sẽ đánh chết tên đó.

Hoa Cẩn vẫn luôn quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, hai chân bị ép tới tê mỏi, cúi rũ đầu, nghe rõ ràng được tiếng hít thở vững vàng.

Ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện hắn ngủ rồi.

Gương mặt nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, nhẹ nhắm mắt lại lông mi nồng đậm rũ xuống, trong lúc ngủ mơ nhìn qua thực vô hại, lại không biết lúc mở mắt là cỡ nào tàn ác.

Hoa Cẩn sợ hãi bị đánh, vẫn luôn quỳ chờ hắn tự nhiên mà tỉnh ngủ.

Mà cô quả nhiên đoán không có sai, Khánh Liêu đã trở lại.

Hắn hoảng loạn sợ hãi, không có hung ác, thấy vết thương trên mặt cô, lòng tràn đầy tự trách đem cô từ trên mặt đất bế lên tới đặt ở trên sô pha, chính mình quỳ gối bên cạnh.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Hắn không ngừng lặp lại, đem mặt òa khóc thút thít ở trên cổ cô, Hoa Cẩn nhắm mắt lại, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - ‘Cô Ta ℕɠɵạı Ŧìиh Cùng Nam Nhân Khác’

Số ký tự: 0