Quý Phi Chốn Cung Lãnh!
Huỳnh Cẩm Hân
2024-07-12 20:02:35
Dương Khắc Chân sửng sờ, nàng ngước nhìn Hàn Vân Dung oan ức hỏi.
“ Tội? Thưa hoàng thượng, thần thiếp tội tình gì?”
Hàn Vân Dung ném mạnh lá thư xuống nền, gương mặt phản phất vẻ thất vọng...
“ Nàng tự mình xem đi, xem mình đã làm ra bao nhiêu chuyện?”
Dương Khắc Chân nhìn lá thư tình trước mặt rung rẩy, sao nàng không rõ cho được... lá thư này chính là vật gửi tình mà nàng đã giúp Thái Điệp Y viết cho Thượng Quan Thu Nguyệt vài ngày trước, bây giờ nó lại chính là vật chứng cáo buộc nàng với tội danh tư thông phản tặc...
“ Nàng còn gì muốn nói không? Lá thư này có phải do nàng viết không?”
“...”
Nhìn Dương Khắc Chân im lặng, Hàn Vân Dung càng không thể giữ được bình tĩnh. Giới hạn của hắn sắp bị chạm tới. Ngày cung nữ đứng ra tố cáo Dương Khắc Chân với lá thư trên tay hắn như phát tiết. Từng nét chữ, từng câu từ sao hắn có thể không nhận ra là của nàng, chính hắn là người đã dạy nàng viết chữ trong suốt 4 năm ròng rã kia mà... Lá thư tình viết cho Thượng Quan Thu Lĩnh, mảnh ngọc định tình mà hắn trân quý một nửa của trao cho Thượng Quan Thu Lĩnh, Hàn Vân Dung không tin là nàng nhưng tất cả những gì diễn ra trước mắt hắn như thể tố cáo nàng là tội phạm...
Hàn Vân Dung cuối cùng cũng tin nàng thật sự có tình cảm với Thượng Quan Thu Lĩnh, còn hắn... chỉ là ép hôn nàng.
“ Lá thư là do chính thần viết!”
Hắn như không tin vào tai mình nữa, tất cả bỗng nhiên chỉ còn lại những tiếng ù ù. Thái Điệp Y đứng bên cạnh đắc ý, sỡ dĩ Dương Khắc Chân không phản bác bởi vì toàn bộ chứng cứ ngày hôm đó đều bị ả xóa sạch. Không ai có thể làm chứng, trên thư không có tên đề, hoàng triều làm sao tin được hoàng hậu đương triều không biết chữ....
Chỉ có mình Dương Khắc Chân ngu ngốc đến giờ mới biết bản thân đã rơi vào cái bẫy mà người của thái hậu lập ra.
“ Hoàng thượng, không thể được. Bách Hoa phi dâm ô làm mất mặt hoàng triều, thiết nghĩ nên phế phi!”
Toàn bộ bá quan trong triều trở nên hỗn loạn, tất cả đều chỉ trích Dương Khắc Chân là kẻ dâm loàn, tư thông với phản tặc đáng bị bêu đầu, xử lăng trì chỉ có Hàn Vân Dung là vẫn im lặng, hắn muốn chờ xem Dương Khắc Chân phản biện, chỉ cần nàng chịu cất lời hắn nhất định sẽ bỏ ngoài tai những lời dèm pha mà chấp nhận đứng về phía nàng. Chỉ cần nàng nói nàng bị oan, hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng dù cho chuyện đó có là chuyện hoang đường.
Nhìn Dương Khắc Chân như buông xuôi, gương mặt cúi gầm xuống. Sau khi thừa nhận lá thư do mình viết, nàng chắng còn mở thêm lời nào...
“ Tất cả im lặng, tạm thời chưa thể kết tội Bách Hoa Phi. Người đâu, giam nàng vào lãnh cung chờ ngày trẫm hỏi tội!”
Hàn Vân Dung bãi triều trước sự bất bình của tất cả bá quan, tang chứng vật chứng rành rành nhưng vẫn không kết tội kẻ ngu ngốc vẫn có thể nhìn ra Hàn Vân Dung thật sự rất sủng ái Dương Khắc Chân. Hàn Vân Dung giam nàng vào lãnh cung chính là cách bảo vệ nàng tốt nhất, hắn cuối cùng cũng nhận ra hậu cung mưu mô tâm kế này không thuộc về một người tâm tư đơn thuần như nàng... Sau này, khi mọi chuyện ổn thỏa hắn nhất định sẽ trả lại cuộc sống tự tại cho nàng, đem một Dương tướng quân tiêu dao trên lưng ngựa trở về bên hắn...
Dương Khắc Chân bị đưa vào cung lãnh, chỉ có một Tiểu Hoa là cung nữ chịu ở lại theo hầu hạ nàng...
Nhìn lãnh cung thô sơ, tất cả nội thất đều bám bụi mịn, Dương Khắc Chân tùy ý dùng mảnh vải lau vội rồi ngồi xuống. Tiểu Hoa bên cạnh không hiểu tâm tư liền hỏi.
“ Nương nương, người không đau lòng sao?”
Dương Khắc Chân mỉm cười, nàng ngoắc tay ra hiệu cho Tiểu Hoa ngồi.
“ So với việc suýt mất mạng trên chiến trường thì ở đây đã là rất tốt. Ngày 4 bữa có gì là không tốt?”
Từ năm 14 tuổi Dương Khắc Chân đã được nếm trải tất cả những cái khổ của nhân gian, từ thiếu lương thực đói khát đến bạo bệnh, thương vong thì ở lãnh cung là quá tốt. Hơn nữa, ở nơi này nàng sẽ không phải ngày đêm suy nghĩ cách để đối phó với những phi tử trong cung đã là rất tốt rồi....
Tối đến, Tiểu Hoa thay Dương Khắc Chân chuẩn bị thức ăn, thức ăn đạm bạt chỉ vài món rau nhưng đủ để nàng lót dạ. Dương Khắc Chân dùng bữa xong vẫn không quên cảm ơn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa trong lòng cảm động, từ nhỏ cô đã được đưa vào cung hầu hạ, trải qua bao nhiêu đời chủ đến khi hầu hạ Dương Khắc Chân cô mới cảm nhận bản thân mình được tôn trọng, được xem là con người. Tiểu Hoa gắn bó với Dương Khắc Chân không lâu nhưng trong thâm tâm đã một lòng định kiến chung thành suốt đời với nàng...
Trải qua một ngày quá nhiều chuyện như vậy, Dương Khắc Chân dường như đã kiệt sức... Nàng mệt mỏi lui vào loan phòng, lệnh cho Tiểu Hoa buông rèm đóng cửa. Tiểu Hoa y lời, rèm vừa thả cửa định đóng vội thì bỗng nhiên bị chặn lại.
“ Tội? Thưa hoàng thượng, thần thiếp tội tình gì?”
Hàn Vân Dung ném mạnh lá thư xuống nền, gương mặt phản phất vẻ thất vọng...
“ Nàng tự mình xem đi, xem mình đã làm ra bao nhiêu chuyện?”
Dương Khắc Chân nhìn lá thư tình trước mặt rung rẩy, sao nàng không rõ cho được... lá thư này chính là vật gửi tình mà nàng đã giúp Thái Điệp Y viết cho Thượng Quan Thu Nguyệt vài ngày trước, bây giờ nó lại chính là vật chứng cáo buộc nàng với tội danh tư thông phản tặc...
“ Nàng còn gì muốn nói không? Lá thư này có phải do nàng viết không?”
“...”
Nhìn Dương Khắc Chân im lặng, Hàn Vân Dung càng không thể giữ được bình tĩnh. Giới hạn của hắn sắp bị chạm tới. Ngày cung nữ đứng ra tố cáo Dương Khắc Chân với lá thư trên tay hắn như phát tiết. Từng nét chữ, từng câu từ sao hắn có thể không nhận ra là của nàng, chính hắn là người đã dạy nàng viết chữ trong suốt 4 năm ròng rã kia mà... Lá thư tình viết cho Thượng Quan Thu Lĩnh, mảnh ngọc định tình mà hắn trân quý một nửa của trao cho Thượng Quan Thu Lĩnh, Hàn Vân Dung không tin là nàng nhưng tất cả những gì diễn ra trước mắt hắn như thể tố cáo nàng là tội phạm...
Hàn Vân Dung cuối cùng cũng tin nàng thật sự có tình cảm với Thượng Quan Thu Lĩnh, còn hắn... chỉ là ép hôn nàng.
“ Lá thư là do chính thần viết!”
Hắn như không tin vào tai mình nữa, tất cả bỗng nhiên chỉ còn lại những tiếng ù ù. Thái Điệp Y đứng bên cạnh đắc ý, sỡ dĩ Dương Khắc Chân không phản bác bởi vì toàn bộ chứng cứ ngày hôm đó đều bị ả xóa sạch. Không ai có thể làm chứng, trên thư không có tên đề, hoàng triều làm sao tin được hoàng hậu đương triều không biết chữ....
Chỉ có mình Dương Khắc Chân ngu ngốc đến giờ mới biết bản thân đã rơi vào cái bẫy mà người của thái hậu lập ra.
“ Hoàng thượng, không thể được. Bách Hoa phi dâm ô làm mất mặt hoàng triều, thiết nghĩ nên phế phi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ bá quan trong triều trở nên hỗn loạn, tất cả đều chỉ trích Dương Khắc Chân là kẻ dâm loàn, tư thông với phản tặc đáng bị bêu đầu, xử lăng trì chỉ có Hàn Vân Dung là vẫn im lặng, hắn muốn chờ xem Dương Khắc Chân phản biện, chỉ cần nàng chịu cất lời hắn nhất định sẽ bỏ ngoài tai những lời dèm pha mà chấp nhận đứng về phía nàng. Chỉ cần nàng nói nàng bị oan, hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng dù cho chuyện đó có là chuyện hoang đường.
Nhìn Dương Khắc Chân như buông xuôi, gương mặt cúi gầm xuống. Sau khi thừa nhận lá thư do mình viết, nàng chắng còn mở thêm lời nào...
“ Tất cả im lặng, tạm thời chưa thể kết tội Bách Hoa Phi. Người đâu, giam nàng vào lãnh cung chờ ngày trẫm hỏi tội!”
Hàn Vân Dung bãi triều trước sự bất bình của tất cả bá quan, tang chứng vật chứng rành rành nhưng vẫn không kết tội kẻ ngu ngốc vẫn có thể nhìn ra Hàn Vân Dung thật sự rất sủng ái Dương Khắc Chân. Hàn Vân Dung giam nàng vào lãnh cung chính là cách bảo vệ nàng tốt nhất, hắn cuối cùng cũng nhận ra hậu cung mưu mô tâm kế này không thuộc về một người tâm tư đơn thuần như nàng... Sau này, khi mọi chuyện ổn thỏa hắn nhất định sẽ trả lại cuộc sống tự tại cho nàng, đem một Dương tướng quân tiêu dao trên lưng ngựa trở về bên hắn...
Dương Khắc Chân bị đưa vào cung lãnh, chỉ có một Tiểu Hoa là cung nữ chịu ở lại theo hầu hạ nàng...
Nhìn lãnh cung thô sơ, tất cả nội thất đều bám bụi mịn, Dương Khắc Chân tùy ý dùng mảnh vải lau vội rồi ngồi xuống. Tiểu Hoa bên cạnh không hiểu tâm tư liền hỏi.
“ Nương nương, người không đau lòng sao?”
Dương Khắc Chân mỉm cười, nàng ngoắc tay ra hiệu cho Tiểu Hoa ngồi.
“ So với việc suýt mất mạng trên chiến trường thì ở đây đã là rất tốt. Ngày 4 bữa có gì là không tốt?”
Từ năm 14 tuổi Dương Khắc Chân đã được nếm trải tất cả những cái khổ của nhân gian, từ thiếu lương thực đói khát đến bạo bệnh, thương vong thì ở lãnh cung là quá tốt. Hơn nữa, ở nơi này nàng sẽ không phải ngày đêm suy nghĩ cách để đối phó với những phi tử trong cung đã là rất tốt rồi....
Tối đến, Tiểu Hoa thay Dương Khắc Chân chuẩn bị thức ăn, thức ăn đạm bạt chỉ vài món rau nhưng đủ để nàng lót dạ. Dương Khắc Chân dùng bữa xong vẫn không quên cảm ơn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa trong lòng cảm động, từ nhỏ cô đã được đưa vào cung hầu hạ, trải qua bao nhiêu đời chủ đến khi hầu hạ Dương Khắc Chân cô mới cảm nhận bản thân mình được tôn trọng, được xem là con người. Tiểu Hoa gắn bó với Dương Khắc Chân không lâu nhưng trong thâm tâm đã một lòng định kiến chung thành suốt đời với nàng...
Trải qua một ngày quá nhiều chuyện như vậy, Dương Khắc Chân dường như đã kiệt sức... Nàng mệt mỏi lui vào loan phòng, lệnh cho Tiểu Hoa buông rèm đóng cửa. Tiểu Hoa y lời, rèm vừa thả cửa định đóng vội thì bỗng nhiên bị chặn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro