Một Kiếp Nghiệt Duyên

Thái Tử Phi Tương Lai!

Huỳnh Cẩm Hân

2024-07-12 20:02:35

“ Chân Chân, muội thứ lỗi cho ta mạo phạm. Dẫu sau đi nữa, sau đêm nay muội cũng sẽ trở thành thái tử phi của ta mà thôi!”

Thu Lĩnh vừa dứt câu, bàn tay đã hư hỏng không nghe lời. Hắn di chuyển bàn tay từ eo của nàng nhè nhẹ dần đến vết thương nơi ngực trái...

Khắc Chân không thể nhịn thêm được, nàng bật dậy nhanh chóng dùm tay che chắn, tay còn lại đẩy Thu Lĩnh ra xa.

“ Ngươi.. ngươi, đúng là không bằng cầm thú!”

Nhìn Khắc Chân ngượng ngùng đến đỏ mặt, Thu Lĩnh càng thích thú,hắn dịu dàng nhưng điệu cười lại có chút phong tình.

“ Muội tỉnh không đúng lúc tí nào cả!”

Thu Lĩnh sớm đã biết Khắc Chân tỉnh lại từ lâu, hắn trời sinh quan sát rất tốt. Từ khi bước vào phòng, hắn đã biết nàng đã tỉnh bởi không ai bất tỉnh mà cơ mặt lại có chút căng thẳng như vậy. Thu Lĩnh không phải kẻ lưu manh nhất là khi với người hắn thích, sở dĩ hắn làm như vậy bởi hắn muốn xem sức chịu đựng của Khắc Chân tốt đến mức nào, nàng còn có thể diễn trước mặt hắn đến bao lâu.

“ Chân Chân, muội đang khiến ta lo lắng đó, lúc đó ta thật sự đã nghĩ rằng muội sẽ...”

Khắc Chân toàn mạng là nhờ có mảnh ngọc bảo vệ, lúc này bất giác nhớ đến. Nàng lục tung hết phòng, y phục trên cơ thể cũng bị thay mới mãi vẫn không thể tìm thấy mảnh ngọc đâu.

“ Muội tìm thứ này phải không?”

Thu Lĩnh nhìn bộ dạng cuốn cuồn của nàng biết chắc nàng đang muốn tìm thứ gì, trước khi nàng tỉnh dậy, cung nữa đã thay hết y phục trên người nàng, những đồ vật trên người nàng đều tạm thời giao lại cho Thu Lĩnh quản lý.

“ Trả lại cho ta!”

Khắc Chân vừa nhìn thấy mảnh ngọc trên tay Thu Lĩnh, không nghĩ ngợi nhiều nàng liền lao đến giành lại. Thu Lĩnh càng nhìn càng đắc ý, thứ có thể khiến Chân Chân của hắn bối rối như vậy chắc chắn là vật quan trọng biết đâu chừng giữ lại sẽ giúp ích cho hắn.

“ Nếu ta nhớ không lầm thì thứ này không phải của muội!''

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thu Lĩnh nhìn kỹ mảnh ngọc, hắn chưa từng thấy qua nó trước đây nhưng hắn dám chắc chắn thứ này không phải của Khắc Chân bởi lẽ những năm hành quân bên nhau hắn chưa bao giờ nhìn thấy Khắc Chân đeo trang sức...

“ Đó không phải chuyện của ngươi!”

“...”

Thu Lĩnh nhìn gương mặt ngượng ngùng đáp trả của nàng trong lòng có chút khó chịu, người nhạy bén như hắn làm sao không đoán được mảnh ngọc kia là của ai, hắn nhân lúc Khắc Chân không chú ý đã giấu mất một nửa mảnh ngọc, mảnh còn lại thiện chí trả cho Khắc Chân.

“ Trả cho muội, ca ca chơi chán rồi!”

“ Sao chỉ còn một mảnh?”

“ Đồ của muội làm sao ta biết, lúc cung nữ đưa ta chỉ còn lại từng này thôi!”

...

Khắc Chân không hỏi nữa, nàng chỉ nghĩ đơn giản hắn không hề có hứng thú với miếng ngọc ấy nên không việc gì phải dối gạt mình.

“ Thu Lĩnh, ta và ngươi bây giờ đã là kẻ địch. Mạng của ta đang ở trong tay ngươi sớm cũng chết, muộn cũng chết chi bằng bây giờ ngươi giết ta đi cho rồi việc gì phải giữ ta ở lại?”

“ Muội thật sự muốn biết vì sao ư?”

“...”

“ Cung nữ!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thu Lĩnh nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, hắn mỉm cười tay búng nhẹ ra lệnh. Sau khi nhận lệnh, một nhóm cung nữ độ khoảng 10 người tay bưng áo mão lũ lượt kéo vào. Thu Lĩnh không rời đi, hắn chỉ xoay người cánh tay tiện thể kéo thả rèm phũ xuống.

“ Khoan đã, các người...đang làm cái quái gì vậy?”

Nhóm cung nữ vừa vào đã đè Khắc Chân xuống, người thay y phục người chải tóc người thì trang điểm người cài trâm chỉ khoảng nửa canh giờ toàn bộ đều tươm tất. Thu Lĩnh sau khi cho cung nữ lui, hắn nhẹ nhàng kéo rèm che ra. Chính Thu Lĩnh cũng bất ngờ khi thấy người trước mặt.

Có lẽ những năm tháng chinh phạt đã làm lu mờ đi nhan sắc xinh đẹp của nàng, nhìn Khắc Chân lúc này đây hắn thật sự không cầm lòng nổi hắn chỉ ước bản thân có thể lưu manh với nàng một chút...

“ Chân Chân muội đến đây!”

“ Buông ra... Ngươi muốn làm gì?”

“ Chỉ một chút thôi, xin muội đó!”

Thu Lĩnh dùng tay che mắt nàng, hắn dẫn nàng đến cạnh bàn trang điểm nơi có chiếc gương nhỏ đặt ở đó, Thu Lĩnh nhè nhẹ mở tay ra hắn không nói gì chỉ nhìn nàng mỉm cười. Khắc Chân lần đầu nhìn thấu bản thân mình như vậy, nàng rất bối rối không phải vì không thích chỉ là trước giờ chưa từng xinh đẹp nên có chút không quen...

“ Bây giờ muội đã có câu trả lời rồi, ta sao có thể nỡ giết muội... Ta muốn thành thân với muội!”

Thu Lĩnh cúi đầu hắn dùng tất cả sự trân thành của mình để bày tỏ với nàng, hắn biết nàng đã có người trong lòng nhưng hắn chẳng quản chỉ cần nàng không xem hắn là “ ca ca”, chỉ cần nàng nhìn hắn như một người đàn ông thực thụ với hắn vậy là đủ.

“ Thu Lĩnh...”

“ Ta biết muội muốn nói gì, đừng vội trả lời ta. Ngày mai trong cung có tiệc thưởng nguyệt, cùng ta ngắm trăng một lúc rồi trả lời cũng được. Chân Chân, ta sẽ không làm khó muội chỉ cần muội muốn đi ca ca liền thả muội đi!”

“...”

“ Được, đa tạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Kiếp Nghiệt Duyên

Số ký tự: 0