Làm Khó Dễ
Xíu Mại Trứng Muối
2024-06-05 18:38:09
Chỉ bấy nhiêu cũng đủ hiểu Phó Cửu Vân thâm độc và tàn nhẫn như thế nào. Anh muốn chứng minh cho Phó gia
thấy dù anh có làm gì thì gia sản của nhà họ Phó phần lớn đều thuộc về
anh mà thôi, có điều hiện tại anh vẫn không thèm lấy chúng.
Viên Dao run rẩy đôi môi, nhớ tới tính tình cuồng bạo chiếm đoạt trên giường của Cửu Vân cũng đủ khiến cô hiểu anh là người như thế nào.
“Vậy… Vậy chắc tớ không làm cho chú ấy ghi hận đâu nhỉ?”
Châu Anh nhún vai.
“Tớ không biết. Theo tính cách có thù tất báo của chủ tịch Phó thì tớ thấy cậu lành ít dữ nhiều.”
Viên Dao nở nụ cười gượng gạo, muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Châu Anh thấy thế thì vỗ vai cô.
“Chắc không sao đâu. Chủ tịch Phó cũng không truy cùng giết tận đến vậy. Cùng lắm sau này cậu gặp chủ tịch ở đâu thì ráng đi đường vòng thôi.”
Viên Dao im lặng gật đầu, đem lời an ủi của cô bạn ghim sâu vào lòng đến mức tối đó cô không hề ngủ được. Mà cả ngày hôm sau, cô đều trong trạng thái lo sợ bị Cửu Vân tìm đến, nhưng tới khi bản thân ra về cũng vẫn chưa thấy động tĩnh gì xảy ra thì mới chớm yên lòng.
Có lẽ anh vẫn có lương tâm, tha thứ cho một người qua đường như cô.
Chợt điện thoại vang lên tiếng thông báo đến từ một trong các người bạn của Trình Trí. Cô chẳng muốn xem nhưng không hiểu vì sao lòng lại cảm giác có lửa đốt. Trên màn hình lập tức hiện lên một tấm ảnh, đó chính là cô bé nhân viên của cô đang nằm trên ghế bất tỉnh.
Viên Dao siết chặt điện thoại, sực nhớ tới hôm qua chính cô bé ấy là người đưa đơn hàng từ một vị khách hàng giấu tên, mà hôm nay vì tiện đường mà cô bé xung phong đi giao đồ. Có điều vì sao từ địa chỉ căn chung cư lại đổi thành quán bar thế kia?
[Bà chủ mau đến rước nhân viên về đi. Chơi chẳng vui gì cả.]
Viên Dao biết quán bar này. Cô đã không ít lần đến đây đón Trình Trí say khướt về nhà. Định bắt xe nhưng nghĩ tới chuyện máu heo lần trước, cô quyết định gọi cho Châu Anh.
“Tớ cần cậu giúp.”
Viên Dao rất nhanh đã tới nơi, đi thẳng lên căn phòng quen thuộc luôn được đám của Trình Trí bao trọn. Cô đẩy cửa vào, lập tức nhăn mặt với mùi cồn cùng mùi khói nồng nặc khiến cho người khác phải chán ghét.
“Á à, bà chủ tiệm may mặc đến rồi sao?”
Đám người kia vừa thấy cô đã lập tức lên tiếng trêu đùa. Còn cô chỉ quét mắt khắp nơi, sau đó nhìn thấy cô bé nhân viên nằm gọn trong một góc thì liền đến kiểm tra. Cô bé quần áo vẫn chỉnh tề mới khiến cô thở phào một hơi.
Vào lúc Viên Dao định đưa cô bé đi, đám người đó đã chặn đường.
“Đâu dễ đi như vậy. Cô mần nhục anh Trình Trí như thế, phải để cô trả lại chứ.”
Cô đứng chắn trước mặt cô bé nhân viên.
“Các người muốn gì?”
“Tối đó cô đuổi anh Trình Trí ra ngoài không một mảnh vải, vậy bây giờ cô cũng đi ra đây mà không mặc gì đi.”
“Các cô cậu hệt như một lũ chó nhỏ bám theo đít Trình Trí, muốn lấy lòng hắn mà không xem lại có xứng đáng hay không. Làm tôi thấy tiếc thương cho mấy người.”
Đám người nghiến răng, giây sau bật cười khanh khách mà cầm lấy điện thoại quơ trước mặt cô.
“Cô không làm cũng được nhưng chúng tôi đã chụp hình khoả thân của cô gái kia rồi. Chỉ cần cô bước ra khỏi đây thì chúng sẽ được đăng lên mạng ngay lập tức.”
Viên Dao không nghĩ tới đám người này có thể làm ra loại chuyện man rợ như thế này. Một tên trong số đó cầm chai rượu đã vơi đi một nửa đến chỗ cô.
“Trước mắt uống hết nửa chai này đi. Chúng tôi nương cho cô lắm rồi đấy.”
Viên Dao nghiến chặt răng, sau cùng vẫn nhận lấy chai rượu, từng chút một rót vào cổ họng. Mùi vị nồng cứ tràn xuống khiến mắt cô nhòe đi, đầu óc cũng dần mơ màng.
“Chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ cô lắm. Nên cho phép cô mặc mỗi đồ nhỏ trên người thôi, còn lại phải cởi hết ra.”
Viên Dao quay đầu nhìn cô bé nhân viên, còn nhớ rõ bản thân đã giúp cô bé thoát ra khỏi bạo lực gia đình, sau đó để cô bé ở lại làm việc. Cô không muốn cô bé lại lần nữa bị dùi vào bùn sâu.
“Được, chỉ cần các người chịu xóa hình thì tôi sẽ thực hiện điều các người yêu cầu.”
Viên Dao bắt đầu cởi từng nút áo của mình, để lộ ra bầu ngực đầy đặn hấp dẫn khiến các tên con trai lóa mắt mà hú hét. Họ đồng loạt giơ điện thoại, muốn quay lại khoảnh khắc ấn tượng này. Còn cô lại chẳng nhục nhã cúi đầu, âm thầm đếm từng giây từng phút, bên khóe mắt dần rỉ ra dòng lệ chảy xuống má.
Đột nhiên cánh cửa bị đạp mạnh khiến ai cũng bàng hoàng hướng tầm nhìn về phía sau. Một người đàn ông xa lạ bước vào, mày khẽ nhướng lên khi thấy tình hình bên trong.
“Ồ, ra là ở đây.”
Viên Dao run rẩy đôi môi, nhớ tới tính tình cuồng bạo chiếm đoạt trên giường của Cửu Vân cũng đủ khiến cô hiểu anh là người như thế nào.
“Vậy… Vậy chắc tớ không làm cho chú ấy ghi hận đâu nhỉ?”
Châu Anh nhún vai.
“Tớ không biết. Theo tính cách có thù tất báo của chủ tịch Phó thì tớ thấy cậu lành ít dữ nhiều.”
Viên Dao nở nụ cười gượng gạo, muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Châu Anh thấy thế thì vỗ vai cô.
“Chắc không sao đâu. Chủ tịch Phó cũng không truy cùng giết tận đến vậy. Cùng lắm sau này cậu gặp chủ tịch ở đâu thì ráng đi đường vòng thôi.”
Viên Dao im lặng gật đầu, đem lời an ủi của cô bạn ghim sâu vào lòng đến mức tối đó cô không hề ngủ được. Mà cả ngày hôm sau, cô đều trong trạng thái lo sợ bị Cửu Vân tìm đến, nhưng tới khi bản thân ra về cũng vẫn chưa thấy động tĩnh gì xảy ra thì mới chớm yên lòng.
Có lẽ anh vẫn có lương tâm, tha thứ cho một người qua đường như cô.
Chợt điện thoại vang lên tiếng thông báo đến từ một trong các người bạn của Trình Trí. Cô chẳng muốn xem nhưng không hiểu vì sao lòng lại cảm giác có lửa đốt. Trên màn hình lập tức hiện lên một tấm ảnh, đó chính là cô bé nhân viên của cô đang nằm trên ghế bất tỉnh.
Viên Dao siết chặt điện thoại, sực nhớ tới hôm qua chính cô bé ấy là người đưa đơn hàng từ một vị khách hàng giấu tên, mà hôm nay vì tiện đường mà cô bé xung phong đi giao đồ. Có điều vì sao từ địa chỉ căn chung cư lại đổi thành quán bar thế kia?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Bà chủ mau đến rước nhân viên về đi. Chơi chẳng vui gì cả.]
Viên Dao biết quán bar này. Cô đã không ít lần đến đây đón Trình Trí say khướt về nhà. Định bắt xe nhưng nghĩ tới chuyện máu heo lần trước, cô quyết định gọi cho Châu Anh.
“Tớ cần cậu giúp.”
Viên Dao rất nhanh đã tới nơi, đi thẳng lên căn phòng quen thuộc luôn được đám của Trình Trí bao trọn. Cô đẩy cửa vào, lập tức nhăn mặt với mùi cồn cùng mùi khói nồng nặc khiến cho người khác phải chán ghét.
“Á à, bà chủ tiệm may mặc đến rồi sao?”
Đám người kia vừa thấy cô đã lập tức lên tiếng trêu đùa. Còn cô chỉ quét mắt khắp nơi, sau đó nhìn thấy cô bé nhân viên nằm gọn trong một góc thì liền đến kiểm tra. Cô bé quần áo vẫn chỉnh tề mới khiến cô thở phào một hơi.
Vào lúc Viên Dao định đưa cô bé đi, đám người đó đã chặn đường.
“Đâu dễ đi như vậy. Cô mần nhục anh Trình Trí như thế, phải để cô trả lại chứ.”
Cô đứng chắn trước mặt cô bé nhân viên.
“Các người muốn gì?”
“Tối đó cô đuổi anh Trình Trí ra ngoài không một mảnh vải, vậy bây giờ cô cũng đi ra đây mà không mặc gì đi.”
“Các cô cậu hệt như một lũ chó nhỏ bám theo đít Trình Trí, muốn lấy lòng hắn mà không xem lại có xứng đáng hay không. Làm tôi thấy tiếc thương cho mấy người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người nghiến răng, giây sau bật cười khanh khách mà cầm lấy điện thoại quơ trước mặt cô.
“Cô không làm cũng được nhưng chúng tôi đã chụp hình khoả thân của cô gái kia rồi. Chỉ cần cô bước ra khỏi đây thì chúng sẽ được đăng lên mạng ngay lập tức.”
Viên Dao không nghĩ tới đám người này có thể làm ra loại chuyện man rợ như thế này. Một tên trong số đó cầm chai rượu đã vơi đi một nửa đến chỗ cô.
“Trước mắt uống hết nửa chai này đi. Chúng tôi nương cho cô lắm rồi đấy.”
Viên Dao nghiến chặt răng, sau cùng vẫn nhận lấy chai rượu, từng chút một rót vào cổ họng. Mùi vị nồng cứ tràn xuống khiến mắt cô nhòe đi, đầu óc cũng dần mơ màng.
“Chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ cô lắm. Nên cho phép cô mặc mỗi đồ nhỏ trên người thôi, còn lại phải cởi hết ra.”
Viên Dao quay đầu nhìn cô bé nhân viên, còn nhớ rõ bản thân đã giúp cô bé thoát ra khỏi bạo lực gia đình, sau đó để cô bé ở lại làm việc. Cô không muốn cô bé lại lần nữa bị dùi vào bùn sâu.
“Được, chỉ cần các người chịu xóa hình thì tôi sẽ thực hiện điều các người yêu cầu.”
Viên Dao bắt đầu cởi từng nút áo của mình, để lộ ra bầu ngực đầy đặn hấp dẫn khiến các tên con trai lóa mắt mà hú hét. Họ đồng loạt giơ điện thoại, muốn quay lại khoảnh khắc ấn tượng này. Còn cô lại chẳng nhục nhã cúi đầu, âm thầm đếm từng giây từng phút, bên khóe mắt dần rỉ ra dòng lệ chảy xuống má.
Đột nhiên cánh cửa bị đạp mạnh khiến ai cũng bàng hoàng hướng tầm nhìn về phía sau. Một người đàn ông xa lạ bước vào, mày khẽ nhướng lên khi thấy tình hình bên trong.
“Ồ, ra là ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro