Vả Mặt Trà Xanh
Xíu Mại Trứng Muối
2024-06-05 18:38:09
“Cô đến đây để làm gì thế? Chắc không có ý định trộm vài món đồ đâu nhỉ?”
Quế Chi bật cười khinh thường, bộ dáng từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu ôm sát người khiêu gợi khiến đám đàn ông phải lóa mắt. Ả thích nhất là lấy đi thứ trong tay người khác, chưa kể Trình Trí lại là công tử nhà giàu. Rơi vào hũ vàng thì ai mà không muốn cơ chứ.
“Tôi không có thì chắc cô có sao?”
Viên Dao bật cười, chìa thẻ tín dụng ra trước mặt Quế Chi làm ả tức tối. Ả vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian Trình Trí ăn nhờ ở đậu tại nhà của cô. Chính cô cũng dùng tấm thẻ này mà chi trả biết bao nhiêu khoản nợ và tiêu tốn của hắn ta.
“Cuối cùng thì sao chứ, cô cũng bị anh Trình Trí đá bay mà thôi.”
Quế Chi lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười thách thức nhưng chẳng thể làm Viên Dao cảm thấy thua thiệt, thậm chí còn có chút nghĩ ả ngu ngốc, không làm gì cứ lại muốn chạm phải ổ kiến lửa.
“Cô nghĩ khi Trình Trí quay lại quay lại nhà họ Phó thì sẽ chấp nhận một cô gái bán hoa như cô sao? Hắn cho cô tiền tiêu xài trước mắt cũng chỉ vì muốn giải tỏa thân dưới mà thôi.”
Viên Dao hiểu rõ Trình Trí, cũng biết rõ gia đình tài phiệt lấy hôn nhân làm kinh doanh là một chuyện quá mức bình thường. Nếu không phải cô có khả năng lo cho hắn một ít thì hắn sẽ chấp nhận ở cạnh cô sao. Việc hắn đẩy cô lên giường ông lớn cũng đủ hiểu hắn có thể bất chấp như thế nào.
Không đợi Quế Chi nói tiếp, cô đã lên tiếng.
“Chắc chiếc thẻ kia cũng có giới hạn nhỉ? Xài cho kĩ vào, không là sau này đến tiền ăn cũng không có đó.”
Nhìn vẻ mặt thấu rõ sự thật của Viên Dao, Quế Chi thẹn quá hóa giận.
“Vậy thì sao chứ? Hiện tại tôi vẫn được yêu thương mà thôi. Còn cô lại chẳng có ai bên cạnh, cô độc đến già.”
“Ai nói với cô là tôi không có ai.”
Viên Dao mỉm cười, sải bước nhanh đến bên người đàn ông điển trai nhất trong cửa hàng thời trang đang chìa thẻ đen về phía nhân viên.
“Anh yêu.”
Cửu Vân ngơ ngác, không hiểu vì điều gì mà hôm nay Viên Dao lại chủ động gọi hai từ thân thương như thế.
“Làm sao thế? Muốn mua thêm gì à?”
Cô lắc đầu, tay ôm chặt lấy bắp tay cứng cáp của anh.
“Thử đồ mệt quá đi. Em muốn đi nghỉ dưỡng.”
Viên Dao liếc mắt về phía Quế Chi, hí hửng khi thấy gương mặt tối sầm của ả. Tất nhiên Cửu Vân tốt gấp trăm lần so với Trình Trí kia. Có điều cô không biết liệu ả có hay rằng người này là chú của hắn hay không.
“Thì ra cô đã câu được một con cá lớn. Tôi cứ hỏi vì sao cô lại dễ dàng từ bỏ anh Trí như vậy.”
Quế Chi muốn tạo ra hiểu lầm giữa Viên Dao và Cửu Vân, có điều ả không biết giữa họ chỉ là một bản hợp đồng tình nhân không hơn không kém.
“Anh có biết người phụ nữ này khắc bạn trai như thế nào không? Cô ta còn hay ghen tuông lung tung đấy. Chẳng như em, em luôn ủng hộ bạn trai mình, còn sợ ảnh hưởng công việc với tiền tài của người khác nên chỉ dám mua có một món mà thôi.”
Cửu Vân nhíu mày, sau đó nhìn sang Viên Dao khiến Quế Chi nghĩ rằng kế hoạch của ả đã thành công. Nhưng nào ngờ tới anh lại kêu nhân viên lấy thêm vài món cho cô, rồi thẳng thừng quẹt thẻ.
“Đó là do bạn trai cũ của em ấy nghèo hèn, không lo được cho em ấy còn trách ngược. Từ lúc ở bên Viên Dao, tôi lại cảm thấy rất vượng phu.”
Viên Dao không nghĩ tới Cửu Vân lại có cái mỏ độc như thế, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi anh chủ động đứng ra bảo vệ cô. Khoảnh khắc này chợt làm tim cô rung động. Thì ra mỏ hỗn của anh đối đáp với người khác lại tràn ngập sự hấp dẫn như thế.
Quế Chi trợn tròn mắt, càng ghen tức hơn khi Viên Dao bị đá lại hốt được một con cá lớn hơn, nhưng ả không có ý định bỏ cuộc mà tiếp tục châm dầu vào lửa.
“Cô có nói với bạn trai mình việc bản thân lên giường hết đàn ông này đến đàn ông khác không? Em không muốn anh bị lừa gạt như thế.”
“Ồ, vậy sao?”
Cửu Vân ngược lại chỉ cười cợt, sau đó ôm lấy eo của Viên Dao.
“May quá, tôi thích người nhiều kinh nghiệm trên giường. Mua xong rồi, dẫn em đi chọn nơi nghỉ dưỡng nhé.”
Viên Dao cũng thuận tiện ngả đầu vào lồng ngực ấm áp của Cửu Vân, thể hiện bản thân được chiều chuộng vô cùng hạnh phúc.
“Dạ, vậy tôi đi trước nhé. Cô nhớ xem lại thử mấy món cô mua có vượt giới hạn chưa nhé.”
“Cô…”
Không để Quế Chi nói tiếp, cô đã kéo anh ra khỏi cửa tiệm. Đánh trà xanh thật sự rất sảng khoái. Mà dường như ả chẳng biết Cửu Vân là chú của Trình Trí thì phải.
Quế Chi bật cười khinh thường, bộ dáng từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu ôm sát người khiêu gợi khiến đám đàn ông phải lóa mắt. Ả thích nhất là lấy đi thứ trong tay người khác, chưa kể Trình Trí lại là công tử nhà giàu. Rơi vào hũ vàng thì ai mà không muốn cơ chứ.
“Tôi không có thì chắc cô có sao?”
Viên Dao bật cười, chìa thẻ tín dụng ra trước mặt Quế Chi làm ả tức tối. Ả vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian Trình Trí ăn nhờ ở đậu tại nhà của cô. Chính cô cũng dùng tấm thẻ này mà chi trả biết bao nhiêu khoản nợ và tiêu tốn của hắn ta.
“Cuối cùng thì sao chứ, cô cũng bị anh Trình Trí đá bay mà thôi.”
Quế Chi lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười thách thức nhưng chẳng thể làm Viên Dao cảm thấy thua thiệt, thậm chí còn có chút nghĩ ả ngu ngốc, không làm gì cứ lại muốn chạm phải ổ kiến lửa.
“Cô nghĩ khi Trình Trí quay lại quay lại nhà họ Phó thì sẽ chấp nhận một cô gái bán hoa như cô sao? Hắn cho cô tiền tiêu xài trước mắt cũng chỉ vì muốn giải tỏa thân dưới mà thôi.”
Viên Dao hiểu rõ Trình Trí, cũng biết rõ gia đình tài phiệt lấy hôn nhân làm kinh doanh là một chuyện quá mức bình thường. Nếu không phải cô có khả năng lo cho hắn một ít thì hắn sẽ chấp nhận ở cạnh cô sao. Việc hắn đẩy cô lên giường ông lớn cũng đủ hiểu hắn có thể bất chấp như thế nào.
Không đợi Quế Chi nói tiếp, cô đã lên tiếng.
“Chắc chiếc thẻ kia cũng có giới hạn nhỉ? Xài cho kĩ vào, không là sau này đến tiền ăn cũng không có đó.”
Nhìn vẻ mặt thấu rõ sự thật của Viên Dao, Quế Chi thẹn quá hóa giận.
“Vậy thì sao chứ? Hiện tại tôi vẫn được yêu thương mà thôi. Còn cô lại chẳng có ai bên cạnh, cô độc đến già.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nói với cô là tôi không có ai.”
Viên Dao mỉm cười, sải bước nhanh đến bên người đàn ông điển trai nhất trong cửa hàng thời trang đang chìa thẻ đen về phía nhân viên.
“Anh yêu.”
Cửu Vân ngơ ngác, không hiểu vì điều gì mà hôm nay Viên Dao lại chủ động gọi hai từ thân thương như thế.
“Làm sao thế? Muốn mua thêm gì à?”
Cô lắc đầu, tay ôm chặt lấy bắp tay cứng cáp của anh.
“Thử đồ mệt quá đi. Em muốn đi nghỉ dưỡng.”
Viên Dao liếc mắt về phía Quế Chi, hí hửng khi thấy gương mặt tối sầm của ả. Tất nhiên Cửu Vân tốt gấp trăm lần so với Trình Trí kia. Có điều cô không biết liệu ả có hay rằng người này là chú của hắn hay không.
“Thì ra cô đã câu được một con cá lớn. Tôi cứ hỏi vì sao cô lại dễ dàng từ bỏ anh Trí như vậy.”
Quế Chi muốn tạo ra hiểu lầm giữa Viên Dao và Cửu Vân, có điều ả không biết giữa họ chỉ là một bản hợp đồng tình nhân không hơn không kém.
“Anh có biết người phụ nữ này khắc bạn trai như thế nào không? Cô ta còn hay ghen tuông lung tung đấy. Chẳng như em, em luôn ủng hộ bạn trai mình, còn sợ ảnh hưởng công việc với tiền tài của người khác nên chỉ dám mua có một món mà thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửu Vân nhíu mày, sau đó nhìn sang Viên Dao khiến Quế Chi nghĩ rằng kế hoạch của ả đã thành công. Nhưng nào ngờ tới anh lại kêu nhân viên lấy thêm vài món cho cô, rồi thẳng thừng quẹt thẻ.
“Đó là do bạn trai cũ của em ấy nghèo hèn, không lo được cho em ấy còn trách ngược. Từ lúc ở bên Viên Dao, tôi lại cảm thấy rất vượng phu.”
Viên Dao không nghĩ tới Cửu Vân lại có cái mỏ độc như thế, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi anh chủ động đứng ra bảo vệ cô. Khoảnh khắc này chợt làm tim cô rung động. Thì ra mỏ hỗn của anh đối đáp với người khác lại tràn ngập sự hấp dẫn như thế.
Quế Chi trợn tròn mắt, càng ghen tức hơn khi Viên Dao bị đá lại hốt được một con cá lớn hơn, nhưng ả không có ý định bỏ cuộc mà tiếp tục châm dầu vào lửa.
“Cô có nói với bạn trai mình việc bản thân lên giường hết đàn ông này đến đàn ông khác không? Em không muốn anh bị lừa gạt như thế.”
“Ồ, vậy sao?”
Cửu Vân ngược lại chỉ cười cợt, sau đó ôm lấy eo của Viên Dao.
“May quá, tôi thích người nhiều kinh nghiệm trên giường. Mua xong rồi, dẫn em đi chọn nơi nghỉ dưỡng nhé.”
Viên Dao cũng thuận tiện ngả đầu vào lồng ngực ấm áp của Cửu Vân, thể hiện bản thân được chiều chuộng vô cùng hạnh phúc.
“Dạ, vậy tôi đi trước nhé. Cô nhớ xem lại thử mấy món cô mua có vượt giới hạn chưa nhé.”
“Cô…”
Không để Quế Chi nói tiếp, cô đã kéo anh ra khỏi cửa tiệm. Đánh trà xanh thật sự rất sảng khoái. Mà dường như ả chẳng biết Cửu Vân là chú của Trình Trí thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro