Cái bẫy
Thi.xz
2024-07-23 15:27:11
“Cái gì? Cậu mang Kiều Tư Tư về nhà?! Khương Lễ Hào, cậu điên à? Cậu có biết tin đồn giữa hai người râm ran bao nhiêu không? Cậu định giải thích thế nào về chuyện này với nhà mình và Tạ gia chứ?”
Tả Nhật Minh thật sự không hiểu thằng bạn mình. Một kẻ luôn đặt đầu óc lên đầu như hắn không ngờ lại làm ra hành động bốc đồng như thế.
“Chị ấy bị bạo hành, nên tao…”
“Mày có đầu óc không thế? Nếu chị ta bị bạo hành thì mày phải nói với nhà họ Kiều chứ? Sao mày lại nhúng tay vào chuyện này?”
Khương Lễ Hào cũng đôi lúc không hiểu. Chỉ là trong giây phút đó sao hắn có thể làm ngơ trước đôi mắt ngấn nước của người mà hắn phải lòng được. Dẫu biết rằng chuyện này có thể dẫn đến những hậu quả khó lường.
“Cậu chủ…. Phu nhân gọi người xuống nhà chính. Đang có Kiều lão gia ở đây.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tả Nhật Minh thở dài. Trong chuyện này chắc chắn chỉ có hắn mới tự giúp bản thân mình thôi.
Kiều Hạ ngồi trong phòng khách Khương gia với khí thế ngất trời, như thể muốn định tội lỗi trước mặt Khương gia.
“Khương thiếu gia, chắc hẳn cậu cũng biết tôi đến đây là vì chuyện gì chứ?!”
Khương Lễ Hào rót chén trà, đẩy về phía người lớn hơn.
“Bác uống trà trước đi ạ. Cháu sẽ giải thích chuyện này.”
Cốp….
“Hừ…. Cậu còn giải thích. Cậu biết chuyện cậu làm chính là bôi tro trât trấu vào mặt nhà tôi không. Còn Kiều Tư Tư nữa, nó ngu muội không thể chống cự lại cậu, cậu cũng không biết đường tính toán sao? Cậu bảo chúng ta phải nói chuyện với Tạ gia thế nào?”
Trước những lời chỉ trích của Kiều Hạ, Khương Lễ Hào cắn răng nhịn xuống. Hắn trước giờ không phải kẻ dễ nhịn nhục, hoàn toàn là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn ngay cả trong giới quý tộc không thiếu tiền quyền. Nhưng trước mặt là Kiều Hạ, cha của Kiều Tư Tư, nể mặt cô nên hắn không hất cốc nước vào mặt lão già này.
“Bác Kiều, bác có biết con gái bác bị Tạ Túc đánh hay không?”
“Còn không phải do lỗi của cậu. Nếu cậu giữ nguyên tình cảm với nó mà không thể hiện ra thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Chính cậu là người khiến cho mối quan hệ của nó và Tạ Túc xích mích.”
“Bác… bác không nghe con nói sao? Chị ấy bị đánh. Sao bác không tỏ ta thương xót gì? Hèn chi chị ấy không nói bất cứ thứ gì với người nhà. Có người cha như thế này đúng là …”
Choang….
Kiều Hạ cầm chiếc gạch tàng trên bàn, vứt thẳng vào đầu Khương Lễ Hào nhưng hắn đã dễ dàng tránh đi. Hắn nóng máu, trong lòng càng thêm khẳng định mối hôn sự chó chết này là Kiều gia ép buộc Kiều Tư Tư. Nỗi thương xót người đẹp mệnh khổ càng thêm sâu sắc.
“Tôi là bố nó. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng nó sẽ vì cậu mà cãi lại tôi sao? Dù có bị đánh, cũng là do cậu và nó không biết giữ kẽ. Cậu tốt nhất là tránh xa nó ra. Đừng để tôi nói lại lần hai. Bây giờ thì tôi sẽ đưa con gái mình về.”
“Đưa về để chị ấy vào chỗ chết hay sao?”
“Chỗ chết? Tôi là ba nó. Có lý nào tôi lại đẩy nó vào chỗ chết. Nếu cậu không chịu thả người, tôi sẽ báo cảnh sát. Khương gia có thể một tay che trời ở nước A nhưng nhà họ Kiều cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp. Chắc cậu cũng không muốn thiên hạ nói về mình đâu nhỉ?!”
“BÁC KIỀU?!”
Kiều Hạ không thèm đàm phán nữa, lão chống gậy bỏ đi về, để lại cho Khương Lễ Hào một tối hậu thư rằng nếu Kiều Tư Tư không về nhà trước tám giờ thì nhà họ Kiều sẽ mở họp báo.
Khương Lễ Hào bóp chặt cốc nước trong tay, đến khi nó vỡ tan tành cũng không thèm để ý. Những mảnh vỡ ghim chặt vào tay hắn, máu tươi chảy đầm đìa cũng không cách nào làm hắn nguôi cơn giận.
“Mày không thấy là mày đang bị tính kế à?”
Nhĩ Linh vừa vào cửa, nghe Tả Nhật Minh tường thuật lại câu chuyện, liền cười mỉm như thể ngộ ra được chân lý nào đó.
“Tính kế?!”
“Bây giờ dù cho Kiều Tư Tư có về nhà, nhưng những gì mà cô ta đồn ra ngoài cậu có thể kiểm soát được không?”
Khương Lễ Hào nhíu mày.
“Chị ấy sẽ không. Chị ấy đâu phải người như thế?”
“Mày tỉnh táo lại giùm tao đi Khương Lễ Hào. Bây giờ trong mắt người ngoài, mày là gì mày biết không? Một kẻ chen chân vào tình yêu người khác. Kiều Tư Tư và Tạ Túc có hôn ước là thật. Chuyện mày đưa cô ta về chỗ mày ở cũng là thật. Dù cho có là tình ngay lý gian thì sao chứ? Người ta cũng sẽ nói là mày dùng quyền thế chèn ép nhà họ Kiều? Sao bình thường mày thông minh mà cứ dính vào gái là ngu ngay vậy?”
“Danh tiếng tao có bao giờ tốt? Tao sao phải sợ. Mày không thấy chị ấy…”
“Khoan… mày định nói với tao là Kiều Tư Tư bị Tạ Túc đánh hả? Tao còn đang nghi ngờ cô ta tự biên tự diễn đây. Danh tiếng của mày trước kia chỉ là ăn chơi gái gú, nhưng nếu để Kiều gia và Tạ gia bắt chẹt mày chuyện này, bắt mày cưới Kiều Tư Tư hay thậm chí là bắt tiểu thư nào đó nhà họ Khương thế chỗ… mày nghĩ mày có thể làm gì hả…?”
Tả Nhật Minh thật sự không hiểu thằng bạn mình. Một kẻ luôn đặt đầu óc lên đầu như hắn không ngờ lại làm ra hành động bốc đồng như thế.
“Chị ấy bị bạo hành, nên tao…”
“Mày có đầu óc không thế? Nếu chị ta bị bạo hành thì mày phải nói với nhà họ Kiều chứ? Sao mày lại nhúng tay vào chuyện này?”
Khương Lễ Hào cũng đôi lúc không hiểu. Chỉ là trong giây phút đó sao hắn có thể làm ngơ trước đôi mắt ngấn nước của người mà hắn phải lòng được. Dẫu biết rằng chuyện này có thể dẫn đến những hậu quả khó lường.
“Cậu chủ…. Phu nhân gọi người xuống nhà chính. Đang có Kiều lão gia ở đây.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tả Nhật Minh thở dài. Trong chuyện này chắc chắn chỉ có hắn mới tự giúp bản thân mình thôi.
Kiều Hạ ngồi trong phòng khách Khương gia với khí thế ngất trời, như thể muốn định tội lỗi trước mặt Khương gia.
“Khương thiếu gia, chắc hẳn cậu cũng biết tôi đến đây là vì chuyện gì chứ?!”
Khương Lễ Hào rót chén trà, đẩy về phía người lớn hơn.
“Bác uống trà trước đi ạ. Cháu sẽ giải thích chuyện này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cốp….
“Hừ…. Cậu còn giải thích. Cậu biết chuyện cậu làm chính là bôi tro trât trấu vào mặt nhà tôi không. Còn Kiều Tư Tư nữa, nó ngu muội không thể chống cự lại cậu, cậu cũng không biết đường tính toán sao? Cậu bảo chúng ta phải nói chuyện với Tạ gia thế nào?”
Trước những lời chỉ trích của Kiều Hạ, Khương Lễ Hào cắn răng nhịn xuống. Hắn trước giờ không phải kẻ dễ nhịn nhục, hoàn toàn là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn ngay cả trong giới quý tộc không thiếu tiền quyền. Nhưng trước mặt là Kiều Hạ, cha của Kiều Tư Tư, nể mặt cô nên hắn không hất cốc nước vào mặt lão già này.
“Bác Kiều, bác có biết con gái bác bị Tạ Túc đánh hay không?”
“Còn không phải do lỗi của cậu. Nếu cậu giữ nguyên tình cảm với nó mà không thể hiện ra thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Chính cậu là người khiến cho mối quan hệ của nó và Tạ Túc xích mích.”
“Bác… bác không nghe con nói sao? Chị ấy bị đánh. Sao bác không tỏ ta thương xót gì? Hèn chi chị ấy không nói bất cứ thứ gì với người nhà. Có người cha như thế này đúng là …”
Choang….
Kiều Hạ cầm chiếc gạch tàng trên bàn, vứt thẳng vào đầu Khương Lễ Hào nhưng hắn đã dễ dàng tránh đi. Hắn nóng máu, trong lòng càng thêm khẳng định mối hôn sự chó chết này là Kiều gia ép buộc Kiều Tư Tư. Nỗi thương xót người đẹp mệnh khổ càng thêm sâu sắc.
“Tôi là bố nó. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng nó sẽ vì cậu mà cãi lại tôi sao? Dù có bị đánh, cũng là do cậu và nó không biết giữ kẽ. Cậu tốt nhất là tránh xa nó ra. Đừng để tôi nói lại lần hai. Bây giờ thì tôi sẽ đưa con gái mình về.”
“Đưa về để chị ấy vào chỗ chết hay sao?”
“Chỗ chết? Tôi là ba nó. Có lý nào tôi lại đẩy nó vào chỗ chết. Nếu cậu không chịu thả người, tôi sẽ báo cảnh sát. Khương gia có thể một tay che trời ở nước A nhưng nhà họ Kiều cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp. Chắc cậu cũng không muốn thiên hạ nói về mình đâu nhỉ?!”
“BÁC KIỀU?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hạ không thèm đàm phán nữa, lão chống gậy bỏ đi về, để lại cho Khương Lễ Hào một tối hậu thư rằng nếu Kiều Tư Tư không về nhà trước tám giờ thì nhà họ Kiều sẽ mở họp báo.
Khương Lễ Hào bóp chặt cốc nước trong tay, đến khi nó vỡ tan tành cũng không thèm để ý. Những mảnh vỡ ghim chặt vào tay hắn, máu tươi chảy đầm đìa cũng không cách nào làm hắn nguôi cơn giận.
“Mày không thấy là mày đang bị tính kế à?”
Nhĩ Linh vừa vào cửa, nghe Tả Nhật Minh tường thuật lại câu chuyện, liền cười mỉm như thể ngộ ra được chân lý nào đó.
“Tính kế?!”
“Bây giờ dù cho Kiều Tư Tư có về nhà, nhưng những gì mà cô ta đồn ra ngoài cậu có thể kiểm soát được không?”
Khương Lễ Hào nhíu mày.
“Chị ấy sẽ không. Chị ấy đâu phải người như thế?”
“Mày tỉnh táo lại giùm tao đi Khương Lễ Hào. Bây giờ trong mắt người ngoài, mày là gì mày biết không? Một kẻ chen chân vào tình yêu người khác. Kiều Tư Tư và Tạ Túc có hôn ước là thật. Chuyện mày đưa cô ta về chỗ mày ở cũng là thật. Dù cho có là tình ngay lý gian thì sao chứ? Người ta cũng sẽ nói là mày dùng quyền thế chèn ép nhà họ Kiều? Sao bình thường mày thông minh mà cứ dính vào gái là ngu ngay vậy?”
“Danh tiếng tao có bao giờ tốt? Tao sao phải sợ. Mày không thấy chị ấy…”
“Khoan… mày định nói với tao là Kiều Tư Tư bị Tạ Túc đánh hả? Tao còn đang nghi ngờ cô ta tự biên tự diễn đây. Danh tiếng của mày trước kia chỉ là ăn chơi gái gú, nhưng nếu để Kiều gia và Tạ gia bắt chẹt mày chuyện này, bắt mày cưới Kiều Tư Tư hay thậm chí là bắt tiểu thư nào đó nhà họ Khương thế chỗ… mày nghĩ mày có thể làm gì hả…?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro