Nhận ra
Thi.xz
2024-07-23 15:27:11
“MÀY THẢ TAO RA?! THẰNG KHỐN!!!”
Một con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng có thể cắn người. Khương Lễ Hào vác Thẩm Trạch trên vai, nhưng cậu nào để yên. Mọi uất ức dâng lên cuồng cuộng khiến cậu không thể nghĩ đến hậu quả hay bất cứ thứ gì khác. Cậu chỉ muốn thoát khỏi đây, về nơi bình yên duy nhất của mình.
Bịch….
Bị ném mạnh lên giường, Thẩm Trạch bắt đầu cảm thấy nguy cơ. Cậu biết tên điên kia sẽ làm gì. Chân tay vùng vẫy loạn xạ.
Khương Lễ Hào ngồi trên người Thẩm Trạch, khoá chặt lấy người trong lòng. Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng khoá chặt đôi tay nhỏ nhắn của cậu, kéo lên đỉnh đầu. Mặc cho Thẩm Trạch liên tục lắc đầu la hét như kẻ phát bệnh dại, Khương Lễ Hào vẫn không buông tha. Hắn mỉm cười nửa miệng tận hưởng cảm giác con mồi bị buộc chặt dưới thân mình. Hắn là kẻ nắm được đằng chuôi, thì sao có thể để Thẩm Trạch vượt quá tầm kiểm soát. Sự phát tiết tối nay của cậu cũng chỉ là chút gia vị trong cuộc làm tình của hai người mà thôi.
Thẩm Trạch nhìn thấy nét khinh thường trong mắt kẻ kia. Trái tim vốn dĩ đã nứt vỡ của cậu lại thêm lần nữa bị chà đạp. Nước mắt dẫu cho cố nén vẫn tuôn ra như mưa. Cậu vặn vẹo thân người, điên cuồng mắng chửi, điên cuồng nói hết tất cả những uất ứ mà mình phải hứng chịu.
Tại sao chỉ có cậu bị tổn thương?! Gã yêu người khác tại sao lại lừa cậu?! Tại sao lại đối xử với cậu như thế?!
“Thẩm Trạch, tao chưa từng đối xử tệ với mày.”
Trong những nhân tình xung quanh, Khương Lễ Hào tự cho rằng hắn đã đối xử với Thẩm Trạch rất khác biệt. Giữ cậu lại bên mình rất lâu, cho cậu lên tầng 30 thậm chí là căn biệt thự này, khi cậu ốm cũng sốt vó đi tìm. Dẫu cho hắn không yêu cậu, không đối xử với cậu thật lòng thì với bấy nhiêu đó, Thẩm Trạch cũng nên biết ơn và trân trọng chứ không phải ở đây làm mình làm mẩy.
Như nuôi một con chó, cho tí thịt thì nó phải cun cút theo sau cả đời.
“Tao không cần… mày tha tao đi. Tao muốn quay về như lúc trước…”
“ĐỪNG CÓ MÀ MƠ.”
Khương Lễ Hào gắt lên. Quay về như lúc trước?! Hắn không ít lần tưởng tượng về khung cảnh hắn đá bay Thẩm Trạch đi và tìm một nhân tình khác. Nhưng hắn không chịu được cảnh không có cậu bên cạnh. Thậm chí khi “cô ấy” quay lại, hắn còn dự định để một chỗ bên mình cho Thẩm Trạch.
Hắn nhớ giọng nói líu lo của cậu, nhớ cái cách cậu ngô nghê phản ứng trước những nụ hôn dài của bọn họ…..
Tiếc thay những điều đó từ lâu đã không còn xuất hiện. Khương Lễ Hào không nhớ là khi nào, chỉ biết, tất cả bây giờ giữa bọn họ chỉ còn những lần làm tình khiên cưỡng, những cái hôn nhạt nhẽo mà chỉ có hắn là kẻ chủ động, những ánh nhìn lạnh lùng và bầu không khí như thể là hai kẻ xa lạ.
“KHÔNG PHẢI MÀY CHỈ MUỐN LÀM TÌNH THÔI SAO?! HÔN CÁI MẸ GÌ?! TAO KHÔNG MUỐN. ĐI MÀ HÔN CON Ả ĐÓ…”
Chát….
Thẩm Trạch yên bặt, sau cái tát như trời giáng của Khương Lễ Hào. Cơn nóng giận của hắn không dễ kiềm chế và một khi nó bộc phát, chẳng khác nào một ngọn núi lửa phun trào không điểm dừng.
Mặt Thẩm Trạch lệch hẳn sang một bên. Mùi máu tanh nồng xộc ra trong khoang miệng, gò má in hằn năm dấu tay rõ ràng. Không gian yên ắng, cả hai đều không nói gì, cũng không động đậy. Hệt như có một ai đó bấm nút dừng, mọi hoạt động đều trì trệ.
Khương Lễ Hào có chút bàng hoàng, còn Thẩm Trạch lại bình tĩnh đến lạ. Cậu không nói gì nữa, mà đúng hơn giữa hai người cũng không có gì để nói. Cái tát này dường như đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.
Thẩm Trạch trở lại vị trí là một món đồ chơi khi cần thì đến, đuổi thì đi. Khương Lễ Hào lại là kẻ cầm quyền sẵn sàng vứt bỏ một món đồ mà hắn cho là không cần thiết để có một món đồ mới. Chung quy lại, một món đồ chơi thì không có bất kì quyền hành gì để quyết định cho số phận của mình.
Khương Lễ Hào sững sờ. Hắn không có ý định đánh Thẩm Trạch. Từ lúc quen nhau đến bây giờ, dù là hư tình hay giả ý, hắn cũng không muốn làm đau cậu. Hắn biết Thẩm Trạch rất mỏng manh, dẫu cho lúc làm tình hắn có hơi hướng mạnh bạo một chút, nhưng nghĩ đến cậu sợ đau, đôi lúc lại kiềm chế cơn khao khát của mình.
Khương Lễ Hào chưa từng nhượng bộ ai nhiều như Thẩm Trạch. Thế mà giờ hắn đã tát cậu.
Mà có lẽ thứ làm hắn đau lòng hơn cả là ánh mắt bất lực và buông bỏ của Thẩm Trạch.
Hoá ra trên đời này cũng có thứ khiến Khương Lễ Hào sợ hãi. Hắn không biết một năm quen nhau, đã có điều gì khiến trái tim hắn thay đổi. Nhưng giờ đây, hắn không thích kết cục này một xíu nào.
Có điều gì đó rất nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trái tim hắn, rất nhẹ và dường như là vô hình khiến hắn không thể đối diện với sự thật rằng, hắn không còn là Khương Lễ Hào ngày chờ đêm mong người đó.
Một con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng có thể cắn người. Khương Lễ Hào vác Thẩm Trạch trên vai, nhưng cậu nào để yên. Mọi uất ức dâng lên cuồng cuộng khiến cậu không thể nghĩ đến hậu quả hay bất cứ thứ gì khác. Cậu chỉ muốn thoát khỏi đây, về nơi bình yên duy nhất của mình.
Bịch….
Bị ném mạnh lên giường, Thẩm Trạch bắt đầu cảm thấy nguy cơ. Cậu biết tên điên kia sẽ làm gì. Chân tay vùng vẫy loạn xạ.
Khương Lễ Hào ngồi trên người Thẩm Trạch, khoá chặt lấy người trong lòng. Bàn tay to lớn của hắn dễ dàng khoá chặt đôi tay nhỏ nhắn của cậu, kéo lên đỉnh đầu. Mặc cho Thẩm Trạch liên tục lắc đầu la hét như kẻ phát bệnh dại, Khương Lễ Hào vẫn không buông tha. Hắn mỉm cười nửa miệng tận hưởng cảm giác con mồi bị buộc chặt dưới thân mình. Hắn là kẻ nắm được đằng chuôi, thì sao có thể để Thẩm Trạch vượt quá tầm kiểm soát. Sự phát tiết tối nay của cậu cũng chỉ là chút gia vị trong cuộc làm tình của hai người mà thôi.
Thẩm Trạch nhìn thấy nét khinh thường trong mắt kẻ kia. Trái tim vốn dĩ đã nứt vỡ của cậu lại thêm lần nữa bị chà đạp. Nước mắt dẫu cho cố nén vẫn tuôn ra như mưa. Cậu vặn vẹo thân người, điên cuồng mắng chửi, điên cuồng nói hết tất cả những uất ứ mà mình phải hứng chịu.
Tại sao chỉ có cậu bị tổn thương?! Gã yêu người khác tại sao lại lừa cậu?! Tại sao lại đối xử với cậu như thế?!
“Thẩm Trạch, tao chưa từng đối xử tệ với mày.”
Trong những nhân tình xung quanh, Khương Lễ Hào tự cho rằng hắn đã đối xử với Thẩm Trạch rất khác biệt. Giữ cậu lại bên mình rất lâu, cho cậu lên tầng 30 thậm chí là căn biệt thự này, khi cậu ốm cũng sốt vó đi tìm. Dẫu cho hắn không yêu cậu, không đối xử với cậu thật lòng thì với bấy nhiêu đó, Thẩm Trạch cũng nên biết ơn và trân trọng chứ không phải ở đây làm mình làm mẩy.
Như nuôi một con chó, cho tí thịt thì nó phải cun cút theo sau cả đời.
“Tao không cần… mày tha tao đi. Tao muốn quay về như lúc trước…”
“ĐỪNG CÓ MÀ MƠ.”
Khương Lễ Hào gắt lên. Quay về như lúc trước?! Hắn không ít lần tưởng tượng về khung cảnh hắn đá bay Thẩm Trạch đi và tìm một nhân tình khác. Nhưng hắn không chịu được cảnh không có cậu bên cạnh. Thậm chí khi “cô ấy” quay lại, hắn còn dự định để một chỗ bên mình cho Thẩm Trạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhớ giọng nói líu lo của cậu, nhớ cái cách cậu ngô nghê phản ứng trước những nụ hôn dài của bọn họ…..
Tiếc thay những điều đó từ lâu đã không còn xuất hiện. Khương Lễ Hào không nhớ là khi nào, chỉ biết, tất cả bây giờ giữa bọn họ chỉ còn những lần làm tình khiên cưỡng, những cái hôn nhạt nhẽo mà chỉ có hắn là kẻ chủ động, những ánh nhìn lạnh lùng và bầu không khí như thể là hai kẻ xa lạ.
“KHÔNG PHẢI MÀY CHỈ MUỐN LÀM TÌNH THÔI SAO?! HÔN CÁI MẸ GÌ?! TAO KHÔNG MUỐN. ĐI MÀ HÔN CON Ả ĐÓ…”
Chát….
Thẩm Trạch yên bặt, sau cái tát như trời giáng của Khương Lễ Hào. Cơn nóng giận của hắn không dễ kiềm chế và một khi nó bộc phát, chẳng khác nào một ngọn núi lửa phun trào không điểm dừng.
Mặt Thẩm Trạch lệch hẳn sang một bên. Mùi máu tanh nồng xộc ra trong khoang miệng, gò má in hằn năm dấu tay rõ ràng. Không gian yên ắng, cả hai đều không nói gì, cũng không động đậy. Hệt như có một ai đó bấm nút dừng, mọi hoạt động đều trì trệ.
Khương Lễ Hào có chút bàng hoàng, còn Thẩm Trạch lại bình tĩnh đến lạ. Cậu không nói gì nữa, mà đúng hơn giữa hai người cũng không có gì để nói. Cái tát này dường như đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.
Thẩm Trạch trở lại vị trí là một món đồ chơi khi cần thì đến, đuổi thì đi. Khương Lễ Hào lại là kẻ cầm quyền sẵn sàng vứt bỏ một món đồ mà hắn cho là không cần thiết để có một món đồ mới. Chung quy lại, một món đồ chơi thì không có bất kì quyền hành gì để quyết định cho số phận của mình.
Khương Lễ Hào sững sờ. Hắn không có ý định đánh Thẩm Trạch. Từ lúc quen nhau đến bây giờ, dù là hư tình hay giả ý, hắn cũng không muốn làm đau cậu. Hắn biết Thẩm Trạch rất mỏng manh, dẫu cho lúc làm tình hắn có hơi hướng mạnh bạo một chút, nhưng nghĩ đến cậu sợ đau, đôi lúc lại kiềm chế cơn khao khát của mình.
Khương Lễ Hào chưa từng nhượng bộ ai nhiều như Thẩm Trạch. Thế mà giờ hắn đã tát cậu.
Mà có lẽ thứ làm hắn đau lòng hơn cả là ánh mắt bất lực và buông bỏ của Thẩm Trạch.
Hoá ra trên đời này cũng có thứ khiến Khương Lễ Hào sợ hãi. Hắn không biết một năm quen nhau, đã có điều gì khiến trái tim hắn thay đổi. Nhưng giờ đây, hắn không thích kết cục này một xíu nào.
Có điều gì đó rất nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trái tim hắn, rất nhẹ và dường như là vô hình khiến hắn không thể đối diện với sự thật rằng, hắn không còn là Khương Lễ Hào ngày chờ đêm mong người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro