Thật lòng
Thi.xz
2024-07-23 15:27:11
Thẩm Trạch chớp mắt, lại chớp mắt để cố quen với khung cảnh nơi này. Đèn chùm toả ra ánh sáng nhẹ nhàng cùng với hương thơm thoang thoảng từ máy xông tinh dầu, tất cả thật khác lạ khiến con người vừa tỉnh giấc trong cơn mê vẫn còn mụ mị. Cậu ngồi dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ to lớn ở một nơi xa lạ. Nhưng cậu không hề sợ sệt. Ấn kí Khương gia chạm khắc trên cột cho cậu biết ai là người đã đem cậu đến đây. Thật ra Thẩm Trạch không quá biết ơn Khương Lễ Hào đâu.
Khu biệt thự này quả thực rất rộng lớn. Hành lang dài nổi bật với những món đồ trang trí tinh xảo. Người hầu ăn mặc theo phong cách lịch sự nhã nhặn, ai cũng cúi gằm đầu, thậm chí còn không thèm nhấc mi khi Thẩm Trạch hỏi thăm đường. Trong phút chốc, Thẩm Trạch đã thoáng nghĩ có khi nào mình sẽ bỏ mạng ở đây hay không, khi mà không tìm được đường ra.
“Cậu đi đâu đấy?!”
Thẩm Trạch giật hết cả mình khi nghe tiếng Khương Lễ Hào gọi từ phía sau. Cậu nhăn mày khi người kia áp sát lại gần, từ trên người Khương Lễ Hào nồng nặc mùi xì gà mà hắn vẫn thường hút. Thẩm Trạch không thích mùi hương đó lắm. Không biết có phải xuất phát từ tâm lý hay không, khi mà cậu phát hiện ra người mình yêu thích thứ thuốc này vì một người con gái khác, cậu rất khó chịu, ngửi thấy là buồn nôn, chỉ muốn tránh xa.
Nhưng Khương Lễ Hào không cho ai cơ hội từ chối mình cả. Hắn kéo đầu người con trai nhỏ bé trước mặt, cùng cậu hôn sâu. Mùi hương ấy xộc thẳng vào khoang miệng Thẩm Trạch, càng khiến cậu thêm chán ghét. Dù còn mệt mỏi, cậu vẫn nhất quyết đẩy người đang phát điên kia ra. Hai tay cậu chống lên bả vai Khương Lễ Hào, dồn sức muốn thoát khỏi nụ hôn sâu.
“Ưm….ưm…. Thả… thả ra….”
“CẬU LÀM GÌ THẾ HẢ?!”
Khương Lễ Hào ôm chặt eo Thẩm Trạch, nhìn gương mặt đỏ ứng người tình, trong lòng hắn càng thêm rối rên.
Hút thuốc và uống rượu không làm hắn giải quyết được mớ vấn đề trong lòng. Hắn thừa nhận hắn động lòng và không nỡ trước Thẩm Trạch. Không hẳn là yêu, hắn chỉ muốn cậu ở bên mình, yên lặng làm kẻ ấm giường cho hắn vuốt ve từng đêm. Khương Lễ Hào tự nhận điều này không có gì quá đáng. Hắn có thể cho Thẩm Trạch rất nhiều thứ mà dù cậu nỗ lực cả đời cũng không thể có được.
Tiền tài, danh tiếng thậm chí là cuộc sống giàu sang sung túc cho cả gia đình cậu.
Đó sẽ là một trao đổi mà hắn tin chắc rằng cậu sẽ không thể chối từ. Nhưng hắn cũng không thể làm ngơ sự tan vỡ và trốn tránh trong đáy mắt Thẩm Trạch.
Khác với Khương Lễ Hào mưu mô thủ đoạn, Thẩm Trạch lại là người dễ đoán hơn nhiều. Cậu nghĩ gì đều ghi hết trên mình. Yêu ai đều khắc ghi bóng hình người đó trong tim. Cho nên thật đau đớn thay khi hình ảnh Khương Lễ Hào càng ngày càng mờ nhạt nơi cậu.
Khương Lễ Hào không thích điều đó chút nào. Khi mà dần dần hắn nhận thấy nhân tình nhỏ bé này không còn yêu hắn như ngày đầu nữa. Điều này đánh mạnh vào lòng tự trọng của kẻ cầm quyền như Khương thiếu gia. Hai mắt như loài thú dữ nhìn chằm chằm con mồi đáng thương. Một tay Khương Lễ Hào giữ chặt eo Thẩm Trạch, một tay lại bóp lấy cằm cậu. Không màng biểu cảm đau đớn từ người trong lòng, hắn tăng mạnh lực đạo cùng những câu hỏi chất vấn.
“CẬU ĂN GAN HÙM RỒI HAY SAO MÀ MUỐN LÀM PHẢN?!”
Trước câu hỏi vô lý của người này, Thẩm Trạch thật sự bất lực cùng cực. Tấm màn mỏng giữa hai người đã tan vỡ. Ai cũng nhìn ra bản chất và những điều giấu kín của đối phương.
Cậu biết mình chỉ là thế thân. Khương Lễ Hào cũng biết sự thật đã lộ rõ ra ngoài.
À không… vốn dĩ ban đầu Khương Lễ Hào cũng đâu có ý định giấu diếm. Chẳng qua là cậu quá ngu ngốc không nhìn ra điểm vô lý khiên cưỡng trong mối quan hệ này.
Hoàng tử thì đi cùng công chúa, sao có thể để ý đến một thường dân như cậu?! Nghĩ lại thì Thẩm Trạch tự thấy chua xót cho bản thân?! Sao cậu có thể tự tin rằng Khương thiếu gia thật lòng với cậu?!
Thẩm Trạch cố hết sức bình sinh gỡ lấy mấy ngón tay đang bóp chặt khớp hàm mình. Hai mắt cậu long lanh đầy nước, nỗi đau khổ tràn ra như cơn bão. Khương Lễ Hào có chút đau xót. Tự dưng hắn thấy mình cũng có đôi chút quá đáng. Nhưng nếu hôm nay cả hai không lật bài ngửa với nhau, hắn biết Thẩm Trạch sẽ từ từ rời bỏ mối quan hệ này.
“Khương Lễ Hào, cậu cũng đâu có yêu tớ. Cậu đâu có yêu tớ đâu…. Hức…. Hức….”
Thẩm Trạch chỉ kịp nấc từng đó, sau đó là chuỗi nước mắt như những hạt châu thi nhau rơi xuống. Nó thấm ướt cả những ngón tay thon dài của Khương Lễ Hào. Hai mắt cậu đỏ hoe, cảnh vật trước mắt nhoè đi vì nỗi đau đớn, vì hai dòng lệ tuôn rơi. Cậu không hề muốn khóc, không hề muốn tỏ ra yếu đuối. Dù có bị đá, dù có tơi tả bước ra khỏi mối quan hệ này, cậu vẫn muốn hiên ngang mà đi.
Thẩm Trạch từng thật lòng như vậy mà…
Khu biệt thự này quả thực rất rộng lớn. Hành lang dài nổi bật với những món đồ trang trí tinh xảo. Người hầu ăn mặc theo phong cách lịch sự nhã nhặn, ai cũng cúi gằm đầu, thậm chí còn không thèm nhấc mi khi Thẩm Trạch hỏi thăm đường. Trong phút chốc, Thẩm Trạch đã thoáng nghĩ có khi nào mình sẽ bỏ mạng ở đây hay không, khi mà không tìm được đường ra.
“Cậu đi đâu đấy?!”
Thẩm Trạch giật hết cả mình khi nghe tiếng Khương Lễ Hào gọi từ phía sau. Cậu nhăn mày khi người kia áp sát lại gần, từ trên người Khương Lễ Hào nồng nặc mùi xì gà mà hắn vẫn thường hút. Thẩm Trạch không thích mùi hương đó lắm. Không biết có phải xuất phát từ tâm lý hay không, khi mà cậu phát hiện ra người mình yêu thích thứ thuốc này vì một người con gái khác, cậu rất khó chịu, ngửi thấy là buồn nôn, chỉ muốn tránh xa.
Nhưng Khương Lễ Hào không cho ai cơ hội từ chối mình cả. Hắn kéo đầu người con trai nhỏ bé trước mặt, cùng cậu hôn sâu. Mùi hương ấy xộc thẳng vào khoang miệng Thẩm Trạch, càng khiến cậu thêm chán ghét. Dù còn mệt mỏi, cậu vẫn nhất quyết đẩy người đang phát điên kia ra. Hai tay cậu chống lên bả vai Khương Lễ Hào, dồn sức muốn thoát khỏi nụ hôn sâu.
“Ưm….ưm…. Thả… thả ra….”
“CẬU LÀM GÌ THẾ HẢ?!”
Khương Lễ Hào ôm chặt eo Thẩm Trạch, nhìn gương mặt đỏ ứng người tình, trong lòng hắn càng thêm rối rên.
Hút thuốc và uống rượu không làm hắn giải quyết được mớ vấn đề trong lòng. Hắn thừa nhận hắn động lòng và không nỡ trước Thẩm Trạch. Không hẳn là yêu, hắn chỉ muốn cậu ở bên mình, yên lặng làm kẻ ấm giường cho hắn vuốt ve từng đêm. Khương Lễ Hào tự nhận điều này không có gì quá đáng. Hắn có thể cho Thẩm Trạch rất nhiều thứ mà dù cậu nỗ lực cả đời cũng không thể có được.
Tiền tài, danh tiếng thậm chí là cuộc sống giàu sang sung túc cho cả gia đình cậu.
Đó sẽ là một trao đổi mà hắn tin chắc rằng cậu sẽ không thể chối từ. Nhưng hắn cũng không thể làm ngơ sự tan vỡ và trốn tránh trong đáy mắt Thẩm Trạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khác với Khương Lễ Hào mưu mô thủ đoạn, Thẩm Trạch lại là người dễ đoán hơn nhiều. Cậu nghĩ gì đều ghi hết trên mình. Yêu ai đều khắc ghi bóng hình người đó trong tim. Cho nên thật đau đớn thay khi hình ảnh Khương Lễ Hào càng ngày càng mờ nhạt nơi cậu.
Khương Lễ Hào không thích điều đó chút nào. Khi mà dần dần hắn nhận thấy nhân tình nhỏ bé này không còn yêu hắn như ngày đầu nữa. Điều này đánh mạnh vào lòng tự trọng của kẻ cầm quyền như Khương thiếu gia. Hai mắt như loài thú dữ nhìn chằm chằm con mồi đáng thương. Một tay Khương Lễ Hào giữ chặt eo Thẩm Trạch, một tay lại bóp lấy cằm cậu. Không màng biểu cảm đau đớn từ người trong lòng, hắn tăng mạnh lực đạo cùng những câu hỏi chất vấn.
“CẬU ĂN GAN HÙM RỒI HAY SAO MÀ MUỐN LÀM PHẢN?!”
Trước câu hỏi vô lý của người này, Thẩm Trạch thật sự bất lực cùng cực. Tấm màn mỏng giữa hai người đã tan vỡ. Ai cũng nhìn ra bản chất và những điều giấu kín của đối phương.
Cậu biết mình chỉ là thế thân. Khương Lễ Hào cũng biết sự thật đã lộ rõ ra ngoài.
À không… vốn dĩ ban đầu Khương Lễ Hào cũng đâu có ý định giấu diếm. Chẳng qua là cậu quá ngu ngốc không nhìn ra điểm vô lý khiên cưỡng trong mối quan hệ này.
Hoàng tử thì đi cùng công chúa, sao có thể để ý đến một thường dân như cậu?! Nghĩ lại thì Thẩm Trạch tự thấy chua xót cho bản thân?! Sao cậu có thể tự tin rằng Khương thiếu gia thật lòng với cậu?!
Thẩm Trạch cố hết sức bình sinh gỡ lấy mấy ngón tay đang bóp chặt khớp hàm mình. Hai mắt cậu long lanh đầy nước, nỗi đau khổ tràn ra như cơn bão. Khương Lễ Hào có chút đau xót. Tự dưng hắn thấy mình cũng có đôi chút quá đáng. Nhưng nếu hôm nay cả hai không lật bài ngửa với nhau, hắn biết Thẩm Trạch sẽ từ từ rời bỏ mối quan hệ này.
“Khương Lễ Hào, cậu cũng đâu có yêu tớ. Cậu đâu có yêu tớ đâu…. Hức…. Hức….”
Thẩm Trạch chỉ kịp nấc từng đó, sau đó là chuỗi nước mắt như những hạt châu thi nhau rơi xuống. Nó thấm ướt cả những ngón tay thon dài của Khương Lễ Hào. Hai mắt cậu đỏ hoe, cảnh vật trước mắt nhoè đi vì nỗi đau đớn, vì hai dòng lệ tuôn rơi. Cậu không hề muốn khóc, không hề muốn tỏ ra yếu đuối. Dù có bị đá, dù có tơi tả bước ra khỏi mối quan hệ này, cậu vẫn muốn hiên ngang mà đi.
Thẩm Trạch từng thật lòng như vậy mà…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro