Xem mắt
Thi.xz
2024-07-23 15:27:11
Thẩm Trạch lật cuốn sách trong tay, chốc lát lại nhìn ra cửa, trong mắt không giấu nổi tò mò và có chút mất mát.
“Khương thiếu hôm nay báo rằng có việc bận không đến được. Cậu Thẩm mong sao?!”
Y tá đối với Thẩm Trạch rất thân thiện. Cậu có đôi mắt tròn xoe, hai mắt long lanh nhìn thấu tâm can người. Đối với người trong bệnh viện, Thẩm Trạch rất được lòng cho nên họ rất dễ dàng nói chuyện.
“Không có ạ. Chỉ là…”
“… là có chút không quen thôi.”
Thẩm Trạch thừa nhận việc có Khương Lễ Hào ở bên đã thành thói quen của cậu, một thói quen xấu mà cậu nên học cách từ bỏ. Chỉ là đã là quen thuộc đến độ nhớ đến mùi hương nhau thì sao có thể nói bỏ là bỏ ngay, đặc biệt khi Khương Lễ Hào không cho phép điều đó.
Ngả lưng xuống giường, tầm nhìn của Thẩm Trạch rơi vào bình hoa đặt ở tủ đầu giường. Dù hắn không ở đây, nhưng mỗi ngày đều có người thay một bình hoa tươi theo sở thích của cậu, bài vở ở trường cũng được chép đầy đủ. Nhìn là biết có động thái của Khương Lễ Hào. Với mối quan hệ của Thẩm Trạch ở trường, còn lâu mới có người chủ động giúp đỡ cậu trong những chuyện vặt vãnh thế này.
Một kẻ lập dị và quái đản, không tham gia vào bất kì hoạt động chung nào, cũng không tham gia câu lạc bộ…. Ấy thế mà lại rơi vào mắt xanh của Khương Lễ Hào. Không biết là may hay rủi nữa……
…****************…
Khương Lễ Hào không bận bịu gì cả, chỉ là hắn chủ động tìm chuyện cho mình, bằng cách đi xem mắt. Chuyện xem mắt này nếu hắn muốn hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng mẹ hắn cực kì ngạc nhiên khi chính Khương Lễ Hào là người chủ động liên hệ xem mắt.
Bất quá, Khương thiếu gia khi ngồi trong nhà hàng, đối diện trước mắt mình là một quý tiểu thư thì không vui nổi. Hay đúng hơn là hắn bắt đầu soi mói. Cô gái trước mặt cực kì nổi tiếng trong giới, xinh đẹp lại có học thức, gần như là hoàn hảo cho vị trí dâu hào môn. Vào trong mắt Khương Lễ Hào lại thành khuyết điểm đủ chỗ.
Mắt không đủ to, đủ sáng, không đủ lấp lánh như sao trời. Cô gái này thì lại cao quá, chắc tầm mét bảy là ít. Khương Lễ Hào nhớ đến Thẩm Trạch chỉ cao hơn mét sáu một chút, thế mà cũng đua đòi đi làm công nhân. Hắn chẳng hiểu chỗ nào dám nhận cậu vào. Nhìn từ phía sau Thẩm Trạch như một đứa học sinh cấp hai vậy….
“Món ăn không hợp khẩu vị của Khương thiếu gia sao?!”
Thấy Khương Lễ Hào không động vào thức ăn, cô gái ngồi đối diện liền mỉm cười bắt chuyện. Miếng bò bít tết trong nhà hàng cực kì tươi ngon, khiến Khương Lễ Hào chợt nhớ đến Thẩm Trạch - người ăn được đủ thứ mà không ăn được đồ sống, thậm chí là bò bít tết cũng không ăn được. Lần đau bụng ấy khiến hắn quản chặt việc ăn uống của Thẩm Trạch hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác nụ cười nở trên môi hắn, nhẹ nhàng đến mức chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Xem ra tâm tư của Khương thiếu gia không đặt ở đây rồi. Tôi đã rất thắc mắc không biết ai là người đặc biệt đến thế mà để Khương thiếu gia phải để trong tâm nhỉ?”
Khương Lễ Hào không chút nào chột dạ khi bị đối tượng xem mắt bắt được những suy nghĩ ngẩn ngơ trong đầu. Dù sao ở đây cũng không ai bắt bẻ được hắn.
“Thật xin lỗi, đã không để tâm đến cô.”
“Không đâu. Tôi đến đây ngày hôm nay cũng biết bản thân không thể ngồi được vị trí Khương thiếu phu nhân rồi. Chỉ là có chút thắc mắc, tại sao Khương thiếu gia lại chung tình với Kiều tiểu thư như thế?”
Khương Lễ Hào ngừng mọi động tác trên tay. Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Chuyện hắn thầm mến Kiều Tư Tư là bí mật chỉ riêng mình hắn và hai đứa bạn biết, ngay cả Thẩm Trạch sau này mãi mới phát hiện ra.
“Ai nói với cô chuyện đó?”
“Khương thiếu gia đâu cần tỏ ra ngạc nhiên thế. Chuyện này rêu rao khắp nơi trong giới rồi. Tuy không ai nói ra nhưng đều là chuyện bí mật mà ai cũng biết, chỉ là không ai dám nói trước mặt ngài mà thôi.”
“Chuyện từ bao giờ?”
“Cũng hơn một tuần rồi. Chính tôi cũng không hiểu sao một lời đồn vô căn cứ lại có thể khiến nhiều người tin răm rắp như vậy. Nhưng mà cũng phải thôi, ai cũng biết từ nhỏ Khương thiếu gia và Kiều tiểu thư thân nhau. Có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Kiều tiểu thư đã là người có hôn ước, Khương thiếu gia cũng thật là chung tình a.”
Không bình thường chút nào. Dù có ngu, Khương Lễ Hào cũng biết mình đã bị tính kế. Từ nhỏ đến lớn hắn ong bướm đủ kiểu, một lời đồn mà định sẵn cho hắn mối quan hệ với Kiều Tư Tư không phải là điều hắn mong muốn.
Ting……
Khương Lễ Hào nhận được tin nhắn từ Kiều Tư Tư, hắn trong giây phút lại chần chừ.
Lễ Hào a… chuyện em thích chị, chị không biết nên không thể đáp lại. Bây giờ chị đang có hôn ước, nên…. Tạ Túc đang rất không vui. Nhưng em đừng lo, chị sẽ không để anh ấy làm phiền em đâu. Khổ cho em rồi.
“Khương thiếu hôm nay báo rằng có việc bận không đến được. Cậu Thẩm mong sao?!”
Y tá đối với Thẩm Trạch rất thân thiện. Cậu có đôi mắt tròn xoe, hai mắt long lanh nhìn thấu tâm can người. Đối với người trong bệnh viện, Thẩm Trạch rất được lòng cho nên họ rất dễ dàng nói chuyện.
“Không có ạ. Chỉ là…”
“… là có chút không quen thôi.”
Thẩm Trạch thừa nhận việc có Khương Lễ Hào ở bên đã thành thói quen của cậu, một thói quen xấu mà cậu nên học cách từ bỏ. Chỉ là đã là quen thuộc đến độ nhớ đến mùi hương nhau thì sao có thể nói bỏ là bỏ ngay, đặc biệt khi Khương Lễ Hào không cho phép điều đó.
Ngả lưng xuống giường, tầm nhìn của Thẩm Trạch rơi vào bình hoa đặt ở tủ đầu giường. Dù hắn không ở đây, nhưng mỗi ngày đều có người thay một bình hoa tươi theo sở thích của cậu, bài vở ở trường cũng được chép đầy đủ. Nhìn là biết có động thái của Khương Lễ Hào. Với mối quan hệ của Thẩm Trạch ở trường, còn lâu mới có người chủ động giúp đỡ cậu trong những chuyện vặt vãnh thế này.
Một kẻ lập dị và quái đản, không tham gia vào bất kì hoạt động chung nào, cũng không tham gia câu lạc bộ…. Ấy thế mà lại rơi vào mắt xanh của Khương Lễ Hào. Không biết là may hay rủi nữa……
…****************…
Khương Lễ Hào không bận bịu gì cả, chỉ là hắn chủ động tìm chuyện cho mình, bằng cách đi xem mắt. Chuyện xem mắt này nếu hắn muốn hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng mẹ hắn cực kì ngạc nhiên khi chính Khương Lễ Hào là người chủ động liên hệ xem mắt.
Bất quá, Khương thiếu gia khi ngồi trong nhà hàng, đối diện trước mắt mình là một quý tiểu thư thì không vui nổi. Hay đúng hơn là hắn bắt đầu soi mói. Cô gái trước mặt cực kì nổi tiếng trong giới, xinh đẹp lại có học thức, gần như là hoàn hảo cho vị trí dâu hào môn. Vào trong mắt Khương Lễ Hào lại thành khuyết điểm đủ chỗ.
Mắt không đủ to, đủ sáng, không đủ lấp lánh như sao trời. Cô gái này thì lại cao quá, chắc tầm mét bảy là ít. Khương Lễ Hào nhớ đến Thẩm Trạch chỉ cao hơn mét sáu một chút, thế mà cũng đua đòi đi làm công nhân. Hắn chẳng hiểu chỗ nào dám nhận cậu vào. Nhìn từ phía sau Thẩm Trạch như một đứa học sinh cấp hai vậy….
“Món ăn không hợp khẩu vị của Khương thiếu gia sao?!”
Thấy Khương Lễ Hào không động vào thức ăn, cô gái ngồi đối diện liền mỉm cười bắt chuyện. Miếng bò bít tết trong nhà hàng cực kì tươi ngon, khiến Khương Lễ Hào chợt nhớ đến Thẩm Trạch - người ăn được đủ thứ mà không ăn được đồ sống, thậm chí là bò bít tết cũng không ăn được. Lần đau bụng ấy khiến hắn quản chặt việc ăn uống của Thẩm Trạch hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất tri bất giác nụ cười nở trên môi hắn, nhẹ nhàng đến mức chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Xem ra tâm tư của Khương thiếu gia không đặt ở đây rồi. Tôi đã rất thắc mắc không biết ai là người đặc biệt đến thế mà để Khương thiếu gia phải để trong tâm nhỉ?”
Khương Lễ Hào không chút nào chột dạ khi bị đối tượng xem mắt bắt được những suy nghĩ ngẩn ngơ trong đầu. Dù sao ở đây cũng không ai bắt bẻ được hắn.
“Thật xin lỗi, đã không để tâm đến cô.”
“Không đâu. Tôi đến đây ngày hôm nay cũng biết bản thân không thể ngồi được vị trí Khương thiếu phu nhân rồi. Chỉ là có chút thắc mắc, tại sao Khương thiếu gia lại chung tình với Kiều tiểu thư như thế?”
Khương Lễ Hào ngừng mọi động tác trên tay. Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Chuyện hắn thầm mến Kiều Tư Tư là bí mật chỉ riêng mình hắn và hai đứa bạn biết, ngay cả Thẩm Trạch sau này mãi mới phát hiện ra.
“Ai nói với cô chuyện đó?”
“Khương thiếu gia đâu cần tỏ ra ngạc nhiên thế. Chuyện này rêu rao khắp nơi trong giới rồi. Tuy không ai nói ra nhưng đều là chuyện bí mật mà ai cũng biết, chỉ là không ai dám nói trước mặt ngài mà thôi.”
“Chuyện từ bao giờ?”
“Cũng hơn một tuần rồi. Chính tôi cũng không hiểu sao một lời đồn vô căn cứ lại có thể khiến nhiều người tin răm rắp như vậy. Nhưng mà cũng phải thôi, ai cũng biết từ nhỏ Khương thiếu gia và Kiều tiểu thư thân nhau. Có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Chỉ là Kiều tiểu thư đã là người có hôn ước, Khương thiếu gia cũng thật là chung tình a.”
Không bình thường chút nào. Dù có ngu, Khương Lễ Hào cũng biết mình đã bị tính kế. Từ nhỏ đến lớn hắn ong bướm đủ kiểu, một lời đồn mà định sẵn cho hắn mối quan hệ với Kiều Tư Tư không phải là điều hắn mong muốn.
Ting……
Khương Lễ Hào nhận được tin nhắn từ Kiều Tư Tư, hắn trong giây phút lại chần chừ.
Lễ Hào a… chuyện em thích chị, chị không biết nên không thể đáp lại. Bây giờ chị đang có hôn ước, nên…. Tạ Túc đang rất không vui. Nhưng em đừng lo, chị sẽ không để anh ấy làm phiền em đâu. Khổ cho em rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro