. Bổn Vương Cướ...
2024-11-17 22:49:38
Khương Tuyết Lan đứng ra cầu xin làm chứng còn có thể giải thích là do hai tỷ muội họ đồng cam cộng khổ, nhưng Lưu Trân Trân lại không có lý do hay lập trường nào để nói dối thay Khương Linh Trúc, sự xuất hiện của nàng ấy khiến mọi người càng tin tưởng tình cảm sâu đậm của Khương Linh Trúc đối với Tĩnh vương.
Thái hậu vừa vui mừng vừa bực mình, vui vì có người thích Cẩn nhi nhà bà như vậy, bực là hai người này đều đến cầu xin, Tạ Hoài Cẩn bày ra bộ dáng thoải mái không cần ta quản, rượu cũng uống luôn hai ly.
Hai ly? Thái hậu hơi giật mình, sau đó tỉ mỉ đánh giá thái độ bình tĩnh của cháu trai, vừa nhìn, quả thật khiến bà phát hiện ra manh mối.
Rượu trong yến tiệc hôm nay là rượu ủ từ hoa mai bà chọn, có nồng độ thấp, hương vị thơm ngon, Tạ Hoài Cẩn thích uống nhất, ngày xưa uống một bình vào bụng cũng không có gì khác thường, nhưng hôm nay chỉ uống mấy ly, có một đường từ lỗ tai hồng đến cổ, ngay cả tay bưng chén rượu đều hơi phiếm hồng.
Cảm nhận được ánh mắt của thái hậu, Tạ Hoài Cẩn hơi vén cổ áo lên nhưng sau đó dừng lại, làm vậy ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.
Hắn liếc mắt mang theo trách cứ dò xét người đầu sỏ gây nên đang quỳ gối, biết nàng yêu nhưng ngay cả tỷ muội thân cận cũng dám dùng mạng làm chứng, hắn thật sự không dám nghĩ Khương Linh Trúc nói cái gì với các nàng, sợ là dùng mấy ngôn ngữ trắng trợn đến mức hắn không thể tưởng tượng ra được.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên, lại cầm ly rượu uống.
Thái hậu thật sự rất vui, đôi mắt đảo quanh, trầm giọng nói: “Khương tiểu thư, ai gia già rồi, không phân rõ chân tình giả ý, nếu ngươi đã nói ái mộ Tĩnh vương, vậy để cho hắn đến phân biệt đi, nếu Tĩnh vương tin tình cảm của ngươi, ai gia sẽ không trị tội ngươi, nếu không......’’
Nếu không cái gì thì bà không có nói, nhưng Khương Linh Trúc đã tự động tưởng tượng ra đủ loại hình phạt tra tấn, nếu biết trước nguy hiểm như vậy, lẽ ra nàng không nên vì lòng tham mà chọn con đường này.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, nàng chỉ có thể tự an ủi mình rằng muốn phú quý phải có mạo hiểm, chỉ cần thành công, về sau chính là tiền tiêu không hết, sống một cuộc sống tốt đẹp. Nghĩ như vậy, nàng dường như nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp sau khi trở thành quả phụ đang vẫy tay trước mặt nàng, nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hoài Cẩn.
Vì quá lo lắng, nàng không dám nhìn kỹ hơn nên cứ tự tẩy não mình người ngồi trước mặt không phải là người, là một cuộc sống hoàn toàn tự do sau một năm chịu đựng, là núi vàng núi bạc sáng lấp lánh.
Đừng nói tẩy não thật đúng là có ích, vừa nghĩ tới có thể trở thành phú bà độc thân, nỗi sợ hãi trong lòng đều bị phấn khích đè nén, Khương Linh Trúc nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế sự phấn khích, mở miệng nói: "Tĩnh vương điện hạ, thần nữ thật sự rất thích ngài!"
Thái hậu đúng lúc nói thêm: "Cẩn nhi, con nhìn xem tình cảm của Khương tiểu thư đối với con là thật hay giả? Nếu là giả, ai gia sẽ lập tức trị tội nàng ta!"
Thực tế đã có người đứng ra làm chứng, chưa kể thái hậu luôn tốt bụng như vậy, loại chuyện nhỏ này nói muốn định tội phần lớn cũng là dọa người, Tạ Hoài Cẩn giống như là không nghe thấy, lại rót cho mình chén rượu.
Vừa rót rượu, hắn vừa ngước mắt nhìn về dưới đại điện, vừa vặn thấy được trong mắt Khương Linh Trúc đang từ thích biến thành lo lắng sợ hãi, trong lòng hắn đóng băng, lát sau cụp mắt xuống trầm ngâm nhìn rượu đã hơi tràn ra trên bàn.
Hôm nay Thái hậu có hơi hùng hổ dọa người, có chút tin chắc giữa hắn và Khương Linh Trúc có cái gì đó, nếu lúc này hắn cứ giữ im lặng không trả lời, nói không chừng thái hậu thật sự sẽ khiến Khương Linh Trúc chịu chút hình phạt da thịt, dùng khổ nhục kế ép buộc hắn.
Nghĩ đến trong đôi mắt hạnh kia bị tràn đầy kinh sợ, đáy lòng Tạ Hoài Cẩn xẹt qua chút bực bội, sau đó hắn bưng ly rượu lên cạn một hơi thật sạch, rồi đặt mạnh chiếc ly không lên mặt bàn, lạnh nhạt nói một câu: “Thật.”
Thái hậu biết hắn tức giận, nhưng trong lòng bà lại rất vui vẻ, hớn hở đến mức không thể che lấp được. Có được đáp án, bà tiếp tục nói: “Dù có chút khó khăn nhưng con cũng đã nhìn ra tình cảm kia là thật. Hôm nay ở đại điện này có nhiều người như vậy, sợ là đến tối nay chuyện Khương gia tiểu thư một lòng si mê con sẽ truyền khắp kinh thành. Đến lúc đó đừng nói Tôn gia, ngay cả người bình thường khác cũng không dám cưới một nữ tử trong lòng đã có người khác… Con thông minh như vậy, chi bằng giúp Khương cô nương nghĩ một biện pháp hay, về sau nên nghị thân như thế nào mới tốt.”
Một đống lời như vậy chủ yếu chỉ là muốn nói con nhanh cưới người ta đi. Nhìn ý cười không ngăn được trong mắt thái hậu, lúc này Khương Linh Trúc mới hiểu từ nãy đến giờ Thái hậu hoàn toàn không có ý định tội nàng, chỉ là muốn cho Tạ Hoài Cẩn thấy rõ ‘tình yêu’ của nàng và đưa ra quyết định mà thôi.
Nàng nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Tạ Hoài Cẩn, hồi hộp chờ mong hắn đáp lại, giữa cơn hoang mang này nàng dường như thấy được một khối vàng to ở trước mặt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.
Đối lập với sự vui sướng của nàng, trong lòng Tạ Hoài Cẩn lại vô cùng lẩn quẩn, hắn rất ghét cảm giác bị người ép uổng, chữ ‘thật’ vừa rồi là hắn đã nhẫn đến cực hạn mới thốt ra được. Dưới sự bức hôn của Thái hậu, hắn chỉ muốn nói xong sẽ lập tức phất tay áo rời đi.
Nhưng nếu hắn bỏ đi, Khương Linh Trúc kia sẽ không thể xuống đài được. Vì thế khi tay hắn đặt trên tay cầm của xe lăn, hắn đã hơi do dự liếc nhìn người bên dưới sảnh, chỉ nhìn thoáng qua một cái, hắn lập tức ngẩn ra.
Hai má thiếu nữ kia đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, trong mắt nàng tràn đầy sự ái mộ, cùng với sự mong chờ không hề giả dối. Tạ Hoài Cẩn đã từng thấy rất nhiều đôi mắt không thích hắn, nên giờ phút này lại càng dễ dàng phân biệt được cảm xúc nơi đáy mắt người, đôi mắt của người kia rõ ràng là tràn đầy dục vọng rất muốn có được hắn. =))))))
Hắn chưa từng thấy người nào lại để lộ ánh mắt ‘không phải hắn là không được’ như vậy, thân mẫu coi hắn như sự sỉ nhục, sự sủng ái của thánh thượng cũng chỉ là giả dối, chỉ duy nhất có Thái hậu yêu thương hắn nhưng cũng không đến mức độ chỉ ‘yêu thích một mình hắn’ như vậy.
Tạ Hoài Cẩn xác định việc mình có bên tim được truyền ra bên ngoài chỉ là giả, nhưng giờ phút này trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn làm hắn thấy hoài nghi không biết sức khỏe bản thân có vấn đề gì không.
Nếu không sao hắn lại không thể khống chế được bản thân, dời tay mình từ trên cơ quan xe lăn sang đóa mai đỏ, còn nghe giọng của chính mình phát ra: “Nếu đã vậy, bổn vương cưới là được chứ gì.”
“Như vậy là quá tốt!” Thái hậu lập tức tiếp lời, như sợ chậm một chút hắn sẽ đổi ý vậy, phất tay nói ngay: “Người đâu, mau chóng truyền chỉ, Khương thị đích nữ dịu dàng hiền lương, đức hạnh đều đẹp, quả thật lương xứng, hôm nay ai gia làm chủ chỉ cưới nàng làm phi cho Tĩnh Vương,…… 10 ngày sau thành thân. Ban kim châu một trăm, san hô hồng ngọc mười cây, lụa cẩm trăm xấp……”
Khương Linh Trúc nghe được ban thưởng liên tiếp, rốt cuộc khống chế không được sự vui sướng trên mặt, nàng cúi người dập đầu, trong tiếng nói tràn ngập hân hoan: “Thần nữ khấu tạ Thái Hậu nương nương.”
Thái hậu cũng không còn tỏ ra nghiêm nghị, cũng vui vẻ cho đám người đứng dậy, còn cười nói: “Xem ra ngươi cũng được coi là được như ý nguyện, mau đến đây, nhận cành mai đỏ của Tĩnh vương đi.
Lúc đứng lên, đầu gối bị đau làm Khương Linh Trúc úi lên một tiếng, cũng may có Khương Tuyết Lan và Lưu Trân Trân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, nàng khẽ nói cảm tạ, rồi đưa mắt nhìn về phía Tạ Hoài Cẩn…
Không đó không phải là Tạ Hoài Cẩn, mà là khối vàng lớn của nàng nha. =))))))))
Cơn đau nơi đầu gối như thể biến mất, nàng bước qua đó, nhận lấy cành mai đỏ từ tay nam nhân, sự mừng rỡ nở rộ trên gương mặt nàng: “Đa tạ Tĩnh Vương điện hạ.”
Tạ Hoài Cẩn đang rầu rĩ vì mình vừa mới mất hồn mất vía đi đâu, giờ lại nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của thiếu nữa, hắn lại thất thần. sau một lúc lâu hắn mới lạnh lùng nói: “Ừm.”
Thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn miễn cưỡng không đổi ý, coi như là làm tròn… làm tròn tâm nguyện muốn hắn thành gia của Thái hậu đi.
-
Móa vừa làm vừa cười như điên
Anh mà biết thuật đọc tâm có khi anh sẽ tức chết =))))))
Ở đó mà ảo tưởng người ta rất muốn có anh
Thái hậu vừa vui mừng vừa bực mình, vui vì có người thích Cẩn nhi nhà bà như vậy, bực là hai người này đều đến cầu xin, Tạ Hoài Cẩn bày ra bộ dáng thoải mái không cần ta quản, rượu cũng uống luôn hai ly.
Hai ly? Thái hậu hơi giật mình, sau đó tỉ mỉ đánh giá thái độ bình tĩnh của cháu trai, vừa nhìn, quả thật khiến bà phát hiện ra manh mối.
Rượu trong yến tiệc hôm nay là rượu ủ từ hoa mai bà chọn, có nồng độ thấp, hương vị thơm ngon, Tạ Hoài Cẩn thích uống nhất, ngày xưa uống một bình vào bụng cũng không có gì khác thường, nhưng hôm nay chỉ uống mấy ly, có một đường từ lỗ tai hồng đến cổ, ngay cả tay bưng chén rượu đều hơi phiếm hồng.
Cảm nhận được ánh mắt của thái hậu, Tạ Hoài Cẩn hơi vén cổ áo lên nhưng sau đó dừng lại, làm vậy ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.
Hắn liếc mắt mang theo trách cứ dò xét người đầu sỏ gây nên đang quỳ gối, biết nàng yêu nhưng ngay cả tỷ muội thân cận cũng dám dùng mạng làm chứng, hắn thật sự không dám nghĩ Khương Linh Trúc nói cái gì với các nàng, sợ là dùng mấy ngôn ngữ trắng trợn đến mức hắn không thể tưởng tượng ra được.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên, lại cầm ly rượu uống.
Thái hậu thật sự rất vui, đôi mắt đảo quanh, trầm giọng nói: “Khương tiểu thư, ai gia già rồi, không phân rõ chân tình giả ý, nếu ngươi đã nói ái mộ Tĩnh vương, vậy để cho hắn đến phân biệt đi, nếu Tĩnh vương tin tình cảm của ngươi, ai gia sẽ không trị tội ngươi, nếu không......’’
Nếu không cái gì thì bà không có nói, nhưng Khương Linh Trúc đã tự động tưởng tượng ra đủ loại hình phạt tra tấn, nếu biết trước nguy hiểm như vậy, lẽ ra nàng không nên vì lòng tham mà chọn con đường này.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, nàng chỉ có thể tự an ủi mình rằng muốn phú quý phải có mạo hiểm, chỉ cần thành công, về sau chính là tiền tiêu không hết, sống một cuộc sống tốt đẹp. Nghĩ như vậy, nàng dường như nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp sau khi trở thành quả phụ đang vẫy tay trước mặt nàng, nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hoài Cẩn.
Vì quá lo lắng, nàng không dám nhìn kỹ hơn nên cứ tự tẩy não mình người ngồi trước mặt không phải là người, là một cuộc sống hoàn toàn tự do sau một năm chịu đựng, là núi vàng núi bạc sáng lấp lánh.
Đừng nói tẩy não thật đúng là có ích, vừa nghĩ tới có thể trở thành phú bà độc thân, nỗi sợ hãi trong lòng đều bị phấn khích đè nén, Khương Linh Trúc nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế sự phấn khích, mở miệng nói: "Tĩnh vương điện hạ, thần nữ thật sự rất thích ngài!"
Thái hậu đúng lúc nói thêm: "Cẩn nhi, con nhìn xem tình cảm của Khương tiểu thư đối với con là thật hay giả? Nếu là giả, ai gia sẽ lập tức trị tội nàng ta!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực tế đã có người đứng ra làm chứng, chưa kể thái hậu luôn tốt bụng như vậy, loại chuyện nhỏ này nói muốn định tội phần lớn cũng là dọa người, Tạ Hoài Cẩn giống như là không nghe thấy, lại rót cho mình chén rượu.
Vừa rót rượu, hắn vừa ngước mắt nhìn về dưới đại điện, vừa vặn thấy được trong mắt Khương Linh Trúc đang từ thích biến thành lo lắng sợ hãi, trong lòng hắn đóng băng, lát sau cụp mắt xuống trầm ngâm nhìn rượu đã hơi tràn ra trên bàn.
Hôm nay Thái hậu có hơi hùng hổ dọa người, có chút tin chắc giữa hắn và Khương Linh Trúc có cái gì đó, nếu lúc này hắn cứ giữ im lặng không trả lời, nói không chừng thái hậu thật sự sẽ khiến Khương Linh Trúc chịu chút hình phạt da thịt, dùng khổ nhục kế ép buộc hắn.
Nghĩ đến trong đôi mắt hạnh kia bị tràn đầy kinh sợ, đáy lòng Tạ Hoài Cẩn xẹt qua chút bực bội, sau đó hắn bưng ly rượu lên cạn một hơi thật sạch, rồi đặt mạnh chiếc ly không lên mặt bàn, lạnh nhạt nói một câu: “Thật.”
Thái hậu biết hắn tức giận, nhưng trong lòng bà lại rất vui vẻ, hớn hở đến mức không thể che lấp được. Có được đáp án, bà tiếp tục nói: “Dù có chút khó khăn nhưng con cũng đã nhìn ra tình cảm kia là thật. Hôm nay ở đại điện này có nhiều người như vậy, sợ là đến tối nay chuyện Khương gia tiểu thư một lòng si mê con sẽ truyền khắp kinh thành. Đến lúc đó đừng nói Tôn gia, ngay cả người bình thường khác cũng không dám cưới một nữ tử trong lòng đã có người khác… Con thông minh như vậy, chi bằng giúp Khương cô nương nghĩ một biện pháp hay, về sau nên nghị thân như thế nào mới tốt.”
Một đống lời như vậy chủ yếu chỉ là muốn nói con nhanh cưới người ta đi. Nhìn ý cười không ngăn được trong mắt thái hậu, lúc này Khương Linh Trúc mới hiểu từ nãy đến giờ Thái hậu hoàn toàn không có ý định tội nàng, chỉ là muốn cho Tạ Hoài Cẩn thấy rõ ‘tình yêu’ của nàng và đưa ra quyết định mà thôi.
Nàng nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Tạ Hoài Cẩn, hồi hộp chờ mong hắn đáp lại, giữa cơn hoang mang này nàng dường như thấy được một khối vàng to ở trước mặt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.
Đối lập với sự vui sướng của nàng, trong lòng Tạ Hoài Cẩn lại vô cùng lẩn quẩn, hắn rất ghét cảm giác bị người ép uổng, chữ ‘thật’ vừa rồi là hắn đã nhẫn đến cực hạn mới thốt ra được. Dưới sự bức hôn của Thái hậu, hắn chỉ muốn nói xong sẽ lập tức phất tay áo rời đi.
Nhưng nếu hắn bỏ đi, Khương Linh Trúc kia sẽ không thể xuống đài được. Vì thế khi tay hắn đặt trên tay cầm của xe lăn, hắn đã hơi do dự liếc nhìn người bên dưới sảnh, chỉ nhìn thoáng qua một cái, hắn lập tức ngẩn ra.
Hai má thiếu nữ kia đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, trong mắt nàng tràn đầy sự ái mộ, cùng với sự mong chờ không hề giả dối. Tạ Hoài Cẩn đã từng thấy rất nhiều đôi mắt không thích hắn, nên giờ phút này lại càng dễ dàng phân biệt được cảm xúc nơi đáy mắt người, đôi mắt của người kia rõ ràng là tràn đầy dục vọng rất muốn có được hắn. =))))))
Hắn chưa từng thấy người nào lại để lộ ánh mắt ‘không phải hắn là không được’ như vậy, thân mẫu coi hắn như sự sỉ nhục, sự sủng ái của thánh thượng cũng chỉ là giả dối, chỉ duy nhất có Thái hậu yêu thương hắn nhưng cũng không đến mức độ chỉ ‘yêu thích một mình hắn’ như vậy.
Tạ Hoài Cẩn xác định việc mình có bên tim được truyền ra bên ngoài chỉ là giả, nhưng giờ phút này trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực hắn làm hắn thấy hoài nghi không biết sức khỏe bản thân có vấn đề gì không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không sao hắn lại không thể khống chế được bản thân, dời tay mình từ trên cơ quan xe lăn sang đóa mai đỏ, còn nghe giọng của chính mình phát ra: “Nếu đã vậy, bổn vương cưới là được chứ gì.”
“Như vậy là quá tốt!” Thái hậu lập tức tiếp lời, như sợ chậm một chút hắn sẽ đổi ý vậy, phất tay nói ngay: “Người đâu, mau chóng truyền chỉ, Khương thị đích nữ dịu dàng hiền lương, đức hạnh đều đẹp, quả thật lương xứng, hôm nay ai gia làm chủ chỉ cưới nàng làm phi cho Tĩnh Vương,…… 10 ngày sau thành thân. Ban kim châu một trăm, san hô hồng ngọc mười cây, lụa cẩm trăm xấp……”
Khương Linh Trúc nghe được ban thưởng liên tiếp, rốt cuộc khống chế không được sự vui sướng trên mặt, nàng cúi người dập đầu, trong tiếng nói tràn ngập hân hoan: “Thần nữ khấu tạ Thái Hậu nương nương.”
Thái hậu cũng không còn tỏ ra nghiêm nghị, cũng vui vẻ cho đám người đứng dậy, còn cười nói: “Xem ra ngươi cũng được coi là được như ý nguyện, mau đến đây, nhận cành mai đỏ của Tĩnh vương đi.
Lúc đứng lên, đầu gối bị đau làm Khương Linh Trúc úi lên một tiếng, cũng may có Khương Tuyết Lan và Lưu Trân Trân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, nàng khẽ nói cảm tạ, rồi đưa mắt nhìn về phía Tạ Hoài Cẩn…
Không đó không phải là Tạ Hoài Cẩn, mà là khối vàng lớn của nàng nha. =))))))))
Cơn đau nơi đầu gối như thể biến mất, nàng bước qua đó, nhận lấy cành mai đỏ từ tay nam nhân, sự mừng rỡ nở rộ trên gương mặt nàng: “Đa tạ Tĩnh Vương điện hạ.”
Tạ Hoài Cẩn đang rầu rĩ vì mình vừa mới mất hồn mất vía đi đâu, giờ lại nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của thiếu nữa, hắn lại thất thần. sau một lúc lâu hắn mới lạnh lùng nói: “Ừm.”
Thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn miễn cưỡng không đổi ý, coi như là làm tròn… làm tròn tâm nguyện muốn hắn thành gia của Thái hậu đi.
-
Móa vừa làm vừa cười như điên
Anh mà biết thuật đọc tâm có khi anh sẽ tức chết =))))))
Ở đó mà ảo tưởng người ta rất muốn có anh
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro