. Cắt Đứt Đường...
2024-11-17 22:49:38
Khương Linh Trúc không muốn vì mình khóc mà gây sự chú ý nên chỉ trốn dưới vòm cầu để tránh đám đông. Sau khi đã bỏ được nỗi ấm ức, nàng rất nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngay cả khi mắt đã đỏ hoe cũng không thể cản nàng tập trung tinh thần vào việc dùng nhánh cây vẽ phác hình khối trên mặt đất.
Thứ nàng vẽ chính là địa hình của kinh thành, đáng tiếc nguyên chủ hiếm khi ra ngoài nên nàng chỉ có thể gắng sức ghép thành một bản đồ đơn giản, tuy đơn giản nhưng lại có ích.
Nhánh cây đánh dấu vào ngã rẽ nào đó trên mặt đất, đi từ phủ thượng thư đến hoàng cung nhất định phải qua con đường này, đây cũng là một trong những con phố phồn hoa nhất chốn Kinh Thành.
Mà thường thường những nơi như thế này sẽ có những tổ chức bí ẩn ẩn mình trong dân, chẳng hạn tửu lầu kết hợp cả tình báo và ám sát, dường như không điều gì là không làm được.
Tửu lầu Vân Hương chính là một nơi như vậy. Có lần nguyên chủ tình cờ nghe được phụ thân và đồng liêu nói chuyện nên mới biết, vốn dĩ, nguyên chủ đã là người nhát gan rồi, sau khi biết việc này thì càng sợ hãi, không dám tuỳ tiện ra ngoài nữa.
Nếu không phải đã hết cách, Khương Linh Trúc sẽ không muốn đến một nơi có đầy nguy hiểm và rắc rối như vậy, nhưng ai bảo nguyên chủ thực sự chưa bao giờ tiếp xúc với nam tử nào khác ngoài Lý Tụng chứ, vậy nên nàng không biết gì về phẩm hạnh của những thiếu gia, công tử trong kinh thành cả.
Hiện tại giải pháp tìm người đã bị kẻ khác chặn đứng, Khương Linh Trúc đành phải lựa chọn phương án thứ hai mà nàng không muốn lựa chọn nhất - tửu lầu Vân Hương.
Chi phí cho loại hình kinh doanh vô hình này chắc chắn không rẻ, may mắn thay, Tôn thị không cắt xén lượng bạc phát cho nguyên chủ hàng tháng, hơn nữa nguyên chủ lại không tiêu tiền vào việc gì nên cũng tích cóp được kha khá, chắc là đủ để tửu lầu Vân Hương làm việc giúp nàng rồi.
Không phải nàng định nhờ họ đi giết Tôn Vĩnh Dân, mặc dù gã ta thực sự là một tên khốn nạn, vô liêm sỉ, cũng rất đáng chết, nhưng dù sao nàng cũng đến từ thời hiện đại, được tiếp thu nền giáo dục tân tiến từ nhỏ nên không thể tùy tiện giết người được.
Nhưng nàng có thể để bọn họ khiến Tôn Vĩnh Dân đoạn tử tuyệt tôn trước khi gã ta đến kinh thành, sau đó truyền ra bên ngoài, lúc đó có lẽ Khương Phương Hải sẽ vội vã từ chối hôn sự này hơn cả nàng luôn ấy chứ, nếu ông ta thật sự gả con gái nhà mình cho một tên thái giám vô dụng, e rằng cái chức Hộ bộ Thượng thư của ông ta cũng sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ thôi.
Khương Linh Trúc đưa ra quyết định rất nhanh, nàng chỉ đợi thưởng hoa yến kết thúc thì sẽ tìm lý do tách khỏi Khương Tuyết Lan ở lối rẽ bên này rồi đi đến tửu lầu Vân Hương, tính toán thời gian, đoán chừng sắp tới ngọ yến rồi, nàng lấy chân chà sát lên mặt đất để xóa dấu vết của hình vẽ. Khương Linh Trúc vừa định đứng dậy rời đi thì nghe thấy trên cầu truyền đến tiếng nói chuyện.
Trên cầu có người, đương nhiên là bây giờ Khương Linh Trúc không thể ra ngoài được, nàng đành phải lùi lại, bị bắt phải nghe lén.
Giọng nữ đang nói có phần quen thuộc, mang theo chút oán giận không dễ phát hiện: “Không biết tại sao đang yên đang lành lại có một quả cầu tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa là trúng phải ta rồi, đúng là dọa người ta chết khiếp mà.”
Một giọng nữ khác ổn trọng hơn cất lên an ủi: “Chắc là trò đùa dai của ai đó, may sao không làm tỷ bị thương.”
“Đó là bởi ta tránh nhanh, tỷ không nhìn thấy những người khác thảm hại cỡ nào đâu, phấn trang điểm trên mặt đều bị tuyết làm tan hết…”
Hai người trò chuyện vài câu, nữ tử có vẻ ổn trọng hỏi: “Nhưng sao ngươi lại nói chuyện ở bên đó lâu như vậy? Chẳng phải hôm nay phụ thân bảo tỷ đến xem có ái mộ nam tử nào không, để sớm ngày định ra hôn sự cho tỷ sao?”
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta không muốn có hôn phối nhanh như vậy đâu, cũng không muốn tìm nam tử ái mộ nào cả … Ở bên đó, ta tìm hiểu được rất nhiều tin tức, ngươi có biết tuyệt đối không thể gả cho ai trong kinh thành này không?”
“Ai cơ?”
Hai người đang chuẩn bị rời đi, tiếng chuyện trò càng ngày càng xa, nhưng Khương Linh Trúc vẫn nghe được một câu: “Tĩnh vương, Tạ Hoài Cẩn.”
Thứ nàng vẽ chính là địa hình của kinh thành, đáng tiếc nguyên chủ hiếm khi ra ngoài nên nàng chỉ có thể gắng sức ghép thành một bản đồ đơn giản, tuy đơn giản nhưng lại có ích.
Nhánh cây đánh dấu vào ngã rẽ nào đó trên mặt đất, đi từ phủ thượng thư đến hoàng cung nhất định phải qua con đường này, đây cũng là một trong những con phố phồn hoa nhất chốn Kinh Thành.
Mà thường thường những nơi như thế này sẽ có những tổ chức bí ẩn ẩn mình trong dân, chẳng hạn tửu lầu kết hợp cả tình báo và ám sát, dường như không điều gì là không làm được.
Tửu lầu Vân Hương chính là một nơi như vậy. Có lần nguyên chủ tình cờ nghe được phụ thân và đồng liêu nói chuyện nên mới biết, vốn dĩ, nguyên chủ đã là người nhát gan rồi, sau khi biết việc này thì càng sợ hãi, không dám tuỳ tiện ra ngoài nữa.
Nếu không phải đã hết cách, Khương Linh Trúc sẽ không muốn đến một nơi có đầy nguy hiểm và rắc rối như vậy, nhưng ai bảo nguyên chủ thực sự chưa bao giờ tiếp xúc với nam tử nào khác ngoài Lý Tụng chứ, vậy nên nàng không biết gì về phẩm hạnh của những thiếu gia, công tử trong kinh thành cả.
Hiện tại giải pháp tìm người đã bị kẻ khác chặn đứng, Khương Linh Trúc đành phải lựa chọn phương án thứ hai mà nàng không muốn lựa chọn nhất - tửu lầu Vân Hương.
Chi phí cho loại hình kinh doanh vô hình này chắc chắn không rẻ, may mắn thay, Tôn thị không cắt xén lượng bạc phát cho nguyên chủ hàng tháng, hơn nữa nguyên chủ lại không tiêu tiền vào việc gì nên cũng tích cóp được kha khá, chắc là đủ để tửu lầu Vân Hương làm việc giúp nàng rồi.
Không phải nàng định nhờ họ đi giết Tôn Vĩnh Dân, mặc dù gã ta thực sự là một tên khốn nạn, vô liêm sỉ, cũng rất đáng chết, nhưng dù sao nàng cũng đến từ thời hiện đại, được tiếp thu nền giáo dục tân tiến từ nhỏ nên không thể tùy tiện giết người được.
Nhưng nàng có thể để bọn họ khiến Tôn Vĩnh Dân đoạn tử tuyệt tôn trước khi gã ta đến kinh thành, sau đó truyền ra bên ngoài, lúc đó có lẽ Khương Phương Hải sẽ vội vã từ chối hôn sự này hơn cả nàng luôn ấy chứ, nếu ông ta thật sự gả con gái nhà mình cho một tên thái giám vô dụng, e rằng cái chức Hộ bộ Thượng thư của ông ta cũng sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Linh Trúc đưa ra quyết định rất nhanh, nàng chỉ đợi thưởng hoa yến kết thúc thì sẽ tìm lý do tách khỏi Khương Tuyết Lan ở lối rẽ bên này rồi đi đến tửu lầu Vân Hương, tính toán thời gian, đoán chừng sắp tới ngọ yến rồi, nàng lấy chân chà sát lên mặt đất để xóa dấu vết của hình vẽ. Khương Linh Trúc vừa định đứng dậy rời đi thì nghe thấy trên cầu truyền đến tiếng nói chuyện.
Trên cầu có người, đương nhiên là bây giờ Khương Linh Trúc không thể ra ngoài được, nàng đành phải lùi lại, bị bắt phải nghe lén.
Giọng nữ đang nói có phần quen thuộc, mang theo chút oán giận không dễ phát hiện: “Không biết tại sao đang yên đang lành lại có một quả cầu tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa là trúng phải ta rồi, đúng là dọa người ta chết khiếp mà.”
Một giọng nữ khác ổn trọng hơn cất lên an ủi: “Chắc là trò đùa dai của ai đó, may sao không làm tỷ bị thương.”
“Đó là bởi ta tránh nhanh, tỷ không nhìn thấy những người khác thảm hại cỡ nào đâu, phấn trang điểm trên mặt đều bị tuyết làm tan hết…”
Hai người trò chuyện vài câu, nữ tử có vẻ ổn trọng hỏi: “Nhưng sao ngươi lại nói chuyện ở bên đó lâu như vậy? Chẳng phải hôm nay phụ thân bảo tỷ đến xem có ái mộ nam tử nào không, để sớm ngày định ra hôn sự cho tỷ sao?”
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ta không muốn có hôn phối nhanh như vậy đâu, cũng không muốn tìm nam tử ái mộ nào cả … Ở bên đó, ta tìm hiểu được rất nhiều tin tức, ngươi có biết tuyệt đối không thể gả cho ai trong kinh thành này không?”
“Ai cơ?”
Hai người đang chuẩn bị rời đi, tiếng chuyện trò càng ngày càng xa, nhưng Khương Linh Trúc vẫn nghe được một câu: “Tĩnh vương, Tạ Hoài Cẩn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro