. Đây Gọi Là Tì...
2024-11-17 22:49:38
"Cô nương đừng xấu hổ, cuốn sách này thực ra là do thái hậu bảo nô tỳ đem đến dạy cho người, thái hậu còn nói…”
“Ai gia đã lớn tuổi rồi, tâm nguyện lớn nhất đời này là thấy Cẩn nhi cưới thê tử sinh con cái, duy trì huyết mạch. Bây giờ hôn sự đã gần ngay trước mắt, chuyện sinh con cũng mong có thể càng sớm càng tốt, tốt nhất là... tốt nhất là để Cẩn nhi có thể bế con của mình.”
Từ ma ma truyền đạt ý chỉ của thái hậu xong, lại nói: “Nhưng thái hậu cũng biết rằng Tĩnh Vương điện hạ... có thể sẽ gặp chút bất tiện trong chuyện giường chiếu, vì vậy mới sai nô tỳ đến chỉ dạy cho cô nương một số kỹ năng.”
Khương Linh Trúc thật sự rất xấu hổ, ở hiện đại nàng còn ngại không dám xem những bài viết có nhiều cảnh nhạy cảm, vậy mà tới cổ đại lại còn gặp chuyện đến mức độ lớn như thế này, thật là xấu hổ muốn chết.
Hơn nữa, chẳng phải đã nói là sẽ thủ tiết sao, sao lại không giữ lời hứa vậy! Biết Tạ Hoài Cẩn không tiện thì đừng có làm nữa, vốn dĩ đã yếu rồi, nếu vì chuyện này mà chết nhanh hơn thì làm sao đây.
Nhưng dù trong lòng có gào thét đến mức nào, trên mặt nàng vẫn đỏ bừng, nàng thấp giọng nói: “Ta... Ta biết rồi…”
Nếu không thì biết làm sao, nàng "yêu tha thiết” Tạ Hoài Cẩn như vậy, đâu thể nói câu ta không làm, ta không muốn, ta không đồng ý.
Lại nói, ban đầu nàng còn dự định chung sống với Lý Tụng, chuyện giường chiếu này nếu đã không thể tránh khỏi, đành phải đối mặt mà thôi, không nhất thiết phải kiên quyết giữ lấy trinh tiết đồ.
Nhưng khi nghĩ đến thân thể của Tạ Hoài Cẩn, Khương Linh Trúc cảm thấy dù cho nàng có miễn cưỡng thì cũng không làm được, vì suy cho cùng nam nhân đó trông có vẻ cũng không có khả năng.
Nàng thầm nghĩ đến việc giữ thể diện cho hắn trong hôm động phòng, tìm lý do để đi ngủ sớm chẳng hạn, nàng có thể uống thêm vài ly rượu, sau đó nói rằng nàng chóng mặt đến nỗi không thể tỉnh táo nữa, mà ngủ thiếp đi.
"Cô nương, người xem rõ rồi chứ?”
Khương Linh Trúc định thần lại, ánh mắt rơi ở phía trên cuốn sách trước mặt đã được lật mở lại từ đầu, sau vài nhịp thở, toàn thân nàng lại lần nữa đỏ bừng: "Nhìn… Nhìn kỹ rồi.”
Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, nàng và Từ ma ma đều ở trong thiên phòng xem mấy bức xuân cung đồ đó, tam quan của nàng đều được thay đổi, mỗi lần lật xem một trang, nàng đều thầm gào thét trong lòng.
Cứu mạng, làm như vậy chân thật sự sẽ không bị gãy chứ? Như vậy thật sự sẽ thoải mái sao? Còn có thể như vậy luôn? Thế này chắc hắn sẽ bị nàng đè chết mất…
Cứ như thế mãi cho đến ngày nàng và Lưu Trân Trân hẹn nhau, Từ ma ma mới để nàng nghỉ nửa ngày, còn dặn đi dặn lại là nàng quay về sớm một chút, hôm nay phải kiểm tra rồi.
Khương Linh Trúc cho rằng việc bà ta nói kiểm tra ở đây là muốn xem nàng có nhớ mấy nội dung kia hay không, nên cũng không mấy bận tâm, chỉ gật đầu cho có lệ, sau đó Khương Tuyết Lan đến tìm nàng, rồi hai người cùng nhau ra ngoài.
Hôm nay Khương Linh Trúc mặc một bộ đồ mới, vải lụa màu trắng ngà, viền bằng một vòng lông cáo trắng, mặc lên vừa ấm áp lại nhẹ nhàng. Đây là món quà mà gần đây Tĩnh vương phủ bên kia gửi tặng, chất liệu vải đều là cực phẩm hảo hạng, chỉ là màu sắc này nàng không quá ưng ý.
Loại màu sắc tao nhã này là màu yêu thích của chủ nhân cơ thể này, còn nàng thích những loại quần áo có màu sắc tươi sáng như đỏ, lục nhạt hay lam sáng, chỉ là bây giờ nàng phải ăn mặc, trang điểm theo tính cách của nguyên chủ, cũng không biết đến khi nào mới có thể diện đồ bản thân yêu thích.
Khương Tuyết Lan liếc nàng mấy cái, cuối cùng nhịn không được, nói: “Mặt mày cứ như trái khổ qua vậy, khó coi chết đi được.”
Khương Linh Trúc không muốn nói chuyện, cứ dùng thủ đoạn cũ làm muội muội sởn gai óc: "Năm ngày rồi, đã trọn năm ngày rồi không gặp Tĩnh Vương Điện hạ. Tỷ thật sự là quá nhớ ngài ấy quá đi mất, luôn cảm thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng, khiến tỷ vô cùng lo lắng không biết đây có phải là đang mơ không, Tuyết Lan, tỷ thực sự không thể đi gặp ngài ấy sao? Tỷ chỉ lén đứng ở cổng Tĩnh vương phủ nhìn qua một cái cũng không được ư?”
Khương Tuyết Lan xoa xoa da gà nổi trên người, vẻ mặt chán ghét nói: “Tỷ không thể bình thường được à, nữ nhân muốn thành thân đều giống tỷ như vậy sao….. thật là chẳng biết nói gì luôn?”
"Gì mà không biết nói gì cơ?” Khương Linh Trúc lấy hai tay che mặt, làm bộ ngượng ngùng nói: “Cái này gọi là tình yêu mà.”
Khương Tuyết Lan há hốc mồm, rồi lại gào lên giận dữ: “Ngựa ăn chưa no à? Sao đi chậm thế này! Đi nhanh lên cho ta.”
-
Bạn tuyết lan kute quá~
“Ai gia đã lớn tuổi rồi, tâm nguyện lớn nhất đời này là thấy Cẩn nhi cưới thê tử sinh con cái, duy trì huyết mạch. Bây giờ hôn sự đã gần ngay trước mắt, chuyện sinh con cũng mong có thể càng sớm càng tốt, tốt nhất là... tốt nhất là để Cẩn nhi có thể bế con của mình.”
Từ ma ma truyền đạt ý chỉ của thái hậu xong, lại nói: “Nhưng thái hậu cũng biết rằng Tĩnh Vương điện hạ... có thể sẽ gặp chút bất tiện trong chuyện giường chiếu, vì vậy mới sai nô tỳ đến chỉ dạy cho cô nương một số kỹ năng.”
Khương Linh Trúc thật sự rất xấu hổ, ở hiện đại nàng còn ngại không dám xem những bài viết có nhiều cảnh nhạy cảm, vậy mà tới cổ đại lại còn gặp chuyện đến mức độ lớn như thế này, thật là xấu hổ muốn chết.
Hơn nữa, chẳng phải đã nói là sẽ thủ tiết sao, sao lại không giữ lời hứa vậy! Biết Tạ Hoài Cẩn không tiện thì đừng có làm nữa, vốn dĩ đã yếu rồi, nếu vì chuyện này mà chết nhanh hơn thì làm sao đây.
Nhưng dù trong lòng có gào thét đến mức nào, trên mặt nàng vẫn đỏ bừng, nàng thấp giọng nói: “Ta... Ta biết rồi…”
Nếu không thì biết làm sao, nàng "yêu tha thiết” Tạ Hoài Cẩn như vậy, đâu thể nói câu ta không làm, ta không muốn, ta không đồng ý.
Lại nói, ban đầu nàng còn dự định chung sống với Lý Tụng, chuyện giường chiếu này nếu đã không thể tránh khỏi, đành phải đối mặt mà thôi, không nhất thiết phải kiên quyết giữ lấy trinh tiết đồ.
Nhưng khi nghĩ đến thân thể của Tạ Hoài Cẩn, Khương Linh Trúc cảm thấy dù cho nàng có miễn cưỡng thì cũng không làm được, vì suy cho cùng nam nhân đó trông có vẻ cũng không có khả năng.
Nàng thầm nghĩ đến việc giữ thể diện cho hắn trong hôm động phòng, tìm lý do để đi ngủ sớm chẳng hạn, nàng có thể uống thêm vài ly rượu, sau đó nói rằng nàng chóng mặt đến nỗi không thể tỉnh táo nữa, mà ngủ thiếp đi.
"Cô nương, người xem rõ rồi chứ?”
Khương Linh Trúc định thần lại, ánh mắt rơi ở phía trên cuốn sách trước mặt đã được lật mở lại từ đầu, sau vài nhịp thở, toàn thân nàng lại lần nữa đỏ bừng: "Nhìn… Nhìn kỹ rồi.”
Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, nàng và Từ ma ma đều ở trong thiên phòng xem mấy bức xuân cung đồ đó, tam quan của nàng đều được thay đổi, mỗi lần lật xem một trang, nàng đều thầm gào thét trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứu mạng, làm như vậy chân thật sự sẽ không bị gãy chứ? Như vậy thật sự sẽ thoải mái sao? Còn có thể như vậy luôn? Thế này chắc hắn sẽ bị nàng đè chết mất…
Cứ như thế mãi cho đến ngày nàng và Lưu Trân Trân hẹn nhau, Từ ma ma mới để nàng nghỉ nửa ngày, còn dặn đi dặn lại là nàng quay về sớm một chút, hôm nay phải kiểm tra rồi.
Khương Linh Trúc cho rằng việc bà ta nói kiểm tra ở đây là muốn xem nàng có nhớ mấy nội dung kia hay không, nên cũng không mấy bận tâm, chỉ gật đầu cho có lệ, sau đó Khương Tuyết Lan đến tìm nàng, rồi hai người cùng nhau ra ngoài.
Hôm nay Khương Linh Trúc mặc một bộ đồ mới, vải lụa màu trắng ngà, viền bằng một vòng lông cáo trắng, mặc lên vừa ấm áp lại nhẹ nhàng. Đây là món quà mà gần đây Tĩnh vương phủ bên kia gửi tặng, chất liệu vải đều là cực phẩm hảo hạng, chỉ là màu sắc này nàng không quá ưng ý.
Loại màu sắc tao nhã này là màu yêu thích của chủ nhân cơ thể này, còn nàng thích những loại quần áo có màu sắc tươi sáng như đỏ, lục nhạt hay lam sáng, chỉ là bây giờ nàng phải ăn mặc, trang điểm theo tính cách của nguyên chủ, cũng không biết đến khi nào mới có thể diện đồ bản thân yêu thích.
Khương Tuyết Lan liếc nàng mấy cái, cuối cùng nhịn không được, nói: “Mặt mày cứ như trái khổ qua vậy, khó coi chết đi được.”
Khương Linh Trúc không muốn nói chuyện, cứ dùng thủ đoạn cũ làm muội muội sởn gai óc: "Năm ngày rồi, đã trọn năm ngày rồi không gặp Tĩnh Vương Điện hạ. Tỷ thật sự là quá nhớ ngài ấy quá đi mất, luôn cảm thấy mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng, khiến tỷ vô cùng lo lắng không biết đây có phải là đang mơ không, Tuyết Lan, tỷ thực sự không thể đi gặp ngài ấy sao? Tỷ chỉ lén đứng ở cổng Tĩnh vương phủ nhìn qua một cái cũng không được ư?”
Khương Tuyết Lan xoa xoa da gà nổi trên người, vẻ mặt chán ghét nói: “Tỷ không thể bình thường được à, nữ nhân muốn thành thân đều giống tỷ như vậy sao….. thật là chẳng biết nói gì luôn?”
"Gì mà không biết nói gì cơ?” Khương Linh Trúc lấy hai tay che mặt, làm bộ ngượng ngùng nói: “Cái này gọi là tình yêu mà.”
Khương Tuyết Lan há hốc mồm, rồi lại gào lên giận dữ: “Ngựa ăn chưa no à? Sao đi chậm thế này! Đi nhanh lên cho ta.”
-
Bạn tuyết lan kute quá~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro