. Oán Hận
2024-11-17 22:49:38
“Ý của mẫu thân con hiểu, nếu con gả cho Tĩnh Vương thì tự nhiên sẽ không thể thân thiết với Tôn gia, chuyện này phiền người lao tâm rồi.” Khương Linh Trúc ngoài mặt hành lễ, nhưng miệng nói toàn lời chặn cổ họng đối phương: “Dù sao thì được gả cho người mình yêu, còn hơn là bị gả cho một kẻ chỉ biết ăn chơi.”
Tôn thị càng nhăn mày: “Ta biết con không thích Vĩnh Dân, nhưng nó ngoài việc hay chơi bời, gây chuyện ra thì không còn khuyết điểm gì khác, gia cảnh cũng không kém là bao so với Tĩnh vương phủ, gả được qua đó thì ngày tháng sau của con nhất định sẽ tốt hơn ở Tĩnh vương phủ rất nhiều, sao con… Con khóc cái gì cơ chứ?”
Khương Linh Trúc đưa khăn tay lên lau những giọt nước mắt chẳng hề tồn tại trên mặt, tạo ra tiếng khóc nấc rồi cố nuốt lại và nói: “Những gì mẫu thân nói làm con thấy cảm động quá. Trước đây là con đã hiểu nhầm người, con cứ tưởng là mười mấy năm qua mẫu thân vì ghét bỏ con, coi con như không khí nên mới không quan tâm, không hỏi han đến, thì ra mẫu thân vẫn luôn xem trọng con, còn hao phí tâm tư thay con tìm một mối hôn sự tốt. Vậy mà con lại không biết ơn, còn vừa khóc vừa nằng nặc xin phụ thân đừng gả con qua đó, chẳng trách phụ thân dù phạt con quỳ ở từ đường cũng không chịu đồng ý… Là con không biết điều, hổ thẹn với mẫu thân...”
Nàng vừa khóc vừa nói, làm người ta nhất thời không rõ nàng thực sự nghĩ như vậy hay là đang ngầm châm chọc đối phương, nhưng bất kể là loại nào thì cũng là đang oán trách.
Tôn thị định sẽ nói với nàng thêm vài lời nữa, nhưng thấy bộ dạng nàng như vậy bà cũng nói không nên lời, chỉ đành than thở: “Nếu con đã tự cầu xin mối hôn sự này, vậy thì cũng đừng nhắc đến những việc trước đây nữa, của hồi môn ta sẽ chuẩn bị cho con đầy đủ, con về phòng đi.”
“Dạ.”
Khương Linh Trúc quay người rời đi, bước chân đi một cách vội vã, từ nãy đến giờ Tiểu Thúy vẫn đứng ở ngoài gác cửa nên nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người, nàng vừa đi ra Tiểu Thúy đã mau chóng bước vào phòng, khuôn mặt đầy uất ức, bất bình.
“Đại tiểu thư thật là quá đáng, trước đây rõ ràng đêm nào tiểu thư cũng khóc lóc hoài niệm về tiên phu nhân. Cho nên phu nhân người mới giữ khoảng cách với tiểu thư. Dù là phu nhân không thể gần gũi tâm sự với tiểu thư như mẫu tử ruột, nhưng ngân lượng có tháng nào thiếu đâu, tư trang vật dụng có khi nào bị cắt giảm hay thiếu hụt gì đâu, mọi thứ đều được chia giống nhị tiểu thư. Sao lại nói như người đối đãi không tốt với nàng ấy vậy chứ! Bây giờ người ta sắp lên làm vương phi, còn oán trách phu nhân vô cớ …”
“Ăn nói cẩn thận chút.” Tôn thị nghiêm nghị, thấp thỏm rầu rĩ than: “Quả thực ta chưa bao giờ đối xử tốt với nó, giờ nó oán trách ta cũng là điều đương nhiên, nhưng gả cho Tĩnh vương điện hạ thì… thôi, ngươi đi chọn mấy món châu bảo trong hòm ở phòng tư khố của ta để thêm vào của hồi môn, xem như là ta làm tròn trách nhiệm mẫu thân với nó, sau này cũng sẽ không thấy áy náy, hổ thẹn.”
Tiếu Thúy tỏ ra không cam tâm: “Dạ.”
Bên này Khương Linh Trúc chẳng còn tâm tư nghĩ xem Tôn thị như thế nào, nàng vừa bước vào phòng lập tức hét lên: “Xuân Hoa, Thu Nguyệt! Đem nhiều nến một chút đến thư phòng, bút, nghiên mực, giấy đều phải chuẩn bị đủ, lò sưởi cũng nhóm lên.”
Khương Linh Trúc đến phòng ngủ trước, lấy một thanh phấn ốc từ trong hộp đựng đồ trang điểm, đây là đồ mà Tôn thị mang về mấy năm trước từ nhà ngoại, đưa cho nguyên chủ một cái, nhưng nguyên chủ không dùng đến, cũng không biết là do không nỡ hay do không thích.
Khương Linh Trúc cũng không định dùng, nàng sợ để nó quá lâu sẽ không còn dùng được nữa, nhưng chất liệu của nó khá cứng, có thể dùng làm bút.
Nàng cầm phấn ốc đến thư phòng, Xuân Hoa, Thu Nguyệt đã chuẩn bị xong đồ đạc, thắp hai mươi cây nến, Xuân Hoa đang nhóm lò sưởi, Thu Nguyệt đứng bên bàn mài mực, Khương Linh Trúc trải giấy xong, rồi nói: “Làm xong thì hai người lui xuống trước đi, bữa tối ta sẽ không ra ngoài nữa, mang đồ ăn đến thư phòng cho ta.”
Xuân Hoa, Thu Nguyệt nhìn nàng rồi cung kính gật đầu: “Dạ.”
Tôn thị càng nhăn mày: “Ta biết con không thích Vĩnh Dân, nhưng nó ngoài việc hay chơi bời, gây chuyện ra thì không còn khuyết điểm gì khác, gia cảnh cũng không kém là bao so với Tĩnh vương phủ, gả được qua đó thì ngày tháng sau của con nhất định sẽ tốt hơn ở Tĩnh vương phủ rất nhiều, sao con… Con khóc cái gì cơ chứ?”
Khương Linh Trúc đưa khăn tay lên lau những giọt nước mắt chẳng hề tồn tại trên mặt, tạo ra tiếng khóc nấc rồi cố nuốt lại và nói: “Những gì mẫu thân nói làm con thấy cảm động quá. Trước đây là con đã hiểu nhầm người, con cứ tưởng là mười mấy năm qua mẫu thân vì ghét bỏ con, coi con như không khí nên mới không quan tâm, không hỏi han đến, thì ra mẫu thân vẫn luôn xem trọng con, còn hao phí tâm tư thay con tìm một mối hôn sự tốt. Vậy mà con lại không biết ơn, còn vừa khóc vừa nằng nặc xin phụ thân đừng gả con qua đó, chẳng trách phụ thân dù phạt con quỳ ở từ đường cũng không chịu đồng ý… Là con không biết điều, hổ thẹn với mẫu thân...”
Nàng vừa khóc vừa nói, làm người ta nhất thời không rõ nàng thực sự nghĩ như vậy hay là đang ngầm châm chọc đối phương, nhưng bất kể là loại nào thì cũng là đang oán trách.
Tôn thị định sẽ nói với nàng thêm vài lời nữa, nhưng thấy bộ dạng nàng như vậy bà cũng nói không nên lời, chỉ đành than thở: “Nếu con đã tự cầu xin mối hôn sự này, vậy thì cũng đừng nhắc đến những việc trước đây nữa, của hồi môn ta sẽ chuẩn bị cho con đầy đủ, con về phòng đi.”
“Dạ.”
Khương Linh Trúc quay người rời đi, bước chân đi một cách vội vã, từ nãy đến giờ Tiểu Thúy vẫn đứng ở ngoài gác cửa nên nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người, nàng vừa đi ra Tiểu Thúy đã mau chóng bước vào phòng, khuôn mặt đầy uất ức, bất bình.
“Đại tiểu thư thật là quá đáng, trước đây rõ ràng đêm nào tiểu thư cũng khóc lóc hoài niệm về tiên phu nhân. Cho nên phu nhân người mới giữ khoảng cách với tiểu thư. Dù là phu nhân không thể gần gũi tâm sự với tiểu thư như mẫu tử ruột, nhưng ngân lượng có tháng nào thiếu đâu, tư trang vật dụng có khi nào bị cắt giảm hay thiếu hụt gì đâu, mọi thứ đều được chia giống nhị tiểu thư. Sao lại nói như người đối đãi không tốt với nàng ấy vậy chứ! Bây giờ người ta sắp lên làm vương phi, còn oán trách phu nhân vô cớ …”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn nói cẩn thận chút.” Tôn thị nghiêm nghị, thấp thỏm rầu rĩ than: “Quả thực ta chưa bao giờ đối xử tốt với nó, giờ nó oán trách ta cũng là điều đương nhiên, nhưng gả cho Tĩnh vương điện hạ thì… thôi, ngươi đi chọn mấy món châu bảo trong hòm ở phòng tư khố của ta để thêm vào của hồi môn, xem như là ta làm tròn trách nhiệm mẫu thân với nó, sau này cũng sẽ không thấy áy náy, hổ thẹn.”
Tiếu Thúy tỏ ra không cam tâm: “Dạ.”
Bên này Khương Linh Trúc chẳng còn tâm tư nghĩ xem Tôn thị như thế nào, nàng vừa bước vào phòng lập tức hét lên: “Xuân Hoa, Thu Nguyệt! Đem nhiều nến một chút đến thư phòng, bút, nghiên mực, giấy đều phải chuẩn bị đủ, lò sưởi cũng nhóm lên.”
Khương Linh Trúc đến phòng ngủ trước, lấy một thanh phấn ốc từ trong hộp đựng đồ trang điểm, đây là đồ mà Tôn thị mang về mấy năm trước từ nhà ngoại, đưa cho nguyên chủ một cái, nhưng nguyên chủ không dùng đến, cũng không biết là do không nỡ hay do không thích.
Khương Linh Trúc cũng không định dùng, nàng sợ để nó quá lâu sẽ không còn dùng được nữa, nhưng chất liệu của nó khá cứng, có thể dùng làm bút.
Nàng cầm phấn ốc đến thư phòng, Xuân Hoa, Thu Nguyệt đã chuẩn bị xong đồ đạc, thắp hai mươi cây nến, Xuân Hoa đang nhóm lò sưởi, Thu Nguyệt đứng bên bàn mài mực, Khương Linh Trúc trải giấy xong, rồi nói: “Làm xong thì hai người lui xuống trước đi, bữa tối ta sẽ không ra ngoài nữa, mang đồ ăn đến thư phòng cho ta.”
Xuân Hoa, Thu Nguyệt nhìn nàng rồi cung kính gật đầu: “Dạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro