. Thủ Tiết Và Ở...
2024-11-17 22:49:38
Khó khăn lắm Khương Linh Trúc mới ngừng ho được, vội vàng thúc vào nàng ấy nói: "Ta không có, tỷ đừng nói bậy."
Lưu Trân Trân cười tinh nghịch lại có chút mờ ám, tỏ vẻ như đã hiểu rõ: “Tỷ và Khương Tuyết Lan không hổ là tỷ muội, rất giống nhau."
Khương Tuyết Lan? Nàng không hề thoát vai nha, cho dù là khi phản bác nàng cũng nói bằng giọng điệu rụt rè, sao có thể giống tính cách kiêu ngạo của Khương Tuyết Lan được chứ?
Trong nháy mắt Khương Linh Trúc nghĩ đến biệt danh hôm nay nàng mới đặt cho muội muội thích kiếm hời kia - miệng cứng lòng mềm. Đừng nói rằng nàng ấy nghĩ nàng đang kiêu ngạo nên mới nói mát đấy nhé?
Nàng bất lực, hạ giọng xuống càng thấp: “Ta thực sự không có…”
Vốn dĩ đối phương đã không hề nghe nàng giải thích, tự lẩm bẩm nói: "Khương tiểu thư, ta nghe đám người Tôn tiểu thư nói rằng từ nhỏ tỷ đã nhát gan, cho nên đoán rằng tỷ không hiểu những chuyện này, ta chỉ muốn nhắc nhở tỷ một chút."
Nhắc nhở? Khương Linh Trúc có chút ngỡ ngàng: “Chuyện gì?”
Lưu Trân Trân nhìn xung quanh sau đó di chuyển thân thể về phía nàng, gần như sắp chạm tới nàng, giọng nói thì thầm vô cùng nhỏ: “Ta biết tỷ thích tướng mạo của Tĩnh Vương điện hạ, ta thừa nhận hắn quả thực rất tuyệt sắc. Nhưng mặt đẹp như vậy, còn là hoàng tử được hoàng thượng yêu chiều nhất, theo lý mà nói nên chọn những người có quyền thế để cưới xin chứ. Có bao giờ tỷ thắc mắc tại sao tất cả nữ tử trong kinh thành đều không chịu kết hôn với hắn không?”
Khương Linh Trúc theo phản xạ trả lời: "Chẳng phải là bởi vì thân thể của hắn không tốt à?”
Lưu Trân Trân bày ra vẻ mặt ngươi đúng thật là ngây thơ: "Phải, nhưng cũng không phải... Ta nói một câu có hơi khiếm nhã. Với thân thể của vị điện hạ này không nói đến gả qua đó chưa đầy hai năm sẽ phải thủ tiết, mà trong hai năm ở cùng nhau đó cũng phải sống không khác nào thủ tiết. Hơn nữa vương phi sẽ phải nhập vào gia phả hoàng thất, điều này có nghĩa cho dù điện hạ có chết, tỷ cũng không thể tái giá, cả đời sẽ sống rất vô vị… Như vậy thật quá đáng thương rồi."
Phản ứng đầu tiên của Khương Linh Trúc sau khi nghe xong những lời này là hỏi: “Phụ thân của tỷ là quan võ đúng chứ?"
Lưu Trân Trân rất kinh ngạc: "Tỷ biết ta?”
Lời này chẳng khác nào là thừa nhận, Khương Linh Trúc cười ngượng ngùng nhưng không mất đi vẻ lễ độ, trong lòng đầy sự châm biếm: Xem ra con cháu nhà quan võ ai ai cũng liều lĩnh, tóm đại một cô nương không thân thiết thậm chí cũng không coi là quen biết vậy mà cũng dám nói ra những lời có thể bị chém đầu này, thần kinh thô cũng không phải dạng bình thường.
Có điều nghĩ đến những lời đó, đôi mắt của Khương Linh Trúc lại dần dần sáng lên.
Sức khỏe chồng không tốt, sống như ở ở góa trong khi chồng vẫn còn sống, chồng chết lại phải thủ tiết, vương phi không thể tái hôn phải sống một mình đến cuối đời... Trời ơi, đây là chuyện tốt cầu còn không được nữa là, sao lại đáng thương được?
Nếu như nói theo ngôn ngữ hiện đại, sau khi kết hôn, không những không cần quan hệ trên cơ sở không có tình cảm, mà đối phương còn chết sớm, chết rồi cũng không cần tái hôn. Điều quan trọng nhất hắn là vương gia, nhất định có rất nhiều tiền. Chỉ cần nhìn chiếc xe lăn được làm từ gỗ hoàng hoa lê thì biết ngay, vì vậy sau khi hắn chết sẽ để lại một đống tài sản lớn.
Tim của Khương Linh Trúc đập điên cuồng, chỉ hận bản thân không thể là người thừa kế gia sản đó. Hơn nữa nếu thật sự gả cho Tĩnh vương điện hạ, nàng cũng không cần lo lắng sau khi giải quyết xong Tôn Vĩnh Dân liệu Tôn thị có tìm đến một Lưu Vĩnh Dân hay Trương Vĩnh Dân khiến nàng ghê tởm nữa hay không. Nói như thế gả cho Tạ Hoài Cẩn quả thực là phương án hoàn hảo nhất.
Nhưng Tĩnh vương điện hạ cao quý không phải là người mà nàng muốn gả là có thể gả. Khương Linh Trúc nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ hưng phấn trong mắt nàng nhanh chóng bị sự thất vọng nặng nề che phủ, nàng nắm chặt bông mai vàng trong tay, tâm trạng có hơi buồn, hạ mắt mà thở dài.
Ôi, thà cứ bối rối mà không cần suy nghĩ rõ ràng như thế này còn hơn, bây giờ nàng cảm thấy như có núi vàng bạc đang bày ra trước mắt nhưng nàng lại chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Tạ Hoài Cẩn đều nhìn thấy tất cả, thấy bộ dạng bi thương chán nản đến sắp khóc của nàng. Chỉ nhìn bông mai vàng thôi mà cũng muốn khóc? Hắn cau mày liếc nhìn hồng mai trên tay, là vị bằng hữu của nàng nói cho nàng chuyện hắn không cưới?
Nghĩ đến đây, hắn dường như có thể nhìn thấy bộ dạng khóc như hoa lê đái vũ của nàng lúc dưới vòm cầu, vô thức liếc qua đó thêm vài lần.
Lưu Trân Trân cười tinh nghịch lại có chút mờ ám, tỏ vẻ như đã hiểu rõ: “Tỷ và Khương Tuyết Lan không hổ là tỷ muội, rất giống nhau."
Khương Tuyết Lan? Nàng không hề thoát vai nha, cho dù là khi phản bác nàng cũng nói bằng giọng điệu rụt rè, sao có thể giống tính cách kiêu ngạo của Khương Tuyết Lan được chứ?
Trong nháy mắt Khương Linh Trúc nghĩ đến biệt danh hôm nay nàng mới đặt cho muội muội thích kiếm hời kia - miệng cứng lòng mềm. Đừng nói rằng nàng ấy nghĩ nàng đang kiêu ngạo nên mới nói mát đấy nhé?
Nàng bất lực, hạ giọng xuống càng thấp: “Ta thực sự không có…”
Vốn dĩ đối phương đã không hề nghe nàng giải thích, tự lẩm bẩm nói: "Khương tiểu thư, ta nghe đám người Tôn tiểu thư nói rằng từ nhỏ tỷ đã nhát gan, cho nên đoán rằng tỷ không hiểu những chuyện này, ta chỉ muốn nhắc nhở tỷ một chút."
Nhắc nhở? Khương Linh Trúc có chút ngỡ ngàng: “Chuyện gì?”
Lưu Trân Trân nhìn xung quanh sau đó di chuyển thân thể về phía nàng, gần như sắp chạm tới nàng, giọng nói thì thầm vô cùng nhỏ: “Ta biết tỷ thích tướng mạo của Tĩnh Vương điện hạ, ta thừa nhận hắn quả thực rất tuyệt sắc. Nhưng mặt đẹp như vậy, còn là hoàng tử được hoàng thượng yêu chiều nhất, theo lý mà nói nên chọn những người có quyền thế để cưới xin chứ. Có bao giờ tỷ thắc mắc tại sao tất cả nữ tử trong kinh thành đều không chịu kết hôn với hắn không?”
Khương Linh Trúc theo phản xạ trả lời: "Chẳng phải là bởi vì thân thể của hắn không tốt à?”
Lưu Trân Trân bày ra vẻ mặt ngươi đúng thật là ngây thơ: "Phải, nhưng cũng không phải... Ta nói một câu có hơi khiếm nhã. Với thân thể của vị điện hạ này không nói đến gả qua đó chưa đầy hai năm sẽ phải thủ tiết, mà trong hai năm ở cùng nhau đó cũng phải sống không khác nào thủ tiết. Hơn nữa vương phi sẽ phải nhập vào gia phả hoàng thất, điều này có nghĩa cho dù điện hạ có chết, tỷ cũng không thể tái giá, cả đời sẽ sống rất vô vị… Như vậy thật quá đáng thương rồi."
Phản ứng đầu tiên của Khương Linh Trúc sau khi nghe xong những lời này là hỏi: “Phụ thân của tỷ là quan võ đúng chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Trân Trân rất kinh ngạc: "Tỷ biết ta?”
Lời này chẳng khác nào là thừa nhận, Khương Linh Trúc cười ngượng ngùng nhưng không mất đi vẻ lễ độ, trong lòng đầy sự châm biếm: Xem ra con cháu nhà quan võ ai ai cũng liều lĩnh, tóm đại một cô nương không thân thiết thậm chí cũng không coi là quen biết vậy mà cũng dám nói ra những lời có thể bị chém đầu này, thần kinh thô cũng không phải dạng bình thường.
Có điều nghĩ đến những lời đó, đôi mắt của Khương Linh Trúc lại dần dần sáng lên.
Sức khỏe chồng không tốt, sống như ở ở góa trong khi chồng vẫn còn sống, chồng chết lại phải thủ tiết, vương phi không thể tái hôn phải sống một mình đến cuối đời... Trời ơi, đây là chuyện tốt cầu còn không được nữa là, sao lại đáng thương được?
Nếu như nói theo ngôn ngữ hiện đại, sau khi kết hôn, không những không cần quan hệ trên cơ sở không có tình cảm, mà đối phương còn chết sớm, chết rồi cũng không cần tái hôn. Điều quan trọng nhất hắn là vương gia, nhất định có rất nhiều tiền. Chỉ cần nhìn chiếc xe lăn được làm từ gỗ hoàng hoa lê thì biết ngay, vì vậy sau khi hắn chết sẽ để lại một đống tài sản lớn.
Tim của Khương Linh Trúc đập điên cuồng, chỉ hận bản thân không thể là người thừa kế gia sản đó. Hơn nữa nếu thật sự gả cho Tĩnh vương điện hạ, nàng cũng không cần lo lắng sau khi giải quyết xong Tôn Vĩnh Dân liệu Tôn thị có tìm đến một Lưu Vĩnh Dân hay Trương Vĩnh Dân khiến nàng ghê tởm nữa hay không. Nói như thế gả cho Tạ Hoài Cẩn quả thực là phương án hoàn hảo nhất.
Nhưng Tĩnh vương điện hạ cao quý không phải là người mà nàng muốn gả là có thể gả. Khương Linh Trúc nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ hưng phấn trong mắt nàng nhanh chóng bị sự thất vọng nặng nề che phủ, nàng nắm chặt bông mai vàng trong tay, tâm trạng có hơi buồn, hạ mắt mà thở dài.
Ôi, thà cứ bối rối mà không cần suy nghĩ rõ ràng như thế này còn hơn, bây giờ nàng cảm thấy như có núi vàng bạc đang bày ra trước mắt nhưng nàng lại chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Tạ Hoài Cẩn đều nhìn thấy tất cả, thấy bộ dạng bi thương chán nản đến sắp khóc của nàng. Chỉ nhìn bông mai vàng thôi mà cũng muốn khóc? Hắn cau mày liếc nhìn hồng mai trên tay, là vị bằng hữu của nàng nói cho nàng chuyện hắn không cưới?
Nghĩ đến đây, hắn dường như có thể nhìn thấy bộ dạng khóc như hoa lê đái vũ của nàng lúc dưới vòm cầu, vô thức liếc qua đó thêm vài lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro