CP là thứ nhảm...
2024-10-16 14:17:22
Phàm Dực cầm lấy điện thoại từ trên tay Trạch Siêu rồi lướt lướt đọc. Đọc xong anh đưa lại điện thoại cho anh ta rồi lấy từ trong túi ra điện thoại của mình.
Màn hình điện thoại sáng lên, ngoại trừ tin nhắn báo cáo công việc ra thì chẳng còn gì khác, đôi mắt Phàm Dực xẹt qua tia hụt hẫng.
Trạch Siêu ở bên cạnh vẫn lải nhải bên tai anh "Này anh quen cô ấy từ lúc nào vậy? Có phải là từ năm ngoái lúc tôi mời cô ấy đến Ngọc Kinh Tử hát cho anh em nghe không?"
"Không, tôi còn chẳng biết cô ta là ai." Phàm Dực bực dọc lên tiếng, vừa đáp lời Trạch Siêu tay anh vừa bấm vào khung chat với Lâm Ngữ Yến.
"Vậy là dưa bở sao. Thật là, làm tôi còn tưởng đạo sĩ như anh sau khi kết hôn thì xuống núi rồi chứ." Nghe Phàm Dực phủ nhận chắc nịch, Trạch Siêu vẻ mặt tràn đầy vẻ thất vọng về lại chỗ ngồi, đưa lại điện thoại cho Trương Thành.
Anh lại lấy ra một điếu xì gà, mồi lửa rồi rít một hơi sâu, nhả ra làn khói trắng đục, anh ta nhìn Phầm Dực phía đối diện đang không ngừng bấm điện thoại, cất giọng hỏi "Anh đang nhắn tin giải thích cho cô vợ nhỏ ở nhà sao?
Cũng phải, tin tức này được đăng từ lúc sáng, vợ anh có lẽ đã nhìn thấy rồi. Cô ấy có nói gì không?
Lời của Trạch Siêu làm Phàm Dực vô thức khựng lại động tác soạn tin nhắn, nhìn lại khung chat nhạt nhẽo giữa anh và cô, tin nhắn cuối cùng là vào lúc sáng do anh gửi báo cho cô biết việc anh đến thành phố Nam. Lâm Ngữ Yến không hồi âm tin nhắn đó, cũng không nhắn thêm bất kì tin nhắn nào hỏi về scandal tình ái kia. Không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bực dọc khó hiểu.
Phàm Dực khó chịu từ lúc ở sòng bạc cho đến tận lúc ra về. Trên chiếc Bentley quen thuộc, Giang Mặc và Hạ Viễn lén liếc nhìn biếu cảm của Phàm Dực ở đằng sau rồi đưa mắt nhau bất lực.
Lúc bọn họ đang không biết phải làm sao thì Phàm Dực đột ngột lên tiếng "Ở nhà có chuyện gì xảy ra không?"
Giang Mặc đơn giản không hiểu ý tứ sâu xa của Phàm Dực, anh ta đơn thuần báo cáo công việc cho Phàm Dực nghe "À, cái đó, ở Hoằng Dạ mọi thứ vẫn bình thường. Mấy quán rượu và sòng bạc đã có Tư..."
Giang Mặc còn chưa nói xong câu, Phàm Dực đã cau mày chậc một tiếng "Không phải cái đó, ý tôi là... bên phía
Mộng Yên... không có gì à?"
Giang Mặc vừa định trả lời 'Mộng Yên đang được Chu Khánh quản lý rất tốt' thì bị Hạ Viên vội vàng bịt miệng lại.
Hạ Viễn nhạy bén phát hiện Phàm Dực đang muốn hỏi về động thái của Lâm Ngữ Yến thì biết ý đáp "Lúc nãy em vừa hỏi qua Chu quản gia, ông ấy nói cô Lâm vẫn hành xử bình thường, có vẻ như cô ấy chưa biết gì về tin tức kia."
Nghe vậy đôi mắt Phàm Dực liền sáng lên. Giang Mặc và Hạ Viễn lờ mờ cảm nhận được hình như tâm tình anh đã trở nên tốt hơn thì không khỏi thở phào. Đầu mày Phàm Dực giãn ra, môi khẽ nhếch lên "Đúng vậy nhỉ, có lẽ cô ấy vẫn chưa đọc được tin tức kia."
Phàm Dực hít một hơi sâu, anh thoải mái dựa lưng vào ghế "Về khách sạn thôi. Hạ Viễn, đổi vé máy bay cho tôi, sáng ngày 18 chúng ta sẽ quay về."
Giang Mặc và Hạ Viễn có chút ngỡ ngàng nhìn nhau, đây là lần đầu tiên Phàm Dực ghé thành phố Nam ngắn đến vậy. Trước đây anh đến đều ở lại ít nhất một tuần. Lần này chỉ ở có ba ngày, đúng là mới mẻ.
Ba người ngồi trên xe không nói thêm gì nữa, Giang Mặc và Hạ Viễn ở phía trước âm thầm cong khoé môi. Hóá ra anh Dực thường ngày lãnh đạm cũng sẽ có một mặt thế này, có vẻ như anh Dực của bọn họ đã động tâm rồi thì phải.
****
Thành phố Bắc
Ở sân bay nội địa của thành phố Bắc, Tư Kỳ lái xe đến đón Phàm Dực và đám Giang Mặc, Hạ Viễn. Nhìn thấy
Phàm Dực từ xa, Tư Kỳ vẫy vẫy tay, hét lớn "Anh Dực, phía này."
Tư Kỳ mở cửa ghế sau cho Phàm Dực, Giang Mặc và Hạ Viễn sau khi để đồ vào cốp xe cũng lần lượt lên xe.
Chiếc Bentley đen quen thuộc chậm rãi lăn bánh, Phàm Dực ngồi trên xe khẽ đằng hắng giọng, có chút ngập ngừng lên tiếng "Ừm... cái đó... mấy bữa này Mộng Yên sao rồi?"
Tư Kỳ đang lái xe, có chút không hiểu ý của Phàm Dực "Dạ?"
Hạ Viễn ở một bên thấy vậy thì lên tiếng trợ giúp "Mấy ngày này cô Lâm và mọi người ở Mộng Yên vẫn khoẻ chứ?
Có gì khác thường không?"
Tư Kỳ lúc này mới hiểu, anh ta đáp "À, cái đó, mọi người đều khoẻ, cô Lâm vẫn ổn ạ."
Câu trả lời đương nhiên chưa làm hài lòng Phàm Dực, nhưng anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Tuy nhiên một lúc sau, Tư Kỳ đột nhiên nhớ đến gì đó, anh ta bổ sung "À phải rồi, chuyện đó... em không biết anh đã biết chưa..."
Dựa vào sự ngập ngừng trong lời nói của Tư Kỳ, Phàm Dực đột nhiên cảm thấy có chút bất an, anh nhíu mày
"Chuyện gì?"
Tư Kỳ hơi ấp úng "Cô Lâm... và một nam nghệ sĩ tên Ân Kỳ... bọn họ... đang được ship CP với nhau ạ."
Đầu mày Phàm Dực càng cau chặt hơn "CP? CP là thứ gì?"
Hạ Viễn khẽ nuốt nước bọt, cắn răng giải thích "Anh Dực, cái đó... là viết tắt của couple a.... Ship CP có nghĩa là hai người họ đang được fan và mọi người ủng hộ... phát triển thêm mối quan hệ."
Mặc dù đã Hạ Viễn đã vận dụng 100% não bộ để có thể nói giảm nói tránh, nhưng khí lạnh từ Phàm Dực vẫn toả ra, phút chốc bao trùm toàn bộ không gian.
Ba người Hạ Viễn ngồi trong xe có máy bật sưởi nhưng vẫn bất giác rùng mình một cái.
Phàm Dực siết chặt tay thành nắm đắm đến mức gân nổi đầy, anh nghiến răng hỏi "Lâm Ngữ Yến đang ở đâu?"
Không một giây thừa thãi, Giang Mặc đã có chuẩn bị trước liền lập tức đáp lời "Cô Lâm đang ở Mộng Yên ạ!" Giang Mặc đáp xong thì thở phào một tiếng, cũng may trước đây anh đã nhanh nhẹn lưu số của Phương Trúc, phòng những trường hợp bất ngờ như này xuất hiện thì có thể lập tức ứng phó.
Tư Kỳ và Hạ Viễn khá sốc trước độ nhanh nhạy của Giang Mặc lần này, hai người đồng loạt quay xuống nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm khái. Giang Mặc đắc ý nhếch mép, nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Trưa mùa đông ở thành phố Bắc nhiệt độ vẫn rất lạnh, mặt trời lười biếng núp sau áng mây không chịu ló dạng.
Trên xa lộ, Tư Kỳ nhấn ga tăng tốc, tiết trời giá rét hiện tại cũng không ngăn được sức nóng hừng hực đang tỏả ra từ chiếc xe.
Chiếc Bentley đen của Phàm Dực lúc này giống như một ngọn lửa đang cháy rực, hướng về biệt thự Mộng Yên lao đến.
Vừa về đến Mộng Yên, Phàm Dực sắc mặt đen xì lướt ngang qua người Chu Khánh đang cúi chào, đi thẳng lên tầng 2 hướng về phòng của Lâm Ngữ Yến.
Chu Khánh ngơ ngác đứng ở dưới phòng khách, sao hình ảnh này quen thuộc thế nhỉ? Cảm giác như ông đã gặp ở đâu rồi? Là deja vu sao?
Phàm Dực lên đến nơi chẳng thèm gõ cửa, anh trực tiếp mở toang xông vào.
Đúng lúc này, Lâm Ngữ Yến từ phòng tắm đi ra, tóc cô vừa gội xong vẫn còn ướt, dưới thân choàng chiếc khăn tắm, nhìn thấy Phàm Dực đột ngột xông thẳng vào phòng của mình như vậy, cô khẽ cau mày "Có chuyện gì vậy?"
Thấy dáng vẻ bình thản của Lâm Ngữ Yến, cơn giận của Phàm Dực càng bùng lên dữ dội, anh gầm lên "Lâm Ngữ Yến, tôi hỏi cô, CP là thứ nhảm nhí gì? Tại sao lại cô và tên nhóc đó lại ship CP với nhau? Cô quên rằng cô là người đã có chồng rồi sao?"
Màn hình điện thoại sáng lên, ngoại trừ tin nhắn báo cáo công việc ra thì chẳng còn gì khác, đôi mắt Phàm Dực xẹt qua tia hụt hẫng.
Trạch Siêu ở bên cạnh vẫn lải nhải bên tai anh "Này anh quen cô ấy từ lúc nào vậy? Có phải là từ năm ngoái lúc tôi mời cô ấy đến Ngọc Kinh Tử hát cho anh em nghe không?"
"Không, tôi còn chẳng biết cô ta là ai." Phàm Dực bực dọc lên tiếng, vừa đáp lời Trạch Siêu tay anh vừa bấm vào khung chat với Lâm Ngữ Yến.
"Vậy là dưa bở sao. Thật là, làm tôi còn tưởng đạo sĩ như anh sau khi kết hôn thì xuống núi rồi chứ." Nghe Phàm Dực phủ nhận chắc nịch, Trạch Siêu vẻ mặt tràn đầy vẻ thất vọng về lại chỗ ngồi, đưa lại điện thoại cho Trương Thành.
Anh lại lấy ra một điếu xì gà, mồi lửa rồi rít một hơi sâu, nhả ra làn khói trắng đục, anh ta nhìn Phầm Dực phía đối diện đang không ngừng bấm điện thoại, cất giọng hỏi "Anh đang nhắn tin giải thích cho cô vợ nhỏ ở nhà sao?
Cũng phải, tin tức này được đăng từ lúc sáng, vợ anh có lẽ đã nhìn thấy rồi. Cô ấy có nói gì không?
Lời của Trạch Siêu làm Phàm Dực vô thức khựng lại động tác soạn tin nhắn, nhìn lại khung chat nhạt nhẽo giữa anh và cô, tin nhắn cuối cùng là vào lúc sáng do anh gửi báo cho cô biết việc anh đến thành phố Nam. Lâm Ngữ Yến không hồi âm tin nhắn đó, cũng không nhắn thêm bất kì tin nhắn nào hỏi về scandal tình ái kia. Không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bực dọc khó hiểu.
Phàm Dực khó chịu từ lúc ở sòng bạc cho đến tận lúc ra về. Trên chiếc Bentley quen thuộc, Giang Mặc và Hạ Viễn lén liếc nhìn biếu cảm của Phàm Dực ở đằng sau rồi đưa mắt nhau bất lực.
Lúc bọn họ đang không biết phải làm sao thì Phàm Dực đột ngột lên tiếng "Ở nhà có chuyện gì xảy ra không?"
Giang Mặc đơn giản không hiểu ý tứ sâu xa của Phàm Dực, anh ta đơn thuần báo cáo công việc cho Phàm Dực nghe "À, cái đó, ở Hoằng Dạ mọi thứ vẫn bình thường. Mấy quán rượu và sòng bạc đã có Tư..."
Giang Mặc còn chưa nói xong câu, Phàm Dực đã cau mày chậc một tiếng "Không phải cái đó, ý tôi là... bên phía
Mộng Yên... không có gì à?"
Giang Mặc vừa định trả lời 'Mộng Yên đang được Chu Khánh quản lý rất tốt' thì bị Hạ Viên vội vàng bịt miệng lại.
Hạ Viễn nhạy bén phát hiện Phàm Dực đang muốn hỏi về động thái của Lâm Ngữ Yến thì biết ý đáp "Lúc nãy em vừa hỏi qua Chu quản gia, ông ấy nói cô Lâm vẫn hành xử bình thường, có vẻ như cô ấy chưa biết gì về tin tức kia."
Nghe vậy đôi mắt Phàm Dực liền sáng lên. Giang Mặc và Hạ Viễn lờ mờ cảm nhận được hình như tâm tình anh đã trở nên tốt hơn thì không khỏi thở phào. Đầu mày Phàm Dực giãn ra, môi khẽ nhếch lên "Đúng vậy nhỉ, có lẽ cô ấy vẫn chưa đọc được tin tức kia."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phàm Dực hít một hơi sâu, anh thoải mái dựa lưng vào ghế "Về khách sạn thôi. Hạ Viễn, đổi vé máy bay cho tôi, sáng ngày 18 chúng ta sẽ quay về."
Giang Mặc và Hạ Viễn có chút ngỡ ngàng nhìn nhau, đây là lần đầu tiên Phàm Dực ghé thành phố Nam ngắn đến vậy. Trước đây anh đến đều ở lại ít nhất một tuần. Lần này chỉ ở có ba ngày, đúng là mới mẻ.
Ba người ngồi trên xe không nói thêm gì nữa, Giang Mặc và Hạ Viễn ở phía trước âm thầm cong khoé môi. Hóá ra anh Dực thường ngày lãnh đạm cũng sẽ có một mặt thế này, có vẻ như anh Dực của bọn họ đã động tâm rồi thì phải.
****
Thành phố Bắc
Ở sân bay nội địa của thành phố Bắc, Tư Kỳ lái xe đến đón Phàm Dực và đám Giang Mặc, Hạ Viễn. Nhìn thấy
Phàm Dực từ xa, Tư Kỳ vẫy vẫy tay, hét lớn "Anh Dực, phía này."
Tư Kỳ mở cửa ghế sau cho Phàm Dực, Giang Mặc và Hạ Viễn sau khi để đồ vào cốp xe cũng lần lượt lên xe.
Chiếc Bentley đen quen thuộc chậm rãi lăn bánh, Phàm Dực ngồi trên xe khẽ đằng hắng giọng, có chút ngập ngừng lên tiếng "Ừm... cái đó... mấy bữa này Mộng Yên sao rồi?"
Tư Kỳ đang lái xe, có chút không hiểu ý của Phàm Dực "Dạ?"
Hạ Viễn ở một bên thấy vậy thì lên tiếng trợ giúp "Mấy ngày này cô Lâm và mọi người ở Mộng Yên vẫn khoẻ chứ?
Có gì khác thường không?"
Tư Kỳ lúc này mới hiểu, anh ta đáp "À, cái đó, mọi người đều khoẻ, cô Lâm vẫn ổn ạ."
Câu trả lời đương nhiên chưa làm hài lòng Phàm Dực, nhưng anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Tuy nhiên một lúc sau, Tư Kỳ đột nhiên nhớ đến gì đó, anh ta bổ sung "À phải rồi, chuyện đó... em không biết anh đã biết chưa..."
Dựa vào sự ngập ngừng trong lời nói của Tư Kỳ, Phàm Dực đột nhiên cảm thấy có chút bất an, anh nhíu mày
"Chuyện gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Kỳ hơi ấp úng "Cô Lâm... và một nam nghệ sĩ tên Ân Kỳ... bọn họ... đang được ship CP với nhau ạ."
Đầu mày Phàm Dực càng cau chặt hơn "CP? CP là thứ gì?"
Hạ Viễn khẽ nuốt nước bọt, cắn răng giải thích "Anh Dực, cái đó... là viết tắt của couple a.... Ship CP có nghĩa là hai người họ đang được fan và mọi người ủng hộ... phát triển thêm mối quan hệ."
Mặc dù đã Hạ Viễn đã vận dụng 100% não bộ để có thể nói giảm nói tránh, nhưng khí lạnh từ Phàm Dực vẫn toả ra, phút chốc bao trùm toàn bộ không gian.
Ba người Hạ Viễn ngồi trong xe có máy bật sưởi nhưng vẫn bất giác rùng mình một cái.
Phàm Dực siết chặt tay thành nắm đắm đến mức gân nổi đầy, anh nghiến răng hỏi "Lâm Ngữ Yến đang ở đâu?"
Không một giây thừa thãi, Giang Mặc đã có chuẩn bị trước liền lập tức đáp lời "Cô Lâm đang ở Mộng Yên ạ!" Giang Mặc đáp xong thì thở phào một tiếng, cũng may trước đây anh đã nhanh nhẹn lưu số của Phương Trúc, phòng những trường hợp bất ngờ như này xuất hiện thì có thể lập tức ứng phó.
Tư Kỳ và Hạ Viễn khá sốc trước độ nhanh nhạy của Giang Mặc lần này, hai người đồng loạt quay xuống nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm khái. Giang Mặc đắc ý nhếch mép, nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Trưa mùa đông ở thành phố Bắc nhiệt độ vẫn rất lạnh, mặt trời lười biếng núp sau áng mây không chịu ló dạng.
Trên xa lộ, Tư Kỳ nhấn ga tăng tốc, tiết trời giá rét hiện tại cũng không ngăn được sức nóng hừng hực đang tỏả ra từ chiếc xe.
Chiếc Bentley đen của Phàm Dực lúc này giống như một ngọn lửa đang cháy rực, hướng về biệt thự Mộng Yên lao đến.
Vừa về đến Mộng Yên, Phàm Dực sắc mặt đen xì lướt ngang qua người Chu Khánh đang cúi chào, đi thẳng lên tầng 2 hướng về phòng của Lâm Ngữ Yến.
Chu Khánh ngơ ngác đứng ở dưới phòng khách, sao hình ảnh này quen thuộc thế nhỉ? Cảm giác như ông đã gặp ở đâu rồi? Là deja vu sao?
Phàm Dực lên đến nơi chẳng thèm gõ cửa, anh trực tiếp mở toang xông vào.
Đúng lúc này, Lâm Ngữ Yến từ phòng tắm đi ra, tóc cô vừa gội xong vẫn còn ướt, dưới thân choàng chiếc khăn tắm, nhìn thấy Phàm Dực đột ngột xông thẳng vào phòng của mình như vậy, cô khẽ cau mày "Có chuyện gì vậy?"
Thấy dáng vẻ bình thản của Lâm Ngữ Yến, cơn giận của Phàm Dực càng bùng lên dữ dội, anh gầm lên "Lâm Ngữ Yến, tôi hỏi cô, CP là thứ nhảm nhí gì? Tại sao lại cô và tên nhóc đó lại ship CP với nhau? Cô quên rằng cô là người đã có chồng rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro