Kẻ phản bội
2024-10-16 14:17:22
Hôm nay vẫn lại là một buổi sáng trong lành ở thành phố Bắc. Rốt cuộc thì chuyến du lịch tuần trăng mật muộn ở châu Âu của cả hai phải đổi lại thành nghỉ dưỡng ở đảo Hawaii. Lâm Ngữ Yến vô cùng thất vọng nhưng Phàm Dực đã ngay lập tức dỗ dành cô bằng tấm vé đi Thuỵ Sĩ 2 tuần, sẽ xuất phát sau bốn tháng nữa, ngay sau khi anh bàn giao bớt một số quán rượu và sòng bài cho đám Giang Mặc quản lý.
Ngay sau chuyến du lịch hơn một tháng cùng Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến trở về liền lập tức bật công tắc trở thành con ong chăm chỉ, lao vào làm việc quên hết ngày giờ. Biết tin sau bốn tháng nữa Lâm Ngữ Yến sẽ lại đi du lịch 2 tuần, Ngô Quân không nói một lời lập tức nhét cho cô vai diễn của một dự án phim điện ảnh thuộc thể loại tâm lý tội phạm giật gân.
Lâm Ngữ Yến sau khi nghe qua thì rất sảng khoái mà liền đồng ý nhận lời. Từ trước tới nay chỉ đóng phim truyền hình nên cô cũng muốn nhân cơ hội này thử thách bản thân với một bộ phim điện ảnh. Không chỉ vậy, cô còn có thể nhân dịp này học hỏi và trau dồi thêm các kĩ năng diễn xuất chuyên sâu từ các bậc tiền bối và các đạo diễn cùng đoàn làm phim của một dự án màn ảnh rộng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Ngữ Yến gia nhập đoàn phim, cô sẽ đi quay cả ngày và cũng sẽ ăn trưa ở phim trường. Rút kinh nghiệm xương máu từ bài học lần trước, cô từ bây giờ trở đi sẽ chỉ ăn và uống những thứ được đem đến từ nhà.
“Chu quản gia, phiền ông sau này dặn mọi người mỗi ngày đều chuẩn bị cơm trưa cho tôi nhé, cả nước uống nữa!” Lâm Ngữ Yến vừa ăn sáng vừa nói với Chu Khánh đang đứng lau khô chén đĩa ở phía sau.
Chu Khánh nghe vậy thì bàn tay hơi khựng lại, ông mỉm cười quay sang đáp lời “Vâng, phu nhân không cần lo lắng, từ sau khi hai người trở về từ chuyến du lịch, ông chủ đã ngay lập tức căn dặn tôi và tất cả mọi người. Ông ấy nói từ giờ trở đi phải chuẩn bị thức ăn và nước uống ở nhà cho phu nhân đem theo, dù là nước suối cũng vậy, không có ngoại lệ.” Vừa nói Chu Khánh đưa đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn về phía hộp cơm trưa trên bàn bếp ở gần đó.
Lâm Ngữ Yến có chút ngạc nhiên, Phàm Dực quả thật làm việc mau lẹ và chu đáo, mới đó mà đã dặn dò xong hết tất cả mọi người. Cô liếc mắt nhìn theo hướng mà Chu Khánh đang nhìn thì thấy một hộp cơm trưa màu hồng hình thỏ con vô cùng đáng yêu đập vào mắt. Lâm Ngữ Yến bật cười lắc lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy vẻ bất lực nhưng đồng thời cũng thoáng qua tia ấm áp.
Hộp cơm trưa đó không khác gì hộp cơm của một nữ sinh cấp hai mới lớn đem theo đến trường mỗi ngày, hình như Chu quản gia đã thật sự xem cô như con gái của mình mà chăm rồi thì phải.
****
Mặt khác bên này, sau chuyến du lịch hơn một tháng của mình, Phàm Dực trở về liền lập tức cho mở cuộc họp. Địa điểm được chọn lần này là ở quán rượu Hades. Đám anh em từ sớm đã có mặt, tề tựu đông đủ ở gian phòng VIP, chỉ chờ Phàm Dực đến là có thể lập tức bắt đầu.
Trong lúc chờ đợi anh, mọi người chia làm bốn năm tụ, bên thì chơi bài tây, bên thì đánh bida, bên thì vừa ăn uống vừa bàn chuyện vợ con, đầu tư bất động sản, chứng khoán... không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Cánh cửa lúc này đột nhiên bật mở, mọi người trong gian phòng bỗng chốc im bặt, ai nấy khưng lại động tác, đưa mắt nhìn về phía cửa, như chờ đợi điều gì.
Nhưng trái với sự kỳ vọng, Giang Mặc một thân một mình vừa khịt khịt mũi vừa bước vào, không thấy bóng dáng của Phàm Dực đâu.
Một người trong số đó chợt lên tiếng “Anh Mặc, anh đến rồi! Anh Dực đâu rồi ạ? Anh không đi cùng anh ấy sao?”
“À ừ không. Hôm nay tôi có chút việc bận nên đã từ nơi khác chạy thẳng đến đây. Anh Dực sẽ tự mình lái xe đến.” Nói rồi Giang Mặc cũng nhanh chóng hoà nhập với tụ ăn uống nói chuyện phiếm bên này, nhiệt tình buôn dưa lê khí thế
với đám anh em.
Tư Kỳ đang chơi bài tây ở gần đó đột nhiên xoay người nói với Giang Mặc “Giang Mặc, lấy dùm tôi cốc rượu trên bàn trước mặt cậu”
Giang Mặc nghe vậy thì không nghĩ gì liền đưa tay với lấy cốc rượu trước mặt rồi đem đến cho Tư Kỳ. Nhưng ngay khi anh xoay người định về lại chỗ của mình, Tư Kỳ lại lần nữa lên tiếng, đưa chiếc đĩa rỗng đến trước mặt anh “Hết bỏng ngô rồi, cậu lấy thêm một ít đi, ở đằng kia? Vừa nói Tư Kỳ vừa đưa tay chỉ về chỗ chiếc bàn cách đó không xa.
Giang Mặc ừ một tiếng rồi nhận lấy chiếc đĩa, xoay người rời đi lấy bỏng ngô. Hạ Viễn lúc này đang đánh golf trên tấm thảm tập nhỏ cùng với hai ba người khác nghe vậy thì dừng lại động tác, nhướng mày nhìn sang, lẳng lặng quan sát tình hình bên Tư Kỳ và Giang Mặc.
“Đây, bỏng ngô.” Giang Mặc đưa chiếc đĩa đựng đầy bỏng ngô đến trước mặt Tư Kỳ, đương lúc anh xoay người định đi về chỗ của mình thì Tư Kỳ lại một lần nữa cất giọng nhờ vả “Giang Mặc, lại hết rượu rồi, cậu về bàn sẵn lấy bình rượu rót thêm cho tôi đi” Tư Kỳ giơ ly rượu rỗng chỉ còn lại mấy viên đá bên trong lên, lắc lắc vài cái.
Vài anh em đã để ý đến và nhìn về phía bên này, nhưng Giang Mặc vẫn thản nhiên vô tư làm theo lời sai bảo của Tư Kỳ mà không mảy may lấy một chút hoài nghi hay khó chịu.
Sau khi rót rượu cho Tư Kỳ xong, Giang Mặc xoay người, một lần nữa định về lại chỗ của mình nhưng tiếng gọi của Tư Kỳ lại phiền nhiễu vang lên “Giang Mặc...”
Nhưng lần này, còn chưa kịp để Tư Kỳ cất giọng sai bảo Giang Mặc thêm, Hạ Viễn đứng bên kia không nhìn nổi nữa bèn lên tiếng “Này, cậu không có tay chân sao?”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng gượng gạo, Tư Kỳ đưa mắt nhìn đám anh em xung quanh lúc này đang đồng loạt nhìn hết về phía mình, anh nét mặt có chút khó xử, cười cười đứng dậy khoác vai Giang Mặc “Gì chứ? Vì Giang Mặc tiện tay nên tôi mới nhờ cậu ấy một chút. Sao cậu căng thẳng thế? Giang Mặc à, tôi nhờ cậu nhiều như vậy cậu có thấy phiền không?”
“Không sao, không sao. Tôi cũng tiện tay, tiện tay ấy mà.” Giang Mặc nở một nụ cười ngờ nghệch lên tiếng giảng hoà.
Tư Kỳ nghiêng đầu nhướng mày về phía Hạ Viễn, biểu tình có chút thách thức. Hạ Viễn từ đầu đến cuối vẫn nghiêm mặt lãnh đạm nhìn anh ta, mãi cho đến khi Phàm Dực từ bên ngoài đẩy cửa bước vào thì anh mới thu lại tầm mắt.
Phàm Dực vừa bước vào, đôi mắt sắc lạnh của anh liền quét một vòng khắp phòng rồi dừng lại ngay chỗ Tư Kỳ và Giang Mặc đang đứng. Đám đàn em vừa nhìn thấy bóng dáng Phàm Dực liền lập tức giải tán, nghiêm chỉnh đứng xếp thành hàng vòng quanh chiếc bàn kính chữ nhật lớn trong phòng.
Phàm Dực thu lại tầm mắt, anh sải bước dài tới vị trí chính giữa, tháo cúc áo vest trước bụng rồi ngồi xuống. Chờ sau khi Phàm Dực yên vị, mọi người mới lần lượt ngồi xuống. Cuộc họp chính thức được bắt đầu.
Vẫn lại là các thống kê, báo cáo doanh thu, chi tiêu, lượng khách hàng, chiến lược, và kế hoạch nhàm chán. Sau khi bàn thảo xong những vấn đề đó, Phàm Dực người từ nãy đến giờ im lặng đột nhiên cất giọng, lời nói ra làm đám anh em xung quanh nổi lên một đợt xôn xao “Gần đây công việc bên phía Hoằng Dạ rất bận rộn. Thêm vào đó tôi cũng muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh và đi du lịch cùng vợ mình. Sòng bài, quán rượu, và những nhà hàng khách sạn, mỗi thứ một ít tôi sẽ giao bớt cho một người khác quản lý.
Ngừng một đoạn, Phàm Dực lia mắt về phía lần lượt Giang Mặc, Hạ Viễn và Tư Kỳ. Giang Mặc bên này như người ở thế giới khác, anh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cau có nghiêm nghị, cặp mắt nhìn chằm chằm vào con kiến đang bò trên mặt bàn. Hạ Viễn từ đầu đến cuối vẫn thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe, không có lấy một giây xao nhãn, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh lãnh đạm.
Trái ngược với hai người Giang Mặc và Hạ Viễn, Tư Kỳ có vẻ rất hào hứng với chủ đề này, sự mong chờ háo hức không giấu được mà tràn ngập trên gương mặt, trông đợi lời nói tiếp theo từ Phàm Dực.
NOV
Nhưng trái với sự kỳ vọng của Tư Kỳ, câu nói tiếp theo của Phàm Dực đã khiến anh ta ngớ người, biểu cảm cứng đờ gượng gạo “Hạ Viễn, chú đến tiếp quản đi."
Tư Kỳ không phải là người duy nhất ngẩn ra mà Hạ Viễn cũng vậy, anh sửng sốt tự chỉ vào mình, sững sờ cất giọng hỏi lại “Em sao ạ?”
“Ừ. Nếu chú làm tốt, tôi đem toàn bộ giao cho chú quản lý” Phàm Dực chớp đôi mắt lãnh đạm, thản nhiên cất giọng.
Con ngươi Tư Kỳ khẽ chấn động, giao tất cả cho Hạ Viễn quản lí ư? Không phải là tạm thời tiếp quản, mà anh Dực đã đưa ra quyết định chắc chắn, sẽ giao toàn bộ các sòng bài, quán rượu và nhà hàng khách sạn cho Hạ Viễn rồi ư? Cái quái gì vậy? Tại sao lại là cậu ta chứ?
Tư Kỳ nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập cảm giác không phục cùng không cam tâm. Lý nào lại vậy? Tư Kỳ anh từ trước đến nay đã làm biết bao nhiêu chuyện vì anh Dực. Lúc anh ấy không ở đây, là anh một tay lo liệu, an bài quản lý mọi chuyện đâu vào đấy. Nhưng tại sao? Tại sao lại không phải là anh tiếp quản? Hạ Viễn hắn đã làm được những gì? Hắn có xứng hay không?
Tư Kỳ bị cơn giận che mờ lý trí, anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra ánh mắt lạnh lẽo khác thường của Phàm Dực lúc này đang chiếu thẳng vào mình, chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động.
****
Ba ngày sau
“Đội trưởng Đinh, tôi đã tới chỗ hẹn rồi? Anh người đâu?” Đứng trước sông Hoàng Hồng rộng lớn thoáng đãng nhưng thưa thớt người qua lại, Tư Kỳ kề
điện thoại di động ghé sát lỗ tai, có chút mất kiên nhẫn nhăn mặt lên tiếng.
“Tôi đang đến đây.” Giọng của một người đàn ông trung niên từ trong điện thoại truyền ra.
Tư Kỳ bực dọc khẽ gầm lên, cau mày hối thúc đội trưởng Đinh “Anh con mẹ nó lẹ lên một chút! Tôi đã bất chấp nguy hiểm để đem cái này đến đưa cho anh đấy! Nếu mà để anh Dực mà biết được chuyện này thì cả tôi và anh coi như tiêu đời! Nhanh cái chân lên đi!”
Nói xong Tư Kỳ dập máy rồi lấy ra bao thuốc trong túi quần, đưa lên miệng châm lửa, nhưng còn chưa kịp mồi được điếu thuốc, một giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền đến làm anh ta sởn hết cả gai ốc “Để tôi biết được chuyện gì cơ?”
Điếu thuốc trên mỗi Tư Kỳ rớt xuống, cả người anh khẽ run lên, chầm chậm quay đầu lại. Phàm Dực và Giang Mặc đang từ xa bước đến, cách anh càng ngày càng gần. Đôi chân Tư Kỳ cứng ngắc dính chặt trên nền đất không thể nhúc nhích, sự sợ hãi ngập tràn trên gương mặt anh, bàn tay vô thức kéo vật áo lại, như muốn che giấu điều gì đó bên trong chiếc áo khoác trên người mình.
“Chú có thứ gì cần giao cho đội trưởng Đinh mà không thể để cho tôi biết sao?” Trong màn đêm tối lạnh lẽo, sự thưa thớt vắng vẻ của nơi này càng làm giọng nói của Phàm Dực trở nên vang vọng đáng sợ.
Tư Kỳ lúc này mặt mày đã tái mét đến không còn một giọt máu, đôi môi anh run lên bần bật, khẽ mấp máy lắp bắp “Anh..... anh.... Dực....
Gương mặt Phàm Dực lạnh tanh lãnh đạm, đôi mắt vô tình không có lấy chút hơi ấm, anh nghiêng đầu nhìn sang Giang Mặc ở bên cạnh. Nhận được ánh mắt của Phàm Dực, Giang Mặc gật nhẹ đầu tiến về phía Tư Kỳ, chỉ cần vài ba động tác anh đã có thể bẻ quặp tay của anh ta ra đằng sau lưng khiến anh ta thét lên đầy đau đớn, rồi nhanh chóng luồn tay vào trong chiếc áo khoác của Tư Kỳ, lấy ra một tập tài liệu màu vàng đưa đến trước mặt Phàm Dực, cả quá trình mất chưa đầy mười hai giây.
Phàm Dực mở tập hồ sơ màu vàng trong tay ra, bên trong là tài liệu về kết quả xét nghiệm Lâm Ngữ Yến dương tính với ma tuý, ngoài ra còn có những hợp đồng giao dịch buôn bán vũ khí của anh từ trước đến nay. Phàm Dực siết chặt hồ sơ trong tay, khoé miệng nhếch lên cười khẩy.
“Anh Dực.... là hiểu lầm.... thực sự.... thực sự là hiểu lầm! Em.... Em không có phản bội anh! Là... là đội trưởng Đinh! Ông ta không biết từ đâu có được những tài liệu này, nên em đã đến để chuộc lại cho anh!” Tư Kỳ xanh mặt lắp ba lắp bắp, anh sợ hãi tìm một cái cớ bào chữa cho mình.
Phàm Dực nhướng mày “Vậy sao?” Ngừng đoạn, anh tiến đến chỗ Tư Kỳ đang đứng, đưa tay nắm chặt lấy gáy hắn ta kéo sát về phía mình, hừ lạnh một tiếng “Nhưng mà Tư Kỳ à, chú có biết, đội trưởng Đinh là người của tôi không?”
Tư Kỳ sốc đến mức hai mắt trợn to, ngỡ ngàng nhìn chăm chăm Phàm Dực. Giang Mặc đang khoá tay Tư Kỳ ở đằng sau nghiến răng phẫn nộ lên tiếng “Thằng khốn chó má! Lúc trước khi mày bị đám xã hội đen cho vay nặng lãi truy sát, là ai đã cưu mang mày, là ai đã thu nhận mày? Uổng công tao thật lòng coi mày là anh em, mà mày lại đi phản bội anh Dực. Thằng khốn chó chết! Mày không phải là con người!”
Càng nói Giang Mặc không khống chế được sự phẫn nộ, anh vung nắm đấm vào lần lượt hai má trái phải của Tư Kỳ rồi điên tiết tẩn hắn ta một trận, mãi cho đến khi Phàm Dực lên tiếng anh mới chịu dừng lại.
Phàm Dực bước vài bước đến chỗ Tư Kỳ đang nằm, anh đưa tay định lấy bao thuốc trong túi áo của hắn ta, doạ cho hắn một phen sợ hãi mà đưa hai tay che mặt lại. Phàm Dực cười khẩy trước sự hèn mọn của Tư Kỳ, anh lấy ra một điếu thuốc từ trong bao, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu, đầu mày khẽ chau lại, ánh mắt loé lên tia phiền muộn nhìn xa xăm về phía dòng sông, cất giọng nói một câu không đầu không đuôi “Hoá ra người đó là chú”
Sau khi buông một câu khó hiểu, Phàm Dực bóp chặt hai má của Tư Kỳ bàn tay giữ điếu thuốc đưa đến bên miệng hắn ta, phẩy phẩy để tàn thuốc rơi xuống rồi dúi hết điếu thuốc còn đang cháy dở vào lưỡi Tư Kỳ, khiến hắn hét lên một cách vô cùng thảm thiết.
Làm xong Phàm Dực đứng thẳng dậy, lấy ra chiếc khăn tay trong túi, lau đều khắp hai bàn tay rồi thả nó rơi xuống mặt Tư Kỳ, đôi mắt anh giờ phút này không còn lại chút hơi ấm nào, lạnh lẽo vô tình “Cuộc đời Phàm Dực này cầm ghét nhất chính là mấy kẻ phản bội, ăn cháo đá bát. Hôm nay tao tha cho cái mạng chó của mày nhưng sau này thì không chắc. Mày tốt nhất là trốn cho kĩ, lần tới nếu để Giang Mặc hay Hạ Viễn bắt gặp mày trên phố, tao cũng không dám bảo đảm mấy chú ấy sẽ làm gì mày đâu.”
Nói đoạn Phàm Dực quay sang nhìn Giang Mặc, tàn nhẫn cất giọng “Phế một cái chân của nó rồi thả đi” Dứt lời anh xoay người ngồi vào trong xe, bỏ lại đằng sau tiếng la hét thê thảm của Tư Kỳ.
Ngay sau chuyến du lịch hơn một tháng cùng Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến trở về liền lập tức bật công tắc trở thành con ong chăm chỉ, lao vào làm việc quên hết ngày giờ. Biết tin sau bốn tháng nữa Lâm Ngữ Yến sẽ lại đi du lịch 2 tuần, Ngô Quân không nói một lời lập tức nhét cho cô vai diễn của một dự án phim điện ảnh thuộc thể loại tâm lý tội phạm giật gân.
Lâm Ngữ Yến sau khi nghe qua thì rất sảng khoái mà liền đồng ý nhận lời. Từ trước tới nay chỉ đóng phim truyền hình nên cô cũng muốn nhân cơ hội này thử thách bản thân với một bộ phim điện ảnh. Không chỉ vậy, cô còn có thể nhân dịp này học hỏi và trau dồi thêm các kĩ năng diễn xuất chuyên sâu từ các bậc tiền bối và các đạo diễn cùng đoàn làm phim của một dự án màn ảnh rộng.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Ngữ Yến gia nhập đoàn phim, cô sẽ đi quay cả ngày và cũng sẽ ăn trưa ở phim trường. Rút kinh nghiệm xương máu từ bài học lần trước, cô từ bây giờ trở đi sẽ chỉ ăn và uống những thứ được đem đến từ nhà.
“Chu quản gia, phiền ông sau này dặn mọi người mỗi ngày đều chuẩn bị cơm trưa cho tôi nhé, cả nước uống nữa!” Lâm Ngữ Yến vừa ăn sáng vừa nói với Chu Khánh đang đứng lau khô chén đĩa ở phía sau.
Chu Khánh nghe vậy thì bàn tay hơi khựng lại, ông mỉm cười quay sang đáp lời “Vâng, phu nhân không cần lo lắng, từ sau khi hai người trở về từ chuyến du lịch, ông chủ đã ngay lập tức căn dặn tôi và tất cả mọi người. Ông ấy nói từ giờ trở đi phải chuẩn bị thức ăn và nước uống ở nhà cho phu nhân đem theo, dù là nước suối cũng vậy, không có ngoại lệ.” Vừa nói Chu Khánh đưa đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn về phía hộp cơm trưa trên bàn bếp ở gần đó.
Lâm Ngữ Yến có chút ngạc nhiên, Phàm Dực quả thật làm việc mau lẹ và chu đáo, mới đó mà đã dặn dò xong hết tất cả mọi người. Cô liếc mắt nhìn theo hướng mà Chu Khánh đang nhìn thì thấy một hộp cơm trưa màu hồng hình thỏ con vô cùng đáng yêu đập vào mắt. Lâm Ngữ Yến bật cười lắc lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy vẻ bất lực nhưng đồng thời cũng thoáng qua tia ấm áp.
Hộp cơm trưa đó không khác gì hộp cơm của một nữ sinh cấp hai mới lớn đem theo đến trường mỗi ngày, hình như Chu quản gia đã thật sự xem cô như con gái của mình mà chăm rồi thì phải.
****
Mặt khác bên này, sau chuyến du lịch hơn một tháng của mình, Phàm Dực trở về liền lập tức cho mở cuộc họp. Địa điểm được chọn lần này là ở quán rượu Hades. Đám anh em từ sớm đã có mặt, tề tựu đông đủ ở gian phòng VIP, chỉ chờ Phàm Dực đến là có thể lập tức bắt đầu.
Trong lúc chờ đợi anh, mọi người chia làm bốn năm tụ, bên thì chơi bài tây, bên thì đánh bida, bên thì vừa ăn uống vừa bàn chuyện vợ con, đầu tư bất động sản, chứng khoán... không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Cánh cửa lúc này đột nhiên bật mở, mọi người trong gian phòng bỗng chốc im bặt, ai nấy khưng lại động tác, đưa mắt nhìn về phía cửa, như chờ đợi điều gì.
Nhưng trái với sự kỳ vọng, Giang Mặc một thân một mình vừa khịt khịt mũi vừa bước vào, không thấy bóng dáng của Phàm Dực đâu.
Một người trong số đó chợt lên tiếng “Anh Mặc, anh đến rồi! Anh Dực đâu rồi ạ? Anh không đi cùng anh ấy sao?”
“À ừ không. Hôm nay tôi có chút việc bận nên đã từ nơi khác chạy thẳng đến đây. Anh Dực sẽ tự mình lái xe đến.” Nói rồi Giang Mặc cũng nhanh chóng hoà nhập với tụ ăn uống nói chuyện phiếm bên này, nhiệt tình buôn dưa lê khí thế
với đám anh em.
Tư Kỳ đang chơi bài tây ở gần đó đột nhiên xoay người nói với Giang Mặc “Giang Mặc, lấy dùm tôi cốc rượu trên bàn trước mặt cậu”
Giang Mặc nghe vậy thì không nghĩ gì liền đưa tay với lấy cốc rượu trước mặt rồi đem đến cho Tư Kỳ. Nhưng ngay khi anh xoay người định về lại chỗ của mình, Tư Kỳ lại lần nữa lên tiếng, đưa chiếc đĩa rỗng đến trước mặt anh “Hết bỏng ngô rồi, cậu lấy thêm một ít đi, ở đằng kia? Vừa nói Tư Kỳ vừa đưa tay chỉ về chỗ chiếc bàn cách đó không xa.
Giang Mặc ừ một tiếng rồi nhận lấy chiếc đĩa, xoay người rời đi lấy bỏng ngô. Hạ Viễn lúc này đang đánh golf trên tấm thảm tập nhỏ cùng với hai ba người khác nghe vậy thì dừng lại động tác, nhướng mày nhìn sang, lẳng lặng quan sát tình hình bên Tư Kỳ và Giang Mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây, bỏng ngô.” Giang Mặc đưa chiếc đĩa đựng đầy bỏng ngô đến trước mặt Tư Kỳ, đương lúc anh xoay người định đi về chỗ của mình thì Tư Kỳ lại một lần nữa cất giọng nhờ vả “Giang Mặc, lại hết rượu rồi, cậu về bàn sẵn lấy bình rượu rót thêm cho tôi đi” Tư Kỳ giơ ly rượu rỗng chỉ còn lại mấy viên đá bên trong lên, lắc lắc vài cái.
Vài anh em đã để ý đến và nhìn về phía bên này, nhưng Giang Mặc vẫn thản nhiên vô tư làm theo lời sai bảo của Tư Kỳ mà không mảy may lấy một chút hoài nghi hay khó chịu.
Sau khi rót rượu cho Tư Kỳ xong, Giang Mặc xoay người, một lần nữa định về lại chỗ của mình nhưng tiếng gọi của Tư Kỳ lại phiền nhiễu vang lên “Giang Mặc...”
Nhưng lần này, còn chưa kịp để Tư Kỳ cất giọng sai bảo Giang Mặc thêm, Hạ Viễn đứng bên kia không nhìn nổi nữa bèn lên tiếng “Này, cậu không có tay chân sao?”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng gượng gạo, Tư Kỳ đưa mắt nhìn đám anh em xung quanh lúc này đang đồng loạt nhìn hết về phía mình, anh nét mặt có chút khó xử, cười cười đứng dậy khoác vai Giang Mặc “Gì chứ? Vì Giang Mặc tiện tay nên tôi mới nhờ cậu ấy một chút. Sao cậu căng thẳng thế? Giang Mặc à, tôi nhờ cậu nhiều như vậy cậu có thấy phiền không?”
“Không sao, không sao. Tôi cũng tiện tay, tiện tay ấy mà.” Giang Mặc nở một nụ cười ngờ nghệch lên tiếng giảng hoà.
Tư Kỳ nghiêng đầu nhướng mày về phía Hạ Viễn, biểu tình có chút thách thức. Hạ Viễn từ đầu đến cuối vẫn nghiêm mặt lãnh đạm nhìn anh ta, mãi cho đến khi Phàm Dực từ bên ngoài đẩy cửa bước vào thì anh mới thu lại tầm mắt.
Phàm Dực vừa bước vào, đôi mắt sắc lạnh của anh liền quét một vòng khắp phòng rồi dừng lại ngay chỗ Tư Kỳ và Giang Mặc đang đứng. Đám đàn em vừa nhìn thấy bóng dáng Phàm Dực liền lập tức giải tán, nghiêm chỉnh đứng xếp thành hàng vòng quanh chiếc bàn kính chữ nhật lớn trong phòng.
Phàm Dực thu lại tầm mắt, anh sải bước dài tới vị trí chính giữa, tháo cúc áo vest trước bụng rồi ngồi xuống. Chờ sau khi Phàm Dực yên vị, mọi người mới lần lượt ngồi xuống. Cuộc họp chính thức được bắt đầu.
Vẫn lại là các thống kê, báo cáo doanh thu, chi tiêu, lượng khách hàng, chiến lược, và kế hoạch nhàm chán. Sau khi bàn thảo xong những vấn đề đó, Phàm Dực người từ nãy đến giờ im lặng đột nhiên cất giọng, lời nói ra làm đám anh em xung quanh nổi lên một đợt xôn xao “Gần đây công việc bên phía Hoằng Dạ rất bận rộn. Thêm vào đó tôi cũng muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh và đi du lịch cùng vợ mình. Sòng bài, quán rượu, và những nhà hàng khách sạn, mỗi thứ một ít tôi sẽ giao bớt cho một người khác quản lý.
Ngừng một đoạn, Phàm Dực lia mắt về phía lần lượt Giang Mặc, Hạ Viễn và Tư Kỳ. Giang Mặc bên này như người ở thế giới khác, anh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cau có nghiêm nghị, cặp mắt nhìn chằm chằm vào con kiến đang bò trên mặt bàn. Hạ Viễn từ đầu đến cuối vẫn thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe, không có lấy một giây xao nhãn, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh lãnh đạm.
Trái ngược với hai người Giang Mặc và Hạ Viễn, Tư Kỳ có vẻ rất hào hứng với chủ đề này, sự mong chờ háo hức không giấu được mà tràn ngập trên gương mặt, trông đợi lời nói tiếp theo từ Phàm Dực.
NOV
Nhưng trái với sự kỳ vọng của Tư Kỳ, câu nói tiếp theo của Phàm Dực đã khiến anh ta ngớ người, biểu cảm cứng đờ gượng gạo “Hạ Viễn, chú đến tiếp quản đi."
Tư Kỳ không phải là người duy nhất ngẩn ra mà Hạ Viễn cũng vậy, anh sửng sốt tự chỉ vào mình, sững sờ cất giọng hỏi lại “Em sao ạ?”
“Ừ. Nếu chú làm tốt, tôi đem toàn bộ giao cho chú quản lý” Phàm Dực chớp đôi mắt lãnh đạm, thản nhiên cất giọng.
Con ngươi Tư Kỳ khẽ chấn động, giao tất cả cho Hạ Viễn quản lí ư? Không phải là tạm thời tiếp quản, mà anh Dực đã đưa ra quyết định chắc chắn, sẽ giao toàn bộ các sòng bài, quán rượu và nhà hàng khách sạn cho Hạ Viễn rồi ư? Cái quái gì vậy? Tại sao lại là cậu ta chứ?
Tư Kỳ nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập cảm giác không phục cùng không cam tâm. Lý nào lại vậy? Tư Kỳ anh từ trước đến nay đã làm biết bao nhiêu chuyện vì anh Dực. Lúc anh ấy không ở đây, là anh một tay lo liệu, an bài quản lý mọi chuyện đâu vào đấy. Nhưng tại sao? Tại sao lại không phải là anh tiếp quản? Hạ Viễn hắn đã làm được những gì? Hắn có xứng hay không?
Tư Kỳ bị cơn giận che mờ lý trí, anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra ánh mắt lạnh lẽo khác thường của Phàm Dực lúc này đang chiếu thẳng vào mình, chăm chú quan sát từng nhất cử nhất động.
****
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba ngày sau
“Đội trưởng Đinh, tôi đã tới chỗ hẹn rồi? Anh người đâu?” Đứng trước sông Hoàng Hồng rộng lớn thoáng đãng nhưng thưa thớt người qua lại, Tư Kỳ kề
điện thoại di động ghé sát lỗ tai, có chút mất kiên nhẫn nhăn mặt lên tiếng.
“Tôi đang đến đây.” Giọng của một người đàn ông trung niên từ trong điện thoại truyền ra.
Tư Kỳ bực dọc khẽ gầm lên, cau mày hối thúc đội trưởng Đinh “Anh con mẹ nó lẹ lên một chút! Tôi đã bất chấp nguy hiểm để đem cái này đến đưa cho anh đấy! Nếu mà để anh Dực mà biết được chuyện này thì cả tôi và anh coi như tiêu đời! Nhanh cái chân lên đi!”
Nói xong Tư Kỳ dập máy rồi lấy ra bao thuốc trong túi quần, đưa lên miệng châm lửa, nhưng còn chưa kịp mồi được điếu thuốc, một giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền đến làm anh ta sởn hết cả gai ốc “Để tôi biết được chuyện gì cơ?”
Điếu thuốc trên mỗi Tư Kỳ rớt xuống, cả người anh khẽ run lên, chầm chậm quay đầu lại. Phàm Dực và Giang Mặc đang từ xa bước đến, cách anh càng ngày càng gần. Đôi chân Tư Kỳ cứng ngắc dính chặt trên nền đất không thể nhúc nhích, sự sợ hãi ngập tràn trên gương mặt anh, bàn tay vô thức kéo vật áo lại, như muốn che giấu điều gì đó bên trong chiếc áo khoác trên người mình.
“Chú có thứ gì cần giao cho đội trưởng Đinh mà không thể để cho tôi biết sao?” Trong màn đêm tối lạnh lẽo, sự thưa thớt vắng vẻ của nơi này càng làm giọng nói của Phàm Dực trở nên vang vọng đáng sợ.
Tư Kỳ lúc này mặt mày đã tái mét đến không còn một giọt máu, đôi môi anh run lên bần bật, khẽ mấp máy lắp bắp “Anh..... anh.... Dực....
Gương mặt Phàm Dực lạnh tanh lãnh đạm, đôi mắt vô tình không có lấy chút hơi ấm, anh nghiêng đầu nhìn sang Giang Mặc ở bên cạnh. Nhận được ánh mắt của Phàm Dực, Giang Mặc gật nhẹ đầu tiến về phía Tư Kỳ, chỉ cần vài ba động tác anh đã có thể bẻ quặp tay của anh ta ra đằng sau lưng khiến anh ta thét lên đầy đau đớn, rồi nhanh chóng luồn tay vào trong chiếc áo khoác của Tư Kỳ, lấy ra một tập tài liệu màu vàng đưa đến trước mặt Phàm Dực, cả quá trình mất chưa đầy mười hai giây.
Phàm Dực mở tập hồ sơ màu vàng trong tay ra, bên trong là tài liệu về kết quả xét nghiệm Lâm Ngữ Yến dương tính với ma tuý, ngoài ra còn có những hợp đồng giao dịch buôn bán vũ khí của anh từ trước đến nay. Phàm Dực siết chặt hồ sơ trong tay, khoé miệng nhếch lên cười khẩy.
“Anh Dực.... là hiểu lầm.... thực sự.... thực sự là hiểu lầm! Em.... Em không có phản bội anh! Là... là đội trưởng Đinh! Ông ta không biết từ đâu có được những tài liệu này, nên em đã đến để chuộc lại cho anh!” Tư Kỳ xanh mặt lắp ba lắp bắp, anh sợ hãi tìm một cái cớ bào chữa cho mình.
Phàm Dực nhướng mày “Vậy sao?” Ngừng đoạn, anh tiến đến chỗ Tư Kỳ đang đứng, đưa tay nắm chặt lấy gáy hắn ta kéo sát về phía mình, hừ lạnh một tiếng “Nhưng mà Tư Kỳ à, chú có biết, đội trưởng Đinh là người của tôi không?”
Tư Kỳ sốc đến mức hai mắt trợn to, ngỡ ngàng nhìn chăm chăm Phàm Dực. Giang Mặc đang khoá tay Tư Kỳ ở đằng sau nghiến răng phẫn nộ lên tiếng “Thằng khốn chó má! Lúc trước khi mày bị đám xã hội đen cho vay nặng lãi truy sát, là ai đã cưu mang mày, là ai đã thu nhận mày? Uổng công tao thật lòng coi mày là anh em, mà mày lại đi phản bội anh Dực. Thằng khốn chó chết! Mày không phải là con người!”
Càng nói Giang Mặc không khống chế được sự phẫn nộ, anh vung nắm đấm vào lần lượt hai má trái phải của Tư Kỳ rồi điên tiết tẩn hắn ta một trận, mãi cho đến khi Phàm Dực lên tiếng anh mới chịu dừng lại.
Phàm Dực bước vài bước đến chỗ Tư Kỳ đang nằm, anh đưa tay định lấy bao thuốc trong túi áo của hắn ta, doạ cho hắn một phen sợ hãi mà đưa hai tay che mặt lại. Phàm Dực cười khẩy trước sự hèn mọn của Tư Kỳ, anh lấy ra một điếu thuốc từ trong bao, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu, đầu mày khẽ chau lại, ánh mắt loé lên tia phiền muộn nhìn xa xăm về phía dòng sông, cất giọng nói một câu không đầu không đuôi “Hoá ra người đó là chú”
Sau khi buông một câu khó hiểu, Phàm Dực bóp chặt hai má của Tư Kỳ bàn tay giữ điếu thuốc đưa đến bên miệng hắn ta, phẩy phẩy để tàn thuốc rơi xuống rồi dúi hết điếu thuốc còn đang cháy dở vào lưỡi Tư Kỳ, khiến hắn hét lên một cách vô cùng thảm thiết.
Làm xong Phàm Dực đứng thẳng dậy, lấy ra chiếc khăn tay trong túi, lau đều khắp hai bàn tay rồi thả nó rơi xuống mặt Tư Kỳ, đôi mắt anh giờ phút này không còn lại chút hơi ấm nào, lạnh lẽo vô tình “Cuộc đời Phàm Dực này cầm ghét nhất chính là mấy kẻ phản bội, ăn cháo đá bát. Hôm nay tao tha cho cái mạng chó của mày nhưng sau này thì không chắc. Mày tốt nhất là trốn cho kĩ, lần tới nếu để Giang Mặc hay Hạ Viễn bắt gặp mày trên phố, tao cũng không dám bảo đảm mấy chú ấy sẽ làm gì mày đâu.”
Nói đoạn Phàm Dực quay sang nhìn Giang Mặc, tàn nhẫn cất giọng “Phế một cái chân của nó rồi thả đi” Dứt lời anh xoay người ngồi vào trong xe, bỏ lại đằng sau tiếng la hét thê thảm của Tư Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro