Lần đầu chung p...
2024-10-16 14:17:22
Phương Trúc có phần giật mình trước phản ứng của Lâm Ngữ Yến "Dạ? À, là Đường Nguyệt ạ."
Lâm Ngữ Yến có chút thất thần. Lần này cũng chỉ là tên trùng tên sao? Cô cũng không chắc nữa.
Trong lòng Lâm Ngữ Yến cảm thấy có điểm gì đó rất khác thường, về giấc mơ kia, về Phàm Dực, và lần này là về cô diễn viên Đường Nguyệt. Tất thảy đều có gì đó rất lạ, nhưng cô lại nói rõ ra được là lạ ở điểm nào.
Thấy Lâm Ngữ Yến đột nhiên như người mất hồn, Phương Trúc lên tiếng quan tâm "Có chuyện gì sao chị?"
Nghe Phương Trúc hỏi, Lâm Ngữ Yến điều chỉnh lại cảm xúc rồi cười nói "A không, không có gì."
Lâm Ngữ Yến đã nói vậy thì Phương Trúc cũng không hỏi nhiều, cô vừa dọn dẹp đô dùng cá nhân vừa nói với Lâm Ngữ Yến "Vậy giờ chúng ta về thôi chị Ngữ Yến. Anh Vương đã chờ sẵn ở dưới sảnh rồi ạ."
"Em về trước đi, chị xem thêm một lúc nữa rồi về." Lâm Ngữ Yến lại cuối đầu, nghiêm túc đọc kịch bản trong tay.
Phương Trúc vừa định nói nếu vậy thì cô sẽ ở lại cùng Lâm Ngữ Yến thì điện thoại đột nhiên ting ting hai tiếng.
Phương Trúc lấy ra xem, là tin nhắn từ Giang Mặc.
Đọc xong nội dung tin nhắn, Phương Trúc có chút ngạc nhiên rồi nở nụ cười bất đắc dĩ với Lâm Ngữ Yến "Em e là chị không thể tiếp tục làm việc được rồi. Tô chủ tịch và Tô phu nhân hiện đang có mặt ở Mộng Yên."
"Cái gì cơ?"
****|
Biệt thự Mộng Yên
"Tô lão gia, ngài muốn dùng chút hoa quả không ạ? Sáng nay người làm đi chợ đã mua lê và dưa hấu, rất ngon ngọt mộng nước. Ngài có muốn dùng với trà không ạ?" Chu Khánh ở bên cạnh Tô Viễn Kính cứ ríu ra ríu rít không ngừng.
Tô Viễn Kính mặt cau mày có, mất kiên nhẫn nói "Chu quản gia, ông có ý gì? Năm lần bảy lượt cản ta lên lầu, có phải là hai vợ chồng Phàm Dực đang giấu giếm điều gì, nên ông mới cố tình bao che cho chúng có phải không?"
Chu Khánh bị nói trúng tim đen thì sợ đến toát mồ hôi hột, biểu cảm trên gương mặt có chút gượng gạo nhưng vẫn phải cố gắng diễn cho thật tự nhiên "Đương nhiên là không phải rồi thưa lão gia. Ngài cũng biết tính tình ông chủ rồi đó, ông chủ không có ở đây thì tuyệt đối không cho ai vào phòng của mình."
Tô Viễn Kính càng trở nên bực dọc, ông mặt mày đỏ gay, tay cầm gậy chống nện cái bốp xuống đất "Nó không cho ta vẫn vào! Ta vào rồi thì nó dám làm gì ta?"
Dứt lời Tô Viễn Kính toang bước về phía cầu thang, Tô Vũ Tịnh khó xử nhìn Chu Khánh rồi cũng vội chạy theo đỡ tay Tô Viễn Kính.
Chu Khánh hốt hoảng xoay tới xoay lui không biết nên xử lý tình huống này như thế nào thì đúng lúc này Phàm
Dực vừa hay trở về "Ông ngoại, mẹ, hai người đến rồi."
Tô Viễn Kính nghe thấy là giọng của Phàm Dực thì dừng bước, ông hắng giọng một cái, quay lại nhìn anh, khẽ liếc mắt lên tiếng "Về rồi đó sao?"
"Vâng con vừa nghe Chu quản gia bảo rằng ông và mẹ đến, ông đang tính đi đâu sao?" Phàm Dực để áo vest đang vắc trên cánh tay xuống ghế sofa, ung dung hỏi Tô Viễn Kính, không có lấy chút gấp gáp.
Tô Viễn Kính chột dạ hắng giọng, dù tính khí ông cụ đôi khi rất gia trưởng nhưng ông cũng biết việc vừa rồi ông muốn đi vào phòng ngủ của Phàm Dực mà chưa có sự đồng ý của anh là sai "Không có gì, ta tính đi lòng vòng nột chút."
Tô Vũ Tịnh thấy vẻ mặt có phần ngượng nghịu của Tô Viễn Kính thì vội lên tiếng đổi chủ đề "Phải rồi Tiểu Dực,
Tiểu Yến đâu con? Con bé đi làm vẫn chưa về sao?"
"Vâng, cô ấy..." Phàm Dực còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Ngữ Yến đã từ ngoài bước vào "Con về rồi đây, thưa ông ngoại, thưa mẹ."
Lâm Ngữ Yến vừa cười nói vừa bước thẳng về chỗ Phàm Dực đang đứng, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cánh tay anh.
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận một cách rõ ràng cơ thể Phàm Dực đang trở nên cứng đờ, y hệt như lần đầu cô choàng tay anh.
Nhưng nghĩ lại thì trước đây Lâm Ngữ Yến thật ngây thơ khi cho rằng Phàm Dực phản ứng như vậy là vì anh ta cảm thấy ngại khi tiếp xúc cơ thể với người khác giới.
Thực chất thì Phàm Dực chỉ đang bài xích và muốn tránh né cái động chạm từ người con gái khác không phải cô ca sĩ kia mà thôi.
"Ô, Tiểu Yến về rồi đó sao, đã ăn cơm chưa?" Tô Viễn Kính nhìn thấy Lâm Ngữ Yến về thì vẻ mặt không giấu được sự vui mừng, đứa cháu dâu này của ông ngoan ngoãn lễ phép, lần cưới dâu này quả là một quyết định đúng đắn, ông thực sự vô cùng hài lòng.
"Dạ vẫn chưa. Bao tử của con cũng đang biểu tình đây. Ông ngoại và mẹ đã ăn tối chưa ạ?" Lâm Ngữ Yến một cách tự nhiên rút tay ra khỏi cánh tay của Phàm Dực, nghiêng đầu xoa xoa bụng, nũng nịu nói.
Nghe cháu dâu than đói bụng, Tô Viễn Kính lập tức sốt sắng "Được được, chúng ta mau đi ăn thôi, mau đi ăn thôi!"
Chu Khánh nhanh nhẹn dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối, bốn người cũng ngồi vào bàn vui vẻ dùng bữa.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Ngữ Yến cùng Phàm Dực bồi Tô Viễn Kính và Tô Vũ Tịnh uống trà tán gẫu đến tận tối muộn.
Mắt thấy đã sắp 9 giờ, Lâm Ngữ Yến đánh mắt với Phàm Dực. Anh cũng hiểu ý mà phối hợp, giơ tay lên giả vờ xem đồng hồ rồi quay sang cất giọng "Ông ngoại, mẹ, đã muộn rồi, hai người mau về nghỉ ngơi. Trời tối nhiệt độ xuống thấp, sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh."
"Vậy thì không ra ngoài là được." Tô Viễn Kính ung dung nhấp một ngụm trà nóng vào bụng rồi lên tiếng.
Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực hoang mang nhìn nhau, Phàm Dực nhướng mày hỏi lại "Ý ông là đêm nay ông muốn ở lại đây sao?"
"Làm sao? Không được à? Chẳng lẽ trời tối như vậy rồi mà con lại đuổi hai chúng ta về?" Tô Viễn Kính trừng mắt nói.
Lâm Ngữ Yến nhanh chóng lên tiếng giải vây "Đương nhiên không phải rồi ạ. Anh Dực chỉ sợ ông ngoại và mẹ ngủ không quen chỗ, sẽ cảm thấy bất tiện."
Tô Vũ Tịnh cười nắm lấy tay Lâm Ngữ Yến vỗ vỗ vài cái "Không sao đâu, trước đây mẹ và ông ngoại cũng đã từng ngủ lại Mộng Yên, nên không sợ lạ chỗ."
"Vâng ạ, vậy thì thật may quá ạ." Lâm Ngữ Yến bên ngoài cười tươi nhưng trong lòng thì đang thầm khóc, rốt cuộc tối nay cô và Phàm Dực phải làm sao đây? Chắng lẽ lại chung phòng ư?
****
Đêm đó, lần đầu tiên Lâm Ngữ Yến đặt chân vào phòng ngủ của Phàm Dực, bầu không khí có chút gượng gạo, cả hai đều vô cùng lúng túng ngượng ngùng.
Lâm Ngữ Yến là người lên tiếng trước phá vỡ sự kì quặc này "Dù sao đây cũng là phòng anh, tôi xem như là khách, nên tối nay tôi sẽ ngủ dưới sàn."
"Cô nghĩ tôi là loại đàn ông sẽ để phụ nữ ngủ dưới sàn sao?" Phàm Dực vừa mới tắm xong, anh vừa lau khô tóc vừa hờ hững đáp lời Lâm Ngữ Yến.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó tay nắm bị vặn xuống, Lâm Ngữ Yến đang ôm chiếc gối trong lòng định bụng sẽ nằm dưới sàn, thấy vậy thì giật thót thảy lại chiếc gối lên giường. Cô mau chóng chạy về phía Phàm Dực giật lấy chiếc khăn trong tay anh rồi bắt đầu giả vờ lau tóc giúp anh.
Đến Phàm Dực cũng phải ngạc nhiên vì khả năng nhập vai xuất thần của Lâm Ngữ Yến, xem ra cô quả là một diễn viên có thực lực.
Tô Vũ Tịnh bên ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, trên tay bà cầm chén canh nóng, nhìn thấy một màn tình tứ giữa Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực thì nụ cười trên môi càng đậm hơn "Hai đứa đã chuẩn bị ngủ chưa? Mẹ có nấu chút canh tẩm bổ cho hai đứa đây, chia nhau mà uống."
"Canh tẩm bổ ạ?" Lâm Ngữ Yến đang giả vờ lau tóc cho Phàm Dực nghe vậy ngừng lại động tác, cô quay sang nhận lấy chén canh rồi thắc mắc hỏi.
Tô Vũ Tịnh thản nhiên đáp "Ừ, là canh tẩm bổ để hai đứa mau chóng có tin vui cho chúng ta."
Lâm Ngữ Yến nghe xong không khỏi ho sặc vài cái. Có con sao? Hai người họ đến phòng còn chia thì có uống thêm mười chén canh nữa cũng không có ích gì.
Tô Vũ Tịnh thấy Lâm Ngữ Yến ho thì lo lắng tiến lên vuốt vuốt lưng cô vài cái.
Bà đương nhiên biết chuyện này sẽ gây áp lực lên hai người, nhưng biết sao được khi ngày nào bố cũng nhắc đi nhắc lại việc này?
Tô Vũ Tịnh phiền muộn cau mày khẽ thở dài "Ông ngoại con ngày nào cũng than với mẹ rằng ông ấy cảm thấy ghen ty. với ông cụ bạn vì người ta đã có hai đứa chắt để bồng trong khi ông ấy vẫn chưa có đứa nào. Mẹ biết là hai đứa chỉ mới kết hôn một năm, nhưng ông ngoại con cũng đã lớn tuổi. Hai đứa phải tranh thủ thôi."
Lâm Ngữ Yến nở nụ cười có chút gượng gạo đáp lời "Vâng ạ." rồi quay sang bất đắc dĩ nhìn Phàm Dực.
Lâm Ngữ Yến có chút thất thần. Lần này cũng chỉ là tên trùng tên sao? Cô cũng không chắc nữa.
Trong lòng Lâm Ngữ Yến cảm thấy có điểm gì đó rất khác thường, về giấc mơ kia, về Phàm Dực, và lần này là về cô diễn viên Đường Nguyệt. Tất thảy đều có gì đó rất lạ, nhưng cô lại nói rõ ra được là lạ ở điểm nào.
Thấy Lâm Ngữ Yến đột nhiên như người mất hồn, Phương Trúc lên tiếng quan tâm "Có chuyện gì sao chị?"
Nghe Phương Trúc hỏi, Lâm Ngữ Yến điều chỉnh lại cảm xúc rồi cười nói "A không, không có gì."
Lâm Ngữ Yến đã nói vậy thì Phương Trúc cũng không hỏi nhiều, cô vừa dọn dẹp đô dùng cá nhân vừa nói với Lâm Ngữ Yến "Vậy giờ chúng ta về thôi chị Ngữ Yến. Anh Vương đã chờ sẵn ở dưới sảnh rồi ạ."
"Em về trước đi, chị xem thêm một lúc nữa rồi về." Lâm Ngữ Yến lại cuối đầu, nghiêm túc đọc kịch bản trong tay.
Phương Trúc vừa định nói nếu vậy thì cô sẽ ở lại cùng Lâm Ngữ Yến thì điện thoại đột nhiên ting ting hai tiếng.
Phương Trúc lấy ra xem, là tin nhắn từ Giang Mặc.
Đọc xong nội dung tin nhắn, Phương Trúc có chút ngạc nhiên rồi nở nụ cười bất đắc dĩ với Lâm Ngữ Yến "Em e là chị không thể tiếp tục làm việc được rồi. Tô chủ tịch và Tô phu nhân hiện đang có mặt ở Mộng Yên."
"Cái gì cơ?"
****|
Biệt thự Mộng Yên
"Tô lão gia, ngài muốn dùng chút hoa quả không ạ? Sáng nay người làm đi chợ đã mua lê và dưa hấu, rất ngon ngọt mộng nước. Ngài có muốn dùng với trà không ạ?" Chu Khánh ở bên cạnh Tô Viễn Kính cứ ríu ra ríu rít không ngừng.
Tô Viễn Kính mặt cau mày có, mất kiên nhẫn nói "Chu quản gia, ông có ý gì? Năm lần bảy lượt cản ta lên lầu, có phải là hai vợ chồng Phàm Dực đang giấu giếm điều gì, nên ông mới cố tình bao che cho chúng có phải không?"
Chu Khánh bị nói trúng tim đen thì sợ đến toát mồ hôi hột, biểu cảm trên gương mặt có chút gượng gạo nhưng vẫn phải cố gắng diễn cho thật tự nhiên "Đương nhiên là không phải rồi thưa lão gia. Ngài cũng biết tính tình ông chủ rồi đó, ông chủ không có ở đây thì tuyệt đối không cho ai vào phòng của mình."
Tô Viễn Kính càng trở nên bực dọc, ông mặt mày đỏ gay, tay cầm gậy chống nện cái bốp xuống đất "Nó không cho ta vẫn vào! Ta vào rồi thì nó dám làm gì ta?"
Dứt lời Tô Viễn Kính toang bước về phía cầu thang, Tô Vũ Tịnh khó xử nhìn Chu Khánh rồi cũng vội chạy theo đỡ tay Tô Viễn Kính.
Chu Khánh hốt hoảng xoay tới xoay lui không biết nên xử lý tình huống này như thế nào thì đúng lúc này Phàm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dực vừa hay trở về "Ông ngoại, mẹ, hai người đến rồi."
Tô Viễn Kính nghe thấy là giọng của Phàm Dực thì dừng bước, ông hắng giọng một cái, quay lại nhìn anh, khẽ liếc mắt lên tiếng "Về rồi đó sao?"
"Vâng con vừa nghe Chu quản gia bảo rằng ông và mẹ đến, ông đang tính đi đâu sao?" Phàm Dực để áo vest đang vắc trên cánh tay xuống ghế sofa, ung dung hỏi Tô Viễn Kính, không có lấy chút gấp gáp.
Tô Viễn Kính chột dạ hắng giọng, dù tính khí ông cụ đôi khi rất gia trưởng nhưng ông cũng biết việc vừa rồi ông muốn đi vào phòng ngủ của Phàm Dực mà chưa có sự đồng ý của anh là sai "Không có gì, ta tính đi lòng vòng nột chút."
Tô Vũ Tịnh thấy vẻ mặt có phần ngượng nghịu của Tô Viễn Kính thì vội lên tiếng đổi chủ đề "Phải rồi Tiểu Dực,
Tiểu Yến đâu con? Con bé đi làm vẫn chưa về sao?"
"Vâng, cô ấy..." Phàm Dực còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Ngữ Yến đã từ ngoài bước vào "Con về rồi đây, thưa ông ngoại, thưa mẹ."
Lâm Ngữ Yến vừa cười nói vừa bước thẳng về chỗ Phàm Dực đang đứng, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cánh tay anh.
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận một cách rõ ràng cơ thể Phàm Dực đang trở nên cứng đờ, y hệt như lần đầu cô choàng tay anh.
Nhưng nghĩ lại thì trước đây Lâm Ngữ Yến thật ngây thơ khi cho rằng Phàm Dực phản ứng như vậy là vì anh ta cảm thấy ngại khi tiếp xúc cơ thể với người khác giới.
Thực chất thì Phàm Dực chỉ đang bài xích và muốn tránh né cái động chạm từ người con gái khác không phải cô ca sĩ kia mà thôi.
"Ô, Tiểu Yến về rồi đó sao, đã ăn cơm chưa?" Tô Viễn Kính nhìn thấy Lâm Ngữ Yến về thì vẻ mặt không giấu được sự vui mừng, đứa cháu dâu này của ông ngoan ngoãn lễ phép, lần cưới dâu này quả là một quyết định đúng đắn, ông thực sự vô cùng hài lòng.
"Dạ vẫn chưa. Bao tử của con cũng đang biểu tình đây. Ông ngoại và mẹ đã ăn tối chưa ạ?" Lâm Ngữ Yến một cách tự nhiên rút tay ra khỏi cánh tay của Phàm Dực, nghiêng đầu xoa xoa bụng, nũng nịu nói.
Nghe cháu dâu than đói bụng, Tô Viễn Kính lập tức sốt sắng "Được được, chúng ta mau đi ăn thôi, mau đi ăn thôi!"
Chu Khánh nhanh nhẹn dặn nhà bếp chuẩn bị bữa tối, bốn người cũng ngồi vào bàn vui vẻ dùng bữa.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Ngữ Yến cùng Phàm Dực bồi Tô Viễn Kính và Tô Vũ Tịnh uống trà tán gẫu đến tận tối muộn.
Mắt thấy đã sắp 9 giờ, Lâm Ngữ Yến đánh mắt với Phàm Dực. Anh cũng hiểu ý mà phối hợp, giơ tay lên giả vờ xem đồng hồ rồi quay sang cất giọng "Ông ngoại, mẹ, đã muộn rồi, hai người mau về nghỉ ngơi. Trời tối nhiệt độ xuống thấp, sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh."
"Vậy thì không ra ngoài là được." Tô Viễn Kính ung dung nhấp một ngụm trà nóng vào bụng rồi lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực hoang mang nhìn nhau, Phàm Dực nhướng mày hỏi lại "Ý ông là đêm nay ông muốn ở lại đây sao?"
"Làm sao? Không được à? Chẳng lẽ trời tối như vậy rồi mà con lại đuổi hai chúng ta về?" Tô Viễn Kính trừng mắt nói.
Lâm Ngữ Yến nhanh chóng lên tiếng giải vây "Đương nhiên không phải rồi ạ. Anh Dực chỉ sợ ông ngoại và mẹ ngủ không quen chỗ, sẽ cảm thấy bất tiện."
Tô Vũ Tịnh cười nắm lấy tay Lâm Ngữ Yến vỗ vỗ vài cái "Không sao đâu, trước đây mẹ và ông ngoại cũng đã từng ngủ lại Mộng Yên, nên không sợ lạ chỗ."
"Vâng ạ, vậy thì thật may quá ạ." Lâm Ngữ Yến bên ngoài cười tươi nhưng trong lòng thì đang thầm khóc, rốt cuộc tối nay cô và Phàm Dực phải làm sao đây? Chắng lẽ lại chung phòng ư?
****
Đêm đó, lần đầu tiên Lâm Ngữ Yến đặt chân vào phòng ngủ của Phàm Dực, bầu không khí có chút gượng gạo, cả hai đều vô cùng lúng túng ngượng ngùng.
Lâm Ngữ Yến là người lên tiếng trước phá vỡ sự kì quặc này "Dù sao đây cũng là phòng anh, tôi xem như là khách, nên tối nay tôi sẽ ngủ dưới sàn."
"Cô nghĩ tôi là loại đàn ông sẽ để phụ nữ ngủ dưới sàn sao?" Phàm Dực vừa mới tắm xong, anh vừa lau khô tóc vừa hờ hững đáp lời Lâm Ngữ Yến.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó tay nắm bị vặn xuống, Lâm Ngữ Yến đang ôm chiếc gối trong lòng định bụng sẽ nằm dưới sàn, thấy vậy thì giật thót thảy lại chiếc gối lên giường. Cô mau chóng chạy về phía Phàm Dực giật lấy chiếc khăn trong tay anh rồi bắt đầu giả vờ lau tóc giúp anh.
Đến Phàm Dực cũng phải ngạc nhiên vì khả năng nhập vai xuất thần của Lâm Ngữ Yến, xem ra cô quả là một diễn viên có thực lực.
Tô Vũ Tịnh bên ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, trên tay bà cầm chén canh nóng, nhìn thấy một màn tình tứ giữa Lâm Ngữ Yến và Phàm Dực thì nụ cười trên môi càng đậm hơn "Hai đứa đã chuẩn bị ngủ chưa? Mẹ có nấu chút canh tẩm bổ cho hai đứa đây, chia nhau mà uống."
"Canh tẩm bổ ạ?" Lâm Ngữ Yến đang giả vờ lau tóc cho Phàm Dực nghe vậy ngừng lại động tác, cô quay sang nhận lấy chén canh rồi thắc mắc hỏi.
Tô Vũ Tịnh thản nhiên đáp "Ừ, là canh tẩm bổ để hai đứa mau chóng có tin vui cho chúng ta."
Lâm Ngữ Yến nghe xong không khỏi ho sặc vài cái. Có con sao? Hai người họ đến phòng còn chia thì có uống thêm mười chén canh nữa cũng không có ích gì.
Tô Vũ Tịnh thấy Lâm Ngữ Yến ho thì lo lắng tiến lên vuốt vuốt lưng cô vài cái.
Bà đương nhiên biết chuyện này sẽ gây áp lực lên hai người, nhưng biết sao được khi ngày nào bố cũng nhắc đi nhắc lại việc này?
Tô Vũ Tịnh phiền muộn cau mày khẽ thở dài "Ông ngoại con ngày nào cũng than với mẹ rằng ông ấy cảm thấy ghen ty. với ông cụ bạn vì người ta đã có hai đứa chắt để bồng trong khi ông ấy vẫn chưa có đứa nào. Mẹ biết là hai đứa chỉ mới kết hôn một năm, nhưng ông ngoại con cũng đã lớn tuổi. Hai đứa phải tranh thủ thôi."
Lâm Ngữ Yến nở nụ cười có chút gượng gạo đáp lời "Vâng ạ." rồi quay sang bất đắc dĩ nhìn Phàm Dực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro