Lục tung thành...
2024-10-16 14:17:22
Gần 12 giờ khuya, chiếc xe van đen dừng lại bên vệ đường của một con phố cũ lâu đời ít dân cư sinh sống. Người tài xế lúc này mới tháo xuống chiếc mặt nạ phòng độc, một chân của hắn ta cong vẹo hình như đã bị gãy, khập khiễng bước xuống xe, một cách chậm chạp bước vòng qua đằng sau rồi kéo mở cửa, tháo dây an toàn rồi ném Phương Trúc xuống lề đường.
Hắn cũng tiện tay ném luôn cả chiếc điện thoại mà Lâm Ngữ Yến giấu trong người xuống đất, bên cạnh vị trí mà Phương Trúc nằm rồi đưa Lâm Ngữ Yến vẫn đang ngất xĩu trong xe rời đi.
****
Lúc này ở biệt thự Mộng Yên là một mảng hỗn loạn. Đã hơn nửa đêm rồi mà bên trong biệt thự vẫn mở đèn sáng trưng. Trước cổng chính là một loạt xế hộp đen xếp thành hàng đậu dọc hai bên đường. Khung cảnh khiến cho những người đi ngang qua không khỏi cảm thấy rùng mình vì độ hoành tráng của nó.
Bên trong phòng khách lúc này, hơn năm mươi người đàn ông đang đứng đợi lệnh. Bầu không khí trầm xuống một cách nặng nề, xung quanh im lặng như tờ, không có bất kì một tiếng động nào được phát ra ngoại trừ những tiếng tít tít kéo dài vang lên trong chiếc điện thoại của Phàm Dực.
Âm thanh thông báo cuộc gọi kết nối không thành công lần nữa vang lên, chút hơi ấm còn sót lại trong đôi mắt của Phàm Dực cũng tan biến. Anh từ ghế sofa đứng bật dậy, khí lạnh từ người toả ra mạnh mẽ, trong phút chốc bao trùm toàn bộ căn phòng.
Phàm Dực đã huy động toàn bộ nguồn nhân lực, phát một lệnh tìm kiếm khẩn cấp. Hàng chục chiếc xe hơi đậu bên ngoài biệt thự Mộng Yên lần lượt phóng đi, chia nhau lùng sục khắp mọi ngóc ngách của thành phố Bắc, tìm kiếm Lâm Ngữ Yến.
Hạ Viễn và Giang Mặc đi cùng Phàm Dực đến địa điểm hiển thị vị trí cuối cùng của cô, nhưng khi đến nơi, bọn họ chỉ thấy một mình Phương Trúc đang nằm ngất xĩu bên lề đường, bên cạnh là chiếc điện thoại di động của Lâm Ngữ Yến.
Giang Mặc nhanh chóng đưa Phương Trúc đến bệnh viện. Phàm Dực, Hạ Viễn cùng đám anh em tiếp tục tìm kiếm khắp mọi nơi. Bọn họ gần như đã lung tung cả thành phố Bắc này lên nhưng vẫn không tìm ra được chút dấu vết nào.
Cuộc tìm kiếm kéo dài đến tận lúc trời sáng, Phàm Dực xoa xoa mi tâm đầy đau nhức, anh cầm lấy điện thoại nhấn vào mục danh bạ, tìm kiếm số điện thoại của sở trưởng sở cảnh sát thành phố Bắc, muốn nhờ ông ta cho anh xem máy quay an ninh giao thông trên đường. Tuy anh vô cùng bài xích lão già sở trưởng hám danh trục lợi đó và từ trước đến nay luôn từ chối hỗ trợ ông ta, nhưng tình hình cấp bách trước mắt, anh chỉ đành nhượng bộ nhờ lão ta giúp đỡ, về sau ông ta muốn hỗ trợ bao nhiêu anh liền đưa bấy nhiêu.
Nhưng còn chưa kịp nhấn gọi, Phàm Dực đã nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ. Anh ngay lập tức nhấn vào xem, đập vào mắt anh là bức hình Lâm Ngữ Yến đang bị trói, bên dưới là địa chỉ kèm theo lời cảnh cáo “Một mình đến đây. Nếu mày dẫn theo một người, tao sẽ cắt đứt một ngón tay của nó, dẫn theo hai người tao sẽ cắt 2 ngón tay. Còn muốn thấy nó chết thì cứ dẫn cả lũ tới.”
Phàm Dực siết chặt điện thoại trong tay, phẫn nộ đến mức cả cơ thể run lên. Anh vội vàng đi đến chỗ bàn làm việc, đưa tay lần mò bên dưới gầm bàn và lấy ra một khẩu súng lục. Nhưng sau vài giây do dự, Phàm Dực quyết định cất lại khẩu súng rồi chỉ lấy theo điện thoại và chìa khoá xe, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
“Rút lui, không cần tìm nữa.” Phàm Dực từ trên lầu đi xuống sải bước dài lướt ngang qua người Hạ Viễn, anh buông một câu không đầu không đuôi rồi không hề dừng lại mà cứ như vậy đi thẳng ra ngoài sân vườn Mộng Yên.
Đúng lúc này Giang Mặc từ bệnh viện trở về, nhìn thấy Phàm Dực đang định một mình lái xe đi đâu đó, Giang Mặc lập tức lên tiếng hỏi “Anh Dực, anh đi đâu vậy ạ?”
Hạ Viễn cũng vừa vặn từ bên trong biệt thự đi theo Phàm Dực ra bên ngoài, anh đưa mắt nhìn anh Dực, gương mặt như muốn nói ‘Em cũng có cùng câu hỏi với Giang Mặc.
Bước chân Phàm Dực khế khựng lại, anh quay sang nhìn Giang Mặc và Hạ Viễn, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định cất giọng dặn dò “Giang Mặc, Hạ Viễn, nếu không thấy tôi quay trở lại, thì trong phòng làm việc của tôi có một chiếc két sắt, bên trong có một tờ di chúc. Các chú cứ căn cứ theo tờ di chúc mà làm. Mật mã là 1711. Và còn nữa, hai chú, hay bất kỳ ai, không được phép bén mảng đi theo tôi, có nghe rõ chưa?” Ánh mắt Phàm Dực loé lên tia sắc lạnh, ngữ khí lạnh lẽo quả quyết, không cho phép bất kỳ ai kháng cự.
Giang Mặc nhướng mày, anh vừa định lên tiếng phản đối thì liền bị Hạ Viễn ở bên cạnh kéo cánh tay lại. Hạ Viễn gật đầu chắc nịch, vâng dạ lên tiếng “Vâng, thưa anh Dực!”
Đi theo Phàm Dực bấy lâu nay, Hạ Viễn đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh ấy. Bây giờ nếu nhất quyết một hai làm trái ý, nói không chừng sẽ bị anh Dực đánh gãy hai chân rồi nhốt vào bệnh viện dưỡng thương mất. Vậy nên Hạ Viễn bề ngoài giả vờ nghe theo lời Phàm Dực, nhưng thực chất thì....
“Vạn sự cẩn trọng, anh Dực.” Hạ Viễn cúi đầu tiễn Phàm Dực lên xe. Nhân lúc anh đã ngồi vào trong, tầm mắt bị che khuất, Hạ Viễn đưa tay lấy ra thiết bị theo dõi trong túi quần, gắn vào đuôi xe của Phàm Dực rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Một màn này của Hạ Viễn hoàn toàn bị Giang Mặc ở bên cạnh thu hết vào tầm mắt, anh trợn mắt nhìn Hạ Viễn, lo lắng cất giọng “Này, cậu làm gì vậy?”
“Tôi nghĩ, anh Dực đã biết tung tích của chị dâu.” Hạ Viễn thấp giọng giải thích.
Giang Mặc tròn mắt ngạc nhiên, kích động lên tiếng “Thật sao? Vậy sao anh ấy không nói với chúng ta, để chúng ta đi cùng đến đó?”
“Cậu không thấy anh ấy dặn dò chúng ta về di chúc gì gì đó sao? Có lẽ đám người đã bắt cóc chị dâu đã uy hiếp anh ấy một mình đến điểm hẹn.” Hạ Viễn giơ tay đẩy gọng kính, sắc bén đưa ra suy luận của mình.
“Khốn kiếp! Tên chó má nào dám!?” Sau khi bực dọc buông lời chửi tục, Giang Mặc hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi quay sang nhìn Hạ Viễn bằng ánh mắt nghiêm túc “Cậu đưa định vị cho tôi. Tôi sẽ đi theo anh ấy. Cậu ở lại đây, chúng ta giữ liên lạc. Nếu tôi có gì bất trắc, sẽ gửi tín hiệu đến điện thoại của cậu, lúc đó cậu hãy dẫn theo mấy anh em đến yểm trợ anh Dực.”
Vừa nghe Giang Mặc đề nghị sẽ đi theo Phàm Dực, Hạ Viễn ngay lập tức lắc đầu từ chối “Không, để tôi đi theo anh ấy. Cậu ở lại đây. Đâu thể lần nào cũng để cậu mạo hiểm như vậy được.”
Tuy nhiên Giang Mặc nổi tiếng là người vô cùng cứng đầu, anh cụp mắt lắc đầu, cố chấp đưa ra những lý lẽ thuyết phục Hạ Viễn “Không Hạ Viễn, cậu quên là anh Dực đã giao lại mấy doanh nghiệp cho cậu quản lý đó sao? Nếu cậu có mệnh hệ gì, sẽ không ai có thể thay thế cậu được. Tôi thì ngược lại, ngoại trừ có chút bản lĩnh đấm đá ra, tôi không có gì cả, cũng không có đầu óc. Món nợ năm đó với anh Dực, tôi vẫn chưa trả xong, và có lẽ cả đời này cũng không thể trả hết. Vậy nên tôi chỉ có thể dùng cái mạng này để đền đáp anh ấy.”
Biết mình không thể khuyên được Giang Mặc, Hạ Viễn chỉ đành thở dài thoả hiệp “Được rồi, nhưng kế hoạch vừa rồi cậu nói không ổn. Nếu đợi cậu xảy ra chuyện rồi mới gửi tín hiệu cầu cứu đến cho tôi, e là tôi và đám anh em sẽ không kịp chạy đến yểm trợ anh Dực.
Giang Mặc nghe vậy thì gật gù đồng tình, anh gãi gãi đầu, thắc mắc hỏi Hạ Viễn “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Tôi cứ có cảm giác, vụ bắt cóc chị dâu lần này có liên quan đến Phàm Huân hoặc Trình Hiểu Yên. Nếu là vậy thì bên bọn chúng không đông người... Hạ Viễn trầm tư chìm vào suy nghĩ của bản thân, ngừng đoạn, anh lại tiếp tục “Trước mắt, cậu cứ theo định vị đi đến chỗ mà anh Dực đến. Tôi bên này sẽ dẫn theo vài người theo sau cậu. Chúng tôi sẽ giữ một khoảng cách nhất định, vừa để không đánh rắn động cỏ, vừa để khi cậu phát tín hiệu, chúng tôi có thể ngay lập tức chạy đến ứng cứu.”
Nghe kế hoạch vô cùng logic và hợp lý của Hạ Viễn, Giang Mặc lập tức đồng ý phối hợp “Được, quyết định như vậy đi. Nhưng trước tiên, tôi cần đến một nơi đã, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
****
Bệnh viện Lập Hy
“Cô Phương vì hít phải một lượng lớn khí gas dẫn đến lượng oxy trong não tuột giảm, vậy nên cô ấy mới bị bất tỉnh. Não của chúng ta nếu bị thiếu oxy trong thời gian quá lâu, các tế bào não có nguy cơ sẽ bị tổn thương vĩnh viễn và nếu nghiêm trọng hơn sẽ có thể gây tử vong. Nhưng cũng may, ở trường hợp này thì thời gian cô Phương hít phải khí gas không lâu, kết quả kiểm tra cũng cho thấy các tế bào trong não của cô ấy không bị ảnh hưởng nặng. Tuy nhiên vẫn cần một chút thời gian để cô Phương có thể tỉnh dậy và hồi phục hoàn toàn."
Những lời bác sĩ nói lúc sáng cứ văng vẳng bên tai Giang Mặc. Anh âm trầm lặng lẽ quan sát Phương Trúc đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, bàn tay to lớn thô ráp đưa lên khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, đôi mắt ánh lên tia đau lòng cùng tự trách.
Giang Mặc cúi người, khế đặt lên trán Phương Trúc một nụ hôn vô cùng ôn nhu và dịu dàng, đôi môi anh mấp máy, thì thầm khẽ nói ra câu mà từ trước đến nay anh chưa một lần đủ can đảm để thốt ra trước mặt cô “Anh thích em”
Giang Mặc đứng thẳng dậy, đôi mắt quyến luyến nhìn gương mặt Phương Trúc thêm vài lần nữa rồi dứt khoác xoay người rời đi.
Trước cổng bệnh viện Lập Hy, Giang Mặc ngồi trên chiếc moto quen thuộc, đội lên chiếc helmet bao trọn đầu và mặt, anh mở lên định vị theo dõi Phàm Dực mà Hạ Viễn đã gắn lúc nãy, đeo vào đôi găng tay đen bằng da, đưa tay sờ nhẹ khẩu súng được giấu sau lưng quần, hơi xoay người khẽ gật nhẹ đầu với chiếc xe hơi ở phía sau rồi phóng ga đi mất.
Hắn cũng tiện tay ném luôn cả chiếc điện thoại mà Lâm Ngữ Yến giấu trong người xuống đất, bên cạnh vị trí mà Phương Trúc nằm rồi đưa Lâm Ngữ Yến vẫn đang ngất xĩu trong xe rời đi.
****
Lúc này ở biệt thự Mộng Yên là một mảng hỗn loạn. Đã hơn nửa đêm rồi mà bên trong biệt thự vẫn mở đèn sáng trưng. Trước cổng chính là một loạt xế hộp đen xếp thành hàng đậu dọc hai bên đường. Khung cảnh khiến cho những người đi ngang qua không khỏi cảm thấy rùng mình vì độ hoành tráng của nó.
Bên trong phòng khách lúc này, hơn năm mươi người đàn ông đang đứng đợi lệnh. Bầu không khí trầm xuống một cách nặng nề, xung quanh im lặng như tờ, không có bất kì một tiếng động nào được phát ra ngoại trừ những tiếng tít tít kéo dài vang lên trong chiếc điện thoại của Phàm Dực.
Âm thanh thông báo cuộc gọi kết nối không thành công lần nữa vang lên, chút hơi ấm còn sót lại trong đôi mắt của Phàm Dực cũng tan biến. Anh từ ghế sofa đứng bật dậy, khí lạnh từ người toả ra mạnh mẽ, trong phút chốc bao trùm toàn bộ căn phòng.
Phàm Dực đã huy động toàn bộ nguồn nhân lực, phát một lệnh tìm kiếm khẩn cấp. Hàng chục chiếc xe hơi đậu bên ngoài biệt thự Mộng Yên lần lượt phóng đi, chia nhau lùng sục khắp mọi ngóc ngách của thành phố Bắc, tìm kiếm Lâm Ngữ Yến.
Hạ Viễn và Giang Mặc đi cùng Phàm Dực đến địa điểm hiển thị vị trí cuối cùng của cô, nhưng khi đến nơi, bọn họ chỉ thấy một mình Phương Trúc đang nằm ngất xĩu bên lề đường, bên cạnh là chiếc điện thoại di động của Lâm Ngữ Yến.
Giang Mặc nhanh chóng đưa Phương Trúc đến bệnh viện. Phàm Dực, Hạ Viễn cùng đám anh em tiếp tục tìm kiếm khắp mọi nơi. Bọn họ gần như đã lung tung cả thành phố Bắc này lên nhưng vẫn không tìm ra được chút dấu vết nào.
Cuộc tìm kiếm kéo dài đến tận lúc trời sáng, Phàm Dực xoa xoa mi tâm đầy đau nhức, anh cầm lấy điện thoại nhấn vào mục danh bạ, tìm kiếm số điện thoại của sở trưởng sở cảnh sát thành phố Bắc, muốn nhờ ông ta cho anh xem máy quay an ninh giao thông trên đường. Tuy anh vô cùng bài xích lão già sở trưởng hám danh trục lợi đó và từ trước đến nay luôn từ chối hỗ trợ ông ta, nhưng tình hình cấp bách trước mắt, anh chỉ đành nhượng bộ nhờ lão ta giúp đỡ, về sau ông ta muốn hỗ trợ bao nhiêu anh liền đưa bấy nhiêu.
Nhưng còn chưa kịp nhấn gọi, Phàm Dực đã nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ. Anh ngay lập tức nhấn vào xem, đập vào mắt anh là bức hình Lâm Ngữ Yến đang bị trói, bên dưới là địa chỉ kèm theo lời cảnh cáo “Một mình đến đây. Nếu mày dẫn theo một người, tao sẽ cắt đứt một ngón tay của nó, dẫn theo hai người tao sẽ cắt 2 ngón tay. Còn muốn thấy nó chết thì cứ dẫn cả lũ tới.”
Phàm Dực siết chặt điện thoại trong tay, phẫn nộ đến mức cả cơ thể run lên. Anh vội vàng đi đến chỗ bàn làm việc, đưa tay lần mò bên dưới gầm bàn và lấy ra một khẩu súng lục. Nhưng sau vài giây do dự, Phàm Dực quyết định cất lại khẩu súng rồi chỉ lấy theo điện thoại và chìa khoá xe, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rút lui, không cần tìm nữa.” Phàm Dực từ trên lầu đi xuống sải bước dài lướt ngang qua người Hạ Viễn, anh buông một câu không đầu không đuôi rồi không hề dừng lại mà cứ như vậy đi thẳng ra ngoài sân vườn Mộng Yên.
Đúng lúc này Giang Mặc từ bệnh viện trở về, nhìn thấy Phàm Dực đang định một mình lái xe đi đâu đó, Giang Mặc lập tức lên tiếng hỏi “Anh Dực, anh đi đâu vậy ạ?”
Hạ Viễn cũng vừa vặn từ bên trong biệt thự đi theo Phàm Dực ra bên ngoài, anh đưa mắt nhìn anh Dực, gương mặt như muốn nói ‘Em cũng có cùng câu hỏi với Giang Mặc.
Bước chân Phàm Dực khế khựng lại, anh quay sang nhìn Giang Mặc và Hạ Viễn, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định cất giọng dặn dò “Giang Mặc, Hạ Viễn, nếu không thấy tôi quay trở lại, thì trong phòng làm việc của tôi có một chiếc két sắt, bên trong có một tờ di chúc. Các chú cứ căn cứ theo tờ di chúc mà làm. Mật mã là 1711. Và còn nữa, hai chú, hay bất kỳ ai, không được phép bén mảng đi theo tôi, có nghe rõ chưa?” Ánh mắt Phàm Dực loé lên tia sắc lạnh, ngữ khí lạnh lẽo quả quyết, không cho phép bất kỳ ai kháng cự.
Giang Mặc nhướng mày, anh vừa định lên tiếng phản đối thì liền bị Hạ Viễn ở bên cạnh kéo cánh tay lại. Hạ Viễn gật đầu chắc nịch, vâng dạ lên tiếng “Vâng, thưa anh Dực!”
Đi theo Phàm Dực bấy lâu nay, Hạ Viễn đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh ấy. Bây giờ nếu nhất quyết một hai làm trái ý, nói không chừng sẽ bị anh Dực đánh gãy hai chân rồi nhốt vào bệnh viện dưỡng thương mất. Vậy nên Hạ Viễn bề ngoài giả vờ nghe theo lời Phàm Dực, nhưng thực chất thì....
“Vạn sự cẩn trọng, anh Dực.” Hạ Viễn cúi đầu tiễn Phàm Dực lên xe. Nhân lúc anh đã ngồi vào trong, tầm mắt bị che khuất, Hạ Viễn đưa tay lấy ra thiết bị theo dõi trong túi quần, gắn vào đuôi xe của Phàm Dực rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
Một màn này của Hạ Viễn hoàn toàn bị Giang Mặc ở bên cạnh thu hết vào tầm mắt, anh trợn mắt nhìn Hạ Viễn, lo lắng cất giọng “Này, cậu làm gì vậy?”
“Tôi nghĩ, anh Dực đã biết tung tích của chị dâu.” Hạ Viễn thấp giọng giải thích.
Giang Mặc tròn mắt ngạc nhiên, kích động lên tiếng “Thật sao? Vậy sao anh ấy không nói với chúng ta, để chúng ta đi cùng đến đó?”
“Cậu không thấy anh ấy dặn dò chúng ta về di chúc gì gì đó sao? Có lẽ đám người đã bắt cóc chị dâu đã uy hiếp anh ấy một mình đến điểm hẹn.” Hạ Viễn giơ tay đẩy gọng kính, sắc bén đưa ra suy luận của mình.
“Khốn kiếp! Tên chó má nào dám!?” Sau khi bực dọc buông lời chửi tục, Giang Mặc hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi quay sang nhìn Hạ Viễn bằng ánh mắt nghiêm túc “Cậu đưa định vị cho tôi. Tôi sẽ đi theo anh ấy. Cậu ở lại đây, chúng ta giữ liên lạc. Nếu tôi có gì bất trắc, sẽ gửi tín hiệu đến điện thoại của cậu, lúc đó cậu hãy dẫn theo mấy anh em đến yểm trợ anh Dực.”
Vừa nghe Giang Mặc đề nghị sẽ đi theo Phàm Dực, Hạ Viễn ngay lập tức lắc đầu từ chối “Không, để tôi đi theo anh ấy. Cậu ở lại đây. Đâu thể lần nào cũng để cậu mạo hiểm như vậy được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên Giang Mặc nổi tiếng là người vô cùng cứng đầu, anh cụp mắt lắc đầu, cố chấp đưa ra những lý lẽ thuyết phục Hạ Viễn “Không Hạ Viễn, cậu quên là anh Dực đã giao lại mấy doanh nghiệp cho cậu quản lý đó sao? Nếu cậu có mệnh hệ gì, sẽ không ai có thể thay thế cậu được. Tôi thì ngược lại, ngoại trừ có chút bản lĩnh đấm đá ra, tôi không có gì cả, cũng không có đầu óc. Món nợ năm đó với anh Dực, tôi vẫn chưa trả xong, và có lẽ cả đời này cũng không thể trả hết. Vậy nên tôi chỉ có thể dùng cái mạng này để đền đáp anh ấy.”
Biết mình không thể khuyên được Giang Mặc, Hạ Viễn chỉ đành thở dài thoả hiệp “Được rồi, nhưng kế hoạch vừa rồi cậu nói không ổn. Nếu đợi cậu xảy ra chuyện rồi mới gửi tín hiệu cầu cứu đến cho tôi, e là tôi và đám anh em sẽ không kịp chạy đến yểm trợ anh Dực.
Giang Mặc nghe vậy thì gật gù đồng tình, anh gãi gãi đầu, thắc mắc hỏi Hạ Viễn “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Tôi cứ có cảm giác, vụ bắt cóc chị dâu lần này có liên quan đến Phàm Huân hoặc Trình Hiểu Yên. Nếu là vậy thì bên bọn chúng không đông người... Hạ Viễn trầm tư chìm vào suy nghĩ của bản thân, ngừng đoạn, anh lại tiếp tục “Trước mắt, cậu cứ theo định vị đi đến chỗ mà anh Dực đến. Tôi bên này sẽ dẫn theo vài người theo sau cậu. Chúng tôi sẽ giữ một khoảng cách nhất định, vừa để không đánh rắn động cỏ, vừa để khi cậu phát tín hiệu, chúng tôi có thể ngay lập tức chạy đến ứng cứu.”
Nghe kế hoạch vô cùng logic và hợp lý của Hạ Viễn, Giang Mặc lập tức đồng ý phối hợp “Được, quyết định như vậy đi. Nhưng trước tiên, tôi cần đến một nơi đã, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
****
Bệnh viện Lập Hy
“Cô Phương vì hít phải một lượng lớn khí gas dẫn đến lượng oxy trong não tuột giảm, vậy nên cô ấy mới bị bất tỉnh. Não của chúng ta nếu bị thiếu oxy trong thời gian quá lâu, các tế bào não có nguy cơ sẽ bị tổn thương vĩnh viễn và nếu nghiêm trọng hơn sẽ có thể gây tử vong. Nhưng cũng may, ở trường hợp này thì thời gian cô Phương hít phải khí gas không lâu, kết quả kiểm tra cũng cho thấy các tế bào trong não của cô ấy không bị ảnh hưởng nặng. Tuy nhiên vẫn cần một chút thời gian để cô Phương có thể tỉnh dậy và hồi phục hoàn toàn."
Những lời bác sĩ nói lúc sáng cứ văng vẳng bên tai Giang Mặc. Anh âm trầm lặng lẽ quan sát Phương Trúc đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh, bàn tay to lớn thô ráp đưa lên khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, đôi mắt ánh lên tia đau lòng cùng tự trách.
Giang Mặc cúi người, khế đặt lên trán Phương Trúc một nụ hôn vô cùng ôn nhu và dịu dàng, đôi môi anh mấp máy, thì thầm khẽ nói ra câu mà từ trước đến nay anh chưa một lần đủ can đảm để thốt ra trước mặt cô “Anh thích em”
Giang Mặc đứng thẳng dậy, đôi mắt quyến luyến nhìn gương mặt Phương Trúc thêm vài lần nữa rồi dứt khoác xoay người rời đi.
Trước cổng bệnh viện Lập Hy, Giang Mặc ngồi trên chiếc moto quen thuộc, đội lên chiếc helmet bao trọn đầu và mặt, anh mở lên định vị theo dõi Phàm Dực mà Hạ Viễn đã gắn lúc nãy, đeo vào đôi găng tay đen bằng da, đưa tay sờ nhẹ khẩu súng được giấu sau lưng quần, hơi xoay người khẽ gật nhẹ đầu với chiếc xe hơi ở phía sau rồi phóng ga đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro