Tin dữ
2024-10-16 14:17:22
Vậy nên dù việc làm ăn của Trạch
Siêu càng ngày càng lớn, và sở hữu rất nhiều doanh nghiệp tư nhân trong
tay nhưng anh vẫn không ngồi lên vị trí chủ tịch hay giám đốc của bất kỳ công ty công nào.
Vì một khi anh trở thành người đứng đầu của một công ty hay tập đoàn đã được lên sàn, thì dù muốn hay không Trạch Siêu cũng sẽ trở thành ‘người của công chúng’.
Mỗi một đường đi nước bước của anh đều sẽ bị người khác soi mói và bị truyền thông, báo giới cắn không tha.
Mà Trạch Siêu tính cách tuỳ ý phóng khoáng, anh thuộc kiểu người không thích bị gò bó, rập khuông nên giới hắc đạo chính là một sân chơi lý tưởng dành cho anh.
Phàm Dực tuy cũng rất ghét giới bạch đạo đầy giả tạo này nhưng vì Hoằng Dạ cần có người thừa kế mà em trai anh lại muốn trở thành một diễn viên. Phàm Dực không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ thế lực và thành tựu mà mình đã gầy dựng để trở về nối nghiệp ông ngoại.
Nếu 9 năm trước Phàm Dực chọn tiếp tục lăn lộn trong giới hắc đạo, chắc chắn hiện tại thế lực và vị thế của anh cũng đã ngang hàng với Trạch Siêu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là vậy thì em trai anh, Phàm Dương đã không thể thực hiện được ước mơ và cũng sẽ không trở thành ảnh đế nổi tiếng như bây giờ.
Tuy Phàm Dực là một người tham vọng luôn đặt lợi ích hàng đầu, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ không từ thủ đoạn mà hy sinh, đánh đổi máu mủ và những người anh em vào sinh ra tử cùng mình.
****
Mới đó mà Trình Hiểu Yên đã làm việc ở Thử Thần được một năm rưỡi.
Trong một năm qua Trạch Siêu không ngừng dốc kinh phí đầu tư cho nơi này, đồng thời anh ta cũng thường xuyên lui tới đây để bàn chuyện làm ăn với các đối tác, mượn cơ hội giới thiệu quán rượu với bọn họ.
Thử Thần từ một quán rượu nhỏ tầm trung chủ yếu kinh doanh cho khách quen, nay được nâng cấp thành quán rượu hạng sang, lượng khách đến cũng theo đó mà tăng vọt.
Những người tai to mặt lớn của thành phố Nam cũng xem nơi này thành quán quen mà lui tới thường xuyên.
Công việc kinh doanh của Thử Thần ngày càng khấm khá, Trình Hiểu Yên với tư cách là quản lý của quán cũng trở nên bận rộn hơn hẳn, ngày nào cũng đầu tấp mặt tối, nhưng bù lại tiền thưởng mà Trạch Siêu trả cho cô cũng tăng dần theo mức độ bận rộn của quán.
Ban đầu Trình Hiểu Yên chỉ cho rằng Trạch Siêu là một ông chủ hào phóng nên anh ta mới mạnh tay thưởng tiền cho nhân viên của mình đến vậy.
Nhưng có lần sau khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Từ Phong với một quản lý cấp cao chuyên quản lý các sòng bạc, Trình Hiểu Yên mới biết hoá ra chỉ có mình cô là được thưởng nhiều đến như vậy.
Trình Hiểu Yên lúc này mơ hồ cảm giác được có vẻ như Trạch Siêu có ý với mình, nhưng cô không chắc lắm về suy nghĩ này. Vì ngoại trừ việc anh ta đối xử tốt với cô và đặc biệt thưởng nhiều tiền ra, Trạch Siêu chưa bao giờ thật sự có những hành động hay lời nói mang hàm ý tán tỉnh.
Hôm nay Trạch Siêu lại ghé qua quán rượu Thử Thần, anh ta ngồi trong phòng rượu VIP, trên miệng ngậm điếu xì gà, im lặng lắng nghe các quản lý báo cáo về tình hình kinh doanh dạo gần đây.
Sau khi Trương Thành, quản lý cấp cao của các sòng bạc, hoàn thành xong phần báo cáo của mình, Từ Phong liền đứng dậy tiếp nối. Anh ta là người tiếp theo báo cáo.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài làm động tác của Từ Phong khựng lại. Trạch Siêu hơi cau mày lên tiếng “Vào đi.”
Người ở bên ngoài mở nhẹ cửa ra, động tác của người đàn ông vô cùng từ tốn, nhưng mồ hôi trên trán và hơi thở gấp gáp của anh ta cho thấy anh ta đã vội vã chạy đến.
Người đàn ông thở hổn hển bước vào và nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh ta nuốt nước bọt, cố gắng bình ổn lại nhịp thở rồi lên tiếng “Không hay rồi anh Siêu, Giang Mặc bên phía ông chủ Phàm vừa gọi điện đến báo, tối ngày hôm qua Phàm Dương đã bị mưu sát, ông chủ Phàm trở thành nghi phạm số 1, hiện đã bị cảnh sát bắt giữ rồi ạ.”
Trạch Siêu sau khi nghe xong thì đứng bật dậy, đầu mày anh ta cau càng chặt hơn, nghiến răng chửi tục “Con mẹ gì vậy? Chuyện chó má này rốt cuộc là sao?”
Ngay giây sau, Trạch Siêu lia đôi mắt về phía Trương Thành “Chú đi chặn đám nhà báo và phóng viên ở thành phố Bắc đưa tin.” Rồi quay sang nói với Từ Phong “Chú cùng tôi đi đến thành phố Bắc một chuyến.”
Dứt lời Trạch Siêu sải bước dài, nhanh chóng về phía cửa, nhưng mới đi được nửa đường, trong đầu Trạch Siêu chợt xẹt qua một suy nghĩ.
Bước chân anh khựng lại rồi quay sang nói với những người còn lại “Các chú ở đây điều tra công ty Thế Vũ cho tôi, nhớ phải điều tra cho thật kĩ, đến một con ruồi cũng không được bỏ qua.”
Trạch Siêu nghiến răng, ánh mắt anh loé lên tia hung tợn “Con mẹ nó tôi dám cá là chuyện này có liên quan đến Thế Vũ. Mẹ kiếp! Đi!”
Trạch Siêu sau khi đáp máy bay xuống thành phố Bắc, nơi đầu tiên anh ta đến là trại tạm giam để gặp Phàm Dực.
Phàm Dực gương mặt vô cảm được cai ngục dẫn ra, nhìn thấy người đến là Trạch Siêu, con ngươi anh khẽ xao động như nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm.
Trạch Siêu nhìn Phàm Dực cả người bết bát, râu mọc lỏm chỏm, tròng mắt vô hồn, anh ta cau mày thở dài.
Liếc thấy tên cai ngục vẫn đứng canh ở phía cửa, anh lấy từ trong bóp ra ba tờ một trăm đô đưa cho tên cai ngục rồi hất cằm ý bảo anh ta ra ngoài.
Tên cai ngục nhận tiền nhanh chóng nhét vào túi rồi gật đầu ngoan ngoãn ra ngoài, bên trong phòng gặp thân nhân lúc này chỉ còn lại Phàm Dực và Trạch Siêu.
“Tinh thần anh bị làm sao vậy? Mới gặp chút sóng gió đã như thế này, rời khỏi giới hắc đạo làm anh quên mất cách sinh tồn rồi?” Trạch Siêu không nhìn nổi bộ dáng lôi thôi của Phàm Dực nữa, anh cau mày cằn nhằn.
Phàm Dực đưa mắt nhìn Trạch Siêu, đôi môi khô khốc của anh khẽ mấp máy, giọng cất lên có chút khàn “Em trai tôi chết rồi. Nó chết ngay trước mắt tôi.”
Trạch Siêu thoáng im lặng, anh hiểu rõ việc này đả kích Phàm Dực như thế nào, tuy miệng anh ta lúc nào cũng nói đến lợi ích, nhưng Trạch Siêu biết rất rõ Phàm Dực là người vô cùng coi trọng anh em, bạn bè. Em trai bị người khác sát hại, Phàm Dực chắc hẳn đang gặp cú sốc rất lớn.
Trạch Siêu thở dài một tiếng, anh bước đến gần Phàm Dực, đưa tay vỗ vai anh ta mấy cái, bày tỏ sự tiếc nuối của anh trước sự ra đi của Phàm Dương.
Sau một lúc lâu im lặng, Trạch Siêu lần nữa lên tiếng “Anh có nghi ngờ ai không?”
Phàm Dực chớp đôi mắt vô cảm, giọng điệu nhẹ bâng lên tiếng “Thế Vũ.”
Trạch Siêu nghe vậy thì đập bàn đứng dậy “Má nó, tôi biết ngay! Vậy giờ anh cần tôi làm…”
Trạch Siêu còn chưa nói hết câu, Phàm Dực lại cất giọng “Phàm Huân.”
“Anh nói ai?” Đang nói lại bị Phàm Dực cắt ngang, Trạch Siêu nghe không rõ nên hỏi lại.
“Phàm Huân, hắn ta là con riêng của lão già đó. Chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn.” Ánh mắt Phàm Dực loé lên tia chán ghét.
Vì một khi anh trở thành người đứng đầu của một công ty hay tập đoàn đã được lên sàn, thì dù muốn hay không Trạch Siêu cũng sẽ trở thành ‘người của công chúng’.
Mỗi một đường đi nước bước của anh đều sẽ bị người khác soi mói và bị truyền thông, báo giới cắn không tha.
Mà Trạch Siêu tính cách tuỳ ý phóng khoáng, anh thuộc kiểu người không thích bị gò bó, rập khuông nên giới hắc đạo chính là một sân chơi lý tưởng dành cho anh.
Phàm Dực tuy cũng rất ghét giới bạch đạo đầy giả tạo này nhưng vì Hoằng Dạ cần có người thừa kế mà em trai anh lại muốn trở thành một diễn viên. Phàm Dực không còn cách nào khác chỉ đành từ bỏ thế lực và thành tựu mà mình đã gầy dựng để trở về nối nghiệp ông ngoại.
Nếu 9 năm trước Phàm Dực chọn tiếp tục lăn lộn trong giới hắc đạo, chắc chắn hiện tại thế lực và vị thế của anh cũng đã ngang hàng với Trạch Siêu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là vậy thì em trai anh, Phàm Dương đã không thể thực hiện được ước mơ và cũng sẽ không trở thành ảnh đế nổi tiếng như bây giờ.
Tuy Phàm Dực là một người tham vọng luôn đặt lợi ích hàng đầu, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ không từ thủ đoạn mà hy sinh, đánh đổi máu mủ và những người anh em vào sinh ra tử cùng mình.
****
Mới đó mà Trình Hiểu Yên đã làm việc ở Thử Thần được một năm rưỡi.
Trong một năm qua Trạch Siêu không ngừng dốc kinh phí đầu tư cho nơi này, đồng thời anh ta cũng thường xuyên lui tới đây để bàn chuyện làm ăn với các đối tác, mượn cơ hội giới thiệu quán rượu với bọn họ.
Thử Thần từ một quán rượu nhỏ tầm trung chủ yếu kinh doanh cho khách quen, nay được nâng cấp thành quán rượu hạng sang, lượng khách đến cũng theo đó mà tăng vọt.
Những người tai to mặt lớn của thành phố Nam cũng xem nơi này thành quán quen mà lui tới thường xuyên.
Công việc kinh doanh của Thử Thần ngày càng khấm khá, Trình Hiểu Yên với tư cách là quản lý của quán cũng trở nên bận rộn hơn hẳn, ngày nào cũng đầu tấp mặt tối, nhưng bù lại tiền thưởng mà Trạch Siêu trả cho cô cũng tăng dần theo mức độ bận rộn của quán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu Trình Hiểu Yên chỉ cho rằng Trạch Siêu là một ông chủ hào phóng nên anh ta mới mạnh tay thưởng tiền cho nhân viên của mình đến vậy.
Nhưng có lần sau khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Từ Phong với một quản lý cấp cao chuyên quản lý các sòng bạc, Trình Hiểu Yên mới biết hoá ra chỉ có mình cô là được thưởng nhiều đến như vậy.
Trình Hiểu Yên lúc này mơ hồ cảm giác được có vẻ như Trạch Siêu có ý với mình, nhưng cô không chắc lắm về suy nghĩ này. Vì ngoại trừ việc anh ta đối xử tốt với cô và đặc biệt thưởng nhiều tiền ra, Trạch Siêu chưa bao giờ thật sự có những hành động hay lời nói mang hàm ý tán tỉnh.
Hôm nay Trạch Siêu lại ghé qua quán rượu Thử Thần, anh ta ngồi trong phòng rượu VIP, trên miệng ngậm điếu xì gà, im lặng lắng nghe các quản lý báo cáo về tình hình kinh doanh dạo gần đây.
Sau khi Trương Thành, quản lý cấp cao của các sòng bạc, hoàn thành xong phần báo cáo của mình, Từ Phong liền đứng dậy tiếp nối. Anh ta là người tiếp theo báo cáo.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài làm động tác của Từ Phong khựng lại. Trạch Siêu hơi cau mày lên tiếng “Vào đi.”
Người ở bên ngoài mở nhẹ cửa ra, động tác của người đàn ông vô cùng từ tốn, nhưng mồ hôi trên trán và hơi thở gấp gáp của anh ta cho thấy anh ta đã vội vã chạy đến.
Người đàn ông thở hổn hển bước vào và nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh ta nuốt nước bọt, cố gắng bình ổn lại nhịp thở rồi lên tiếng “Không hay rồi anh Siêu, Giang Mặc bên phía ông chủ Phàm vừa gọi điện đến báo, tối ngày hôm qua Phàm Dương đã bị mưu sát, ông chủ Phàm trở thành nghi phạm số 1, hiện đã bị cảnh sát bắt giữ rồi ạ.”
Trạch Siêu sau khi nghe xong thì đứng bật dậy, đầu mày anh ta cau càng chặt hơn, nghiến răng chửi tục “Con mẹ gì vậy? Chuyện chó má này rốt cuộc là sao?”
Ngay giây sau, Trạch Siêu lia đôi mắt về phía Trương Thành “Chú đi chặn đám nhà báo và phóng viên ở thành phố Bắc đưa tin.” Rồi quay sang nói với Từ Phong “Chú cùng tôi đi đến thành phố Bắc một chuyến.”
Dứt lời Trạch Siêu sải bước dài, nhanh chóng về phía cửa, nhưng mới đi được nửa đường, trong đầu Trạch Siêu chợt xẹt qua một suy nghĩ.
Bước chân anh khựng lại rồi quay sang nói với những người còn lại “Các chú ở đây điều tra công ty Thế Vũ cho tôi, nhớ phải điều tra cho thật kĩ, đến một con ruồi cũng không được bỏ qua.”
Trạch Siêu nghiến răng, ánh mắt anh loé lên tia hung tợn “Con mẹ nó tôi dám cá là chuyện này có liên quan đến Thế Vũ. Mẹ kiếp! Đi!”
Trạch Siêu sau khi đáp máy bay xuống thành phố Bắc, nơi đầu tiên anh ta đến là trại tạm giam để gặp Phàm Dực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phàm Dực gương mặt vô cảm được cai ngục dẫn ra, nhìn thấy người đến là Trạch Siêu, con ngươi anh khẽ xao động như nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm.
Trạch Siêu nhìn Phàm Dực cả người bết bát, râu mọc lỏm chỏm, tròng mắt vô hồn, anh ta cau mày thở dài.
Liếc thấy tên cai ngục vẫn đứng canh ở phía cửa, anh lấy từ trong bóp ra ba tờ một trăm đô đưa cho tên cai ngục rồi hất cằm ý bảo anh ta ra ngoài.
Tên cai ngục nhận tiền nhanh chóng nhét vào túi rồi gật đầu ngoan ngoãn ra ngoài, bên trong phòng gặp thân nhân lúc này chỉ còn lại Phàm Dực và Trạch Siêu.
“Tinh thần anh bị làm sao vậy? Mới gặp chút sóng gió đã như thế này, rời khỏi giới hắc đạo làm anh quên mất cách sinh tồn rồi?” Trạch Siêu không nhìn nổi bộ dáng lôi thôi của Phàm Dực nữa, anh cau mày cằn nhằn.
Phàm Dực đưa mắt nhìn Trạch Siêu, đôi môi khô khốc của anh khẽ mấp máy, giọng cất lên có chút khàn “Em trai tôi chết rồi. Nó chết ngay trước mắt tôi.”
Trạch Siêu thoáng im lặng, anh hiểu rõ việc này đả kích Phàm Dực như thế nào, tuy miệng anh ta lúc nào cũng nói đến lợi ích, nhưng Trạch Siêu biết rất rõ Phàm Dực là người vô cùng coi trọng anh em, bạn bè. Em trai bị người khác sát hại, Phàm Dực chắc hẳn đang gặp cú sốc rất lớn.
Trạch Siêu thở dài một tiếng, anh bước đến gần Phàm Dực, đưa tay vỗ vai anh ta mấy cái, bày tỏ sự tiếc nuối của anh trước sự ra đi của Phàm Dương.
Sau một lúc lâu im lặng, Trạch Siêu lần nữa lên tiếng “Anh có nghi ngờ ai không?”
Phàm Dực chớp đôi mắt vô cảm, giọng điệu nhẹ bâng lên tiếng “Thế Vũ.”
Trạch Siêu nghe vậy thì đập bàn đứng dậy “Má nó, tôi biết ngay! Vậy giờ anh cần tôi làm…”
Trạch Siêu còn chưa nói hết câu, Phàm Dực lại cất giọng “Phàm Huân.”
“Anh nói ai?” Đang nói lại bị Phàm Dực cắt ngang, Trạch Siêu nghe không rõ nên hỏi lại.
“Phàm Huân, hắn ta là con riêng của lão già đó. Chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn.” Ánh mắt Phàm Dực loé lên tia chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro