Chương 7
Uyển Âm
2024-06-18 01:16:06
Ánh trăng sáng ngời, đem khuôn mặt hai người làm nổi bật có vài phần mông lung.
“Anh Thích Hàn, cảm ơn anh đã đưa em về.” Cố Trà hơi hơi ngẩng đầu, gương mặt đỏ ửng nhìn anh, tràn đầy ngượng ngùng.
Cô ta dùng tay uốn tóc, dư quang khóe mắt lại như là đột nhiên nhìn thấy gì, lập tức thân thể hơi hơi run rẩy như sắp ngã.
Toàn bộ thân mình hướng về phía Thích Hàn, lung lay sắp đổ, nhìn qua chọc người ta bảo vệ.
Thích Hàn tay mắt lanh lẹ lập tức ôm lấy vòng eo Cố Trà, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Người sau chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hàm răng cắn cắn môi, con ngươi tựa hồ có vạn thiên nhu tình, ngữ điệu ôn nhu: “Cảm ơn anh Thích Hàn.”
Thích Hàn không để ý mà “Ừm” một tiếng.
Quay người lại vừa muốn đi, lại nhìn thấy ánh mắt bi thương của Vân Khanh, trong lúc nhất thời, khẩn trương mà không biết nói gì.
“Anh ——”
Nhưng tiếp theo nháy mắt nghĩ lại tưởng tượng, anh và Cố Trà quang minh chính đại, có gì phải giải thích.
Vân Khanh có lý do gì mà quản thúc anh.
“Anh đi đây.”
Ba chữ cùng thân ảnh chạy trối chết, phảng phất giấu đầu lòi đuôi, chột dạ mới không giải thích.
Vân Khanh buồn bã cười, vừa nhấc mắt liền đối mặt với ánh mắt đắc ý cùng khiêu khích của Cố Trà, cô rũ mắt, không nói một lời lôi kéo Diệp Hàm Nguyệt vào ký túc xá.
Hoàn hoàn ngó lơ Cố Trà.
Vân Khanh và Diệp Hàm Nguyệt ở tầng 5 ký túc xá, lúc hai người đi lên cầu thang, Diệp Hàm Nguyệt liền bênh vực kẻ yếu nói: “Cô ta chính là hoa khôi mà mọi người nói?”
“Lớn lên cũng chẳng ra gì!”
“Thích Hàn thế mà không giải thích?”
“Còn có hoa khôi kia nữa, cô ta dám làm như vậy với cậu?”
“Không được! Tức chết tớ! Tớ muốn chính tay đâm tra nam và bạch liên hoa!”
Vân Khanh Vốn đang có vài phần thương tâm, bị mấy câu nói đó nháy mắt chọc cười, khóe môi kéo lên, ánh mắt nai vài phần ý cười, cực kỳ linh động.
“Được rồi, tớ không sao.”
“Loại người này không đáng để tức giận.”
Diệp Hàm Nguyệt hùng hùng hổ hổ một trận, làm Vân Khanh có chút dở khóc dở cười.
Chỉ là ở buổi tối sau khi tắt đèn, nằm ở trên giường, trong đầu một màn vẫn kia như thế nào cũng không vứt đi được.
“Anh Thích Hàn, cảm ơn anh đã đưa em về.” Cố Trà hơi hơi ngẩng đầu, gương mặt đỏ ửng nhìn anh, tràn đầy ngượng ngùng.
Cô ta dùng tay uốn tóc, dư quang khóe mắt lại như là đột nhiên nhìn thấy gì, lập tức thân thể hơi hơi run rẩy như sắp ngã.
Toàn bộ thân mình hướng về phía Thích Hàn, lung lay sắp đổ, nhìn qua chọc người ta bảo vệ.
Thích Hàn tay mắt lanh lẹ lập tức ôm lấy vòng eo Cố Trà, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”
Người sau chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hàm răng cắn cắn môi, con ngươi tựa hồ có vạn thiên nhu tình, ngữ điệu ôn nhu: “Cảm ơn anh Thích Hàn.”
Thích Hàn không để ý mà “Ừm” một tiếng.
Quay người lại vừa muốn đi, lại nhìn thấy ánh mắt bi thương của Vân Khanh, trong lúc nhất thời, khẩn trương mà không biết nói gì.
“Anh ——”
Nhưng tiếp theo nháy mắt nghĩ lại tưởng tượng, anh và Cố Trà quang minh chính đại, có gì phải giải thích.
Vân Khanh có lý do gì mà quản thúc anh.
“Anh đi đây.”
Ba chữ cùng thân ảnh chạy trối chết, phảng phất giấu đầu lòi đuôi, chột dạ mới không giải thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Khanh buồn bã cười, vừa nhấc mắt liền đối mặt với ánh mắt đắc ý cùng khiêu khích của Cố Trà, cô rũ mắt, không nói một lời lôi kéo Diệp Hàm Nguyệt vào ký túc xá.
Hoàn hoàn ngó lơ Cố Trà.
Vân Khanh và Diệp Hàm Nguyệt ở tầng 5 ký túc xá, lúc hai người đi lên cầu thang, Diệp Hàm Nguyệt liền bênh vực kẻ yếu nói: “Cô ta chính là hoa khôi mà mọi người nói?”
“Lớn lên cũng chẳng ra gì!”
“Thích Hàn thế mà không giải thích?”
“Còn có hoa khôi kia nữa, cô ta dám làm như vậy với cậu?”
“Không được! Tức chết tớ! Tớ muốn chính tay đâm tra nam và bạch liên hoa!”
Vân Khanh Vốn đang có vài phần thương tâm, bị mấy câu nói đó nháy mắt chọc cười, khóe môi kéo lên, ánh mắt nai vài phần ý cười, cực kỳ linh động.
“Được rồi, tớ không sao.”
“Loại người này không đáng để tức giận.”
Diệp Hàm Nguyệt hùng hùng hổ hổ một trận, làm Vân Khanh có chút dở khóc dở cười.
Chỉ là ở buổi tối sau khi tắt đèn, nằm ở trên giường, trong đầu một màn vẫn kia như thế nào cũng không vứt đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro