Chương 25
Dứu Niên
2024-01-27 00:40:58
Thời gian: 8h ngày 2 tháng 10.
Địa điểm: Trong phòng khách sạn ở thành phố C.
Nhân vật: Kỷ Vi
Sự kiện: bị nhốt
"Vi Vi, cậu sao vậy? Sao cậu không đến buổi họp mặt fans, cậu không biết Lacey đẹp trai như thế nào đâu… " Nhạc Đào ở bên trong màn hình máy tính, khuôn mặt biểu hiện mê trai rõ rệt.
"Ồ. Thực ra... tớ bị ba mẹ giam lỏng." Kỷ Vi chống cằm lên bàn, trông hết sức uể oải.
"Giam lỏng?! Chuyện cậu có bạn trai bị lộ ra à? Ba mẹ cậu không thích anh ta? Nhưng như vậy cũng không đến mức..."
"Không phải." Kỷ Vi suy nghĩ một lúc, sau đó tóm tắt ngắn gọn câu chuyện về Trương Chi Duẫn kia một lần nữa.
Nhạc Đào nghe xong liền bắt đầu bênh vực kẻ yếu: "Cái này cũng không phải toàn bộ đều là lỗi của cậu mà? Chẳng phải là anh chàng kia bảo cậu giấu diếm hay sao. Mà này, thái độ chú Trương kia thế nào?"
"Chú Trương không có ý trách tớ, nhưng dì Bội Phân thì lại vì chuyện này mà lên cơn đau tim, ba mẹ tớ cảm thấy rất có lỗi với gia đình chú Trương."
"Chuyện này theo như tớ hiểu thì ba mẹ cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu, bọn họ phạt cậu nặng một chút thì chú Trương kia mới không có khúc mắc trong lòng. Tuy là nói chú ấy từ nhỏ đến lớn đều thương cậu như con ruột, nhưng dù sao cũng không phải là con ruột thật sự, cậu nói có phải không?"
"Cậu nói không sai, tớ cũng biết nỗi khổ tâm của ba mẹ, cho nên mới ngoan ngoãn ở trong phòng đây này. Nhưng mà đây không phải là vấn đề, mà vấn đề là hôm nay Dịch Bắc sẽ quay trở về thành phố C, và bọn mình có hẹn gặp nhau." Kỷ Vi vừa nhớ đến Dịch Bắc, cô liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cả khuôn mặt cũng trở nên rạng rỡ hơn.
"Hay là nói với mẹ của cậu đi, mẹ … con gái của mẹ, muốn đi gặp con rể tương lai của mẹ, không phải mẹ cậu luôn thúc giục cậu sớm có bạn trai sao, nhất định sẽ hết sức vui lòng?"
Kỷ Vi nâng bình nước khoáng lên, uống mấy hớp, chán nản nói: "Cậu cho rằng mẹ tớ sẽ vui mừng vì con rể đột nhiên xuất hiện sao?!"
"Kỷ Vi, tớ phát hiện cậu nhất định là rất thích hợp với ngành công nghiệp sản xuất rượu, hơn nữa cậu chịu trách nhiệm hầm rượu, đảm bảo một tia sáng cũng không lọt qua được!" Nhạc Đào châm chọc: "Giờ cậu có đi không? Được rồi, không thì cứ nói cho anh ấy biết tên khách sạn…"
Kỷ Vi muốn khóc: "Điện thoại di động của tớ đã bị mẹ tịch thu T_T"
Xét thấy công cụ liên lạc mạng của đồng chí Dịch Bắc chỉ là MSN và hắn chỉ đăng nhập khi làm việc, vì vậy kể cả khi mẹ Kỷ Vi hảo tâm để lại cho cô một chiếc netbook, cũng không giúp ích được gì.
Cuối cùng, Kỷ Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo số điện thoại di động của Dịch Bắc cho Nhạc Đào, Nhạc Đào vỗ ngực đảm bảo tin nhắn sẽ được chuyển đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Kỷ Vi còn đang buồn chán chơi Plants vs. Zombies, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Cô lẩm bẩm: “Ôi, hôm nay phục vụ phòng đến sớm thế...”.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra. “Chào buổi sáng!”
Hai mắt cô dán vào màn hình máy tính, chào nhân viên phục vụ theo quán tính, không ngờ lại không nghe thấy tiếng trả lời. Cô lập tức giật mình nghĩ thầm, chẳng lẽ có kẻ cướp nào đó đột nhập sao? Lồng ngực cô đập thình thịch, vừa định quay người lại thì một thân hình ấm áp đã áp sát vào lưng cô, cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ ôm lấy cô, trên đầu cô truyền tới giọng nói trầm ấm dễ nghe của một người đàn ông: “Vi Vi, anh về rồi.”
Kỷ Vi cứ thế mà khóc. Thật ra trong lòng cô cũng rất khinh bỉ bản thân, bây giờ không phải là diễn cảnh biệt ly đoàn tụ, sao phải làm quá lên? Cô còn chưa từng như vậy bao giờ! Lúc này Dịch Bắc không còn cách nào khác, đành phải quay mặt đi, ngơ ngác cầm lấy khăn giấy trên bàn, lung tung mà lau nước mắt.
“Anh… ơ… anh vào bằng cách nào?” Kỷ Vi lắc lắc cái đầu bị hắn chà lau đến mức choáng váng, hỏi.
“Nói cho anh biết trước, em làm sao lại biến thành bộ dạng này?” Dịch Bắc nhìn cô gái nhỏ sắc mặt tái nhợt trước mắt, trong giọng nói có chút thương tiếc và tức giận.
Khi Nhạc Đào gọi cho hắn, cô ta chỉ nói: "Vi Vi bị nhốt rồi." Hắn đã sợ đến mức lái xe với tốc độ bão táp suốt cả một quãng đường dài, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỷ Vi cầm cục khăn giấy vo tròn, miết qua miết lại, cau mày: "Hả? Anh muốn em kể lại câu chuyện một lần nữa sao?" Nghe vậy, Dịch Bắc giật cục giấy ra khỏi tay cô, ra vẻ chán ghét nói: "Toàn là nước mắt nước mũi, bẩn thỉu muốn chết, em không cảm thấy kinh tởm hả." Sau đó, anh ta đổi thành một bộ mặt nghiêm hình tra khảo, nói: "Sao hả, kể lại phiền lắm à?"
Dịch Bắc đại nhân đã mở miệng, cô làm sao dám ngại phiền? Cô không còn cách nào khác đành phải đẩy hắn đến mép giường, ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt đỏ hồng hết sức đáng thương kể lại câu chuyện vừa kể với Đào Đào. Cuối cùng, cô sụt sịt mũi hỏi: "Theo anh thì em nên làm gì?"
Thành thật mà nói, sau khi Dịch Bắc nghe xong câu chuyện của cô, liền có chút khó chịu, hoá ra cô gái nhỏ này lại đi nghe theo Trương Chi Duẫn mà gây ra chuyện như vậy sao? Khó trách khi Quý Thừa Phong nói với hắn: "Kỷ Vi không thể tới", anh ta đã hết sức vội vàng qua loa.
Trong lòng hắn hỗn loạn những suy nghĩ, sắc mặt cũng không đẹp cho lắm, vốn khuôn mặt đã muôn đời lạnh lùng, bây giờ còn kết thêm một lớp băng sương. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng lên tiếng dưới ánh nhìn chăm chú đầy dè chừng của Kỷ Vi: "Ba mẹ em và ba mẹ Trương Chi Duẫn... định kết hai người thành một cặp à?"
“Khụ!” Quý Vi bị sặc nước bọt bản thân, rất muốn mở miệng nói “Đương nhiên là không phải!”, nhưng cô không lừa được mình, người lớn hai nhà quả thật có ý này…
“Đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện.” Trong lúc cô còn đang ngây người, Dịch Bắc đột nhiên nói. “Cái gì?” Kỷ Vi còn chưa hiểu ra sao.
Lúc này Dịch Bắc đã đi tới cửa phòng, nghe cô hỏi, hắn hơi nghiêng đầu nói: "Lấy nước nóng bôi lên mắt cá vàng của em đi." Nói xong, hắn dứt khoát gọn gàng mở cửa, bước ra ngoài và đóng cửa lại ngay lập tức.
Lúc Kỷ Vi đã ngồi trên ghế phụ xe Dịch Bắc, cuối cùng cô cũng hốt hoảng hiểu ra hắn dự định làm gì. “Dịch… Dịch Bắc, anh chém trước tấu sau, e là không hay lắm đâu… phải không?” Cô còn khéo léo thêm hai chữ “phải không”.
"Không sao, con rể xấu dù sao cũng phải gặp mẹ vợ." Người nào đó nhìn thẳng về phía trước, nói.
"Ôi… Nếu anh như này mà còn xấu thì 80% đàn ông sẽ phải âm thầm đấu tranh cả đời." Kỷ Vi thản nhiên trả lời. Không ngờ Dịch Bắc cướp lời cô, xảo quyệt hỏi: “Nếu đã như vậy, sao em lại căng thẳng?”
Suốt quãng đường đi không ai nói gì nữa.
Do Trương Chi Duẫn khăng khăng đòi hỏi, ba Trương không còn cách nào khác ngoài việc để anh ta ở lại bệnh viện ở thành phố C thời gian này. Hơn nữa, hoàn cảnh của mẹ Trương càng thêm phức tạp, hiện giờ người nhà họ Trương gần như có thể nói là tạm thời đóng quân ở bệnh viện.
Khi Kỷ Vi đưa Dịch Bắc đi tìm phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy ba cô bưng một chậu nước nóng đi vào một cánh cửa phòng màu trắng, cô sợ tới mức lùi lại ba bước, suýt chút nữa thì giẫm phải giày Dịch Bắc ở phía sau.
Hắn giữ vai cô, nhẹ giọng khiển trách: "Hấp tấp." Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay phải lạnh giá của cô, nói: "Em sợ cái gì? Có anh ở đây." Kỷ Vi cảm nhận được hơi ấm lan tràn từ lòng bàn tay Dịch Bắc đến tận trái tim cô, giống như thật sự có ma lực, có thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Lúc này, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới Lacey, bèn nói với Dịch Bắc: "Em nghĩ hẳn là em đã biết anh từ lâu."
Dịch Bắc giống như không có phản ứng gì trong phút chốc, chỉ hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta đã quen nhau từ lâu rồi sao?” Nhưng lời vừa nói ra, hắn đột nhiên nắm bắt được điều gì đó, cảm nhận được ý cô là gì... ý cô là sớm hơn so với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau rất nhiều…
“Ừm, đúng rồi, em hồ đồ quá.” Kỷ Vi đưa tay kia lên vuốt mái tóc xù xù của mình, đột nhiên giống như lấy hết can đảm, chỉ nghe thấy cô nói: “Đi thôi.”
Nói chung, thời lượng của loại hành động cần lấy hết can đảm là rất ngắn, chẳng hạn như trạng thái hiện tại của Kỷ Vi. Mặc dù cô đang đứng cách cửa phòng bệnh ba mét và tự cổ động bản thân, nhưng tốc độ xìu xuống thực sự đáng kinh ngạc, đến nỗi khi tay Dịch Bắc đặt lên trên tay nắm cửa, cô thậm chí đã thực hiện xong tư thế chuẩn bị bỏ trốn.
Tuy nhiên, ông trời đã không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Vi Vi?!” Giọng chú Trương vang lên sau gáy cô. Kỷ Vi quay người lại một cách máy móc, chào hỏi, "Chú Trương." Đáng tiếc ông ta không đáp lại cô, mà nhanh chóng đưa mắt như một lưỡi kiếm sắc bén, lướt qua đôi tay đan nhau của cô và Dịch Bắc, đến khuôn mặt hắn, dừng lại một chút, lạnh giọng hỏi: “Luật sư Dịch cũng đến rồi à?”
Quý Vi vỗ trán! Cô bị ngốc rồi sao?! Cô đã thực sự quên mất chuyến công tác lần này của chú Trương tới thành phố C là có chút liên quan đến công ty luật của Dịch Bắc… vậy thì chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn đó chứ?
Khi cô định thần lại, Dịch Bắc đã sải bước dài đi vào phòng bệnh, cô vội vàng đi theo nhưng lại va phải lưng Dịch Bắc, sống mũi hơi đau.
Tình hình hiện trường trong phòng hết sức vi diệu, Trương Chi Duẫn đã tỉnh lại, yếu đuối tựa vào đầu giường, ba mẹ Kỷ Vi một người đang ngồi trên ghế chăm bệnh, một người đang gọt táo, nhưng động tác của họ lúc này như bị đông cứng lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía cửa. Người bình tĩnh nhất là ba Trương, ông ta bước vào phòng liền bình thản phân loại những món quà do khách khứa mang đến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua một phút đồng hồ, cuối cùng Dịch Bắc là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng nói khó phân vui buồn, chỉ có thể dùng cụm từ “nho nhã ôn hòa” để miêu tả. Hắn nói: "Chào chú và dì. Con đi cùng Vi Vi đến thăm bạn cô ấy." Kỷ Vi không thể không giơ ngón tay cái lên trong lòng.
Dịch Bắc: luật sư kim bài quả là không hỗ danh, lời nói có thể thực sự hạ gục được mọi người chỉ trong tích tắc. Câu này rõ ràng có tác dụng hóa học khác nhau khi chui vào tai mỗi người ở đây. Ba mẹ Kỷ Vi sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra, anh chàng này... Chẳng lẽ là đang hẹn hò với con gái mình? Chà chà, ngọc thụ lâm phong... Khụ… Mẹ Kỷ Vi cố rũ bỏ những chuỗi thành ngữ miêu tả trong đầu, tự nhủ rằng mình thật là có lỗi với Chi Duẫn đang hấp hối khi đã quay lưng lại với anh ta một cách quá nhanh chóng [Trương Chi Duẫn: Này…! 】
Bạn học Trương Chi Duẫn rõ ràng là rất sợ hãi, sau khi cân nhắc vài lần, anh ta bình tĩnh ngồi thẳng lưng lên. Gì chứ, mình không thể mất đi khí thế trước mặt đối thủ được! Nhưng ba Trương bên cạnh giả vờ bình tĩnh thật ra trong lòng lại bất giác cảm nhận được thất bại: Hừ, trong tiệc rượu lần trước, mình còn khen ngợi luật sư Dịch này, bây giờ hay rồi, cậu ta trực tiếp xông tới cướp đi đứa con dâu tương lai của mình. Thật là tội nghiệt mà!
“Đây là…?” Mẹ Kỷ Vi đứng dậy, nhìn chằm chằm Dịch Bắc, nhưng câu hỏi rõ ràng là cho Kỷ Vi.
“A, đây… là bạn trai con, Dịch Bắc.” Kỷ Vi kéo kéo góc áo Dịch Bắc. Thực ra Dịch Bắc cũng không cần cô gợi ý đã chủ động bắt chuyện một cách tự nhiên, chỉ thấy hắn lập tức vứt bỏ thái độ xa cách khách sáo vừa rồi, khuôn mặt hiện lên một nụ cười tiêu chuẩn, khiến cho bề ngoài vốn đã rất xuất sắc của hắn càng trở nên chói mắt hơn. Hắn nói: "Dì, từ trước đến nay con còn chưa đến thăm dì là do chúng con vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Thực ra, con và Vi Vi đã hẹn hò được gần một năm rồi."
Một năm...
Trương Chi Duẫn hai mắt tối tăm, mẹ Kỷ Vi tin đập rộn ràng, trong đầu Kỷ Vi vang lên âm thanh vụn vỡ... Anh yêu, sao anh có thể ngang nhiên ăn gian như vậy?! Tính từ ngày đầu chúng ta gặp nhau mà cũng được à?!
"Chi Duẫn, chuyện này là thế nào?" Ba Trương với vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên giường Trương Chi Duẫn, hỏi: "Lúc trước con đã nói gì với ba mẹ? Con đã nói Vi Vi hứa với con rồi, vậy sao bây giờ lại biến thành người có bạn trai một năm là thế nào?"
Kỷ Vi chưa bao giờ thấy chú Trương giận dữ đến như vậy, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ, mặt có chút nóng bừng, cô lờ mờ cảm thấy chú Trương có vẻ như đang trách Trương Chi Vân, nhưng thực ra là đang trách cô. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
"Chàng trai trẻ, sao hả? Chỉ biết thăm dì thôi mà không biết trong nhà còn có một người chú à?" Ba Kỷ Vi nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng.
“Lão Kỷ, anh nói như vậy là có ý gì?” Ba Trương nghe thấy ba Kỷ Uy nói xong, có chút không vui, một bụng lửa giận bị đè nén lập tức được châm ngòi, có xu hướng bùng nổ dữ dội.
"Không có ý gì cả. Con gái của Kỷ Chấn Nam này, chọn bạn trai như thế nào và chọn chồng như thế nào là tùy thuộc vào bản thân nó. Người làm cha mẹ chúng tôi có cực khổ thế nào cũng không quan trọng."
Ông đặt quả táo lên bàn cạnh giường ngủ, đi về hướng cửa phòng, lúc đi ngang qua Dịch Bắc, ông mở miệng với một âm lượng vừa đủ để mọi người đều nghe thấy: "Ra ngoài với chú, chú có chuyện muốn nói với con." Trương Chi Duẫn không ngờ rằng chú Kỷ trước nay vẫn luôn thương yêu anh ta, lại có phản ứng như vậy, đột nhiên anh ta có chút ngây ngốc, nhưng ba Trương thì đã sắp nổi cơn thịnh nộ, lại nhìn bộ dạng bệnh tật của con trai, chỉ có thể thở dài, đóng sầm cửa bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Kỷ Vi nhìn nhau…
Địa điểm: Trong phòng khách sạn ở thành phố C.
Nhân vật: Kỷ Vi
Sự kiện: bị nhốt
"Vi Vi, cậu sao vậy? Sao cậu không đến buổi họp mặt fans, cậu không biết Lacey đẹp trai như thế nào đâu… " Nhạc Đào ở bên trong màn hình máy tính, khuôn mặt biểu hiện mê trai rõ rệt.
"Ồ. Thực ra... tớ bị ba mẹ giam lỏng." Kỷ Vi chống cằm lên bàn, trông hết sức uể oải.
"Giam lỏng?! Chuyện cậu có bạn trai bị lộ ra à? Ba mẹ cậu không thích anh ta? Nhưng như vậy cũng không đến mức..."
"Không phải." Kỷ Vi suy nghĩ một lúc, sau đó tóm tắt ngắn gọn câu chuyện về Trương Chi Duẫn kia một lần nữa.
Nhạc Đào nghe xong liền bắt đầu bênh vực kẻ yếu: "Cái này cũng không phải toàn bộ đều là lỗi của cậu mà? Chẳng phải là anh chàng kia bảo cậu giấu diếm hay sao. Mà này, thái độ chú Trương kia thế nào?"
"Chú Trương không có ý trách tớ, nhưng dì Bội Phân thì lại vì chuyện này mà lên cơn đau tim, ba mẹ tớ cảm thấy rất có lỗi với gia đình chú Trương."
"Chuyện này theo như tớ hiểu thì ba mẹ cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu, bọn họ phạt cậu nặng một chút thì chú Trương kia mới không có khúc mắc trong lòng. Tuy là nói chú ấy từ nhỏ đến lớn đều thương cậu như con ruột, nhưng dù sao cũng không phải là con ruột thật sự, cậu nói có phải không?"
"Cậu nói không sai, tớ cũng biết nỗi khổ tâm của ba mẹ, cho nên mới ngoan ngoãn ở trong phòng đây này. Nhưng mà đây không phải là vấn đề, mà vấn đề là hôm nay Dịch Bắc sẽ quay trở về thành phố C, và bọn mình có hẹn gặp nhau." Kỷ Vi vừa nhớ đến Dịch Bắc, cô liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cả khuôn mặt cũng trở nên rạng rỡ hơn.
"Hay là nói với mẹ của cậu đi, mẹ … con gái của mẹ, muốn đi gặp con rể tương lai của mẹ, không phải mẹ cậu luôn thúc giục cậu sớm có bạn trai sao, nhất định sẽ hết sức vui lòng?"
Kỷ Vi nâng bình nước khoáng lên, uống mấy hớp, chán nản nói: "Cậu cho rằng mẹ tớ sẽ vui mừng vì con rể đột nhiên xuất hiện sao?!"
"Kỷ Vi, tớ phát hiện cậu nhất định là rất thích hợp với ngành công nghiệp sản xuất rượu, hơn nữa cậu chịu trách nhiệm hầm rượu, đảm bảo một tia sáng cũng không lọt qua được!" Nhạc Đào châm chọc: "Giờ cậu có đi không? Được rồi, không thì cứ nói cho anh ấy biết tên khách sạn…"
Kỷ Vi muốn khóc: "Điện thoại di động của tớ đã bị mẹ tịch thu T_T"
Xét thấy công cụ liên lạc mạng của đồng chí Dịch Bắc chỉ là MSN và hắn chỉ đăng nhập khi làm việc, vì vậy kể cả khi mẹ Kỷ Vi hảo tâm để lại cho cô một chiếc netbook, cũng không giúp ích được gì.
Cuối cùng, Kỷ Vi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo số điện thoại di động của Dịch Bắc cho Nhạc Đào, Nhạc Đào vỗ ngực đảm bảo tin nhắn sẽ được chuyển đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Kỷ Vi còn đang buồn chán chơi Plants vs. Zombies, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên.
Cô lẩm bẩm: “Ôi, hôm nay phục vụ phòng đến sớm thế...”.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra. “Chào buổi sáng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt cô dán vào màn hình máy tính, chào nhân viên phục vụ theo quán tính, không ngờ lại không nghe thấy tiếng trả lời. Cô lập tức giật mình nghĩ thầm, chẳng lẽ có kẻ cướp nào đó đột nhập sao? Lồng ngực cô đập thình thịch, vừa định quay người lại thì một thân hình ấm áp đã áp sát vào lưng cô, cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ ôm lấy cô, trên đầu cô truyền tới giọng nói trầm ấm dễ nghe của một người đàn ông: “Vi Vi, anh về rồi.”
Kỷ Vi cứ thế mà khóc. Thật ra trong lòng cô cũng rất khinh bỉ bản thân, bây giờ không phải là diễn cảnh biệt ly đoàn tụ, sao phải làm quá lên? Cô còn chưa từng như vậy bao giờ! Lúc này Dịch Bắc không còn cách nào khác, đành phải quay mặt đi, ngơ ngác cầm lấy khăn giấy trên bàn, lung tung mà lau nước mắt.
“Anh… ơ… anh vào bằng cách nào?” Kỷ Vi lắc lắc cái đầu bị hắn chà lau đến mức choáng váng, hỏi.
“Nói cho anh biết trước, em làm sao lại biến thành bộ dạng này?” Dịch Bắc nhìn cô gái nhỏ sắc mặt tái nhợt trước mắt, trong giọng nói có chút thương tiếc và tức giận.
Khi Nhạc Đào gọi cho hắn, cô ta chỉ nói: "Vi Vi bị nhốt rồi." Hắn đã sợ đến mức lái xe với tốc độ bão táp suốt cả một quãng đường dài, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỷ Vi cầm cục khăn giấy vo tròn, miết qua miết lại, cau mày: "Hả? Anh muốn em kể lại câu chuyện một lần nữa sao?" Nghe vậy, Dịch Bắc giật cục giấy ra khỏi tay cô, ra vẻ chán ghét nói: "Toàn là nước mắt nước mũi, bẩn thỉu muốn chết, em không cảm thấy kinh tởm hả." Sau đó, anh ta đổi thành một bộ mặt nghiêm hình tra khảo, nói: "Sao hả, kể lại phiền lắm à?"
Dịch Bắc đại nhân đã mở miệng, cô làm sao dám ngại phiền? Cô không còn cách nào khác đành phải đẩy hắn đến mép giường, ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt đỏ hồng hết sức đáng thương kể lại câu chuyện vừa kể với Đào Đào. Cuối cùng, cô sụt sịt mũi hỏi: "Theo anh thì em nên làm gì?"
Thành thật mà nói, sau khi Dịch Bắc nghe xong câu chuyện của cô, liền có chút khó chịu, hoá ra cô gái nhỏ này lại đi nghe theo Trương Chi Duẫn mà gây ra chuyện như vậy sao? Khó trách khi Quý Thừa Phong nói với hắn: "Kỷ Vi không thể tới", anh ta đã hết sức vội vàng qua loa.
Trong lòng hắn hỗn loạn những suy nghĩ, sắc mặt cũng không đẹp cho lắm, vốn khuôn mặt đã muôn đời lạnh lùng, bây giờ còn kết thêm một lớp băng sương. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng lên tiếng dưới ánh nhìn chăm chú đầy dè chừng của Kỷ Vi: "Ba mẹ em và ba mẹ Trương Chi Duẫn... định kết hai người thành một cặp à?"
“Khụ!” Quý Vi bị sặc nước bọt bản thân, rất muốn mở miệng nói “Đương nhiên là không phải!”, nhưng cô không lừa được mình, người lớn hai nhà quả thật có ý này…
“Đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện.” Trong lúc cô còn đang ngây người, Dịch Bắc đột nhiên nói. “Cái gì?” Kỷ Vi còn chưa hiểu ra sao.
Lúc này Dịch Bắc đã đi tới cửa phòng, nghe cô hỏi, hắn hơi nghiêng đầu nói: "Lấy nước nóng bôi lên mắt cá vàng của em đi." Nói xong, hắn dứt khoát gọn gàng mở cửa, bước ra ngoài và đóng cửa lại ngay lập tức.
Lúc Kỷ Vi đã ngồi trên ghế phụ xe Dịch Bắc, cuối cùng cô cũng hốt hoảng hiểu ra hắn dự định làm gì. “Dịch… Dịch Bắc, anh chém trước tấu sau, e là không hay lắm đâu… phải không?” Cô còn khéo léo thêm hai chữ “phải không”.
"Không sao, con rể xấu dù sao cũng phải gặp mẹ vợ." Người nào đó nhìn thẳng về phía trước, nói.
"Ôi… Nếu anh như này mà còn xấu thì 80% đàn ông sẽ phải âm thầm đấu tranh cả đời." Kỷ Vi thản nhiên trả lời. Không ngờ Dịch Bắc cướp lời cô, xảo quyệt hỏi: “Nếu đã như vậy, sao em lại căng thẳng?”
Suốt quãng đường đi không ai nói gì nữa.
Do Trương Chi Duẫn khăng khăng đòi hỏi, ba Trương không còn cách nào khác ngoài việc để anh ta ở lại bệnh viện ở thành phố C thời gian này. Hơn nữa, hoàn cảnh của mẹ Trương càng thêm phức tạp, hiện giờ người nhà họ Trương gần như có thể nói là tạm thời đóng quân ở bệnh viện.
Khi Kỷ Vi đưa Dịch Bắc đi tìm phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy ba cô bưng một chậu nước nóng đi vào một cánh cửa phòng màu trắng, cô sợ tới mức lùi lại ba bước, suýt chút nữa thì giẫm phải giày Dịch Bắc ở phía sau.
Hắn giữ vai cô, nhẹ giọng khiển trách: "Hấp tấp." Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay phải lạnh giá của cô, nói: "Em sợ cái gì? Có anh ở đây." Kỷ Vi cảm nhận được hơi ấm lan tràn từ lòng bàn tay Dịch Bắc đến tận trái tim cô, giống như thật sự có ma lực, có thể xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Lúc này, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới Lacey, bèn nói với Dịch Bắc: "Em nghĩ hẳn là em đã biết anh từ lâu."
Dịch Bắc giống như không có phản ứng gì trong phút chốc, chỉ hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta đã quen nhau từ lâu rồi sao?” Nhưng lời vừa nói ra, hắn đột nhiên nắm bắt được điều gì đó, cảm nhận được ý cô là gì... ý cô là sớm hơn so với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau rất nhiều…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, đúng rồi, em hồ đồ quá.” Kỷ Vi đưa tay kia lên vuốt mái tóc xù xù của mình, đột nhiên giống như lấy hết can đảm, chỉ nghe thấy cô nói: “Đi thôi.”
Nói chung, thời lượng của loại hành động cần lấy hết can đảm là rất ngắn, chẳng hạn như trạng thái hiện tại của Kỷ Vi. Mặc dù cô đang đứng cách cửa phòng bệnh ba mét và tự cổ động bản thân, nhưng tốc độ xìu xuống thực sự đáng kinh ngạc, đến nỗi khi tay Dịch Bắc đặt lên trên tay nắm cửa, cô thậm chí đã thực hiện xong tư thế chuẩn bị bỏ trốn.
Tuy nhiên, ông trời đã không cho cô cơ hội trốn thoát.
“Vi Vi?!” Giọng chú Trương vang lên sau gáy cô. Kỷ Vi quay người lại một cách máy móc, chào hỏi, "Chú Trương." Đáng tiếc ông ta không đáp lại cô, mà nhanh chóng đưa mắt như một lưỡi kiếm sắc bén, lướt qua đôi tay đan nhau của cô và Dịch Bắc, đến khuôn mặt hắn, dừng lại một chút, lạnh giọng hỏi: “Luật sư Dịch cũng đến rồi à?”
Quý Vi vỗ trán! Cô bị ngốc rồi sao?! Cô đã thực sự quên mất chuyến công tác lần này của chú Trương tới thành phố C là có chút liên quan đến công ty luật của Dịch Bắc… vậy thì chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn đó chứ?
Khi cô định thần lại, Dịch Bắc đã sải bước dài đi vào phòng bệnh, cô vội vàng đi theo nhưng lại va phải lưng Dịch Bắc, sống mũi hơi đau.
Tình hình hiện trường trong phòng hết sức vi diệu, Trương Chi Duẫn đã tỉnh lại, yếu đuối tựa vào đầu giường, ba mẹ Kỷ Vi một người đang ngồi trên ghế chăm bệnh, một người đang gọt táo, nhưng động tác của họ lúc này như bị đông cứng lại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía cửa. Người bình tĩnh nhất là ba Trương, ông ta bước vào phòng liền bình thản phân loại những món quà do khách khứa mang đến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua một phút đồng hồ, cuối cùng Dịch Bắc là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng nói khó phân vui buồn, chỉ có thể dùng cụm từ “nho nhã ôn hòa” để miêu tả. Hắn nói: "Chào chú và dì. Con đi cùng Vi Vi đến thăm bạn cô ấy." Kỷ Vi không thể không giơ ngón tay cái lên trong lòng.
Dịch Bắc: luật sư kim bài quả là không hỗ danh, lời nói có thể thực sự hạ gục được mọi người chỉ trong tích tắc. Câu này rõ ràng có tác dụng hóa học khác nhau khi chui vào tai mỗi người ở đây. Ba mẹ Kỷ Vi sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra, anh chàng này... Chẳng lẽ là đang hẹn hò với con gái mình? Chà chà, ngọc thụ lâm phong... Khụ… Mẹ Kỷ Vi cố rũ bỏ những chuỗi thành ngữ miêu tả trong đầu, tự nhủ rằng mình thật là có lỗi với Chi Duẫn đang hấp hối khi đã quay lưng lại với anh ta một cách quá nhanh chóng [Trương Chi Duẫn: Này…! 】
Bạn học Trương Chi Duẫn rõ ràng là rất sợ hãi, sau khi cân nhắc vài lần, anh ta bình tĩnh ngồi thẳng lưng lên. Gì chứ, mình không thể mất đi khí thế trước mặt đối thủ được! Nhưng ba Trương bên cạnh giả vờ bình tĩnh thật ra trong lòng lại bất giác cảm nhận được thất bại: Hừ, trong tiệc rượu lần trước, mình còn khen ngợi luật sư Dịch này, bây giờ hay rồi, cậu ta trực tiếp xông tới cướp đi đứa con dâu tương lai của mình. Thật là tội nghiệt mà!
“Đây là…?” Mẹ Kỷ Vi đứng dậy, nhìn chằm chằm Dịch Bắc, nhưng câu hỏi rõ ràng là cho Kỷ Vi.
“A, đây… là bạn trai con, Dịch Bắc.” Kỷ Vi kéo kéo góc áo Dịch Bắc. Thực ra Dịch Bắc cũng không cần cô gợi ý đã chủ động bắt chuyện một cách tự nhiên, chỉ thấy hắn lập tức vứt bỏ thái độ xa cách khách sáo vừa rồi, khuôn mặt hiện lên một nụ cười tiêu chuẩn, khiến cho bề ngoài vốn đã rất xuất sắc của hắn càng trở nên chói mắt hơn. Hắn nói: "Dì, từ trước đến nay con còn chưa đến thăm dì là do chúng con vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Thực ra, con và Vi Vi đã hẹn hò được gần một năm rồi."
Một năm...
Trương Chi Duẫn hai mắt tối tăm, mẹ Kỷ Vi tin đập rộn ràng, trong đầu Kỷ Vi vang lên âm thanh vụn vỡ... Anh yêu, sao anh có thể ngang nhiên ăn gian như vậy?! Tính từ ngày đầu chúng ta gặp nhau mà cũng được à?!
"Chi Duẫn, chuyện này là thế nào?" Ba Trương với vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên giường Trương Chi Duẫn, hỏi: "Lúc trước con đã nói gì với ba mẹ? Con đã nói Vi Vi hứa với con rồi, vậy sao bây giờ lại biến thành người có bạn trai một năm là thế nào?"
Kỷ Vi chưa bao giờ thấy chú Trương giận dữ đến như vậy, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ, mặt có chút nóng bừng, cô lờ mờ cảm thấy chú Trương có vẻ như đang trách Trương Chi Vân, nhưng thực ra là đang trách cô. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
"Chàng trai trẻ, sao hả? Chỉ biết thăm dì thôi mà không biết trong nhà còn có một người chú à?" Ba Kỷ Vi nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng.
“Lão Kỷ, anh nói như vậy là có ý gì?” Ba Trương nghe thấy ba Kỷ Uy nói xong, có chút không vui, một bụng lửa giận bị đè nén lập tức được châm ngòi, có xu hướng bùng nổ dữ dội.
"Không có ý gì cả. Con gái của Kỷ Chấn Nam này, chọn bạn trai như thế nào và chọn chồng như thế nào là tùy thuộc vào bản thân nó. Người làm cha mẹ chúng tôi có cực khổ thế nào cũng không quan trọng."
Ông đặt quả táo lên bàn cạnh giường ngủ, đi về hướng cửa phòng, lúc đi ngang qua Dịch Bắc, ông mở miệng với một âm lượng vừa đủ để mọi người đều nghe thấy: "Ra ngoài với chú, chú có chuyện muốn nói với con." Trương Chi Duẫn không ngờ rằng chú Kỷ trước nay vẫn luôn thương yêu anh ta, lại có phản ứng như vậy, đột nhiên anh ta có chút ngây ngốc, nhưng ba Trương thì đã sắp nổi cơn thịnh nộ, lại nhìn bộ dạng bệnh tật của con trai, chỉ có thể thở dài, đóng sầm cửa bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Kỷ Vi nhìn nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro