Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh
Chương 15
Tiểu Quyển Miêu
2024-02-23 00:40:32
Edit: Mướp
Cả đêm Khúc Úy không chợp mắt, những hình ảnh ở cùng Thẩm Dung Dữ trong thời gian này hỗn loạn ở trong đầu cô.
Có lẽ mối quan hệ của họ rốt cuộc cũng nên kết thúc tại đây, dầu gì sớm muộn cũng phải kết thúc.
Nhưng trong nháy mắt, trước mắt cô lại hiện lên ánh mắt tổn thương của Thẩm Dung Dữ khi cô đóng cửa.
Nụ cười ngạo mạn thường ngày đã biến mất, khóe môi anh hơi trễ xuống và đôi mắt long lanh lúc trước như mất đi ánh sáng.
Thẩm Dung Dữ sẽ để tâm nếu cô ghét anh sao?
Làm sao có thể? Khúc Úy tự giễu, không phải anh luôn đào hoa như vậy sao, chẳng lý nào cô trở thành một sự đặc biệt của anh cả.
Mãi đến khi phía chân trời tràn ngập ánh nắng vàng thì Khúc Úy mới mơ màng nhắm mắt lại, nhưng mới ngủ được chốc lát đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Là Khúc Gia gọi tới, nói rằng anh ta đi ăn nhưng không có đủ tiền trả, kêu cô tới cứu nguy.
Khúc Úy không còn cách nào khác đành phải thu dọn đồ rồi chuẩn bị ra ngoài.
Sau một đêm không ngủ, quầng thâm nặng trĩu ở mí mắt dưới, trông cô vô cùng hốc hác, Khúc Úy phải rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân tỉnh táo hơn.
Cô ấy Khi cô vừa rời khỏi phòng, Thẩm Dung Dữ cũng mở cửa, như thể anh đang đợi cô vậy.
"Chúng ta nói chuyện đi. " Thẩm Dung Dữ nghiêm túc nói.
"Chúng ta không có gì để nói." Khúc Úy lãnh đạm đáp, sau đó tự mình đi về phía thang máy.
Thẩm Dung Dữ bước ba bước về phía thang máy đuổi theo cô, "Em định giận đến bao giờ?" Khúc Úy ấn nút thang máy, nhìn thẳng về phía trước, sau đó bình tĩnh nói: "Thẩm Dung Dữ, chúng ta kết thúc đi."
Đây là điều cô đã nghĩ đến ngày hôm qua, chuyện này lẽ ra nên kết thúc từ lâu rồi, hoặc thực ra, chuyện này vốn dĩ không nên bắt đầu.
Thẩm Dung Dữ tức giận nói từ phía sau: "Em nhắc lại lần nữa."
"Tôi tìm được việc rồi, có thể trả được tiền thuê nhà, hoặc nếu anh chán ghét khi thấy tôi ở đây thì tôi cũng có thể dọn đi luôn."
Thẩm Dung Dữ nghiến răng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Khúc Úy, cô vẫn mãi thong dong như vậy.
Như cô đã nói, cô ở bên anh cũng chỉ bởi vì tiền, không dính chút quan hệ nào với anh.
Cơn đau âm ỉ ở ngực lại xuất hiện, Thẩm Dung Dữ đột nhiên nhận ra mình quan tâm cô, anh không thể chịu đựng được việc Khúc Úy không hề coi trọng anh.
"Anh không đồng ý." Thẩm Dung Dữ gằn từng chữ trả lời, "Khúc Úy, chuyện này một mình em nói ra thì không tính."
"Thẩm Dung Dữ, như vậy rất vô nghĩa."
Lì lợm la liếm thật sự không phải chuyện anh sẽ làm được.
"Đinh." một tiếng, cửa thang máy mở ra, Khúc Úy tiến vào trong thang máy, Thẩm Dung Dữ lẳng lặng đứng bên cạnh cửa thang nhìn như một bức tượng không động đậy, chỉ dùng ánh mắt không nói lên lời nhìn cô.
Mãi cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên anh sải bước đi tới, bàn tay to lớn chắn ngang cửa thang máy: "Khúc Úy, anh nói anh không đồng ý." Anh lặp lại lần nữa, ánh mắt bướng bỉnh nhìn cô không chớp mắt.
Lúc này Khúc Úy mới nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, chiếc cằm xanh xao lún phún râu chưa cạo, cả người uể oải không còn tràn đầy tinh thần như ngày thường của anh nữa.
Chuông báo trong thang máy vang lên tiếng bíp bíp bíp kích thích thần kinh của mọi người.
"..."
"Anh..." Khúc Úy không biết phải nói gì, cứ lằng nhằng với nhau mãi cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất, vì thế đành phải nói: "Buông ra, chờ tôi quay lại rồi nói."
Thấy thái độ của Khúc Úy có hơi thoải mái hơn, rốt cuộc Thẩm Dung Dữ cũng im lặng buông tay.
Cửa thang máy lại từ từ đóng lại, dù khoảng cách ngắn ngủi nhưng ánh mắt như sóng biển cuồn cuộn của hai người vẫn dán chặt vào nhau trong không gian tĩnh lặng ấy.
Khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Khúc Úy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Gia ăn ở một quán lẩu trên phố Thượng Vinh, Khúc Úy nói với nhân viên phục vụ của quán rằng mình muốn tìm người nên bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cô tìm được Khúc Gia ở trong một góc quán lẩu.
Cô không ngờ rằng Khúc Gia còn mang theo một cô bé, khoảng 18, 19 tuổi nhìn còn hơi trẻ con.
Thấy Khúc Úy tới, Khúc Gia làm bộ làm tịch đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn gì không?"
Khúc Úy nhìn đống lộn xộn trên bàn, cau mày bất lực nói: "Không cần."
Cô vừa định xoay người đi thanh toán hóa đơn thì đột nhiên Khúc Gia lên tiếng: "Sao không thấy hộ hoa sứ giả của em đi cùng?"
"Anh đang nói cái quái gì vậy?" Khúc Úy lạnh lùng hỏi lại.
"Ngày hôm đó tao thấy hết rồi, mày với thằng chủ nhà đó, nó còn đưa mày đi làm nữa." Khúc Gia cười tục tĩu, "Mày cũng được đấy, câu được một đứa vừa có nhà vừa có xe, chiếc Land Rover của nó ít cũng phải đến hơn trăm vạn!"
Khúc Úy không biết nhiều về xe hơi, cô chỉ biết rằng thương hiệu này rất xa xỉ nhưng cũng không rõ nó sẽ đắt đến mức nào.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi với anh ta không có quan hệ gì hết." Sắc mặt của Khúc Úy càng lạnh hơn.
"Có hiểu lầm hay không trong lòng mày tự rõ, nhưng giữ cho chắc đấy, bố mẹ cho mày gương mặt xinh đẹp như vậy tìm đại gia không phải là chuyện hiển nhiên sao?"
Thấy Khúc Úy không nói gì, Khúc Gia tiếp tục nói không chớp mắt: "Nghĩ mà xem, sau khi câu được thằng đó, cuộc sống của mày sẽ tốt hơn, mà gia đình mình cũng sẽ khá khẩm hơn, trăm lợi không hại, tại sao không?"
Khúc Úy không chịu nổi nữa liền đi đến quầy thu ngân để thanh toán những vẫn nghe loáng thoáng tiếng Khúc Gia nói chuyện với cô bé kia: "Em rể tương lai của anh có một dãy phòng cho thuê, nếu nó mà muốn cưới em gái anh tất nhiên sẽ cho anh đây hai ba căn phòng đúng không?"
...
Khúc Úy hừ lạnh một tiếng.
Kỳ thực cô thậm chí còn không có ý định kết hôn bởi vì không thể thoát khỏi một gia đình như vậy nên nếu cô kết hôn sẽ chỉ làm gánh nặng cho bản thân và những người khác.
Cả đêm Khúc Úy không chợp mắt, những hình ảnh ở cùng Thẩm Dung Dữ trong thời gian này hỗn loạn ở trong đầu cô.
Có lẽ mối quan hệ của họ rốt cuộc cũng nên kết thúc tại đây, dầu gì sớm muộn cũng phải kết thúc.
Nhưng trong nháy mắt, trước mắt cô lại hiện lên ánh mắt tổn thương của Thẩm Dung Dữ khi cô đóng cửa.
Nụ cười ngạo mạn thường ngày đã biến mất, khóe môi anh hơi trễ xuống và đôi mắt long lanh lúc trước như mất đi ánh sáng.
Thẩm Dung Dữ sẽ để tâm nếu cô ghét anh sao?
Làm sao có thể? Khúc Úy tự giễu, không phải anh luôn đào hoa như vậy sao, chẳng lý nào cô trở thành một sự đặc biệt của anh cả.
Mãi đến khi phía chân trời tràn ngập ánh nắng vàng thì Khúc Úy mới mơ màng nhắm mắt lại, nhưng mới ngủ được chốc lát đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Là Khúc Gia gọi tới, nói rằng anh ta đi ăn nhưng không có đủ tiền trả, kêu cô tới cứu nguy.
Khúc Úy không còn cách nào khác đành phải thu dọn đồ rồi chuẩn bị ra ngoài.
Sau một đêm không ngủ, quầng thâm nặng trĩu ở mí mắt dưới, trông cô vô cùng hốc hác, Khúc Úy phải rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân tỉnh táo hơn.
Cô ấy Khi cô vừa rời khỏi phòng, Thẩm Dung Dữ cũng mở cửa, như thể anh đang đợi cô vậy.
"Chúng ta nói chuyện đi. " Thẩm Dung Dữ nghiêm túc nói.
"Chúng ta không có gì để nói." Khúc Úy lãnh đạm đáp, sau đó tự mình đi về phía thang máy.
Thẩm Dung Dữ bước ba bước về phía thang máy đuổi theo cô, "Em định giận đến bao giờ?" Khúc Úy ấn nút thang máy, nhìn thẳng về phía trước, sau đó bình tĩnh nói: "Thẩm Dung Dữ, chúng ta kết thúc đi."
Đây là điều cô đã nghĩ đến ngày hôm qua, chuyện này lẽ ra nên kết thúc từ lâu rồi, hoặc thực ra, chuyện này vốn dĩ không nên bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dung Dữ tức giận nói từ phía sau: "Em nhắc lại lần nữa."
"Tôi tìm được việc rồi, có thể trả được tiền thuê nhà, hoặc nếu anh chán ghét khi thấy tôi ở đây thì tôi cũng có thể dọn đi luôn."
Thẩm Dung Dữ nghiến răng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Khúc Úy, cô vẫn mãi thong dong như vậy.
Như cô đã nói, cô ở bên anh cũng chỉ bởi vì tiền, không dính chút quan hệ nào với anh.
Cơn đau âm ỉ ở ngực lại xuất hiện, Thẩm Dung Dữ đột nhiên nhận ra mình quan tâm cô, anh không thể chịu đựng được việc Khúc Úy không hề coi trọng anh.
"Anh không đồng ý." Thẩm Dung Dữ gằn từng chữ trả lời, "Khúc Úy, chuyện này một mình em nói ra thì không tính."
"Thẩm Dung Dữ, như vậy rất vô nghĩa."
Lì lợm la liếm thật sự không phải chuyện anh sẽ làm được.
"Đinh." một tiếng, cửa thang máy mở ra, Khúc Úy tiến vào trong thang máy, Thẩm Dung Dữ lẳng lặng đứng bên cạnh cửa thang nhìn như một bức tượng không động đậy, chỉ dùng ánh mắt không nói lên lời nhìn cô.
Mãi cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên anh sải bước đi tới, bàn tay to lớn chắn ngang cửa thang máy: "Khúc Úy, anh nói anh không đồng ý." Anh lặp lại lần nữa, ánh mắt bướng bỉnh nhìn cô không chớp mắt.
Lúc này Khúc Úy mới nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, chiếc cằm xanh xao lún phún râu chưa cạo, cả người uể oải không còn tràn đầy tinh thần như ngày thường của anh nữa.
Chuông báo trong thang máy vang lên tiếng bíp bíp bíp kích thích thần kinh của mọi người.
"..."
"Anh..." Khúc Úy không biết phải nói gì, cứ lằng nhằng với nhau mãi cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất, vì thế đành phải nói: "Buông ra, chờ tôi quay lại rồi nói."
Thấy thái độ của Khúc Úy có hơi thoải mái hơn, rốt cuộc Thẩm Dung Dữ cũng im lặng buông tay.
Cửa thang máy lại từ từ đóng lại, dù khoảng cách ngắn ngủi nhưng ánh mắt như sóng biển cuồn cuộn của hai người vẫn dán chặt vào nhau trong không gian tĩnh lặng ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Khúc Úy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Gia ăn ở một quán lẩu trên phố Thượng Vinh, Khúc Úy nói với nhân viên phục vụ của quán rằng mình muốn tìm người nên bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cô tìm được Khúc Gia ở trong một góc quán lẩu.
Cô không ngờ rằng Khúc Gia còn mang theo một cô bé, khoảng 18, 19 tuổi nhìn còn hơi trẻ con.
Thấy Khúc Úy tới, Khúc Gia làm bộ làm tịch đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn gì không?"
Khúc Úy nhìn đống lộn xộn trên bàn, cau mày bất lực nói: "Không cần."
Cô vừa định xoay người đi thanh toán hóa đơn thì đột nhiên Khúc Gia lên tiếng: "Sao không thấy hộ hoa sứ giả của em đi cùng?"
"Anh đang nói cái quái gì vậy?" Khúc Úy lạnh lùng hỏi lại.
"Ngày hôm đó tao thấy hết rồi, mày với thằng chủ nhà đó, nó còn đưa mày đi làm nữa." Khúc Gia cười tục tĩu, "Mày cũng được đấy, câu được một đứa vừa có nhà vừa có xe, chiếc Land Rover của nó ít cũng phải đến hơn trăm vạn!"
Khúc Úy không biết nhiều về xe hơi, cô chỉ biết rằng thương hiệu này rất xa xỉ nhưng cũng không rõ nó sẽ đắt đến mức nào.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi với anh ta không có quan hệ gì hết." Sắc mặt của Khúc Úy càng lạnh hơn.
"Có hiểu lầm hay không trong lòng mày tự rõ, nhưng giữ cho chắc đấy, bố mẹ cho mày gương mặt xinh đẹp như vậy tìm đại gia không phải là chuyện hiển nhiên sao?"
Thấy Khúc Úy không nói gì, Khúc Gia tiếp tục nói không chớp mắt: "Nghĩ mà xem, sau khi câu được thằng đó, cuộc sống của mày sẽ tốt hơn, mà gia đình mình cũng sẽ khá khẩm hơn, trăm lợi không hại, tại sao không?"
Khúc Úy không chịu nổi nữa liền đi đến quầy thu ngân để thanh toán những vẫn nghe loáng thoáng tiếng Khúc Gia nói chuyện với cô bé kia: "Em rể tương lai của anh có một dãy phòng cho thuê, nếu nó mà muốn cưới em gái anh tất nhiên sẽ cho anh đây hai ba căn phòng đúng không?"
...
Khúc Úy hừ lạnh một tiếng.
Kỳ thực cô thậm chí còn không có ý định kết hôn bởi vì không thể thoát khỏi một gia đình như vậy nên nếu cô kết hôn sẽ chỉ làm gánh nặng cho bản thân và những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro