Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh
Chương 37
Tiểu Quyển Miêu
2024-02-23 00:40:32
Editor: Mướp
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Khúc Úy thật sự rất khiếp sợ, luôn cảm thấy chuyện này còn rất xa với với mình nhưng nó lại là sự thực đã xảy ra.
Vào thu, trời thường tối nhanh hơn mùa hè.
Khúc Úy về đến nhà cũng không mở đèn, cô nằm một mình trong phòng tối, ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu.
Chuyện cữ như đèn kéo quân lướt qua trong tâm trí cô, nhưng cô không nghĩ ra nổi một điều gì đáng để hoài niệm,
Cô không muốn quan tâm đến chuyện này nữa mà cũng không thể.
Giết người thì phải đền mạng là chuyện đương nhiên, thực ra chẳng có gì phải xoắn xuýt mãi cả.
Chỉ là nếu cô không làm gì thì có vẻ quá mức tuyệt tình.
Trong lòng bị những việc này đè ép làm Khúc Úy có chút khó thở, cô nhắm mắt lại sau đó với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường định gọi cho Thẩm Dung Dữ trò chuyện một chút.
Nhưng những tiếng tút tút dài cứ vang lên mãi không ai nhấc máy, nói mới nhớ không biết dạo gần đây anh bận rộn cái gì, ngày nào cũng bận mất dạng, hỏi anh đang làm gì thì anh lại trả lời qua loa rằng sau này sẽ nói.
Sau khi gọi hai lần liên tiếp không ai nhấc máy thì Khúc Úy không gọi nữa.
Màn đêm buông xuống, mây đen che khuất hơn nửa vầng trăng, ánh trăng yếu ớt như phủ một lớp sương vào màn đêm đen như mực, khiến mọi thứ trông thật nặng nề.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.
——
Khúc Úy đã đoán trước được Trần Phương Du sẽ đến, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh hơn cô tưởng tượng như vậy.
Ngày thứ ba sau sự việc, Trần Phương Du tìm đến Khúc Úy, hơn nữa là đang giờ làm việc.
Khúc Úy cảm thấy sợ ngay khi nhìn thấy bà ấy ở quầy lễ tân.
Kỳ thật đã lâu lắm rồi cô chưa gặp lại Trần Phương Du, bây giờ tóc bà ấy đã bạc trắng, tấm lưng vốn thẳng tắp bắt đầu trở nên hơi còng xuống. Khúc Úy còn nhớ Trần Phương Du khi còn trẻ rất xinh đẹp cho nên bà luôn nói bản thân hồng nhan bạc mệnh. Thực ra, làm sao có thể đánh giá cuộc sống của một người chỉ dựa vào tướng mạo của người đó, đời người sao có thể đơn giản như vậy, bởi vì dù lúc trẻ có xinh đẹp như thế nào thì người đẹp cũng sẽ đến tuổi xế chiều, điều này khiến người ta thổn thức.
Khúc Úy không muốn mọi người biết chuyện gia đình nên đưa Trần Phương Du đến cầu thang thoát hiểm.
Nào ngờ Trần Phương Du còn chưa lên tiếng đã quỳ 'bịch' một cái trước mặt cô.
Điều này làm cho Khúc Úy luôn điềm tĩnh cũng muốn phát điên lên, cô vội vàng đỡ tay Trần Phương Du lên: "Mẹ làm cái gì thế?"
"Úy Úy, dù thế nào thì chúng ta cũng phải cứu anh trai của con." Bà ấy vừa nói liền bật khóc.
Hôm trước lúc biết chuyện bà đã ngất xỉu ngay tại chỗ, bà chỉ có một đứa con trai, từ khi chồng mất, con trai chính là tất cả hy vọng của đời bà.
Nhưng chỉ trong một đêm, bầu trời của bà sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, như thể muốn chôn sống bà vậy.
"Mẹ, Khúc Gia giết người, không phải giết con chó hay con mèo, mẹ muốn con phải giúp thế nào?"
Khúc Úy đã quyết định không nhúng tay vào, chuyện này quá lớn, căn bản nằm ngoài khả năng xử lý của cô.
"Chúng ta có thể bồi thường tiền cho người ta, chúng ta đi cầu xin người bị hại thông cảm, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống cho anh trai con thì mẹ sẽ làm bất cứ thứ gì!"
Trần Phương Du quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Bà ấy túm lấy ống quần của Khúc Úy, trong đôi mắt tuyệt vọng vẫn còn một tia hy vọng, bà nói: "Khúc Úy con tìm cho nó một luật sư thật tốt, thật giỏi, con nhất định sẽ có cách!"
Mẹ cô có thể cho Khúc Gia tất cả mọi thứ, Khúc Úy không khỏi tự hỏi nếu như bây giờ người trong tù là mình thì Trần Phương Du có đau lòng như thế hay không.
Chắc là không đâu, dù sao cô cũng chỉ là vật hi sinh cho Khúc Gia, nếu cô đi rồi thì Trần Phương Du có lẽ sẽ coi bản thân không có đứa con gái nào hết.
Tim cô chợt lạnh đi, ánh mắt Khúc Úy trống rỗng, cô lạnh lùng lên tiếng: "Con không có cách nào hết."
"Con không thần thông quảng đại như vậy, mẹ, mẹ có biết con phải làm như thế nào để sống sót ở thành phố này như thế nào không? Mấy tháng trước con thất nghiệp đến tiền nhà cũng không đóng nổi nhưng con không mở miệng xin mẹ bởi vì con biết rõ tiền của mẹ và tất cả mọi thứ đều không thuộc về con, cho nên con thà ngủ với đàn ông cũng không muốn xin mẹ một đồng." Nói đến đây bỗng Khúc Úy cười phá lên, "Đấy là cách con sống sót ở thành phố này đó, nhưng mẹ cũng yên tâm đi, con không thấy khổ chút nào đâu, vì không cần phải đối mặt với mẹ và Khúc Gia nên như vậy cũng khiến con hài lòng rồi."
"Mẹ nói xem con có năng lực để đi cứu Khúc Gia à?"
Những lời lẽ này như đâm thẳng vào tim gan, Trần Phương Du quên cả khóc, đôi môi run rẩy không biết nên nói cái gì.
Khúc Úy quay đầu đi chỗ khác, quật cường lau đi một giọt nước mắt trên khóe mắt.
"Đây không phải chuyện nhỏ, mẹ cũng không phải người không hiểu pháp luật nên mẹ hẳn phải biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho nên cam chịu số phận đi."
Những lời này tựa như cọng rơm đè gãy lưng lạc đà, sắc mặt Trần Phương Du hoàn toàn xám xịt, bà ngồi phịch xuống đất như thể linh hồn đã bị rút sạch.
Ánh nắng giữa trưa chiếu qua cửa sổ nhưng bà không cảm thấy chút hơi ấm nào.
Thật lâu sau Trần Phương Du mới chậm rãi đứng lên.
Bà nhìn bóng dáng gầy rộc đứng bên cửa không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Đây là con gái của bà nhưng hình như từ trước đến giờ bà chưa bao giờ nhìn kỹ.
Trần Phương Du gục đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống đất.
"Mẹ...có lẽ thực sự đã sai rồi."
Bà nói xong ủ rũ quay người, bước loạng choạng về phía cửa thang máy.
Khúc Úy không hề nhúc nhích, tựa như biến thành một pho tượng đứng trước cửa sổ.
Mãi đến khi bóng dáng Trần Phương Du hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì Khúc Úy mới nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Ra đi."
Cửa thang thoát hiểm từ từ bị đẩy ra.
Chung Từ đứng ở cạnh cửa, biểu cảm hơi phức tạp nói: "Thật có lỗi, anh chỉ đến hút điếu thuốc."
Khúc Úy hít sâu một hơi, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Muốn giết anh diệt khẩu ghê, anh biết hết tất cả bí mật của tôi rồi."
Chung Từ không hùa theo trò đùa của cô, sắc mặt anh nặng nề, không hề đồng nhất với nụ cười ấm áp của anh chút nào.
Thực ra là Chung Từ quá khiếp sợ, lượng tin tức trong câu chuyện của Khúc Úy quá lớn khiến anh trở tay không kịp.
Mãi một lúc sau anh mới đưa bao thuốc lá qua, hỏi cô: "Làm điếu không?"
Khúc Úy không từ chối, rút một điếu trong bao thuốc tinh xảo kia ra, sau đó đẩy cửa thoát hiểm bước vào.
Chung Từ đi theo sau cô, hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thang. Trong giây lát, chỉ có khói thuốc trắng xóa bao quanh hai người.
"Muốn giúp đỡ không?" Chung Từ đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Anh biết một luật sư rất giỏi."
Khúc Úy biểu cảm thờ ơ, không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: "Anh có cảm thấy tôi rất máu lạnh hay không?"
Chung Từ rít một hơi: "Anh không phải em, không trải qua những thứ em trải qua cho nên không có tư cách chỉ trích cách xử lý mọi chuyện của em, anh tin rằng em có lý do riêng."
Hắn vẫn ân cần như trước, Chung Từ dịu dàng như gió, từ cách nói chuyện đến cách làm việc đều cho người ta cảm giác vô cùng thỏa đáng.
"Cảm ơn anh." Khúc Úy chân thành nói.
Hai người cứ ngồi như vậy, hút hết điếu này đến điếu khác, hồi lâu không nói chuyện.
Mãi đến khi chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Thái dương Khúc Úy giật giật vài cái, mấy ngày nay cô rất sợ chuông điện thoại.
Mất một lúc lâu cô mới rút điện thoại ra, từ từ ấn nút trả lời.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Khúc Úy thật sự rất khiếp sợ, luôn cảm thấy chuyện này còn rất xa với với mình nhưng nó lại là sự thực đã xảy ra.
Vào thu, trời thường tối nhanh hơn mùa hè.
Khúc Úy về đến nhà cũng không mở đèn, cô nằm một mình trong phòng tối, ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu.
Chuyện cữ như đèn kéo quân lướt qua trong tâm trí cô, nhưng cô không nghĩ ra nổi một điều gì đáng để hoài niệm,
Cô không muốn quan tâm đến chuyện này nữa mà cũng không thể.
Giết người thì phải đền mạng là chuyện đương nhiên, thực ra chẳng có gì phải xoắn xuýt mãi cả.
Chỉ là nếu cô không làm gì thì có vẻ quá mức tuyệt tình.
Trong lòng bị những việc này đè ép làm Khúc Úy có chút khó thở, cô nhắm mắt lại sau đó với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường định gọi cho Thẩm Dung Dữ trò chuyện một chút.
Nhưng những tiếng tút tút dài cứ vang lên mãi không ai nhấc máy, nói mới nhớ không biết dạo gần đây anh bận rộn cái gì, ngày nào cũng bận mất dạng, hỏi anh đang làm gì thì anh lại trả lời qua loa rằng sau này sẽ nói.
Sau khi gọi hai lần liên tiếp không ai nhấc máy thì Khúc Úy không gọi nữa.
Màn đêm buông xuống, mây đen che khuất hơn nửa vầng trăng, ánh trăng yếu ớt như phủ một lớp sương vào màn đêm đen như mực, khiến mọi thứ trông thật nặng nề.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ.
——
Khúc Úy đã đoán trước được Trần Phương Du sẽ đến, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh hơn cô tưởng tượng như vậy.
Ngày thứ ba sau sự việc, Trần Phương Du tìm đến Khúc Úy, hơn nữa là đang giờ làm việc.
Khúc Úy cảm thấy sợ ngay khi nhìn thấy bà ấy ở quầy lễ tân.
Kỳ thật đã lâu lắm rồi cô chưa gặp lại Trần Phương Du, bây giờ tóc bà ấy đã bạc trắng, tấm lưng vốn thẳng tắp bắt đầu trở nên hơi còng xuống. Khúc Úy còn nhớ Trần Phương Du khi còn trẻ rất xinh đẹp cho nên bà luôn nói bản thân hồng nhan bạc mệnh. Thực ra, làm sao có thể đánh giá cuộc sống của một người chỉ dựa vào tướng mạo của người đó, đời người sao có thể đơn giản như vậy, bởi vì dù lúc trẻ có xinh đẹp như thế nào thì người đẹp cũng sẽ đến tuổi xế chiều, điều này khiến người ta thổn thức.
Khúc Úy không muốn mọi người biết chuyện gia đình nên đưa Trần Phương Du đến cầu thang thoát hiểm.
Nào ngờ Trần Phương Du còn chưa lên tiếng đã quỳ 'bịch' một cái trước mặt cô.
Điều này làm cho Khúc Úy luôn điềm tĩnh cũng muốn phát điên lên, cô vội vàng đỡ tay Trần Phương Du lên: "Mẹ làm cái gì thế?"
"Úy Úy, dù thế nào thì chúng ta cũng phải cứu anh trai của con." Bà ấy vừa nói liền bật khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm trước lúc biết chuyện bà đã ngất xỉu ngay tại chỗ, bà chỉ có một đứa con trai, từ khi chồng mất, con trai chính là tất cả hy vọng của đời bà.
Nhưng chỉ trong một đêm, bầu trời của bà sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, như thể muốn chôn sống bà vậy.
"Mẹ, Khúc Gia giết người, không phải giết con chó hay con mèo, mẹ muốn con phải giúp thế nào?"
Khúc Úy đã quyết định không nhúng tay vào, chuyện này quá lớn, căn bản nằm ngoài khả năng xử lý của cô.
"Chúng ta có thể bồi thường tiền cho người ta, chúng ta đi cầu xin người bị hại thông cảm, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống cho anh trai con thì mẹ sẽ làm bất cứ thứ gì!"
Trần Phương Du quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
Bà ấy túm lấy ống quần của Khúc Úy, trong đôi mắt tuyệt vọng vẫn còn một tia hy vọng, bà nói: "Khúc Úy con tìm cho nó một luật sư thật tốt, thật giỏi, con nhất định sẽ có cách!"
Mẹ cô có thể cho Khúc Gia tất cả mọi thứ, Khúc Úy không khỏi tự hỏi nếu như bây giờ người trong tù là mình thì Trần Phương Du có đau lòng như thế hay không.
Chắc là không đâu, dù sao cô cũng chỉ là vật hi sinh cho Khúc Gia, nếu cô đi rồi thì Trần Phương Du có lẽ sẽ coi bản thân không có đứa con gái nào hết.
Tim cô chợt lạnh đi, ánh mắt Khúc Úy trống rỗng, cô lạnh lùng lên tiếng: "Con không có cách nào hết."
"Con không thần thông quảng đại như vậy, mẹ, mẹ có biết con phải làm như thế nào để sống sót ở thành phố này như thế nào không? Mấy tháng trước con thất nghiệp đến tiền nhà cũng không đóng nổi nhưng con không mở miệng xin mẹ bởi vì con biết rõ tiền của mẹ và tất cả mọi thứ đều không thuộc về con, cho nên con thà ngủ với đàn ông cũng không muốn xin mẹ một đồng." Nói đến đây bỗng Khúc Úy cười phá lên, "Đấy là cách con sống sót ở thành phố này đó, nhưng mẹ cũng yên tâm đi, con không thấy khổ chút nào đâu, vì không cần phải đối mặt với mẹ và Khúc Gia nên như vậy cũng khiến con hài lòng rồi."
"Mẹ nói xem con có năng lực để đi cứu Khúc Gia à?"
Những lời lẽ này như đâm thẳng vào tim gan, Trần Phương Du quên cả khóc, đôi môi run rẩy không biết nên nói cái gì.
Khúc Úy quay đầu đi chỗ khác, quật cường lau đi một giọt nước mắt trên khóe mắt.
"Đây không phải chuyện nhỏ, mẹ cũng không phải người không hiểu pháp luật nên mẹ hẳn phải biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho nên cam chịu số phận đi."
Những lời này tựa như cọng rơm đè gãy lưng lạc đà, sắc mặt Trần Phương Du hoàn toàn xám xịt, bà ngồi phịch xuống đất như thể linh hồn đã bị rút sạch.
Ánh nắng giữa trưa chiếu qua cửa sổ nhưng bà không cảm thấy chút hơi ấm nào.
Thật lâu sau Trần Phương Du mới chậm rãi đứng lên.
Bà nhìn bóng dáng gầy rộc đứng bên cửa không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Đây là con gái của bà nhưng hình như từ trước đến giờ bà chưa bao giờ nhìn kỹ.
Trần Phương Du gục đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống đất.
"Mẹ...có lẽ thực sự đã sai rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nói xong ủ rũ quay người, bước loạng choạng về phía cửa thang máy.
Khúc Úy không hề nhúc nhích, tựa như biến thành một pho tượng đứng trước cửa sổ.
Mãi đến khi bóng dáng Trần Phương Du hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì Khúc Úy mới nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Ra đi."
Cửa thang thoát hiểm từ từ bị đẩy ra.
Chung Từ đứng ở cạnh cửa, biểu cảm hơi phức tạp nói: "Thật có lỗi, anh chỉ đến hút điếu thuốc."
Khúc Úy hít sâu một hơi, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Muốn giết anh diệt khẩu ghê, anh biết hết tất cả bí mật của tôi rồi."
Chung Từ không hùa theo trò đùa của cô, sắc mặt anh nặng nề, không hề đồng nhất với nụ cười ấm áp của anh chút nào.
Thực ra là Chung Từ quá khiếp sợ, lượng tin tức trong câu chuyện của Khúc Úy quá lớn khiến anh trở tay không kịp.
Mãi một lúc sau anh mới đưa bao thuốc lá qua, hỏi cô: "Làm điếu không?"
Khúc Úy không từ chối, rút một điếu trong bao thuốc tinh xảo kia ra, sau đó đẩy cửa thoát hiểm bước vào.
Chung Từ đi theo sau cô, hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thang. Trong giây lát, chỉ có khói thuốc trắng xóa bao quanh hai người.
"Muốn giúp đỡ không?" Chung Từ đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Anh biết một luật sư rất giỏi."
Khúc Úy biểu cảm thờ ơ, không trả lời hắn mà hỏi ngược lại: "Anh có cảm thấy tôi rất máu lạnh hay không?"
Chung Từ rít một hơi: "Anh không phải em, không trải qua những thứ em trải qua cho nên không có tư cách chỉ trích cách xử lý mọi chuyện của em, anh tin rằng em có lý do riêng."
Hắn vẫn ân cần như trước, Chung Từ dịu dàng như gió, từ cách nói chuyện đến cách làm việc đều cho người ta cảm giác vô cùng thỏa đáng.
"Cảm ơn anh." Khúc Úy chân thành nói.
Hai người cứ ngồi như vậy, hút hết điếu này đến điếu khác, hồi lâu không nói chuyện.
Mãi đến khi chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
Thái dương Khúc Úy giật giật vài cái, mấy ngày nay cô rất sợ chuông điện thoại.
Mất một lúc lâu cô mới rút điện thoại ra, từ từ ấn nút trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro