Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Báo Động

Tiểu Ngốc Chiêu

2024-11-16 08:40:00

Chỉ trong một thời gian ngắn, huấn luyện viên đã tưởng tượng được khả năng bắn cung của Trương Hằng đột nhiên tăng mạnh sau đó đi tham gia dự thi đại sát tứ phương. Cuối cùng tham gia vào đội tuyển quốc gia anh dũng đoạt được huy chương vang Olympic. Ngay cả câu trả lời phỏng vấn, hắn cũng đã nghĩ xong rồi.

Kết quả là sự nhiệt huyết thanh xuân này kéo dài không được bao lâu, đã bị người trong cuộc từ chối khéo khiến kế hoạch chết từ trong trứng.

Bắn tên là một sở thích của Trương Hằng, hắn không định coi đây là một nghề kiếm sống.

Hơn nữa bản thân hắn thế nào, hắn là người rõ ràng nhất. Khả năng bắn cung của hắn là dùng thời gian dài rèn luyện mà ra, bản thân không có nhiều thiên phú. So với những người người nghiệp dư thì có thể ngạo nghễ, nhưng đi vào con đường chuyên nghiệp thì rất khó khăn đạt được chỗ đứng cao

Đây cũng là lần thứ hai Trường Hằng từ chối huấn luyện viên, huấn luyện viên cũng nhận ra được thiếu niên này thực sự không có ý định đi theo con đường thi đấu, cảm giác thực sự nuối tiếc.

Đạo lý dưa xanh hái không ngọt, hắn cũng không có ý định dùng súng dí vào đầu Trương Hằng bắt nhận hắn làm thầy.

Trương Hằng bắn thêm vài mũi tên để khẳng định suy nghĩ của bản thân. Sau đó hắn gửi lại cung tên rồi chạy về trường học. Buổi sáng hắn còn có lớp, 9:45p mới bắt đầu.

Mấy người bạn cùng phòng của Trương Hằng ở trên lớp nhìn hắn đều lộ ra nụ cười thâm ý. Trương Hằng cũng không định giải thích, chẳng lẽ nói bản thân mình vừa ở trên hoang đảo 1 năm rưỡi???!!! Thật vất vả trở về được lại chạy ngay đến chỗ nam huấn luyện viên...

Thời điểm nghỉ giữa giờ học, Ngụy Giang Dương từ chỗ ngồi chạy đến bên cạnh hắn, muốn buộc hắn giao ra 800 chữ, nhưng nhìn vẻ mặt của Trương Hằng không giống nói láo, cũng không có các loại phản ứng đỏ mặt chột dạ.

Cuối cùng xác định tối hôm qua Trương Hằng không phải đi cùng các em gái. Ngụy Giang Dương chỉ có thể đổi chủ đề câu chuyện trong tiếc nuối.

“ Ký túc xá của Tiếu Tiếu muốn tổ chức đi cắm trại vào cuối tuần, nhưng lại chỉ có mấy cô gái cảm thấy không an toàn, muốn tìm thêm mấy nam sinh đi cùng, Trần Hoa Đống đã đáp ứng, Mã Nguy không đi, ngươi đi không?”

Tiếu Tiếu là bạn gái của Ngụy Giang Dương, Tiếu Tiếu muốn đi cắm trại, chắn chắn Ngụy Giang Dương muốn đi theo, nhưng chỉ có mình hắn thì giá trị vũ lực không đủ. Hơn nữa, nếu chỉ có hắn và người yêu sẽ bị hấp dẫn sự chú ý, khẳng định đến lúc đó 2 người sẽ bị những nữ sinh khác ngủ chung phòng trêu chọc, thế là Tiếu Tiếu phân cho Ngụy Giang Dương nhiệm vụ lôi kéo thêm người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vốn dĩ Ngụy Giang Dương cũng không ôm nhiều hy vọng. Trương Hằng nổi tiếng là người thoát ly khỏi tập thể. Tên này có tiết tấu sinh hoạt của bản thân, rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể.

Kết quả không nghĩ đến, Trương Hằng sau khi suy nghĩ lại đáp ứng hắn.

Nếu là lúc trước, khả năng cao hắn sẽ không tham gia các hoạt động thế này, nhưng lần này thật sự là hắn đã thoát ly khỏi xã hội quá lâu, cần một chút náo nhiệt để chữa lành tâm hồn, mặc dù Mã Nguy không tham gia nhưng hắn ta thuộc loại người quanh năm sống ở thư viện, thường xuyên đến giờ tắt đèn mới trở về phòng ngủ, cho nên nếu như Trương Hằng không tham gia thì cuối tuần phòng ngủ chỉ còn lại mình hắn.

“Quá tốt”- Ngụy Giang Dương hưng phấn nói:” Trừ Tiếu Tiếu ra thì bạn phòng ngủ vẫn còn độc thân, đừng nói anh em không nhắc nhở, năm nay tiệc tối đón người mới, sự chú ý đều dồn vào Thẩm Hi Hi và bạn cùng phòng của cô ấy, a, tôi quên bạn hôm ấy bạn không đi... Tóm lại lúc cô ấy hát khiến cho không ít người phía dưới thần hồn điên đảo, bạn mà có thể theo đuổi được thì chắc chắn thành người nổi tiếng.

Trương Hằng không có hứng thú trở thành người nổi tiếng, gần đây xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác khiến hắn không có suy nghĩ yêu đương, lần này tham gia cắm trại chủ yếu là vì náo nhiệt, xem như là đi chơi.

Buổi chiều thứ sáu không có lịch học, Trường Hằng đã lên kế hoạch chuẩn bị cho vòng chơi kế tiếp. Hắn ở bên trong khách sạn Express Inn đã hoàn thành sơ bộ kế hoạch cho việc tập luyện và nghỉ ngơi.

Sau khi ăn xong cơm trưa, hắn chạy đi tìm phòng tập Gym 24h đăng kí thẻ tập cả năm.

Trừ tập gym, hắn còn tăng thời gian chạy bộ và leo núi, Trương Hằng không biết vòng tiếp theo sẽ gặp phải tình huống gì, nhưng tập luyện nâng cao thể chất là không sai.

Bởi vì khi bắt đầu mỗi vòng trò chơi đều là dùng thể chất của bản thân, nói cách khác tố chất thân thể khác nhau thì cách chơi cũng khác nhau.

Ví dụ như trước đó ở phó bản sinh tồn trên hoang đảo ở thời điểm chọn cứu người, tố chất người chơi bình thường chỉ có thể cứu Ed, mà tố chất xuất sắc lại có thể cứu được 2 người còn lại, đương nhiên tệ nhất vẫn là trường hợp có người không biết bơi, vậy chỉ có thể ngồi trên bờ nhìn.

Thể chất của Trương Hằng ở đại học được tính là bình thường, chủ yếu là hắn chưa từng trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng hắn cũng có ưu thế của riêng mình, đó chính là thời gian chuẩn bị của hắn dài hơn.

Người chơi khác mỗi phó bản cách nhau 1 tháng, hắn cách 2 tháng.

Nếu như lợi dụng được 2 tháng này, tố chất thân thể có thể cải thiện một cách đáng kể. Trương Hằng cũng từng nghĩ đi học lớp Taekwondo hoặc quyền anh, nhưng chuyện này không thể học gấp được, chỉ có thể học từng cái một, trước tiên nâng cơ sở của bản thân rồi nói sau, dù sao hắn cũng có thể luyện tập kỹ năng trong trò chơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó trải qua một tuần bận rộn, Trương Hằng ở phòng gym tập luyện sức mạnh và độ dẻo giai của tay chân, trừ chủ luyện sức chịu đựng chạy cự ly dài, hắn cũng thêm vào kế hoạch huấn luyện của mình phần bộc phát chạy nhanh.

Mặt khác, hắn còn nhân lúc thời gian đứng im chạy đến quán bar Dục vọng. Chỗ kia tràn ngập bí mật, Trương Hằng bây giờ đã là một người chơi, đương nhiên muốn hiểu rõ hơn quán bar này. Mà từ chỗ của nữ Bartender không hỏi thêm được gì hơn, hắn dự định tự mình tìm hiểu.

Ít nhất là từ cách bài trí bên trong căn phòng sắt cùng đằng sau quầy rượu có lẽ có thể tìm ra được thêm 1 chút manh mối. Hơn nữa hắn cũng muốn thử một chút liệu thời gian đứng im không bị quy tắc trong phó bản phát hiện có áp dụng được với căn phòng sắt không.

Nhưng khi Trương Hằng đến bên ngoài quán bar, hắn cảm nhận được trong lòng phát ra cảnh báo. Đến khi hắn đặt tay lên tay nắm cửa ở căn phòng sắt thì báo động đạt đến điểm cao nhất.

Trương Hằng do dự một lúc, cuối cùng vẫn rụt tay lại.

Hắn không biết báo động này từ đâu mà tới, nhưng nó cũng biểu đạt ý nghĩa đủ rõ ràng- không muốn nảy sinh ý đồ đi vào khi thời gian đang đứng im.

Mặc dù trong lòng còn hiếu kỳ, nhưng Trương Hằng vẫn đặt an toàn lên trên hết. Dù sao cũng không thể dùng lẽ thường bây giờ giải thích những việc hắn gặp phải.

Thời điểm thứ hai hắn vẫn đang trong giờ học thì điện thoại chợt rung, Trương Hằng nhìn phần ghi chú là phục vụ khách hàng.

“Đồ vật của ngươi ta đã đưa đến, đặt ở trên bàn sách của phòng kí túc xá, đây là tiêu đề của một tờ báo, không cần trả lời ta.”

Trương Hằng đặt điện thoại di động dưới ngăn bàn, vụng trộm trả lời: “ Bảng điểm phục vụ trò chơi của ta đâu?”

Click gửi đi, qua một hồi lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của nữ Bartender:”Quên, đợi ta hết bận, ta sẽ gửi cho ngươi.”

“......”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Số ký tự: 0