Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Nghĩ cách đến Bắc Kinh gặp cô

Mộng Tiêu Nhị

2024-07-10 21:17:21

Đây là lần đầu tiên Tưởng Tiểu Mễ đến nhà Tô Dương, tiểu khu cũ, ngôi nhà nhìn từ bên ngoài có hơi cũ.

Nhưng trong nhà lại trang trí rất ấm cúng, đều là màu gỗ. Trong góc phòng khách đặt rất nhiều cây xanh, phòng của Tô Dương dán giấy dán tường màu hồng nhạt, tràn ngập phong cách thiếu nữ.

Tô Dương đẩy hành lý đến phòng của mình, đi ăn cơm cùng Tiểu Mễ.

Mẹ Tô làm mì sợi bằng tay, Tưởng Tiểu Mễ ăn một bát, vậy mà không no.

“Dì ơi, còn mì không thế ạ?”

“Có, đủ cho con ăn.” Mẹ Tô chỉ lấy cho cô nửa bát, “Sắp 1 giờ rồi, ăn nhiều ngủ không thoải mái. Nếu như con thích ăn mì sợi làm bằng tay, ngày mai dì lại làm cho con.”

Tưởng Tiểu Mễ cười nói ngày mai vẫn muốn ăn mì sợi làm bằng tay, “Dì ơi, con nghe anh họ con nói mì sợi dì làm bằng tay rất ngon từ lâu rồi, còn suốt ngày khoe với con, bây giờ con cũng được ăn rồi.”

Cứ nhắc đến Tưởng Bách Xuyên là mẹ Tô không dừng lại được. Trước đây bà làm bảo mẫu cho nhà bác cả của Tưởng Tiểu Mễ, có ấn tượng rất tốt với Tưởng Bách Xuyên, khen ngợi hết lời.

Sau đó chú Tô cũng nhắc đến Tưởng Bách Xuyên với Tưởng Tiểu Mễ, “ Bách Xuyên đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện, thành tích lại tốt, nghe nói bây giờ có sự nghiệp của riêng mình rồi có đúng không?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Vâng, làm ngân hàng ạ.”

Sau đó mấy người nói chuyện.

Tô Dương chống cằm ngồi bên cạnh, vừa chán nản lại vừa cạn lời khi nghe bọn họ thổi phồng về Tưởng Bách Xuyên, đặc biệt là Tưởng Tiểu Mễ suýt chút nữa đã tâng bốc Tưởng Bách Xuyên lên tận trời.

Cô chưa gặp qua Tưởng Bách Xuyên, nhưng từ nhỏ đã bắt đầu có á m ả nh t â m l ý với cái tên này. Mỗi lần cô thi không tốt bố liền nói câu: Con xem Tưởng Bách Xuyên người ta…

Sau đó thì bla bla, cái tên Tưởng Bách Xuyên đó đã gắn liền với cả tuổi thơ của cô, sau này là cả tuổi trẻ.

Tồn tại như một cái bóng.

Tưởng Tiểu Mễ vẫn đang nói về Tưởng Bách Xuyên, quả thực Tô Dương không muốn nghe cái tên này nữa, đứng dậy: “Tiểu Mễ Kê, em từ từ ăn, chị đi dọn giường trước.”

“Chị đợi em một lát, em đi cùng chị.” Tưởng Tiểu Mễ kéo Tô Dương ngồi xuống, sau đó lại ngẩng đầu nói với chú Tô: “Gần đây anh cháu nhận được một dự án thu mua và sáp nhập lớn, người trong ngành đều ngưỡng mộ anh ấy.”

Tô Dương: “...”

Trong lòng thầm nghĩ, tiếp tục đi.

Tưởng Tiểu Mễ lại tâng bốc hơn mười phút nữa, sau đó mì trong bát sắp lạnh tranh thủ ăn mấy miếng.

“Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu vừa đến đã ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi.”

Mẹ Tô: “Không ảnh hưởng tí nào, cho dù cháu không qua dì cũng phải làm cho chú Tô ăn. Đợi chú Tô ăn xong dì còn phải nấu thuốc bắc cho chú con ngâm chân, nếu không ngồi cả ngày cơ thể không chịu được.”

Mẹ Tô bắt đầu dọn bát đũa, dặn Tô Dương: “Con dẫn Tiểu Mễ đi tắm đi.”

Tô Dương thở phào, cuối cùng cũng không nhắc đến cái tên Tưởng Bách Xuyên nữa, như được ân xá.

Hai người tắm xong về phòng cũng gần 2 giờ, tinh thần hưng phấn, không buồn ngủ chút nào.

Tắt đèn, hai người nằm lên giường nói chuyện.

“Nè, cho em một con gấu ôm.” Tô Dương cũng ôm một con trong lòng.

Con gái thích nhất là cảm giác hóng chuyện, nhất là liên quan đến con trai, liên quan đến chuyện yêu sớm.

“Này, em có bạn trai chưa?” Tô Dương hỏi Tưởng Tiểu Mễ.

Khóe miệng Tưởng Tiểu Mễ nhếch lên thành một đường cong, có điều phòng tối, Tô Dương không nhìn thấy, cô nói: “Cũng không tính là có.”

Tô Dương hứng thú, “Sao lại gọi là cũng không tính? Em vẫn còn chưa đồng ý với người ta?”

Tưởng Tiểu Mễ có hơi chán nản: “Ừ, con người bố em chị cũng biết đó, chị nói em dám yêu không?”

“Cũng đúng, nếu như mà bị bí thư Tưởng bắt được, cái chân em g ã y cũng chẳng phải là chuyện xa vời gì.” Tô Dương cười: “Chàng trai đó thế nào? Có đẹp trai không?”

Tưởng Tiểu Mễ có hơi xấu hổ, “Đẹp trai, như anh em.”

Tô Dương: “...”

Ba câu không rời khỏi được Tưởng Bách Xuyên, còn có thể nói chuyện tử tế được không đây.

Tưởng Tiểu Mễ hỏi ngược lại cô: “Chị thì sao, có bạn trai chưa? Con trai theo đuổi chị chắc chắn xếp hàng dài.”

Tô Dương lắc đầu: “Đều không đẹp trai.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tưởng Tiểu Mễ chớp mắt, “Này, hay là em giới thiệu một người đẹp trai cho chị nhé?”

“Ai thế?”

“Anh họ em.”

“..........”

Tưởng Tiểu Mễ khoanh chân ngồi dậy: “Em nói cho chị này, anh em đẹp đến mức ai cũng g h en tỵ, chị không biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi anh ấy đâu.”

Đáng tiếc là trong điện thoại không có ảnh của anh họ, con người anh họ không thích nhất chính là chụp ảnh.

Nếu như có ảnh, cô chắc chắn đắc ý.

Tô Dương hoài nghi nghiêm trọng về độ đẹp trai trong miệng Tưởng Tiểu Mễ, gia cảnh tốt, năng lực tốt, lại còn là người đẹp trai căn bản là không có. Tưởng Tiểu Mễ chắc là thấy người nhà mình nhìn thế nào cũng thấy đẹp đây.

Ếch còn có thể là hoàng tử cơ mà.

Cũng không thể từ chối thẳng thừng, Tô Dương suy nghĩ: “Anh trai em lập nghiệp rồi, chắc chắn không nhỏ đúng không?” Thật ra cô biết Tưởng Bách Xuyên bao nhiêu tuổi, bố mẹ thường xuyên nhắc đến.

Tưởng Tiểu Mễ: “Anh em lớn hơn bọn mình bốn tuổi.” Sau đó lại bắt đầu tìm số liên lạc của Tưởng Bách Xuyên, “Hay là chị lưu lại đi, lỡ như có ngày nào cần dùng đến.”

Bây giờ cô đang cố gắng hết sức để đưa anh họ mình thoát khỏi cuộc sống độc thân, lớn như vậy rồi mà chưa từng yêu một ai. Bác trai bác gái cũng gấp lắm rồi, sợ tâm lý anh không bình thường.

Tô Dương vội né tránh: “Bây giờ chị nhỏ như này, anh họ em cũng bắt đầu lập nghiệp rồi, không thích hợp.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Cũng có bảo chị yêu ngay bây giờ đâu, anh em chắc chắn mấy năm này đều bận, cũng chẳng có thời gian yêu đương. Hai người có thể làm quen nhau trước, sau này nếu như có yêu thì không phải tiện hơn sao.”

Tô Dương vội vàng tìm lý do: “Anh họ em lớn hơn chị bốn tuổi, hai mươi rồi, chị cảm thấy…”

“Cảm thấy thế nào?” Tưởng Tiểu Mễ nói tiếp ngay.

Tô Dương: “Có hơi già, chị sợ đến lúc đó có khoảng cách thế hệ, chị vẫn thích những chàng trai trẻ một chút.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Không đợi Tưởng Tiểu Mễ nói, Tô Dương vội vàng chuyển chủ đề, “Đúng rồi, đột nhiên em đến nhà chị ở có phải là có chuyện gì không? Mau nói với chị đi.”

Chủ đề tạm thời bị gạt sang một bên, Tưởng Tiểu Mễ chán nản: “À, bạn em sẽ đến Bắc Kinh chơi, bố em chắc chắn không cho phép em ra ngoài.”

“Hả? Bạn?” Tô Dương cười xấu, nhấn mạnh chữ bạn.

Tưởng Tiểu Mễ nói thật: “Chính là bạn nam đó đó.”

“Waaaa~ hai đứa nhàm chán thế, cả kỳ nghỉ đông không gặp cũng không được.”

“Cũng không phải, cậu ấy chưa đến Bắc Kinh, vừa hay đi du lịch.”

Tô Dương cố ý nói đùa với cô: “Vậy em bảo cậu ấy đăng ký một chuyến du lịch theo đoàn đi, ăn ở đều không cần lo, còn tiết kiệm tiền hơn đi du lịch tự do, cũng không cần phải xếp hàng chờ tàu điện ngầm.”

Tưởng Tiểu Mễ tức giận đến mức cầm con gấu trong tay đánh Tô Dương mấy cái: “Sao chị đáng ghét thế chứ.”

Tô Dương cười, hỏi cô: “Vậy em muốn chị giúp em chuyện gì?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Nếu như đến lúc đó em không có cách nào ra ngoài được, em sẽ nói đến tìm chị chơi, chị yểm trợ giúp em.”

“Không vấn đề, để chị lo.”

Dừng một lát, giọng Tưởng Tiểu Mễ rất nhỏ: “Thì là… không chỉ có kỳ nghỉ đông lần này.”

Tô Dương không hiểu chuyện gì: “Hả? Có ý gì?”

Tưởng Tiểu Mễ chán nản: “Lần này em thi toán không tốt, bố em chắc chắn sẽ chuyển trường cho em. Sau này có thể cuối tuần cậu ấy cũng đến thăm em, đến lúc đó em nói đến nhà chị cùng nhau thảo luận môn toán.”

Tô Dương: “...” Cô đây có được tính là nối giáo cho giặc không?

Đêm đó hai người nói chuyện mãi đến 3 rưỡi sáng, sau đó thì nói mơ hồ nói được một nửa thì nghiêng đầu ngủ mất.

Ba ngày chả mấy chốc trôi qua, Quý Vân Phi đã sắp xếp xong những câu hỏi sai và yếu của Tưởng Tiểu Mễ trong học kỳ trước. Cuốn sổ dày như vậy, dùng hết hai phần ba.

Lúc sáng sớm viết xong, cánh tay tê rần, cảm giác như bị chuột rút.

Hôm nay Tưởng Tiểu Mễ không đến trường, cậu cũng chẳng có động lực như trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây cơ bản cậu đều là người đầu tiên đến lớp học, hôm nay lúc cậu đến các bạn đã đến hết.

Giống như mong đợi, tổng điểm của cậu vẫn đứng nhất toàn khối, Giang Nguyệt thứ 6.

Môn toán Tưởng Tiểu Mễ thi được 102 điểm, ngoài dự liệu của cậu, cậu vội chụp ảnh gửi cho Tưởng Tiểu Mễ:【Không tệ, vượt điểm trung bình mấy điểm.】

 

Cũng không đứng trót nữa.

Chỉ là vẫn cách 110 tám điểm nữa, nếu như nhà cô vẫn cố chấp chuyển trường cho cô sẽ không suy nghĩ đến phương diện đề thi lần này rất khó.

Giáo viên chủ nhiệm chỉ nói đơn giản mấy câu, dọn dẹp vệ sinh xong bọn họ liền tan học.

Quý Vân Phi vẽ hình mặt cười lên bàn Tưởng Tiểu Mễ, cầm bóng rời đi.

Đằng Tề đang ở trước lớp học của bọn họ, đi đến hành lang đợi cậu ta, “Này, bàn với cậu chuyện này.”

Quý Vân Phi thản nhiên: “Cậu có thể có chuyện gì bàn với tôi chứ?”

Đằng Tề kéo cậu qua, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng muốn đến Bắc Kinh vào kỳ nghỉ đông có đúng không?”

Quý Vân Phi nhìn đánh giá cậu ta, “Có ý gì?”

Đằng Tề cười đắc ý: “Thì cậu cứ nói có hay không đi.”

“Liên quan gì đến cậu?”

“Chả liên quan gì, chỉ là tôi cũng muốn đi.”

“Đằng Tề, cậu đủ rồi đấy!”

Hiếm được lần Đằng Tề không cứng rắn với cậu, “Tôi đến tìm cậu không phải đấu võ mồm, chỉ là hỏi xem cậu nghĩ xong chưa, sau khi đến Bắc Kinh cậu làm thế nào để hẹn Tưởng Tiểu Mễ ra ngoài?”

Quý Vân Phi không lên tiếng, vẫn luôn quay bóng.

Cậu từng nghĩ qua, chỉ là sợ sẽ mang lại phiền phức cho Tưởng Tiểu Mễ, lỡ như đến lúc đó bị nhà cô biết, nói không chừng còn bị mắng và chịu phạt, cậu không muốn như vậy.

Đằng Tề tưởng cậu im lặng là ngầm thừa nhận chưa nghĩ ra cách, nói nhỏ: “Tôi nghĩ được cách rồi, có điều một mình tôi không làm được. Hai chúng ta cùng nhau, cậu phụ trách làm học sinh giỏi, tôi phụ trách đi quấn Tăng Kha, chuyện này đảm bảo thành công.”

Quý Vân Phi dừng quay bóng, nhìn cậu ta: “Đầu cậu có não từ bao giờ thế?”

“Đệch, não tôi còn lớn hơn cậu nhé, chỉ là tôi lười dùng thôi.” Đằng Tề phân tích tiếp, “Nếu như hai chúng ta đi, thêm một người nữa, sẽ không có ai nghi ngờ có đúng không? Cậu thăm Tưởng Tiểu Mễ của cậu, tôi thăm Tưởng Tiểu Mễ của tôi, không ai cản trở ai. Tôi bảo đảm trước lớp 12 chỉ lướt qua để có cảm giác tồn tại.”

Quý Vân Phi: “... Thần kinh!”

Đằng Tề: “Đây là cạnh tranh công bằng, cũng chứng minh là tôi thâm tình, cậu hiểu cái rắm gì!”

Đang nói thì Tăng Kha từ trong lớp đi ra.

“Lớp trưởng Tăng đại nhân, qua đây.” Đằng Tề gọi cô nàng.

“Cái gì?”

“Muốn nhờ cậu giúp việc này.” Đằng Tề thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, rất nghiêm túc.

“Tìm tôi giúp đỡ? Tôi có thể giúp được gì chứ?”

 

Đằng Tề: “Lần trước không phải cậu nói sẽ dẫn anh họ đến Bắc Kinh sao? Tôi với Quý Vân Phi cũng muốn đi chung vui, càng nhiều người mới vui mà. Chủ yếu là Quý Vân Phi nghe nói anh họ cậu là sinh viên đứng đầu khoa toán của đại học Harvard nên cũng muốn nhân cơ hội này để chỉ bảo thêm. Còn tôi ấy à, tôi đi cùng mọi người để góp vui.”

Tăng Kha nhìn Quý Vân Phi lại nhìn Đằng Tề, biết được hai bọn họ đang nghĩ gì, cô nàng cố ý không biết, cười nói: “Xin anh họ tôi chỉ bảo cũng không đơn giản, dù sao anh tôi cũng ở Thượng Hải mấy ngày, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.”

Đằng Tề và Quý Vân Phi: “.....”

“Tăng Kha, làm người không thể chơi xấu như thế.” Đằng Tề chống hai tay vào eo, “Dù sao chúng ta cũng có món n ợ sườn xào có đúng không?”

Tăng Kha hơi nheo mắt, không thừa nhận: “Tôi ăn sườn của cậu lúc nào chứ?”

Đằng Tề: “Hứ, đừng tưởng tôi không nhìn thấy, khi đó cơm trong bát của cậu cũng đổi màu rồi, chắc chắn là bị dính nước súp của sườn, còn cứng miệng không thừa nhận.”

Tăng Kha: “...”

Quý Vân Phi không nhịn được, bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Số ký tự: 0