Anh Cũng Sẽ Nhớ...
2024-11-19 02:57:28
Chuyện thích Tạ Sở Ngọc, nhiều năm trôi qua vẫn chưa từng thay đổi. Đôi lúc Tô Ngải Chân cũng tự hỏi, nhất định phải là thích Tạ Sở Ngọc sao? Ba cậu đã giới thiệu cho cậu biết bao nhiêu Alpha ưu tú, nhưng cậu đều chẳng có ý muốn tìm hiểu thêm.
Có lẽ so với lí do vì sao lại thích, thì giống một thói quen hơn. Như việc cậu không muốn Tịnh Thu mất, nhưng rồi cậu cũng quen. Cậu không muốn đôi chân mình cứ thế mà tàn phế, nhưng cậu cũng quen rồi. Giống như việc cậu quyết định ly hôn, quyết định buông tay Tạ Sở Ngọc, nhưng rồi Alpha ấy lại nói với cậu rằng “Em thích anh.” “Anh còn thích em không?”
Cậu không biết phải trả lời thế nào, tất cả những điều này đều nằm ngoài dự tính của cậu.
“Tiểu Sở.” Tô Ngải Chân né tránh ánh mắt hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên như mọi khi mà nói: “Chuyện này không có gì quan trọng cả.”
Trong suốt những năm tháng thầm mến ấy, cậu đã tự nhủ biết bao lần, không có hồi đáp cũng chẳng sao, việc Tạ Sở Ngọc không thích cậu cũng chẳng sao cả, tất cả những thứ này đều chẳng liên quan. Cậu đã quen với việc một mình bước đi trong bóng tối, ánh sáng đột ngột ập đến chỉ khiến cậu khó lòng thích nghi.
Ngoài trời bắt đầu lất phất mưa phùn, trên cửa kính xe phủ đầy những hạt mưa li ti, nhìn không rõ ràng. Trong xe lẫn lộn tin tức tố của Alpha và hương vị của chính bản thân cậu, Tô Ngải Chân nghĩ, chắc mình nên về nhà sớm một chút.
Cậu đưa mắt nhìn sang Tạ Sở Ngọc, sống mũi cao thẳng của Alpha nâng đỡ chiếc khẩu trang tạo thành một đường cong mờ ảo, hàng mi rậm rạp khẽ rủ xuống, không rõ là đang suy nghĩ gì. Có lẽ là do bị bệnh, Tô Ngải Chân có thể cảm nhận được tin tức tố bất ổn của hắn.
“Khó chịu lắm sao?” Tô Ngải Chân đề nghị: “Hay là đến bệnh viện đi.”
Tạ Sở Ngọc rướn người tới, gục đầu lên vai cậu, hơi thở nặng nề. Hắn nắm lấy tay Tô Ngải Chân, bỗng nhiên nói: “Lúc em mười bảy tuổi, nằm trên giường bệnh, em phát hiện ra em thích anh.”
Trái tim Tô Ngải Chân như ngừng đập, ngón áp út trên bàn tay trái của Alpha vẫn đeo nhẫn, là chiếc nhẫn mà bọn họ đã trao nhau khi kết hôn. Chiếc nhẫn ấm áp áp vào da thịt cậu, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại giọng nói của Tạ Sở Ngọc: “Lúc ấy, anh đang nắm lấy bóng của em. Ngay lúc đó em đã nhận ra, thì ra anh Ngải Chân thích em.”
Không biết vì sao, Tô Ngải Chân vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, ra chiều muốn chạy trốn. Nhưng rồi lại bị Tạ Sở Ngọc kéo ngược lại.
“Xin lỗi.” Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng có thể nhìn ra được hàng lông mày Tạ Sở Ngọc nhíu chặt, trông rất đau khổ.
Đây đã là lần thứ hai Alpha xin lỗi cậu, Tô Ngải Chân cảm thấy thực sự không có gì to tát, cậu cũng không phải muốn lời xin lỗi.
“Không cần phải xin lỗi, em cũng đâu có làm gì sai.”
“Thật sao? Vậy sao lại muốn ly hôn?” Tin tức tố của Tạ Sở Ngọc trở nên nồng nặc, Tô Ngải Chân thậm chí còn thấy có chút khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Em cũng đâu có đồng ý.”
Dường như chỉ có một mình cậu khăng khăng đòi ly hôn.
Alpha vừa áp sát lại liền muốn hôn cậu. Nụ hôn bị ngăn cách bởi lớp khẩu trang khiến cậu có chút không thoải mái, Tô Ngải Chân cũng chẳng dám động đậy. Cậu nhẹ nhàng đẩy Tạ Sở Ngọc ra, đưa tay vuốt ve mái tóc hắn, dịu dàng nói: “Tiểu Sở, ngoan nào.”
Cậu cũng không chắc rốt cuộc là Alpha bị sốt hay là kỳ mẫn cảm. Cậu quay sang nói với tài xế: “Về thẳng nhà đi.”
Tài xế chở bọn họ về căn hộ của Tạ Sở Ngọc. Đây là lần đầu tiên sau vài tháng, Tô Ngải Chân mới quay lại nơi này. Cậu nói với Tạ Sở Ngọc: “Em nghỉ ngơi trước đi, để tài xế đưa anh về.”
“Em không đồng ý.” Tạ Sở Ngọc nói.
Tô Ngải Chân sững người. Alpha đã xuống xe, đi vòng sang phía bên kia, cúi người bế thốc cậu lên, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản kháng, cứ thế mà bế cậu vào thang máy rồi về nhà.
“Tiểu Sở!”
Cậu bị Tạ Sở Ngọc đặt trên ghế sô pha ở phòng khách. Trong đầu cậu bất giác hiện lên ký ức về tai nạn lần trước, cũng là vì cho rằng Tạ Sở Ngọc không thoải mái, nên cậu mới mang thuốc đến đây, kết quả lại đụng trúng kỳ mẫn cảm của Alpha.
Ánh mắt Tạ Sở Ngọc u ám, khẩu trang cũng đã được tháo xuống, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng. Thông qua tin tức tố ngày càng nồng đậm, Tô Ngải Chân gần như có thể khẳng định, Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.
“Mau đứng dậy.” Tô Ngải Chân run rẩy đứng dậy, “Để anh về.”
Tạ Sở Ngọc cởi áo khoác, đè cậu xuống, ôm chặt lấy cậu, cắn nhẹ vào tai cậu, nói: “Anh nói em không có lỗi, nhưng em đã nhận nhầm anh khi em trong kỳ phân hóa, gọi nhầm tên anh.”
Hắn cứ liên tục đọc đi đọc lại bức thư ấy như thể đang tự hành hạ bản thân. Giá như hắn nhận ra sớm hơn, thì mọi chuyện có phải sẽ không thành ra thế này.
Tô Ngải Chân ngơ ngác nhìn hắn, có thứ gì đó lóe lên trong mắt cậu. Tạ Sở Ngọc cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, cẩn thận, tỉ mỉ mà hôn, như thể hôn thế nào cũng không đủ, tay luồn vào trong lớp áo của Omega, chạm vào nụ hoa mềm mại đang nhô lên.
“Bây giờ em mới biết, bây giờ em … mới biết…”
Tô Ngải Chân nghe không hiểu những lời Tạ Sở Ngọc nói. Cậu chìm đắm trong tin tức tố của Alpha, cơ thể bất giác rỉ ra dịch nhờn ẩm ướt.
Không khí ngày càng nóng bỏng, ẩm ướt. Tạ Sở Ngọc cởi quần cậu ra, tách hai chân cậu ra. Chân trái ở phía ngoài bị bất tiện nên phải buông thõng xuống đất. Ký ức đau khổ ùa về, Tô Ngải Chân như phát điên mà hét lên: “Buông anh ra, buông anh ra… xin em…”
Tạ Sở Ngọc không động đậy nữa. Hắn vùi mặt vào ghế sô pha, nước mắt rơi xuống, nhuốm một mảng tối màu trên lớp vải bọc sô pha tối màu. Trái tim hắn cũng theo cơn mưa bên ngoài như muốn nhấn chìm toàn bộ con người hắn.
Cơ thể đột nhiên bị bế bổng lên, Tô Ngải Chân ngồi trên đùi hắn, nửa thân dưới trần truồng, dịch thể trong suốt, dính nhớp làm ướt cả ống quần của Alpha.
“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh Ngải Chân?”
Giọt nước mắt giống như những viên ngọc trai bị đứt dây, rơi xuống tí tách. Tô Ngải Chân không thể kiểm soát được bản thân, cậu hoài nghi tai mình có vấn đề. Tạ Sở Ngọc trong kỳ mẫn cảm không có lý trí, có lẽ lại gọi nhầm tên cậu.
“Anh không phải… anh…”
“Chân Chân.” Tạ Sở Ngọc gọi cậu như vậy, giọng nói khàn đặc như bị ai đó chà xát. Hắn nói: “Em không nhận nhầm.”
Tô Ngải Chân bật khóc dữ dội hơn.
Hương hoa hồng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Tạ Sở Ngọc đối diện với Tô Ngải Chân, trao cho cậu một nụ hôn. Omega không biết từ lúc nào đã ngừng khóc, nước miếng theo khóe miệng cậu tràn ra ngoài.
Lý trí của Tạ Sở Ngọc vẫn còn, hắn hôn đến khi đôi môi Tô Ngải Chân sưng đỏ, ngón tay không ngừng xoa nắn bầu ngực sữa của Omega, sữa non màu trắng thấm ướt lớp áo mỏng manh.
“Nói với dì Thu một tiếng, hôm nay đừng về nữa.” Tạ Sở Ngọc nói.
Tô Ngải Chân thở hổn hển, hàng mi run rẩy dữ dội, “Tảo Tảo sẽ nhớ anh.”
“Em cũng sẽ nhớ anh.”
Tạ Sở Ngọc cẩn thận hôn lên mắt cậu. Vì lỗi lầm của hắn, Tô Ngải Chân không tin vào tình cảm của hắn. Hắn phải để Tô Ngải Chân tin rằng hắn yêu cậu.
Có lẽ so với lí do vì sao lại thích, thì giống một thói quen hơn. Như việc cậu không muốn Tịnh Thu mất, nhưng rồi cậu cũng quen. Cậu không muốn đôi chân mình cứ thế mà tàn phế, nhưng cậu cũng quen rồi. Giống như việc cậu quyết định ly hôn, quyết định buông tay Tạ Sở Ngọc, nhưng rồi Alpha ấy lại nói với cậu rằng “Em thích anh.” “Anh còn thích em không?”
Cậu không biết phải trả lời thế nào, tất cả những điều này đều nằm ngoài dự tính của cậu.
“Tiểu Sở.” Tô Ngải Chân né tránh ánh mắt hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên như mọi khi mà nói: “Chuyện này không có gì quan trọng cả.”
Trong suốt những năm tháng thầm mến ấy, cậu đã tự nhủ biết bao lần, không có hồi đáp cũng chẳng sao, việc Tạ Sở Ngọc không thích cậu cũng chẳng sao cả, tất cả những thứ này đều chẳng liên quan. Cậu đã quen với việc một mình bước đi trong bóng tối, ánh sáng đột ngột ập đến chỉ khiến cậu khó lòng thích nghi.
Ngoài trời bắt đầu lất phất mưa phùn, trên cửa kính xe phủ đầy những hạt mưa li ti, nhìn không rõ ràng. Trong xe lẫn lộn tin tức tố của Alpha và hương vị của chính bản thân cậu, Tô Ngải Chân nghĩ, chắc mình nên về nhà sớm một chút.
Cậu đưa mắt nhìn sang Tạ Sở Ngọc, sống mũi cao thẳng của Alpha nâng đỡ chiếc khẩu trang tạo thành một đường cong mờ ảo, hàng mi rậm rạp khẽ rủ xuống, không rõ là đang suy nghĩ gì. Có lẽ là do bị bệnh, Tô Ngải Chân có thể cảm nhận được tin tức tố bất ổn của hắn.
“Khó chịu lắm sao?” Tô Ngải Chân đề nghị: “Hay là đến bệnh viện đi.”
Tạ Sở Ngọc rướn người tới, gục đầu lên vai cậu, hơi thở nặng nề. Hắn nắm lấy tay Tô Ngải Chân, bỗng nhiên nói: “Lúc em mười bảy tuổi, nằm trên giường bệnh, em phát hiện ra em thích anh.”
Trái tim Tô Ngải Chân như ngừng đập, ngón áp út trên bàn tay trái của Alpha vẫn đeo nhẫn, là chiếc nhẫn mà bọn họ đã trao nhau khi kết hôn. Chiếc nhẫn ấm áp áp vào da thịt cậu, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại giọng nói của Tạ Sở Ngọc: “Lúc ấy, anh đang nắm lấy bóng của em. Ngay lúc đó em đã nhận ra, thì ra anh Ngải Chân thích em.”
Không biết vì sao, Tô Ngải Chân vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, ra chiều muốn chạy trốn. Nhưng rồi lại bị Tạ Sở Ngọc kéo ngược lại.
“Xin lỗi.” Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng có thể nhìn ra được hàng lông mày Tạ Sở Ngọc nhíu chặt, trông rất đau khổ.
Đây đã là lần thứ hai Alpha xin lỗi cậu, Tô Ngải Chân cảm thấy thực sự không có gì to tát, cậu cũng không phải muốn lời xin lỗi.
“Không cần phải xin lỗi, em cũng đâu có làm gì sai.”
“Thật sao? Vậy sao lại muốn ly hôn?” Tin tức tố của Tạ Sở Ngọc trở nên nồng nặc, Tô Ngải Chân thậm chí còn thấy có chút khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Em cũng đâu có đồng ý.”
Dường như chỉ có một mình cậu khăng khăng đòi ly hôn.
Alpha vừa áp sát lại liền muốn hôn cậu. Nụ hôn bị ngăn cách bởi lớp khẩu trang khiến cậu có chút không thoải mái, Tô Ngải Chân cũng chẳng dám động đậy. Cậu nhẹ nhàng đẩy Tạ Sở Ngọc ra, đưa tay vuốt ve mái tóc hắn, dịu dàng nói: “Tiểu Sở, ngoan nào.”
Cậu cũng không chắc rốt cuộc là Alpha bị sốt hay là kỳ mẫn cảm. Cậu quay sang nói với tài xế: “Về thẳng nhà đi.”
Tài xế chở bọn họ về căn hộ của Tạ Sở Ngọc. Đây là lần đầu tiên sau vài tháng, Tô Ngải Chân mới quay lại nơi này. Cậu nói với Tạ Sở Ngọc: “Em nghỉ ngơi trước đi, để tài xế đưa anh về.”
“Em không đồng ý.” Tạ Sở Ngọc nói.
Tô Ngải Chân sững người. Alpha đã xuống xe, đi vòng sang phía bên kia, cúi người bế thốc cậu lên, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản kháng, cứ thế mà bế cậu vào thang máy rồi về nhà.
“Tiểu Sở!”
Cậu bị Tạ Sở Ngọc đặt trên ghế sô pha ở phòng khách. Trong đầu cậu bất giác hiện lên ký ức về tai nạn lần trước, cũng là vì cho rằng Tạ Sở Ngọc không thoải mái, nên cậu mới mang thuốc đến đây, kết quả lại đụng trúng kỳ mẫn cảm của Alpha.
Ánh mắt Tạ Sở Ngọc u ám, khẩu trang cũng đã được tháo xuống, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng. Thông qua tin tức tố ngày càng nồng đậm, Tô Ngải Chân gần như có thể khẳng định, Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.
“Mau đứng dậy.” Tô Ngải Chân run rẩy đứng dậy, “Để anh về.”
Tạ Sở Ngọc cởi áo khoác, đè cậu xuống, ôm chặt lấy cậu, cắn nhẹ vào tai cậu, nói: “Anh nói em không có lỗi, nhưng em đã nhận nhầm anh khi em trong kỳ phân hóa, gọi nhầm tên anh.”
Hắn cứ liên tục đọc đi đọc lại bức thư ấy như thể đang tự hành hạ bản thân. Giá như hắn nhận ra sớm hơn, thì mọi chuyện có phải sẽ không thành ra thế này.
Tô Ngải Chân ngơ ngác nhìn hắn, có thứ gì đó lóe lên trong mắt cậu. Tạ Sở Ngọc cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu, cẩn thận, tỉ mỉ mà hôn, như thể hôn thế nào cũng không đủ, tay luồn vào trong lớp áo của Omega, chạm vào nụ hoa mềm mại đang nhô lên.
“Bây giờ em mới biết, bây giờ em … mới biết…”
Tô Ngải Chân nghe không hiểu những lời Tạ Sở Ngọc nói. Cậu chìm đắm trong tin tức tố của Alpha, cơ thể bất giác rỉ ra dịch nhờn ẩm ướt.
Không khí ngày càng nóng bỏng, ẩm ướt. Tạ Sở Ngọc cởi quần cậu ra, tách hai chân cậu ra. Chân trái ở phía ngoài bị bất tiện nên phải buông thõng xuống đất. Ký ức đau khổ ùa về, Tô Ngải Chân như phát điên mà hét lên: “Buông anh ra, buông anh ra… xin em…”
Tạ Sở Ngọc không động đậy nữa. Hắn vùi mặt vào ghế sô pha, nước mắt rơi xuống, nhuốm một mảng tối màu trên lớp vải bọc sô pha tối màu. Trái tim hắn cũng theo cơn mưa bên ngoài như muốn nhấn chìm toàn bộ con người hắn.
Cơ thể đột nhiên bị bế bổng lên, Tô Ngải Chân ngồi trên đùi hắn, nửa thân dưới trần truồng, dịch thể trong suốt, dính nhớp làm ướt cả ống quần của Alpha.
“Tô Ngải Chân.” Tạ Sở Ngọc nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh Ngải Chân?”
Giọt nước mắt giống như những viên ngọc trai bị đứt dây, rơi xuống tí tách. Tô Ngải Chân không thể kiểm soát được bản thân, cậu hoài nghi tai mình có vấn đề. Tạ Sở Ngọc trong kỳ mẫn cảm không có lý trí, có lẽ lại gọi nhầm tên cậu.
“Anh không phải… anh…”
“Chân Chân.” Tạ Sở Ngọc gọi cậu như vậy, giọng nói khàn đặc như bị ai đó chà xát. Hắn nói: “Em không nhận nhầm.”
Tô Ngải Chân bật khóc dữ dội hơn.
Hương hoa hồng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong phòng. Tạ Sở Ngọc đối diện với Tô Ngải Chân, trao cho cậu một nụ hôn. Omega không biết từ lúc nào đã ngừng khóc, nước miếng theo khóe miệng cậu tràn ra ngoài.
Lý trí của Tạ Sở Ngọc vẫn còn, hắn hôn đến khi đôi môi Tô Ngải Chân sưng đỏ, ngón tay không ngừng xoa nắn bầu ngực sữa của Omega, sữa non màu trắng thấm ướt lớp áo mỏng manh.
“Nói với dì Thu một tiếng, hôm nay đừng về nữa.” Tạ Sở Ngọc nói.
Tô Ngải Chân thở hổn hển, hàng mi run rẩy dữ dội, “Tảo Tảo sẽ nhớ anh.”
“Em cũng sẽ nhớ anh.”
Tạ Sở Ngọc cẩn thận hôn lên mắt cậu. Vì lỗi lầm của hắn, Tô Ngải Chân không tin vào tình cảm của hắn. Hắn phải để Tô Ngải Chân tin rằng hắn yêu cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro