Bé tôm nhỏ
2024-11-19 02:57:28
Mười hai giờ trưa, Tạ Sở Ngọc theo thường lệ đến khoa Nhi.
“Mọi dấu hiệu đều bình thường, nhưng xuất viện thì phải đợi thêm, còn quá nhỏ.”
Cách lớp kính, Tạ Sở Ngọc nhìn đứa bé sơ sinh nhỏ xíu như “con tôm nhỏ” ngáp một cái, hai tay khua khua, hắn ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”
Quay người đi thẳng đến khoa Sản, khoa Nhi cách khoa Sản rất gần, đi qua thang máy ở hành lang, Tạ Sở Ngọc nhìn thấy Trình Tống mặc áo khoác đen, cửa thang máy mở ra, Trình Tống bước vào, mãi đến khi cửa đóng lại, Trình Tống cũng không phát hiện ra hắn.
Tạ Sở Ngọc đứng tại chỗ mấy giây, mới đi về phía phòng bệnh của Tô Ngải Chân, còn cách một đoạn đã nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện, còn kèm theo tiếng quát nạt, bước chân chậm rãi dừng lại, mới nghe thấy người bên trong đang nói gì.
“Chú ơi, em bé của chú nhỏ xíu à, sinh em bé có đau không ạ?”
“Lai Lai, con nói nhỏ thôi, đừng làm ồn người ta.”
“Không sao đâu, đây là phòng VIP mà, Lai Lai cứ nói thoải mái.”
“Chung Yến Đình, ý tôi là đừng làm ồn Ngải Chân.”
“Gì cơ? Ngải Chân? Cậu quen thân với cậu ấy từ bao giờ thế?”
Tạ Sở Ngọc không lập tức đẩy cửa vào, mà đứng sang một bên, nhìn vào trong qua cửa sổ kính trên cửa, Chung Yến Đình đang đè vai Khương Lý, mặt mũi khó chịu, “Hôm nay hai người mới gặp chưa được một tiếng, sao có thể thân mật gọi tên người ta như thế.”
Khương Lý không ngừng lùi về phía sau, lại bị kéo về, giải thích: “Trước đây cũng đã gặp rồi, Ngải Chân nói để tôi gọi thẳng tên cậu ấy là được rồi.”
Bé con duy nhất thì mặt đối mặt với Tô Ngải Chân, tay chân múa may không biết đang nói cái gì, Tạ Sở Ngọc chỉ nhìn thấy sườn mặt trắng nõn của Omega.
Hắn lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ, chỉ có vài tin nhắn rác và tin nhắn nội bộ công ty, không ai nhắn tin báo Tô Ngải Chân đã tỉnh.
Lại đứng ở cửa thêm vài phút, ba người bên trong vẫn không có dấu hiệu ra ngoài, Tạ Sở Ngọc mới ấn tay nắm cửa.
Khương Lý là người đầu tiên phát hiện ra hắn, vội vàng đẩy Chung Yến Đình ra, lúng túng chào hỏi: “Tạ tiên sinh, anh đến rồi à?”
Tạ Sở Ngọc thản nhiên đóng cửa, ánh mắt vượt qua Khương Lý nhìn Tô Ngải Chân đang nằm trên giường bệnh.
Omega cũng nhìn về phía hắn, gương mặt vốn đã gầy gò sau mấy ngày hôn mê càng thêm hốc hác, đôi mắt nhìn có chút mơ màng, sau đó một giây sau lại nở nụ cười với hắn.
Tạ Sở Ngọc nhất thời cảm thấy tim như thắt lại.
“Lai Lai, chào hỏi chú đi con.” Khương Lý vỗ vỗ Khương Lai đang đứng bên cạnh.
Khương Lai bèn cung kính cúi chào Tạ Sở Ngọc: “Chú ơi, chào chú ạ.”
Chung Yến Đình một tay nhấc đầu thằng bé lên, “Ngốc quá, con cúi chào chú ấy làm gì?”
“Hả? Ba, con…” Nó cũng không biết nữa, chỉ là nhìn thấy chú kia trông có vẻ tâm trạng không tốt, rất khó gần, nên mới vô thức cúi chào.
Bầu không khí vốn dĩ hòa hợp vừa rồi lập tức thay đổi sau khi Tạ Sở Ngọc bước vào, Chung Yến Đình chẳng muốn nhìn thêm nữa, kéo Khương Lý và Khương Lai đi, “Đi thôi.”
Khương Lý vội vàng quay sang nói với Tô Ngải Chân: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, hôm nào lại đến thăm cậu.”
“Ừ.” Giọng Tô Ngải Chân vẫn còn rất yếu, “Tạm biệt.”
Cửa mở ra rồi đóng lại, Chung Yến Đình bên ngoài vẫn còn càu nhàu.
“Khương Lý, em ân cần với Tạ Sở Ngọc thế để làm gì?”
“Em có ân cần gì đâu? Đừng có vu oan cho em.”
“Không được nói chuyện với hắn.”
Giọng mấy người bọn họ ngày càng nhỏ dần, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy Chung Yến Đình nói một câu: “Hắn cướp chó của anh!”
Tạ Sở Ngọc từ lúc bước vào cửa, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Ngải Chân, có lẽ Omega cũng nhận ra, chống hai tay muốn ngồi dậy, nhưng bị Tạ Sở Ngọc ngăn lại.
“Đừng cử động, nằm yên đó.”
Tô Ngải Chân chớp chớp mắt rất chậm, không động đậy nữa.
“Còn chỗ nào khó chịu không? Để em gọi bác sĩ.” Tạ Sở Ngọc hỏi.
“Không cần đâu, anh đã gặp bác sĩ rồi.”
Bàn tay Tạ Sở Ngọc từ vai cậu chậm rãi trượt xuống mu bàn tay hơi lạnh của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, gầy quá, cảm giác chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ vụn, hắn nắm tay Omega nhét vào trong chăn, lùi lại một bước, ngồi xuống chiếc ghế thường ngày vẫn ngồi.
“Sao bọn họ lại đến đây?”
Tô Ngải Chân nói rất khẽ, thực sự không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn trả lời: “Chú Trình đến thăm anh, vừa lúc… Chung Yến Đình với Khương Lý cũng ở đó, nên… đến cùng nhau.”
Đôi mắt đen láy của Tạ Sở Ngọc như vực sâu thăm thẳm, Tô Ngải Chân có chút không dám nhìn thẳng Alpha, khẽ dời mắt, “Con… có khoẻ không? Anh chỉ mới nhìn thấy ảnh.”
“Rất khoẻ.”
“Vậy… ” Lông mi đen nhánh của Tô Ngải Chân run rẩy không rõ ràng, nhưng Tạ Sở Ngọc vẫn phát hiện ra, Omega dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng lại không dám hỏi, một lúc lâu sau, mới run rẩy lên tiếng: “Anh có thể đến xem con không? Ba cũng nói là con không sao, để anh khỏe hơn rồi đến.”
Tạ Sở Ngọc cảm thấy tim như thắt lại, dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Tô Ngải Chân khiến hắn không biết làm sao, bàn tay lặng lẽ siết chặt, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh cần phải nghỉ ngơi.”
Tô Ngải Chân có chút thất vọng, “Vậy được rồi, vậy thì đợi thêm.”
Bên ngoài không biết là ai làm đổ đồ, tiếng động loảng xoảng truyền vào trong.
“Buổi tối em đưa anh đi.” Tạ Sở Ngọc vẫn đồng ý.
“Thật ư?” Mắt Tô Ngải Chân sáng lên, nhìn hắn.
“Ừm.”
Tạ Sở Ngọc khẽ nuốt nước miếng, “Không cần nói cảm ơn.” Thật ra hắn muốn nói, Tô Ngải Chân không cần nói cảm ơn với hắn, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy có chỗ nào đó trong người như đang sưng lên, nên chỉ nói những lời đơn giản nhất.
Tô Ngải Chân bắt đầu buồn ngủ, mí mắt cứ nặng trĩu.
“Ngủ đi.”
“Uh.”
Xác nhận Omega đã ngủ, Tạ Sở Ngọc tiến lên sờ sờ lên mặt cậu, nhìn thật lâu, mới hôn lên trán cậu rồi rời đi.
Hắn đi tìm bác sĩ của Tô Ngải Chân.
“Hôm nay cậu ấy mới tỉnh, cơ thể chắc chắn sẽ không thể hồi phục nhanh chóng, ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tuần, tôi đã liên hệ với khoa khác để khám chân cho cậu ấy, anh yên tâm, ba anh đã dặn dò kỹ lưỡng rồi, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Tay Tạ Sở Ngọc vẫn đút trong túi quần, hỏi: “Hôm nay ông ấy có đến đây không?”
“Ừm, khoảng nửa tiếng trước.”
Tạ Sở Ngọc không nói gì thêm, lại muốn quay về phòng bệnh, dì Thu với Nhã Quân vừa lúc đi tới, hai người đều ngẩn người.
“Cậu ấy tỉnh từ lúc nào vậy?”
Nhã Quân suy nghĩ rồi nói: “Sáng nay, hình như là hơn bảy giờ.”
“Sao không gọi cho tôi?”
Nhã Quân lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn nói thật: “Ngải Chân nói là đừng làm phiền anh, nên tôi không gọi.”
Dì Thu nhìn ra sắc mặt Tạ Sở Ngọc không tốt, vội vàng đưa bình giữ nhiệt cho hắn, nói: “Chờ Ngải Chân tỉnh rồi, cho cậu ấy ăn chút gì đó, Tạ tiên sinh, cái này đưa cho anh.”
Lọ hoa trên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh vẫn cắm bó hoa hồng mà hôm qua Tạ Sở Ngọc mang đến, hương thơm không nồng, kém xa mùi hương tin tức tố trên người Tô Ngải Chân, Omega sau khi hôn mê, tuyến thể dường như cũng ngừng hoạt động, đã lâu rồi hắn không ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng từ người Tô Ngải Chân.
Sáu giờ chiều, Tô Ngải Chân mới tỉnh, cậu nằm thẳng người trên giường, lấy lại tinh thần sau một hồi lâu, đầu tiên là ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha, sau đó đầu óc trì trệ mới từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy Tạ Sở Ngọc đang ngồi bên giường.
Alpha hình như chỉ mặc quần áo màu đen, khi không đi làm thì sẽ mặc áo khoác hoodie đen, bên trong là áo phông trắng đơn giản nhất, lộ ra chiếc cổ thon dài, cậu có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên.
“Tỉnh rồi à?”
“Uh.”
Tạ Sở Ngọc muốn đút cho cậu ăn, là cháo dì Thu nấu vào ban ngày, vẫn còn ấm, là cháo gạo nếp, rắc một ít rau xanh băm nhỏ, rất thanh đạm, Tô Ngải Chân ngửi thấy mùi hương liền cười nói: “Thơm quá.”
“Ăn đi.”
Hắn đỡ Omega ngồi dậy, bưng bát đút từng miếng nhỏ, Tô Ngải Chân ăn chậm, no nhanh, trong lòng luôn canh cánh chuyện con cái, nên cũng ăn không được bao nhiêu, Tạ Sở Ngọc biết suy nghĩ của cậu, đút xong miếng cuối cùng, lau miệng cho cậu bằng khăn giấy, đôi môi trắng bệch chỉ cần xoa nhẹ một cái là ửng đỏ, mềm mại lạ thường.
Xe lăn để sang một bên, khi bị ôm dậy, toàn thân cậu không có sức, chỉ có thể tựa vào lồng ngực Tạ Sở Ngọc, chất vải của áo cọ xát vào má, kèm theo mùi tin tức tố thoang thoảng, Tô Ngải Chân nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ của Tạ Sở Ngọc.
“Sao vậy?” Tạ Sở Ngọc hỏi cậu.
Tô Ngải Chân lắc đầu, “Không có gì.”
Chỉ là cảm thấy cảm giác này thật kỳ lạ, khiến cậu nhớ đến lúc cậu mới phát hiện mang thai phải nằm viện, tư thế của cậu và Tạ Sở Ngọc lúc đó cũng giống hệt bây giờ.
Alpha nói muốn kết hôn với cậu, ôm cậu lên, sau đó đưa cậu về nhà.
Tô Ngải Chân có chút ngẩn ngơ, nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, con của cậu đã chào đời rồi.
Trên đường đi, cậu luôn trong trạng thái căng thẳng, hai tay xoắn xuýt bất an, Tạ Sở Ngọc đều nhìn thấy, khuôn mặt trắng bệch của Omega thoáng hiện chút ửng hồng, trông có vẻ đã khá hơn một chút.
Cách lớp cửa kính trong suốt của khoa Nhi, Tô Ngải Chân nhìn thấy đứa bé sơ sinh nhỏ xíu trong lồng kính, cậu áp hai tay lên lớp kính, cẩn thận vẽ đường nét của con, hốc mắt đỏ hoe.
“Nhỏ quá, còn nhỏ hơn trong ảnh nữa.”
Tô Ngải Chân ngồi trên xe lăn, tóc bị gió do dòng người qua lại thổi bay, rất mềm mại, Tạ Sở Ngọc nhịn không được muốn vuốt ve, hắn hỏi: “Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
Omega cau mày nói: “Thực ra vẫn chưa, luôn cảm thấy không chọn được cái tên nào phù hợp.”
“Anh đã nghĩ ra những cái tên nào rồi?”
Tô Ngải Chân như là có chút ngượng ngùng, “Không hay lắm, anh suy nghĩ tiếp.”
Dù không nỡ, Tô Ngải Chân cũng biết không thể ở lại đây mãi, sợ làm phiền người khác, trước khi đi lại nhìn con thêm một cái.
“Lần sau lại đến.”
Có câu nói này của Tạ Sở Ngọc, cậu mới yên tâm, hai người quay lại phòng bệnh.
Tô Ngải Chân vừa mới tỉnh ngủ, bây giờ cũng không buồn ngủ, muốn đi vệ sinh, Tạ Sở Ngọc bèn ôm cậu đi, cậu muốn từ chối, nhưng hiện tại cậu không thể tự mình làm gì, mu bàn tay vì truyền dịch còn dán băng keo cá, luôn cảm thấy hơi đau, không có sức.
“Để Nhã Quân đến đây đi.”
Tạ Sở Ngọc không có ý định gọi Nhã Quân, một tay luồn qua nách cậu, một tay luồn qua đầu gối, Tô Ngải Chân theo bản năng ôm lấy cổ hắn, nhưng Alpha dường như thay đổi ý định, không những không bế cậu dậy, ngược lại trực tiếp ôm lấy cậu.
“Tiểu Sở.”
“Tô Ngải Chân.” Trong tư thế thân mật thế này, rốt cuộc Tạ Sở Ngọc cũng có thể ngửi thấy mùi hương trên người Omega, rất nhạt rất nhạt, nhưng lại không ngừng nói cho hắn biết, đó là thật.
Căn phòng bệnh yên tĩnh, ánh đèn trắng sáng, khuôn mặt Tô Ngải Chân ở ngay trước mắt, cho Tạ Sở Ngọc một chút dũng khí chưa từng có, hắn nhịn rất lâu, rốt cuộc sau khi Omega hoàn toàn tỉnh táo, mới ôm lấy cậu.
Vùi cả mặt vào cổ Tô Ngải Chân, hai tay siết chặt lấy eo Omega.
Hơi thở nóng bỏng hỗn loạn phả vào cổ, Tô Ngải Chân cảm thấy ngứa ngáy, “Sao vậy?”
“Tô Ngải Chân.”
“Ừm.”
“Sao anh tỉnh rồi mà không nói cho em biết.” Giọng Tạ Sở Ngọc đặc biệt trầm, có một khoảnh khắc cậu còn không nghe rõ, cố gắng suy nghĩ thật lâu, mới xác định được lời Alpha vừa nói.
Tô Ngải Chân không biết nên trả lời như nào, hai tay bất lực buông thõng, đành phải nói dối: “Anh cứ tưởng ba đã nói với em rồi.”
“Không có.” Tạ Sở Ngọc cắn một cái lên tai Omega, cảm thấy chưa hả giận, lại cắn thêm một cái nữa.
“A…” Tô Ngải Chân cảm thấy đau, nhưng vẫn không quên nói: “Có thể là ông ấy quên rồi.”
Nghe cậu nói câu “Có thể là ông ấy quên rồi”, Tạ Sở Ngọc liền rời khỏi cổ cậu, ngẩng đầu lên, bản thân hắn đã cao hơn Tô Ngải Chân rồi, Omega lúc này lại đang ngồi trên giường, chỉ có thể ngước nhìn hắn.
“Tiểu Sở…”
Tạ Sở Ngọc ngồi lên giường, đè xuống, ánh đèn trên đỉnh đầu bị che khuất, ánh sáng và bóng tối chiếu lên khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp của Tô Ngải Chân, đôi môi bị chạm vào rất nhẹ, hết lần này tới lần khác, không dùng sức, chỉ là mổ nhẹ.
Tô Ngải Chân có chút choáng váng, muốn đẩy Tạ Sở Ngọc ra, tay vừa chạm vào vai hắn, đã bị Alpha giữ chặt, các ngón tay xuyên qua kẽ ngón tay cậu, siết chặt, không thể thoát ra.
Nụ hôn mổ nhẹ chuyển thành nụ hôn ướt át, đầu lưỡi bị ngậm lấy, liếm láp cắn mút, chờ đến khi Tạ Sở Ngọc hôn đủ rồi, Tô Ngải Chân cảm thấy mình sắp không thở nổi, hai má ửng hồng không tan.
Tạ Sở Ngọc áp trán lên trán cậu, giọng nói khàn khàn: “Vẫn muốn ly hôn với em sao?”
Tô Ngải Chân đoán có lẽ Alpha giận chuyện cậu tỉnh lại mà không gọi điện thoại cho hắn, nhưng cậu thật sự không muốn làm phiền Tạ Sở Ngọc, hơn nữa…
“Không phải đã nói rõ rồi sao?”
Tạ Sở Ngọc im lặng hồi lâu, có lẽ đã qua một phút, mới đột nhiên lên tiếng: “Vậy tên “Tôm Nhỏ” của con, anh cũng không định để em đặt sao?”
Cũng không định nói cho em biết anh đã tỉnh, ai cũng biết, chỉ có em là không biết.
“Tôm Nhỏ nào?” Tô Ngải Chân phản ứng lại, “Đó là biệt danh em đặt cho bé con à?”
Tạ Sở Ngọc không phủ nhận, lại bắt đầu hôn cậu, Tô Ngải Chân cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí, ấp úng nói không rõ lời mới được buông tha, cậu vùi mặt vào vai Alpha, rõ ràng vừa rồi còn không cảm thấy buồn ngủ, bây giờ lại muốn ngủ.
“Mọi dấu hiệu đều bình thường, nhưng xuất viện thì phải đợi thêm, còn quá nhỏ.”
Cách lớp kính, Tạ Sở Ngọc nhìn đứa bé sơ sinh nhỏ xíu như “con tôm nhỏ” ngáp một cái, hai tay khua khua, hắn ừ một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”
Quay người đi thẳng đến khoa Sản, khoa Nhi cách khoa Sản rất gần, đi qua thang máy ở hành lang, Tạ Sở Ngọc nhìn thấy Trình Tống mặc áo khoác đen, cửa thang máy mở ra, Trình Tống bước vào, mãi đến khi cửa đóng lại, Trình Tống cũng không phát hiện ra hắn.
Tạ Sở Ngọc đứng tại chỗ mấy giây, mới đi về phía phòng bệnh của Tô Ngải Chân, còn cách một đoạn đã nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện, còn kèm theo tiếng quát nạt, bước chân chậm rãi dừng lại, mới nghe thấy người bên trong đang nói gì.
“Chú ơi, em bé của chú nhỏ xíu à, sinh em bé có đau không ạ?”
“Lai Lai, con nói nhỏ thôi, đừng làm ồn người ta.”
“Không sao đâu, đây là phòng VIP mà, Lai Lai cứ nói thoải mái.”
“Chung Yến Đình, ý tôi là đừng làm ồn Ngải Chân.”
“Gì cơ? Ngải Chân? Cậu quen thân với cậu ấy từ bao giờ thế?”
Tạ Sở Ngọc không lập tức đẩy cửa vào, mà đứng sang một bên, nhìn vào trong qua cửa sổ kính trên cửa, Chung Yến Đình đang đè vai Khương Lý, mặt mũi khó chịu, “Hôm nay hai người mới gặp chưa được một tiếng, sao có thể thân mật gọi tên người ta như thế.”
Khương Lý không ngừng lùi về phía sau, lại bị kéo về, giải thích: “Trước đây cũng đã gặp rồi, Ngải Chân nói để tôi gọi thẳng tên cậu ấy là được rồi.”
Bé con duy nhất thì mặt đối mặt với Tô Ngải Chân, tay chân múa may không biết đang nói cái gì, Tạ Sở Ngọc chỉ nhìn thấy sườn mặt trắng nõn của Omega.
Hắn lấy điện thoại ra xem, không có cuộc gọi nhỡ, chỉ có vài tin nhắn rác và tin nhắn nội bộ công ty, không ai nhắn tin báo Tô Ngải Chân đã tỉnh.
Lại đứng ở cửa thêm vài phút, ba người bên trong vẫn không có dấu hiệu ra ngoài, Tạ Sở Ngọc mới ấn tay nắm cửa.
Khương Lý là người đầu tiên phát hiện ra hắn, vội vàng đẩy Chung Yến Đình ra, lúng túng chào hỏi: “Tạ tiên sinh, anh đến rồi à?”
Tạ Sở Ngọc thản nhiên đóng cửa, ánh mắt vượt qua Khương Lý nhìn Tô Ngải Chân đang nằm trên giường bệnh.
Omega cũng nhìn về phía hắn, gương mặt vốn đã gầy gò sau mấy ngày hôn mê càng thêm hốc hác, đôi mắt nhìn có chút mơ màng, sau đó một giây sau lại nở nụ cười với hắn.
Tạ Sở Ngọc nhất thời cảm thấy tim như thắt lại.
“Lai Lai, chào hỏi chú đi con.” Khương Lý vỗ vỗ Khương Lai đang đứng bên cạnh.
Khương Lai bèn cung kính cúi chào Tạ Sở Ngọc: “Chú ơi, chào chú ạ.”
Chung Yến Đình một tay nhấc đầu thằng bé lên, “Ngốc quá, con cúi chào chú ấy làm gì?”
“Hả? Ba, con…” Nó cũng không biết nữa, chỉ là nhìn thấy chú kia trông có vẻ tâm trạng không tốt, rất khó gần, nên mới vô thức cúi chào.
Bầu không khí vốn dĩ hòa hợp vừa rồi lập tức thay đổi sau khi Tạ Sở Ngọc bước vào, Chung Yến Đình chẳng muốn nhìn thêm nữa, kéo Khương Lý và Khương Lai đi, “Đi thôi.”
Khương Lý vội vàng quay sang nói với Tô Ngải Chân: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, hôm nào lại đến thăm cậu.”
“Ừ.” Giọng Tô Ngải Chân vẫn còn rất yếu, “Tạm biệt.”
Cửa mở ra rồi đóng lại, Chung Yến Đình bên ngoài vẫn còn càu nhàu.
“Khương Lý, em ân cần với Tạ Sở Ngọc thế để làm gì?”
“Em có ân cần gì đâu? Đừng có vu oan cho em.”
“Không được nói chuyện với hắn.”
Giọng mấy người bọn họ ngày càng nhỏ dần, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy Chung Yến Đình nói một câu: “Hắn cướp chó của anh!”
Tạ Sở Ngọc từ lúc bước vào cửa, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Ngải Chân, có lẽ Omega cũng nhận ra, chống hai tay muốn ngồi dậy, nhưng bị Tạ Sở Ngọc ngăn lại.
“Đừng cử động, nằm yên đó.”
Tô Ngải Chân chớp chớp mắt rất chậm, không động đậy nữa.
“Còn chỗ nào khó chịu không? Để em gọi bác sĩ.” Tạ Sở Ngọc hỏi.
“Không cần đâu, anh đã gặp bác sĩ rồi.”
Bàn tay Tạ Sở Ngọc từ vai cậu chậm rãi trượt xuống mu bàn tay hơi lạnh của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, gầy quá, cảm giác chạm nhẹ một cái cũng có thể vỡ vụn, hắn nắm tay Omega nhét vào trong chăn, lùi lại một bước, ngồi xuống chiếc ghế thường ngày vẫn ngồi.
“Sao bọn họ lại đến đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ngải Chân nói rất khẽ, thực sự không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn trả lời: “Chú Trình đến thăm anh, vừa lúc… Chung Yến Đình với Khương Lý cũng ở đó, nên… đến cùng nhau.”
Đôi mắt đen láy của Tạ Sở Ngọc như vực sâu thăm thẳm, Tô Ngải Chân có chút không dám nhìn thẳng Alpha, khẽ dời mắt, “Con… có khoẻ không? Anh chỉ mới nhìn thấy ảnh.”
“Rất khoẻ.”
“Vậy… ” Lông mi đen nhánh của Tô Ngải Chân run rẩy không rõ ràng, nhưng Tạ Sở Ngọc vẫn phát hiện ra, Omega dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng lại không dám hỏi, một lúc lâu sau, mới run rẩy lên tiếng: “Anh có thể đến xem con không? Ba cũng nói là con không sao, để anh khỏe hơn rồi đến.”
Tạ Sở Ngọc cảm thấy tim như thắt lại, dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Tô Ngải Chân khiến hắn không biết làm sao, bàn tay lặng lẽ siết chặt, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh cần phải nghỉ ngơi.”
Tô Ngải Chân có chút thất vọng, “Vậy được rồi, vậy thì đợi thêm.”
Bên ngoài không biết là ai làm đổ đồ, tiếng động loảng xoảng truyền vào trong.
“Buổi tối em đưa anh đi.” Tạ Sở Ngọc vẫn đồng ý.
“Thật ư?” Mắt Tô Ngải Chân sáng lên, nhìn hắn.
“Ừm.”
Tạ Sở Ngọc khẽ nuốt nước miếng, “Không cần nói cảm ơn.” Thật ra hắn muốn nói, Tô Ngải Chân không cần nói cảm ơn với hắn, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy có chỗ nào đó trong người như đang sưng lên, nên chỉ nói những lời đơn giản nhất.
Tô Ngải Chân bắt đầu buồn ngủ, mí mắt cứ nặng trĩu.
“Ngủ đi.”
“Uh.”
Xác nhận Omega đã ngủ, Tạ Sở Ngọc tiến lên sờ sờ lên mặt cậu, nhìn thật lâu, mới hôn lên trán cậu rồi rời đi.
Hắn đi tìm bác sĩ của Tô Ngải Chân.
“Hôm nay cậu ấy mới tỉnh, cơ thể chắc chắn sẽ không thể hồi phục nhanh chóng, ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tuần, tôi đã liên hệ với khoa khác để khám chân cho cậu ấy, anh yên tâm, ba anh đã dặn dò kỹ lưỡng rồi, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Tay Tạ Sở Ngọc vẫn đút trong túi quần, hỏi: “Hôm nay ông ấy có đến đây không?”
“Ừm, khoảng nửa tiếng trước.”
Tạ Sở Ngọc không nói gì thêm, lại muốn quay về phòng bệnh, dì Thu với Nhã Quân vừa lúc đi tới, hai người đều ngẩn người.
“Cậu ấy tỉnh từ lúc nào vậy?”
Nhã Quân suy nghĩ rồi nói: “Sáng nay, hình như là hơn bảy giờ.”
“Sao không gọi cho tôi?”
Nhã Quân lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn nói thật: “Ngải Chân nói là đừng làm phiền anh, nên tôi không gọi.”
Dì Thu nhìn ra sắc mặt Tạ Sở Ngọc không tốt, vội vàng đưa bình giữ nhiệt cho hắn, nói: “Chờ Ngải Chân tỉnh rồi, cho cậu ấy ăn chút gì đó, Tạ tiên sinh, cái này đưa cho anh.”
Lọ hoa trên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh vẫn cắm bó hoa hồng mà hôm qua Tạ Sở Ngọc mang đến, hương thơm không nồng, kém xa mùi hương tin tức tố trên người Tô Ngải Chân, Omega sau khi hôn mê, tuyến thể dường như cũng ngừng hoạt động, đã lâu rồi hắn không ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng từ người Tô Ngải Chân.
Sáu giờ chiều, Tô Ngải Chân mới tỉnh, cậu nằm thẳng người trên giường, lấy lại tinh thần sau một hồi lâu, đầu tiên là ngửi thấy mùi tin tức tố của Alpha, sau đó đầu óc trì trệ mới từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy Tạ Sở Ngọc đang ngồi bên giường.
Alpha hình như chỉ mặc quần áo màu đen, khi không đi làm thì sẽ mặc áo khoác hoodie đen, bên trong là áo phông trắng đơn giản nhất, lộ ra chiếc cổ thon dài, cậu có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên.
“Tỉnh rồi à?”
“Uh.”
Tạ Sở Ngọc muốn đút cho cậu ăn, là cháo dì Thu nấu vào ban ngày, vẫn còn ấm, là cháo gạo nếp, rắc một ít rau xanh băm nhỏ, rất thanh đạm, Tô Ngải Chân ngửi thấy mùi hương liền cười nói: “Thơm quá.”
“Ăn đi.”
Hắn đỡ Omega ngồi dậy, bưng bát đút từng miếng nhỏ, Tô Ngải Chân ăn chậm, no nhanh, trong lòng luôn canh cánh chuyện con cái, nên cũng ăn không được bao nhiêu, Tạ Sở Ngọc biết suy nghĩ của cậu, đút xong miếng cuối cùng, lau miệng cho cậu bằng khăn giấy, đôi môi trắng bệch chỉ cần xoa nhẹ một cái là ửng đỏ, mềm mại lạ thường.
Xe lăn để sang một bên, khi bị ôm dậy, toàn thân cậu không có sức, chỉ có thể tựa vào lồng ngực Tạ Sở Ngọc, chất vải của áo cọ xát vào má, kèm theo mùi tin tức tố thoang thoảng, Tô Ngải Chân nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ của Tạ Sở Ngọc.
“Sao vậy?” Tạ Sở Ngọc hỏi cậu.
Tô Ngải Chân lắc đầu, “Không có gì.”
Chỉ là cảm thấy cảm giác này thật kỳ lạ, khiến cậu nhớ đến lúc cậu mới phát hiện mang thai phải nằm viện, tư thế của cậu và Tạ Sở Ngọc lúc đó cũng giống hệt bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Alpha nói muốn kết hôn với cậu, ôm cậu lên, sau đó đưa cậu về nhà.
Tô Ngải Chân có chút ngẩn ngơ, nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, con của cậu đã chào đời rồi.
Trên đường đi, cậu luôn trong trạng thái căng thẳng, hai tay xoắn xuýt bất an, Tạ Sở Ngọc đều nhìn thấy, khuôn mặt trắng bệch của Omega thoáng hiện chút ửng hồng, trông có vẻ đã khá hơn một chút.
Cách lớp cửa kính trong suốt của khoa Nhi, Tô Ngải Chân nhìn thấy đứa bé sơ sinh nhỏ xíu trong lồng kính, cậu áp hai tay lên lớp kính, cẩn thận vẽ đường nét của con, hốc mắt đỏ hoe.
“Nhỏ quá, còn nhỏ hơn trong ảnh nữa.”
Tô Ngải Chân ngồi trên xe lăn, tóc bị gió do dòng người qua lại thổi bay, rất mềm mại, Tạ Sở Ngọc nhịn không được muốn vuốt ve, hắn hỏi: “Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?”
Omega cau mày nói: “Thực ra vẫn chưa, luôn cảm thấy không chọn được cái tên nào phù hợp.”
“Anh đã nghĩ ra những cái tên nào rồi?”
Tô Ngải Chân như là có chút ngượng ngùng, “Không hay lắm, anh suy nghĩ tiếp.”
Dù không nỡ, Tô Ngải Chân cũng biết không thể ở lại đây mãi, sợ làm phiền người khác, trước khi đi lại nhìn con thêm một cái.
“Lần sau lại đến.”
Có câu nói này của Tạ Sở Ngọc, cậu mới yên tâm, hai người quay lại phòng bệnh.
Tô Ngải Chân vừa mới tỉnh ngủ, bây giờ cũng không buồn ngủ, muốn đi vệ sinh, Tạ Sở Ngọc bèn ôm cậu đi, cậu muốn từ chối, nhưng hiện tại cậu không thể tự mình làm gì, mu bàn tay vì truyền dịch còn dán băng keo cá, luôn cảm thấy hơi đau, không có sức.
“Để Nhã Quân đến đây đi.”
Tạ Sở Ngọc không có ý định gọi Nhã Quân, một tay luồn qua nách cậu, một tay luồn qua đầu gối, Tô Ngải Chân theo bản năng ôm lấy cổ hắn, nhưng Alpha dường như thay đổi ý định, không những không bế cậu dậy, ngược lại trực tiếp ôm lấy cậu.
“Tiểu Sở.”
“Tô Ngải Chân.” Trong tư thế thân mật thế này, rốt cuộc Tạ Sở Ngọc cũng có thể ngửi thấy mùi hương trên người Omega, rất nhạt rất nhạt, nhưng lại không ngừng nói cho hắn biết, đó là thật.
Căn phòng bệnh yên tĩnh, ánh đèn trắng sáng, khuôn mặt Tô Ngải Chân ở ngay trước mắt, cho Tạ Sở Ngọc một chút dũng khí chưa từng có, hắn nhịn rất lâu, rốt cuộc sau khi Omega hoàn toàn tỉnh táo, mới ôm lấy cậu.
Vùi cả mặt vào cổ Tô Ngải Chân, hai tay siết chặt lấy eo Omega.
Hơi thở nóng bỏng hỗn loạn phả vào cổ, Tô Ngải Chân cảm thấy ngứa ngáy, “Sao vậy?”
“Tô Ngải Chân.”
“Ừm.”
“Sao anh tỉnh rồi mà không nói cho em biết.” Giọng Tạ Sở Ngọc đặc biệt trầm, có một khoảnh khắc cậu còn không nghe rõ, cố gắng suy nghĩ thật lâu, mới xác định được lời Alpha vừa nói.
Tô Ngải Chân không biết nên trả lời như nào, hai tay bất lực buông thõng, đành phải nói dối: “Anh cứ tưởng ba đã nói với em rồi.”
“Không có.” Tạ Sở Ngọc cắn một cái lên tai Omega, cảm thấy chưa hả giận, lại cắn thêm một cái nữa.
“A…” Tô Ngải Chân cảm thấy đau, nhưng vẫn không quên nói: “Có thể là ông ấy quên rồi.”
Nghe cậu nói câu “Có thể là ông ấy quên rồi”, Tạ Sở Ngọc liền rời khỏi cổ cậu, ngẩng đầu lên, bản thân hắn đã cao hơn Tô Ngải Chân rồi, Omega lúc này lại đang ngồi trên giường, chỉ có thể ngước nhìn hắn.
“Tiểu Sở…”
Tạ Sở Ngọc ngồi lên giường, đè xuống, ánh đèn trên đỉnh đầu bị che khuất, ánh sáng và bóng tối chiếu lên khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp của Tô Ngải Chân, đôi môi bị chạm vào rất nhẹ, hết lần này tới lần khác, không dùng sức, chỉ là mổ nhẹ.
Tô Ngải Chân có chút choáng váng, muốn đẩy Tạ Sở Ngọc ra, tay vừa chạm vào vai hắn, đã bị Alpha giữ chặt, các ngón tay xuyên qua kẽ ngón tay cậu, siết chặt, không thể thoát ra.
Nụ hôn mổ nhẹ chuyển thành nụ hôn ướt át, đầu lưỡi bị ngậm lấy, liếm láp cắn mút, chờ đến khi Tạ Sở Ngọc hôn đủ rồi, Tô Ngải Chân cảm thấy mình sắp không thở nổi, hai má ửng hồng không tan.
Tạ Sở Ngọc áp trán lên trán cậu, giọng nói khàn khàn: “Vẫn muốn ly hôn với em sao?”
Tô Ngải Chân đoán có lẽ Alpha giận chuyện cậu tỉnh lại mà không gọi điện thoại cho hắn, nhưng cậu thật sự không muốn làm phiền Tạ Sở Ngọc, hơn nữa…
“Không phải đã nói rõ rồi sao?”
Tạ Sở Ngọc im lặng hồi lâu, có lẽ đã qua một phút, mới đột nhiên lên tiếng: “Vậy tên “Tôm Nhỏ” của con, anh cũng không định để em đặt sao?”
Cũng không định nói cho em biết anh đã tỉnh, ai cũng biết, chỉ có em là không biết.
“Tôm Nhỏ nào?” Tô Ngải Chân phản ứng lại, “Đó là biệt danh em đặt cho bé con à?”
Tạ Sở Ngọc không phủ nhận, lại bắt đầu hôn cậu, Tô Ngải Chân cảm thấy mình sắp thiếu dưỡng khí, ấp úng nói không rõ lời mới được buông tha, cậu vùi mặt vào vai Alpha, rõ ràng vừa rồi còn không cảm thấy buồn ngủ, bây giờ lại muốn ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro