Người yêu
2024-11-19 02:57:28
Kỳ nghỉ hè năm Tô Ngải Chân 19 tuổi, cậu tham gia trại hè của trường và đến đất nước A. Lúc đó đã một năm cậu chưa gặp lại Tạ Sở Ngọc.
Thời tiết bên đó mát mẻ hơn trong nước. Cậu đến khu phố người Hoa, tình cờ gặp Tạ Sở Ngọc trong một siêu thị.
Ban đầu, cậu chỉ nhìn thấy một bóng lưng, cứ ngỡ mình hoa mắt. Nhưng hình bóng Tạ Sở Ngọc gần như đã in sâu vào tâm trí cậu. Cậu không cưỡng lại được sự tò mò mà tiến lại gần hơn.
Tạ Sở Ngọc mười bảy tuổi đã cao hơn rất nhiều, góc nghiêng thanh tú càng thêm nổi bật giữa siêu thị toàn người Hoa.
Alpha một tay xách giỏ đồ, tay còn lại nắm lấy Omega bên cạnh. Hai người mặc áo khoác giống nhau, cử chỉ thân mật.
Xung quanh còn có những người khác, nhưng Tô Ngải Chân chỉ nhìn thấy Tạ Sở Ngọc và Tô Tịnh Thu.
Trái tim dâng lên một nỗi chua xót, kèm theo chút đau đớn. Cậu đứng im tại chỗ một lúc lâu rồi quyết định bỏ đi.
“Anh.”
Giọng nói trong trẻo của Tô Tịnh Thu càng lúc càng gần. Tô Ngải Chân siết chặt tay, hít một hơi thật sâu mới quay người lại.
“Tịnh Thu, sao em lại ở đây?”
Tô Ngải Chân chỉ liếc mắt nhìn người bên cạnh Tịnh Thu, nhẹ nhàng chào hỏi như thường lệ: “Tiểu Sở, đã lâu không gặp.”
Tạ Sở Ngọc lễ phép đáp: “Anh Ngải Chân.”
Tô Tịnh Thu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hóa ra anh nói trại hè là ở nước A sao? Biết vậy em đã đi cùng anh rồi.”
Ánh mắt Tô Ngải Chân bất giác rơi vào bàn tay đan vào nhau của hai người, rồi nhanh chóng giả vờ như không thấy, hỏi: “Hai đứa mua gì vậy?”
“Mua đồ ăn.” Tô Tịnh Thu nói: “Tạ Sở Ngọc muốn ăn lẩu, à đúng rồi anh, anh có muốn ăn cùng không?”
Một chàng trai cầm hai chai nước ngọt chạy tới, trông có vẻ bằng tuổi bọn họ. Anh ta nhìn chằm chằm Tô Ngải Chân một lúc lâu với vẻ tò mò, rồi hỏi: “Đây là ai vậy, bạn hai người à?”
Tô Ngải Chân đoán người này có lẽ là bạn học của Tạ Sở Ngọc, còn chưa kịp mở lời, Tạ Sở Ngọc đã nói: “Là anh trai của bạn trai tớ.”
Tô Ngải Chân cảm thấy không khí như ngưng đọng.
“Ra là vậy.” Giọng anh ta không lớn, nhưng vẫn có thể nghe rõ: “Trông đẹp trai thế kia, chắc là Omega nhỉ?”
Giọng điệu Tạ Sở Ngọc không gợn sóng, nhưng có vẻ không vui: “Làm ơn lịch sự một chút.”
Người kia vội vàng xin lỗi cậu: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Tô Ngải Chân siết chặt tay, cảm giác móng tay như muốn ghim vào da thịt. Ngực cậu đau nhức, nghẹn ngào nói không sao, cũng không rõ biểu cảm của mình lúc này có bình thường không. Cậu cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tạ Sở Ngọc bảo người kia đến quầy thu ngân, nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi thanh toán.”
Tô Tịnh Thu buông tay Tạ Sở Ngọc ra, quay sang kéo tay Tô Ngải Chân, nói: “Anh, chúng ta ra ngoài đợi.”
Nói xong liền kéo Tô Ngải Chân ra khỏi siêu thị, dáng vẻ gấp gáp hơn lúc ở trong siêu thị.
Ra đến nơi, cậu ta năn nỉ Tô Ngải Chân: “Anh, anh đừng nói với ba về chuyện em sang đây nhé, em trốn đi đó.”
“Anh nói với ba làm gì?” Tô Ngải Chân lúc này đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp.
“Em sợ mà, em tự ý xin nghỉ phép với trường, sợ bị lộ.”
Tô Ngải Chân xoa đầu em trai, biết cậu ta không nỡ xa Tạ Sở Ngọc, là người yêu với nhau thì làm sao chịu đựng nổi cảnh xa mặt cách lòng.
“Tịnh Thu, em mau đến chỗ Tiểu Sở đi. Anh đi trước đây.”
Tô Tịnh Thu vội vàng kéo cậu lại: “Anh, không ở lại ăn cơm sao?”
Đối mặt với lời mời của Tô Tịnh Thu, Tô Ngải Chân không nỡ từ chối. Hai anh em chỉ cách nhau hai tuổi, đều thừa hưởng nhan sắc từ mẹ. Sau khi mẹ mất, ba bận rộn công việc, cậu luôn chăm sóc em trai, gần như có cầu tất ứng. Tô Ngải Chân cắn môi, vẫn từ chối. Bất ngờ gặp lại Tạ Sở Ngọc và em trai ở nước ngoài, cậu không nên làm phiền thêm nữa.
“Hai đứa khó khăn lắm mới gặp được nhau, anh đi làm gì.” Tô Ngải Chân khuyên nhủ: “Em mau quay lại đi.”
“Nhưng anh…”
“Sau này có thời gian ăn bù.”
“Anh lúc nào về?”
Tô Ngải Chân sững người, không trả lời thẳng câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Còn em? Em chưa thi xong đúng không?”
Tô Tịnh Thu ủ rũ đáp: “Vâng, ngày kia mới thi.”
“Ngày mai anh về.”
“Anh!”
Đôi lúc, Tô Ngải Chân không dám đối mặt với ánh mắt của Tịnh Thu, cậu chỉ có thể lảng tránh: “Được rồi, Tiểu Sở ra kia rồi kìa. Anh đi đây.”
Tạ Sở Ngọc và chàng trai ban nãy mỗi người xách một túi đồ đi về phía bọn họ. Đầu ngón tay thiếu niên trắng bệch vì túi đồ nặng. Tô Ngải Chân lặng lẽ dời tầm mắt.
Tạ Sở Ngọc hỏi cậu: “Anh Ngải Chân, không ở lại ăn cơm sao?”
“Anh đã hẹn với bạn rồi, hai đứa cứ ăn đi.” Tô Ngải Chân sợ bản thân sẽ mềm lòng ở lại, vội nói: “Tạm biệt.”
Miệng thì nói sau này có thời gian, nhưng nếu cố tình trốn tránh thì đến cả cơ hội nói lời tạm biệt cũng chẳng có.
Tô Ngải Chân kết thúc trại hè sớm hơn dự kiến, nhưng ngày về nhà lại chứng kiến cảnh tượng em trai bị ba dạy dỗ.
Em trai rõ ràng vừa mới khóc, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ. Tô Ngải Chân buông hành lý xuống, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Bị ba phát hiện rồi à?”
Tô Tịnh Thu không nói, chỉ liên tục dụi mắt. Tô Ngải Chân an ủi cậu ta: “Em tự ý bỏ đi nước ngoài, ba lo lắng cũng phải. Đừng buồn nữa.”
“Em muốn đi tìm Chung Yến Đình!”
“Tịnh Thu…”
Sau này, Tô Ngải Chân mới biết được, tối hôm trước khi về nước, Tịnh Thu lại cãi nhau với Tạ Sở Ngọc. Sự chênh lệch múi giờ, khoảng cách địa lý xa xôi khiến em trai chán ghét cách thức yêu đương này.
“Không phải nói ảnh hưởng đến việc tranh cử của chú Chung sao? Vậy để Chung Yến Đình giúp Tạ Sở Ngọc xin lỗi là được chứ gì!”
Cậu đã khuyên can, nhưng dường như Tịnh Thu đã quyết tâm từ trước. Để tránh bị phát hiện, cậu ta đã lén mua vé xe về quê. Dĩ nhiên, Tô Ngải Chân không thể để em trai đi một mình, nên đã cùng cậu ta lên xe.
Cậu hối hận vô cùng. Giá như cậu kiên quyết hơn, ngăn cản Tịnh Thu thì đã không xảy ra chuyện này.
Em trai sẽ không chết, cậu sẽ không mất đi đôi chân, Tạ Sở Ngọc cũng sẽ không hận cậu nhiều năm như vậy.
…
Đêm trước ngày Tạ Sở Ngọc đi công tác, bọn họ đã ngủ chung.
Ngủ chung có thể mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Tô Ngải Chân cho rằng bọn họ thuộc loại “ngủ chung” theo nghĩa đen, bởi vì bọn họ đã thực hiện cái gọi là nghĩa vụ vợ chồng do Tạ Sở Ngọc đề ra, mặc dù đó chỉ là hành động đơn phương của Alpha.
Có một điều, Tô Ngải Chân không kịp hỏi, liệu có phải vì Tạ Sở Ngọc sắp đi công tác nên cậu mới nhận được sự an ủi từ pheromone của Alpha? Cậu sợ là mình tự mình đa tình, vì Tạ Sở Ngọc không có lý do gì lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy.
Mũi cậu ngập tràn mùi hương của Tạ Sở Ngọc, ngủ rất ngon, đầu óc trống rỗng, không muốn suy nghĩ những điều khó hiểu nữa.
Buổi sáng, Tô Ngải Chân cũng dậy cùng Tạ Sở Ngọc.
“Anh dậy làm gì?”
“Anh tiễn em.”
Tạ Sở Ngọc không hiểu đi công tác thì có gì đáng để tiễn, nhưng thấy Tô Ngải Chân kéo xe lăn muốn ngồi lên, hắn ngại phiền phức liền bế Omega từ trên giường xuống, đưa vào phòng vệ sinh.
Tô Ngải Chân ngồi trên xe lăn, nhìn Tạ Sở Ngọc xách vali đến huyền quan, đến lúc Alpha định mở cửa mới đi tới.
“Tiểu Sở.”
Tạ Sở Ngọc vừa đi giày xong, liền thấy Tô Ngải Chân đang ôm một chiếc túi trong lòng, trên túi in logo.
Bên trong là khăn quàng cổ và găng tay mà Tô Ngải Chân mua từ trước khi kết hôn, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đưa cho Tạ Sở Ngọc.
“Khăn quàng cổ, trời lạnh, em đeo vào đi.”
Tóc Tô Ngải Chân đã dài gần đến cổ, cậu theo thói quen vén tóc ra sau tai. Gương mặt cậu trắng nõn, nhưng trông rất có sức sống.
“Bên trong còn có một đôi găng tay.” Có lẽ thấy Tạ Sở Ngọc không nhận, cậu có chút luống cuống: “Không biết có vừa không, hay thôi để găng tay lại vậy, có khi mua nhỏ rồi.”
Tạ Sở Ngọc nói: “Tôi có mang theo rồi.”
“Vậy à.” Tô Ngải Chân không tỏ vẻ gì khác lạ, vẫn giữ thái độ ân cần như cũ: “Đi đường cẩn thận.”
“Đưa đây.”
Tô Ngải Chân nhìn bàn tay đưa ra, chớp chớp mắt, mỉm cười với Tạ Sở Ngọc: “Em đã mang theo rồi mà, để anh giữ cho, đỡ chiếm diện tích.”
Tạ Sở Ngọc có vẻ muốn nói gì đó. Tô Ngải Chân im lặng chờ đợi, nhưng cuối cùng Alpha vẫn không nói gì.
“Tiểu Sở…”
“Không mệt à?” Giọng điệu có phần ám muội.
Sự miễn cưỡng dâng đầy trong lòng Tô Ngải Chân, cậu lắc đầu: “Em bận rộn công việc nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”
Tạ Sở Ngọc rời đi, Tô Ngải Chân cảm thấy trong lòng trống rỗng. Dì giúp việc hỏi trưa nay cậu có muốn ăn lẩu không, cậu suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Ăn ạ.”
Thời tiết bên đó mát mẻ hơn trong nước. Cậu đến khu phố người Hoa, tình cờ gặp Tạ Sở Ngọc trong một siêu thị.
Ban đầu, cậu chỉ nhìn thấy một bóng lưng, cứ ngỡ mình hoa mắt. Nhưng hình bóng Tạ Sở Ngọc gần như đã in sâu vào tâm trí cậu. Cậu không cưỡng lại được sự tò mò mà tiến lại gần hơn.
Tạ Sở Ngọc mười bảy tuổi đã cao hơn rất nhiều, góc nghiêng thanh tú càng thêm nổi bật giữa siêu thị toàn người Hoa.
Alpha một tay xách giỏ đồ, tay còn lại nắm lấy Omega bên cạnh. Hai người mặc áo khoác giống nhau, cử chỉ thân mật.
Xung quanh còn có những người khác, nhưng Tô Ngải Chân chỉ nhìn thấy Tạ Sở Ngọc và Tô Tịnh Thu.
Trái tim dâng lên một nỗi chua xót, kèm theo chút đau đớn. Cậu đứng im tại chỗ một lúc lâu rồi quyết định bỏ đi.
“Anh.”
Giọng nói trong trẻo của Tô Tịnh Thu càng lúc càng gần. Tô Ngải Chân siết chặt tay, hít một hơi thật sâu mới quay người lại.
“Tịnh Thu, sao em lại ở đây?”
Tô Ngải Chân chỉ liếc mắt nhìn người bên cạnh Tịnh Thu, nhẹ nhàng chào hỏi như thường lệ: “Tiểu Sở, đã lâu không gặp.”
Tạ Sở Ngọc lễ phép đáp: “Anh Ngải Chân.”
Tô Tịnh Thu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hóa ra anh nói trại hè là ở nước A sao? Biết vậy em đã đi cùng anh rồi.”
Ánh mắt Tô Ngải Chân bất giác rơi vào bàn tay đan vào nhau của hai người, rồi nhanh chóng giả vờ như không thấy, hỏi: “Hai đứa mua gì vậy?”
“Mua đồ ăn.” Tô Tịnh Thu nói: “Tạ Sở Ngọc muốn ăn lẩu, à đúng rồi anh, anh có muốn ăn cùng không?”
Một chàng trai cầm hai chai nước ngọt chạy tới, trông có vẻ bằng tuổi bọn họ. Anh ta nhìn chằm chằm Tô Ngải Chân một lúc lâu với vẻ tò mò, rồi hỏi: “Đây là ai vậy, bạn hai người à?”
Tô Ngải Chân đoán người này có lẽ là bạn học của Tạ Sở Ngọc, còn chưa kịp mở lời, Tạ Sở Ngọc đã nói: “Là anh trai của bạn trai tớ.”
Tô Ngải Chân cảm thấy không khí như ngưng đọng.
“Ra là vậy.” Giọng anh ta không lớn, nhưng vẫn có thể nghe rõ: “Trông đẹp trai thế kia, chắc là Omega nhỉ?”
Giọng điệu Tạ Sở Ngọc không gợn sóng, nhưng có vẻ không vui: “Làm ơn lịch sự một chút.”
Người kia vội vàng xin lỗi cậu: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Tô Ngải Chân siết chặt tay, cảm giác móng tay như muốn ghim vào da thịt. Ngực cậu đau nhức, nghẹn ngào nói không sao, cũng không rõ biểu cảm của mình lúc này có bình thường không. Cậu cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tạ Sở Ngọc bảo người kia đến quầy thu ngân, nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi thanh toán.”
Tô Tịnh Thu buông tay Tạ Sở Ngọc ra, quay sang kéo tay Tô Ngải Chân, nói: “Anh, chúng ta ra ngoài đợi.”
Nói xong liền kéo Tô Ngải Chân ra khỏi siêu thị, dáng vẻ gấp gáp hơn lúc ở trong siêu thị.
Ra đến nơi, cậu ta năn nỉ Tô Ngải Chân: “Anh, anh đừng nói với ba về chuyện em sang đây nhé, em trốn đi đó.”
“Anh nói với ba làm gì?” Tô Ngải Chân lúc này đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em sợ mà, em tự ý xin nghỉ phép với trường, sợ bị lộ.”
Tô Ngải Chân xoa đầu em trai, biết cậu ta không nỡ xa Tạ Sở Ngọc, là người yêu với nhau thì làm sao chịu đựng nổi cảnh xa mặt cách lòng.
“Tịnh Thu, em mau đến chỗ Tiểu Sở đi. Anh đi trước đây.”
Tô Tịnh Thu vội vàng kéo cậu lại: “Anh, không ở lại ăn cơm sao?”
Đối mặt với lời mời của Tô Tịnh Thu, Tô Ngải Chân không nỡ từ chối. Hai anh em chỉ cách nhau hai tuổi, đều thừa hưởng nhan sắc từ mẹ. Sau khi mẹ mất, ba bận rộn công việc, cậu luôn chăm sóc em trai, gần như có cầu tất ứng. Tô Ngải Chân cắn môi, vẫn từ chối. Bất ngờ gặp lại Tạ Sở Ngọc và em trai ở nước ngoài, cậu không nên làm phiền thêm nữa.
“Hai đứa khó khăn lắm mới gặp được nhau, anh đi làm gì.” Tô Ngải Chân khuyên nhủ: “Em mau quay lại đi.”
“Nhưng anh…”
“Sau này có thời gian ăn bù.”
“Anh lúc nào về?”
Tô Ngải Chân sững người, không trả lời thẳng câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Còn em? Em chưa thi xong đúng không?”
Tô Tịnh Thu ủ rũ đáp: “Vâng, ngày kia mới thi.”
“Ngày mai anh về.”
“Anh!”
Đôi lúc, Tô Ngải Chân không dám đối mặt với ánh mắt của Tịnh Thu, cậu chỉ có thể lảng tránh: “Được rồi, Tiểu Sở ra kia rồi kìa. Anh đi đây.”
Tạ Sở Ngọc và chàng trai ban nãy mỗi người xách một túi đồ đi về phía bọn họ. Đầu ngón tay thiếu niên trắng bệch vì túi đồ nặng. Tô Ngải Chân lặng lẽ dời tầm mắt.
Tạ Sở Ngọc hỏi cậu: “Anh Ngải Chân, không ở lại ăn cơm sao?”
“Anh đã hẹn với bạn rồi, hai đứa cứ ăn đi.” Tô Ngải Chân sợ bản thân sẽ mềm lòng ở lại, vội nói: “Tạm biệt.”
Miệng thì nói sau này có thời gian, nhưng nếu cố tình trốn tránh thì đến cả cơ hội nói lời tạm biệt cũng chẳng có.
Tô Ngải Chân kết thúc trại hè sớm hơn dự kiến, nhưng ngày về nhà lại chứng kiến cảnh tượng em trai bị ba dạy dỗ.
Em trai rõ ràng vừa mới khóc, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ. Tô Ngải Chân buông hành lý xuống, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Bị ba phát hiện rồi à?”
Tô Tịnh Thu không nói, chỉ liên tục dụi mắt. Tô Ngải Chân an ủi cậu ta: “Em tự ý bỏ đi nước ngoài, ba lo lắng cũng phải. Đừng buồn nữa.”
“Em muốn đi tìm Chung Yến Đình!”
“Tịnh Thu…”
Sau này, Tô Ngải Chân mới biết được, tối hôm trước khi về nước, Tịnh Thu lại cãi nhau với Tạ Sở Ngọc. Sự chênh lệch múi giờ, khoảng cách địa lý xa xôi khiến em trai chán ghét cách thức yêu đương này.
“Không phải nói ảnh hưởng đến việc tranh cử của chú Chung sao? Vậy để Chung Yến Đình giúp Tạ Sở Ngọc xin lỗi là được chứ gì!”
Cậu đã khuyên can, nhưng dường như Tịnh Thu đã quyết tâm từ trước. Để tránh bị phát hiện, cậu ta đã lén mua vé xe về quê. Dĩ nhiên, Tô Ngải Chân không thể để em trai đi một mình, nên đã cùng cậu ta lên xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu hối hận vô cùng. Giá như cậu kiên quyết hơn, ngăn cản Tịnh Thu thì đã không xảy ra chuyện này.
Em trai sẽ không chết, cậu sẽ không mất đi đôi chân, Tạ Sở Ngọc cũng sẽ không hận cậu nhiều năm như vậy.
…
Đêm trước ngày Tạ Sở Ngọc đi công tác, bọn họ đã ngủ chung.
Ngủ chung có thể mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Tô Ngải Chân cho rằng bọn họ thuộc loại “ngủ chung” theo nghĩa đen, bởi vì bọn họ đã thực hiện cái gọi là nghĩa vụ vợ chồng do Tạ Sở Ngọc đề ra, mặc dù đó chỉ là hành động đơn phương của Alpha.
Có một điều, Tô Ngải Chân không kịp hỏi, liệu có phải vì Tạ Sở Ngọc sắp đi công tác nên cậu mới nhận được sự an ủi từ pheromone của Alpha? Cậu sợ là mình tự mình đa tình, vì Tạ Sở Ngọc không có lý do gì lại đột nhiên đối xử với cậu như vậy.
Mũi cậu ngập tràn mùi hương của Tạ Sở Ngọc, ngủ rất ngon, đầu óc trống rỗng, không muốn suy nghĩ những điều khó hiểu nữa.
Buổi sáng, Tô Ngải Chân cũng dậy cùng Tạ Sở Ngọc.
“Anh dậy làm gì?”
“Anh tiễn em.”
Tạ Sở Ngọc không hiểu đi công tác thì có gì đáng để tiễn, nhưng thấy Tô Ngải Chân kéo xe lăn muốn ngồi lên, hắn ngại phiền phức liền bế Omega từ trên giường xuống, đưa vào phòng vệ sinh.
Tô Ngải Chân ngồi trên xe lăn, nhìn Tạ Sở Ngọc xách vali đến huyền quan, đến lúc Alpha định mở cửa mới đi tới.
“Tiểu Sở.”
Tạ Sở Ngọc vừa đi giày xong, liền thấy Tô Ngải Chân đang ôm một chiếc túi trong lòng, trên túi in logo.
Bên trong là khăn quàng cổ và găng tay mà Tô Ngải Chân mua từ trước khi kết hôn, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để đưa cho Tạ Sở Ngọc.
“Khăn quàng cổ, trời lạnh, em đeo vào đi.”
Tóc Tô Ngải Chân đã dài gần đến cổ, cậu theo thói quen vén tóc ra sau tai. Gương mặt cậu trắng nõn, nhưng trông rất có sức sống.
“Bên trong còn có một đôi găng tay.” Có lẽ thấy Tạ Sở Ngọc không nhận, cậu có chút luống cuống: “Không biết có vừa không, hay thôi để găng tay lại vậy, có khi mua nhỏ rồi.”
Tạ Sở Ngọc nói: “Tôi có mang theo rồi.”
“Vậy à.” Tô Ngải Chân không tỏ vẻ gì khác lạ, vẫn giữ thái độ ân cần như cũ: “Đi đường cẩn thận.”
“Đưa đây.”
Tô Ngải Chân nhìn bàn tay đưa ra, chớp chớp mắt, mỉm cười với Tạ Sở Ngọc: “Em đã mang theo rồi mà, để anh giữ cho, đỡ chiếm diện tích.”
Tạ Sở Ngọc có vẻ muốn nói gì đó. Tô Ngải Chân im lặng chờ đợi, nhưng cuối cùng Alpha vẫn không nói gì.
“Tiểu Sở…”
“Không mệt à?” Giọng điệu có phần ám muội.
Sự miễn cưỡng dâng đầy trong lòng Tô Ngải Chân, cậu lắc đầu: “Em bận rộn công việc nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”
Tạ Sở Ngọc rời đi, Tô Ngải Chân cảm thấy trong lòng trống rỗng. Dì giúp việc hỏi trưa nay cậu có muốn ăn lẩu không, cậu suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Ăn ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro