Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Bị đói là đáng...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Dù sao từ nhỏ cậu cả Mộ cơm ngon áo đẹp, từ trước đến giờ đều chưa từng thấy cái gì gọi là mì sợi.
Lẽ nào giàu có như anh lại chưa từng ăn mì sợi?
Cũng đúng.
Đây chính là đồ ăn của giai cấp bình dân, quý tộc như anh, chắc chắn không có cơ hội nếm thử.
Vân Thi Thi im lặng, không nói gì.
Đặt đũa và thìa lên bàn, người đàn ông nào đó rất tự nhiên cầm lấy đũa, tự ý ăn mì.
...
Vậy mà ăn rất ngon nha.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rơi trên bệ cửa sổ.
Sống lưng Mộ Nhã Triết thẳng tắp, mặc dù là lúc ăn mì, điệu bộ vẫn rất tao nhã, vô cùng yên tĩnh, thậm chí không phát ra một tí tiếng vang.
Lúc này cô mới tin, anh là quý tộc chân chính, từ nhỏ tiếp thu lễ giáo tu dưỡng tốt đẹp, hiện tại ở trên bàn ăn lộ rõ không thể nghi ngờ.
Mặc dù giơ tay cầm lấy cái bát, nhưng mà trong lúc anh vung tay nhấc chân, vẫn duy trì quý khí và trang nhã của danh môn quý tộc.
Phong độ này không có thể giả bộ được, nếu như từ nhỏ không có rèn luyện lễ giáo tao nhã, mười mấy năm qua, phần khí chất này cũng tiến vào trong xương, tự nhiên mà thành.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ mím môi, thấy mì của mình bị cướp, không thể làm gì khác hơn lần thứ hai quay lại đi làm thêm một phần.
Lần thứ hai bưng ra thì, Mộ Nhã Triết đã yên lặng không một tiếng động ăn xong mì sợi, dường như đối với khẩu vị của anh, ngay cả nước mì cũng không cho thừa một giọt.
Cô nhìn lướt qua trong bát, thật sự là ăn hết sạch, anh ăn rất tao nhã, mặc dù một giọt nước mì cũng không có rơi vãi trên bàn.
Lễ giáo quý tộc, thật sự rườm rà.
Không mệt mỏi sao?
Vân Thi Thi yên lặng oán thầm trong lòng, ngồi ở trước bàn, bưng bát mì chuẩn bị ăn, thì thấy tầm mắt sâu thẫm của Mộ Nhã Triết rơi vào cái bát trong tay cô....
"Đây là của tôi!" Cô không vui nói thầm một câu, nói chính xác, phần lúc nãy anh ăn vốn dĩ cũng là của cô.
Nhìn ánh mắt ẩn hàm mơ ước của anh, cô vội vã che bát mì lại, chỉ lo anh sẽ lại cướp đi, cảnh cáo: “Tô mì này là của tôi.”
"Lại nấu cho tôi một phần." Anh thẳng thừng yêu cầu, một bát mì vào bụng, nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.
Hiển nhiên, Vân Thi Thi khinh thường khẩu vị của anh, rốt cuộc vẫn là đàn ông, lại thêm một buổi tối không no bụng, tự nhiên sẽ đói bụng.
Lông mày cô hạ xuống, không nói gì: "Anh còn muốn ăn, tự mình đi làm!"
Mộ Nhã Triết yên lặng nhìn cô: "Tôi không biết."
"Không biết? Bị đói là đáng đời!"
Tiêu sái bỏ lại một câu, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông trầm xuống.
Trong lòng Vân Thi Thi có chút tự đắc, bị anh ức hiếp nhiều lần như vậy, lần này, cuối cùng cũng coi như hòa nhau! Cứ để anh trơ mắt mà nhìn cô ăn đi!
Thèm chết anh.
Vân Thi Thi hài lòng oán thầm, linh hoạt dùng đũa gấp mì sợi, bỏ vào miệng hút một.
"Hút thật lợi hại —— "
Cô ăn mì có thể không cao quý tao nhã giống Mộ Nhã Triết, mặc dù là ăn cơm đều muốn duy trì phong độ quý khí, ăn mì cũng không để phát ra chút âm thanh.
Ăn mì, luôn phải hút mà!
Vân Thi Thi thật sự đói bụng, bởi vậy cũng lười ở trước mặt anh kiêng kỵ phong độ gì đó, mở to miệng, nhét đến miệng căng phồng.
Ăn mì thì, khó tránh khỏi phát sinh tiếng vang nhỏ bé.
Mộ Nhã Triết có chút cau mày, mặc dù cảm thấy bộ dạng này của cô vô cùng không có hình tượng thục nữ, nhưng mà chẳng biết vì sao, thấy cô ăn như vậy, hình ảnh như vậy phối hợp với âm thanh “Xoạt xoạt” từ việc hút nước mì, càng cảm thấy vắt mì này càng thơm.
Lẽ nào giàu có như anh lại chưa từng ăn mì sợi?
Cũng đúng.
Đây chính là đồ ăn của giai cấp bình dân, quý tộc như anh, chắc chắn không có cơ hội nếm thử.
Vân Thi Thi im lặng, không nói gì.
Đặt đũa và thìa lên bàn, người đàn ông nào đó rất tự nhiên cầm lấy đũa, tự ý ăn mì.
...
Vậy mà ăn rất ngon nha.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rơi trên bệ cửa sổ.
Sống lưng Mộ Nhã Triết thẳng tắp, mặc dù là lúc ăn mì, điệu bộ vẫn rất tao nhã, vô cùng yên tĩnh, thậm chí không phát ra một tí tiếng vang.
Lúc này cô mới tin, anh là quý tộc chân chính, từ nhỏ tiếp thu lễ giáo tu dưỡng tốt đẹp, hiện tại ở trên bàn ăn lộ rõ không thể nghi ngờ.
Mặc dù giơ tay cầm lấy cái bát, nhưng mà trong lúc anh vung tay nhấc chân, vẫn duy trì quý khí và trang nhã của danh môn quý tộc.
Phong độ này không có thể giả bộ được, nếu như từ nhỏ không có rèn luyện lễ giáo tao nhã, mười mấy năm qua, phần khí chất này cũng tiến vào trong xương, tự nhiên mà thành.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ mím môi, thấy mì của mình bị cướp, không thể làm gì khác hơn lần thứ hai quay lại đi làm thêm một phần.
Lần thứ hai bưng ra thì, Mộ Nhã Triết đã yên lặng không một tiếng động ăn xong mì sợi, dường như đối với khẩu vị của anh, ngay cả nước mì cũng không cho thừa một giọt.
Cô nhìn lướt qua trong bát, thật sự là ăn hết sạch, anh ăn rất tao nhã, mặc dù một giọt nước mì cũng không có rơi vãi trên bàn.
Lễ giáo quý tộc, thật sự rườm rà.
Không mệt mỏi sao?
Vân Thi Thi yên lặng oán thầm trong lòng, ngồi ở trước bàn, bưng bát mì chuẩn bị ăn, thì thấy tầm mắt sâu thẫm của Mộ Nhã Triết rơi vào cái bát trong tay cô....
"Đây là của tôi!" Cô không vui nói thầm một câu, nói chính xác, phần lúc nãy anh ăn vốn dĩ cũng là của cô.
Nhìn ánh mắt ẩn hàm mơ ước của anh, cô vội vã che bát mì lại, chỉ lo anh sẽ lại cướp đi, cảnh cáo: “Tô mì này là của tôi.”
"Lại nấu cho tôi một phần." Anh thẳng thừng yêu cầu, một bát mì vào bụng, nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.
Hiển nhiên, Vân Thi Thi khinh thường khẩu vị của anh, rốt cuộc vẫn là đàn ông, lại thêm một buổi tối không no bụng, tự nhiên sẽ đói bụng.
Lông mày cô hạ xuống, không nói gì: "Anh còn muốn ăn, tự mình đi làm!"
Mộ Nhã Triết yên lặng nhìn cô: "Tôi không biết."
"Không biết? Bị đói là đáng đời!"
Tiêu sái bỏ lại một câu, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông trầm xuống.
Trong lòng Vân Thi Thi có chút tự đắc, bị anh ức hiếp nhiều lần như vậy, lần này, cuối cùng cũng coi như hòa nhau! Cứ để anh trơ mắt mà nhìn cô ăn đi!
Thèm chết anh.
Vân Thi Thi hài lòng oán thầm, linh hoạt dùng đũa gấp mì sợi, bỏ vào miệng hút một.
"Hút thật lợi hại —— "
Cô ăn mì có thể không cao quý tao nhã giống Mộ Nhã Triết, mặc dù là ăn cơm đều muốn duy trì phong độ quý khí, ăn mì cũng không để phát ra chút âm thanh.
Ăn mì, luôn phải hút mà!
Vân Thi Thi thật sự đói bụng, bởi vậy cũng lười ở trước mặt anh kiêng kỵ phong độ gì đó, mở to miệng, nhét đến miệng căng phồng.
Ăn mì thì, khó tránh khỏi phát sinh tiếng vang nhỏ bé.
Mộ Nhã Triết có chút cau mày, mặc dù cảm thấy bộ dạng này của cô vô cùng không có hình tượng thục nữ, nhưng mà chẳng biết vì sao, thấy cô ăn như vậy, hình ảnh như vậy phối hợp với âm thanh “Xoạt xoạt” từ việc hút nước mì, càng cảm thấy vắt mì này càng thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro