Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1247: Vẫ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Trong bệnh viện, Mộ Nhã Triết nhận được điện thoại của Lý Hàn Lâm báo tin Mộ Dịch Thần đã an toàn trở về, tạm thời không có tin tức của Vân Thiên Hữu, đã tăng số người tìm kiếm.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết hoảng hốt: "Sao lại thành ra như thế?"
"Hai đứa bé cùng bị mất liên lạc, trong lúc đó đã xảy ra những chuyện gì thì tạm thời chúng tôi không rõ! Chờ cậu chủ nhỏ tỉnh lại thì chúng ta mới biết được cụ thể mọi chuyện. Thật xin lỗi tổng giám đốc Mộ!"
Mộ Nhã triết cúp điện thoại, quay đầu, đối diện với ánh mắt mong mỏi của Vân Thi Thi.
"Bọn nhóc đã về rồi sao?"
"Ừm!"
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, nhíu mày, muốn tạm thời giấu cô chuyện này: "Đã trở về an toàn rồi, em yên tâm đi!"
"Về rồi? Bọn chúng đang ở đâu?"
Rốt cuộc trên mặt Vân Thi Thi cũng đã có chút sức sống, ánh mắt sáng lên, kích động muốn xuống khỏi giường.
Mộ Nhã Triết cản cô lại: "Chờ sức khỏe của em khôi phục hơn một chút, anh sẽ đưa em đi!"
"Không cần!"
Vân Thi Thi lập tức nghi ngờ, hỏi lại: "Mộ Nhã Triết, chắc anh không phải vì muốn an ủi em mà cố tình lừa gạt em đấy chứ? Thật ra hai đứa nhóc vẫn chưa trở về, có phải không?"
Cô có chút nghi thần nghi quỷ, trừng mắt nhìn anh.
Mộ Nhã Triết nói: "Ngoan! Anh không lừa em, chỉ là hai đứa nhóc đều bị thương, đã được đưa vào bệnh viện rồi. Em có muốn đi thăm bọn nó thì cũng phải nhìn lại dáng vẻ tiều tụy của mình một chút chứ, nếu hai đứa nhóc mà nhìn thấy em thế này thì chắc chắn sẽ đau lòng."
Vân Thi Thi giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng là dáng vẻ lúc này của cô nhìn qua rất hốc hác.
"Em ăn chút cháo trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút. Bao giờ sắc mặt em tốt hơn một chút thì anh sẽ đưa em đi, được chưa?" Mộ Nhã Triết dịu dàng dỗ dành.
Vân Thi Thi lại nhìn anh với vẻ đầy nghi ngờ, mãi một lúc lâu sau, không nhìn ra chút dấu vết lừa gạt nào trên mặt anh thì mới rầu rầu rĩ rĩ quay lại giường bệnh.
"Em không nhìn thấy hai đứa nhóc thì không yên tâm!"
"Em ăn một chút cháo trước đi, có được không?"
Mộ Nhã Triết bưng cháo lên, dịu dàng nhìn cô.
Từ sau khi về nước, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, hai ngày hai đêm rồi chưa hề chợp mắt.
Vì vậy mà dưới cằm anh lún phún mấy sợi râu, khuôn mặt vốn anh tuấn có vẻ gầy hơn một chút, càng lúc càng trở nên góc cạnh.
Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Cô đột nhiên cảm thấy, có phải mình đã quá tùy hứng rồi không.
Cô lo lắng ngủ không ngon giấc, anh cũng lo không kém, không hề chợp mắt chút nào.
Cô là người làm mẹ, mà anh cũng là người làm cha, làm sao có thể không lo lắng.
Ít nhất thì lúc cô lo lắng hay sợ hãi còn có anh để dựa vào.
Nhưng anh thì sao?
Anh không thể nói với ai.
Chắc chắn là anh còn mệt mỏi hơn cô!
Bỗng nhiên hốc mắt Vân Thi Thi ẩm ướt.
Mộ Nhã Triết mở bình giữ nhiệt ra, bưng cháo lên, ngẩng đầu nhìn cô thì thấy dáng vẻ áy náy của cô, anh nhíu mày: "Em sao thế?"
"Mộ Nhã Triết... Em khiến anh phải lo lắng rồi..." Vân Thi Thi nhỏ giọng thì thào, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Từ bây giờ trở đi, em sẽ hoàn toàn nghe lời anh, em sẽ ngoan ngoãn, không suy nghĩ linh tinh nữa!"
Mộ Nhã Triết hơi giật mình, không khỏi vươn tay ra, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô: "Ngốc nghếch!"
Anh cầm lấy thìa, dịu dàng nói: "Anh đút cho em, được chưa?"
"Ừm."
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Cháo là do anh sai người hầu nấu rồi đưa đến, được đựng trong bình giữa nhiệt nên vẫn còn rất nóng.
Anh cẩn thận tự mình thử nhiệt độ, thấy vẫn còn hơi nóng nên nhẹ nhàng thổi thôi, mãi cho đến khi thấy hết nóng mới đưa đến trên môi cô.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết hoảng hốt: "Sao lại thành ra như thế?"
"Hai đứa bé cùng bị mất liên lạc, trong lúc đó đã xảy ra những chuyện gì thì tạm thời chúng tôi không rõ! Chờ cậu chủ nhỏ tỉnh lại thì chúng ta mới biết được cụ thể mọi chuyện. Thật xin lỗi tổng giám đốc Mộ!"
Mộ Nhã triết cúp điện thoại, quay đầu, đối diện với ánh mắt mong mỏi của Vân Thi Thi.
"Bọn nhóc đã về rồi sao?"
"Ừm!"
Mộ Nhã Triết gật gật đầu, nhíu mày, muốn tạm thời giấu cô chuyện này: "Đã trở về an toàn rồi, em yên tâm đi!"
"Về rồi? Bọn chúng đang ở đâu?"
Rốt cuộc trên mặt Vân Thi Thi cũng đã có chút sức sống, ánh mắt sáng lên, kích động muốn xuống khỏi giường.
Mộ Nhã Triết cản cô lại: "Chờ sức khỏe của em khôi phục hơn một chút, anh sẽ đưa em đi!"
"Không cần!"
Vân Thi Thi lập tức nghi ngờ, hỏi lại: "Mộ Nhã Triết, chắc anh không phải vì muốn an ủi em mà cố tình lừa gạt em đấy chứ? Thật ra hai đứa nhóc vẫn chưa trở về, có phải không?"
Cô có chút nghi thần nghi quỷ, trừng mắt nhìn anh.
Mộ Nhã Triết nói: "Ngoan! Anh không lừa em, chỉ là hai đứa nhóc đều bị thương, đã được đưa vào bệnh viện rồi. Em có muốn đi thăm bọn nó thì cũng phải nhìn lại dáng vẻ tiều tụy của mình một chút chứ, nếu hai đứa nhóc mà nhìn thấy em thế này thì chắc chắn sẽ đau lòng."
Vân Thi Thi giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng là dáng vẻ lúc này của cô nhìn qua rất hốc hác.
"Em ăn chút cháo trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút. Bao giờ sắc mặt em tốt hơn một chút thì anh sẽ đưa em đi, được chưa?" Mộ Nhã Triết dịu dàng dỗ dành.
Vân Thi Thi lại nhìn anh với vẻ đầy nghi ngờ, mãi một lúc lâu sau, không nhìn ra chút dấu vết lừa gạt nào trên mặt anh thì mới rầu rầu rĩ rĩ quay lại giường bệnh.
"Em không nhìn thấy hai đứa nhóc thì không yên tâm!"
"Em ăn một chút cháo trước đi, có được không?"
Mộ Nhã Triết bưng cháo lên, dịu dàng nhìn cô.
Từ sau khi về nước, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, hai ngày hai đêm rồi chưa hề chợp mắt.
Vì vậy mà dưới cằm anh lún phún mấy sợi râu, khuôn mặt vốn anh tuấn có vẻ gầy hơn một chút, càng lúc càng trở nên góc cạnh.
Vân Thi Thi nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Cô đột nhiên cảm thấy, có phải mình đã quá tùy hứng rồi không.
Cô lo lắng ngủ không ngon giấc, anh cũng lo không kém, không hề chợp mắt chút nào.
Cô là người làm mẹ, mà anh cũng là người làm cha, làm sao có thể không lo lắng.
Ít nhất thì lúc cô lo lắng hay sợ hãi còn có anh để dựa vào.
Nhưng anh thì sao?
Anh không thể nói với ai.
Chắc chắn là anh còn mệt mỏi hơn cô!
Bỗng nhiên hốc mắt Vân Thi Thi ẩm ướt.
Mộ Nhã Triết mở bình giữ nhiệt ra, bưng cháo lên, ngẩng đầu nhìn cô thì thấy dáng vẻ áy náy của cô, anh nhíu mày: "Em sao thế?"
"Mộ Nhã Triết... Em khiến anh phải lo lắng rồi..." Vân Thi Thi nhỏ giọng thì thào, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Từ bây giờ trở đi, em sẽ hoàn toàn nghe lời anh, em sẽ ngoan ngoãn, không suy nghĩ linh tinh nữa!"
Mộ Nhã Triết hơi giật mình, không khỏi vươn tay ra, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô: "Ngốc nghếch!"
Anh cầm lấy thìa, dịu dàng nói: "Anh đút cho em, được chưa?"
"Ừm."
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Cháo là do anh sai người hầu nấu rồi đưa đến, được đựng trong bình giữa nhiệt nên vẫn còn rất nóng.
Anh cẩn thận tự mình thử nhiệt độ, thấy vẫn còn hơi nóng nên nhẹ nhàng thổi thôi, mãi cho đến khi thấy hết nóng mới đưa đến trên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro