Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1428: Em...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Bài hát này, căn bản không có trong kịch bản.
Là Cố Tinh Trạch tự mình thêm vào.
Tuy là đạo diễn cũng không ngờ anh ta vì Vân Thi Thi mà chuẩn bị một bài hát, nhưng bài hát này được đưa vào chương trình thì hiệu quả nhất định sẽ rất tốt.
Vân Thi Thi lẳng lặng nghe, không khỏi bị xuất thần, nhìn dung mạo dịu dàng của Cố Tinh Trạch, trong lòng cũng rung động, trước mắt giống như có những bóng đèn nho nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh.
Cô chợt nhớ lại lúc Cố Tinh Trạch đứng trước mặt cô, mất khống chế nắm bả vai cô, cẩn thận dò hỏi: "Anh thật sự không được sao?"
---- Nhất định phải là anh ta ư? Anh thì không được sao?
---- Mộ Nhã Triết có thể làm được, anh cũng có thể! Anh cũng có thể cho em những thứ anh ta cho em! Anh ta không cho em được, anh ta cấm em, anh cũng có thể cho em tất cả.
---- Cho nên, anh không được sao?
Ánh mắt anh ta yếu ớt như vậy, giống như cái bong bóng xà phòng, vừa chạm vào sẽ vỡ.
---- Thi Thi, anh thật sự thích em.
---- Em không cần cố ý lảng tránh anh!
---- Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Anh chỉ là... Không muốn đè nén lòng mình.
---- Anh thích em, nếu như em hồi tâm chuyển ý, anh sẽ chờ em. Nhưng anh sẽ không cưỡng ép em thích anh, cũng sẽ không làm những chuyện khiến em khó chịu. Cho nên, em không cần lảng tránh anh như vậy, hiểu chưa?
---- Ít nhất, xin hãy cho anh quyền được thích em, hay cho anh, được yên lặng bảo vệ em...
Vân Thi Thi từ trong ký ức chợt lấy lại tinh thần, ngay lúc này, lại bị giọng hát sâu lắng của Cố Tinh Trạch làm cho xúc động.
Cô có thể từ giọng hát của anh ta, mà cảm nhận được tình yêu anh ta chôn sâu trong đáy lòng.
Trong lòng cô chợt co rút lại đau đớn, làm cô hít thở không thông.
Cô có thể cảm nhận được, Cố Tinh Trạch yên lặng bảo vệ quyết định của cô.
Bình thường, anh ta đối xử với cô có chút lãnh đạm, hờ hững, cho dù mỉm cười, cũng chỉ giống như tiền bối đối xử tốt với đàn em mà thôi.
Song khi anh ta hát lên ca khúc này, giọng hát để lộ sự ưu thương và ảm đạm không cách nào che dấu được.
Cô rất hiểu, anh ta chưa từng từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô.
Chỉ là đem phần tình cảm này giấu giếm chôn thật sâu xuống tận đáy lòng, anh ta không nói ra, chẳng qua là không muốn chỉ vì tình cảm của mình mà mang đến gánh nặng cho cô.
Mộc Tịch đứng một bên, cũng vô cùng kinh ngạc.
Ca từ của anh ta sâu sắc như vậy, có bao nhiêu tình cảm đều gửi gắm hết vào lời ca của mình, nhất là đôi mắt kia, thâm tình vô tận, Mộc Tịch đoán rằng, trong lòng Tinh Trạch, nhất định là đang yêu một người!
"Em ẩn trong lời nhạc
Mang ý nghĩa một danh từ riêng
Dưới nơi lá vàng rơi phổ nên một bài thơ
Câu chuyện của chúng ta vừa mới bắt đầu
Đây là lần đầu tiên
Yêu một người theo cách hào phóng mà ích kỷ như vậy
Em chính là từ khóa của tôi..."
Hát xong, Cố Tinh Trạch đứng lên, dời tầm mắt sang gương mặt Vân Thi Thi, lại thấy cô đang trợn to đôi mắt, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Chớp mắt một cái, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Cô lấy lại tinh thần từ trong tiếng hát, lúc này mới nhận ra mình chăm chú nghe đến xuất thần, nước mắt cũng rơi xuống...
Cố Tinh Trạch đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Vân Thi Thi khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn anh ta, vỗ tay: "Cảm ơn anh! Anh hát thật là hay! Em nghe mà khóc luôn..."
Cố Tinh Trạch cười, bất đắc dĩ cong khóe môi, khẽ đưa tay xoa đầu cô: "Cô gái ngốc."
Trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Mộc Tịch đứng một bên thấy vậy, không khống chế được mà thét ra thành tiếng!
Aaaaaa... Tinh Trạch giở mánh khóe hớp hồn phụ nữ!
Quá dịu dàng!
Ô ô! Nếu người đàn ông hoàn mỹ như vậy có thể vì cô ấy mà hát một bài hát, cô ấy có nằm mơ cũng cười!
Là Cố Tinh Trạch tự mình thêm vào.
Tuy là đạo diễn cũng không ngờ anh ta vì Vân Thi Thi mà chuẩn bị một bài hát, nhưng bài hát này được đưa vào chương trình thì hiệu quả nhất định sẽ rất tốt.
Vân Thi Thi lẳng lặng nghe, không khỏi bị xuất thần, nhìn dung mạo dịu dàng của Cố Tinh Trạch, trong lòng cũng rung động, trước mắt giống như có những bóng đèn nho nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh.
Cô chợt nhớ lại lúc Cố Tinh Trạch đứng trước mặt cô, mất khống chế nắm bả vai cô, cẩn thận dò hỏi: "Anh thật sự không được sao?"
---- Nhất định phải là anh ta ư? Anh thì không được sao?
---- Mộ Nhã Triết có thể làm được, anh cũng có thể! Anh cũng có thể cho em những thứ anh ta cho em! Anh ta không cho em được, anh ta cấm em, anh cũng có thể cho em tất cả.
---- Cho nên, anh không được sao?
Ánh mắt anh ta yếu ớt như vậy, giống như cái bong bóng xà phòng, vừa chạm vào sẽ vỡ.
---- Thi Thi, anh thật sự thích em.
---- Em không cần cố ý lảng tránh anh!
---- Thích chính là thích, không thích chính là không thích. Anh chỉ là... Không muốn đè nén lòng mình.
---- Anh thích em, nếu như em hồi tâm chuyển ý, anh sẽ chờ em. Nhưng anh sẽ không cưỡng ép em thích anh, cũng sẽ không làm những chuyện khiến em khó chịu. Cho nên, em không cần lảng tránh anh như vậy, hiểu chưa?
---- Ít nhất, xin hãy cho anh quyền được thích em, hay cho anh, được yên lặng bảo vệ em...
Vân Thi Thi từ trong ký ức chợt lấy lại tinh thần, ngay lúc này, lại bị giọng hát sâu lắng của Cố Tinh Trạch làm cho xúc động.
Cô có thể từ giọng hát của anh ta, mà cảm nhận được tình yêu anh ta chôn sâu trong đáy lòng.
Trong lòng cô chợt co rút lại đau đớn, làm cô hít thở không thông.
Cô có thể cảm nhận được, Cố Tinh Trạch yên lặng bảo vệ quyết định của cô.
Bình thường, anh ta đối xử với cô có chút lãnh đạm, hờ hững, cho dù mỉm cười, cũng chỉ giống như tiền bối đối xử tốt với đàn em mà thôi.
Song khi anh ta hát lên ca khúc này, giọng hát để lộ sự ưu thương và ảm đạm không cách nào che dấu được.
Cô rất hiểu, anh ta chưa từng từ bỏ tình cảm của mình dành cho cô.
Chỉ là đem phần tình cảm này giấu giếm chôn thật sâu xuống tận đáy lòng, anh ta không nói ra, chẳng qua là không muốn chỉ vì tình cảm của mình mà mang đến gánh nặng cho cô.
Mộc Tịch đứng một bên, cũng vô cùng kinh ngạc.
Ca từ của anh ta sâu sắc như vậy, có bao nhiêu tình cảm đều gửi gắm hết vào lời ca của mình, nhất là đôi mắt kia, thâm tình vô tận, Mộc Tịch đoán rằng, trong lòng Tinh Trạch, nhất định là đang yêu một người!
"Em ẩn trong lời nhạc
Mang ý nghĩa một danh từ riêng
Dưới nơi lá vàng rơi phổ nên một bài thơ
Câu chuyện của chúng ta vừa mới bắt đầu
Đây là lần đầu tiên
Yêu một người theo cách hào phóng mà ích kỷ như vậy
Em chính là từ khóa của tôi..."
Hát xong, Cố Tinh Trạch đứng lên, dời tầm mắt sang gương mặt Vân Thi Thi, lại thấy cô đang trợn to đôi mắt, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Chớp mắt một cái, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Cô lấy lại tinh thần từ trong tiếng hát, lúc này mới nhận ra mình chăm chú nghe đến xuất thần, nước mắt cũng rơi xuống...
Cố Tinh Trạch đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Vân Thi Thi khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn anh ta, vỗ tay: "Cảm ơn anh! Anh hát thật là hay! Em nghe mà khóc luôn..."
Cố Tinh Trạch cười, bất đắc dĩ cong khóe môi, khẽ đưa tay xoa đầu cô: "Cô gái ngốc."
Trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Mộc Tịch đứng một bên thấy vậy, không khống chế được mà thét ra thành tiếng!
Aaaaaa... Tinh Trạch giở mánh khóe hớp hồn phụ nữ!
Quá dịu dàng!
Ô ô! Nếu người đàn ông hoàn mỹ như vậy có thể vì cô ấy mà hát một bài hát, cô ấy có nằm mơ cũng cười!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro