Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1467: Vậ...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Mộ Nhã Triết thấy vậy, bật cười, vươn tay, khẽ vuốt ve mái tóc đen như mực của cô.
Anh rất thích mái tóc đen nhánh của cô, một tay anh mơn trớn, mái tóc đẹp giống như thác nước đổ xuống, giống như gấm vóc thượng đẳng, cưc kỳ khỏe mạnh, suôn mượt.
Trong cảm nhận của anh phụ nữ nên nuôi một mái tóc thật dài thật đẹp, từ xa nhìn lại bóng lưng ấy, tóc dài tới eo, ngoái đầu nhìn lại cười, vô cùng quyến rũ.
Vẻ đẹp của cô vốn thuộc nét đẹp cổ điển, đôi mắt to tròn xinh đẹp, cười rộ lên liền phong tình vạn chủng, lại thêm mái tóc dài đen nhánh càng khiến cho cô thêm xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Anh bật cười không thôi, một tay vén mái tóc đẹp kia lên, nụ hôn không ngừng rơi xuống bên tai cô.
Càng hôn lại càng muốn, anh như hãm sâu vào trong hương vị ấy dường như không biết thỏa mãn.
Hôn thêm một cái bên tai cô, anh cất giọng mang theo vài phần trêu đùa: "Vật nhỏ, em còn thẹn thùng sao?"
Trên mặt Vân Thi Thi càng lúc càng nóng, cô chôn mặt vào trong gối không thèm để ý tới anh nữa.
Cô coi như không có chuyện gì, Mộ Nhã Triết chẳng những không cảm thấy không thú vị, ngược lại càng hưởng thụ tư thái e lệ mị hoặc của cô.
Bàn tay to đi qua lập tứ ôm chọn lấy nơi đẫy đà của cô.
Vân Thi Thi kêu lên một tiếng đau đớn, không tự chủ được mà rụt người lại, né tránh động tác khiêu khích của anh.
Nhưng Mộ Nhã Triết là người thế nào, anh làm sao có thể để cho cô trốn thoát?
Cô càng thẹn thùng anh càng muốn ép cô đi vào khuôn khổ.
Ở trước mặt phụ nữ, đàn ông muốn hưởng thụ nhất chính là quá trình chinh phục!
Mộ Nhã Triết nghiêng người qua, trêu đùa cơ thể cô không hề kiêng dè.
Vân Thi Thi không chịu được nâng mắt, nhìn thoáng qua liền dễ dàng trông thấy thân hình rắn chắc khỏe mạnh của anh, trên mặt lại một hồi nóng ran, trong lòng lại không khỏi tức giận nghĩ: Người đàn ông này sao có thể giữ được thân hình tốt như vậy?
Cả ngày ngồi ở trong văn phòng, đúng ra phải rất khó có thể giữ được thể hình như vậy chứ?
Cũng không thường xuyên thấy anh đi đến phòng tập thể thao nha.
Thật khó tin.
Thâkt là... Tức chết người khác mà.
Lại nghĩ đến chuyện cô để có thể mặc những bộ trang phục xinh đẹp xuất hiện trước màn ảnh, mỗi ngày chỉ có thể ăn một lượng calo nhất định.
Nói thật... Cô thật sự rất đói!
Nhất là vừa mới trải qua một trận kích tình, thể lực lập tức bị ép khô, hiện tại ô chỉ cảm thấy bụng đã dán vào lưng rồi.
Vân Thi Thi tủi thân muốn khóc.
"Làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết thấy dáng vẻ uất ức của cô, anh có chút kinh ngạc nhíu mày.
Bị anh bắt nạt nên khóc?
Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, không để ý tới anh.
Nỗi khổ của cô anh làm sao mà biết được.
Mộ Nhã Triết xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hỏi: "Làm sao vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như trái mướp đắng."
Vân Thi Thi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, vừa muốn mở miệng tố một bụng đầy ủy khuất, nhưng còn chưa nói ra, bụng đã "ùng ục" bán đứng cô.
"Ùng ục - - "
Bụng phát ra một tiếng giống như tố cá chur nhân của nó.
Vẻ mặt Vân Thi Thi lập tức cứng nhắc, cắn cắn môi dưới, trong lòng càng thêm uất ức
Mộ Nhã Triết giật mình, rõ ràng vừa rồi trong phòng xuất hiện một tiếng kêu khác thường, thính lực của anh rất tốt, rất dễ dàng tìm ra nơi phát ra tiếng động.
Khóe môi anh không khỏi giật giật... một cái, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quẫn bách xấu hổ của cô, anh còn không quên cố ý đùa cô: "Hửm... Tiếng động chỗ nào thế?"
Anh rất thích mái tóc đen nhánh của cô, một tay anh mơn trớn, mái tóc đẹp giống như thác nước đổ xuống, giống như gấm vóc thượng đẳng, cưc kỳ khỏe mạnh, suôn mượt.
Trong cảm nhận của anh phụ nữ nên nuôi một mái tóc thật dài thật đẹp, từ xa nhìn lại bóng lưng ấy, tóc dài tới eo, ngoái đầu nhìn lại cười, vô cùng quyến rũ.
Vẻ đẹp của cô vốn thuộc nét đẹp cổ điển, đôi mắt to tròn xinh đẹp, cười rộ lên liền phong tình vạn chủng, lại thêm mái tóc dài đen nhánh càng khiến cho cô thêm xinh đẹp diễm lệ động lòng người.
Anh bật cười không thôi, một tay vén mái tóc đẹp kia lên, nụ hôn không ngừng rơi xuống bên tai cô.
Càng hôn lại càng muốn, anh như hãm sâu vào trong hương vị ấy dường như không biết thỏa mãn.
Hôn thêm một cái bên tai cô, anh cất giọng mang theo vài phần trêu đùa: "Vật nhỏ, em còn thẹn thùng sao?"
Trên mặt Vân Thi Thi càng lúc càng nóng, cô chôn mặt vào trong gối không thèm để ý tới anh nữa.
Cô coi như không có chuyện gì, Mộ Nhã Triết chẳng những không cảm thấy không thú vị, ngược lại càng hưởng thụ tư thái e lệ mị hoặc của cô.
Bàn tay to đi qua lập tứ ôm chọn lấy nơi đẫy đà của cô.
Vân Thi Thi kêu lên một tiếng đau đớn, không tự chủ được mà rụt người lại, né tránh động tác khiêu khích của anh.
Nhưng Mộ Nhã Triết là người thế nào, anh làm sao có thể để cho cô trốn thoát?
Cô càng thẹn thùng anh càng muốn ép cô đi vào khuôn khổ.
Ở trước mặt phụ nữ, đàn ông muốn hưởng thụ nhất chính là quá trình chinh phục!
Mộ Nhã Triết nghiêng người qua, trêu đùa cơ thể cô không hề kiêng dè.
Vân Thi Thi không chịu được nâng mắt, nhìn thoáng qua liền dễ dàng trông thấy thân hình rắn chắc khỏe mạnh của anh, trên mặt lại một hồi nóng ran, trong lòng lại không khỏi tức giận nghĩ: Người đàn ông này sao có thể giữ được thân hình tốt như vậy?
Cả ngày ngồi ở trong văn phòng, đúng ra phải rất khó có thể giữ được thể hình như vậy chứ?
Cũng không thường xuyên thấy anh đi đến phòng tập thể thao nha.
Thật khó tin.
Thâkt là... Tức chết người khác mà.
Lại nghĩ đến chuyện cô để có thể mặc những bộ trang phục xinh đẹp xuất hiện trước màn ảnh, mỗi ngày chỉ có thể ăn một lượng calo nhất định.
Nói thật... Cô thật sự rất đói!
Nhất là vừa mới trải qua một trận kích tình, thể lực lập tức bị ép khô, hiện tại ô chỉ cảm thấy bụng đã dán vào lưng rồi.
Vân Thi Thi tủi thân muốn khóc.
"Làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết thấy dáng vẻ uất ức của cô, anh có chút kinh ngạc nhíu mày.
Bị anh bắt nạt nên khóc?
Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, không để ý tới anh.
Nỗi khổ của cô anh làm sao mà biết được.
Mộ Nhã Triết xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hỏi: "Làm sao vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như trái mướp đắng."
Vân Thi Thi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, vừa muốn mở miệng tố một bụng đầy ủy khuất, nhưng còn chưa nói ra, bụng đã "ùng ục" bán đứng cô.
"Ùng ục - - "
Bụng phát ra một tiếng giống như tố cá chur nhân của nó.
Vẻ mặt Vân Thi Thi lập tức cứng nhắc, cắn cắn môi dưới, trong lòng càng thêm uất ức
Mộ Nhã Triết giật mình, rõ ràng vừa rồi trong phòng xuất hiện một tiếng kêu khác thường, thính lực của anh rất tốt, rất dễ dàng tìm ra nơi phát ra tiếng động.
Khóe môi anh không khỏi giật giật... một cái, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quẫn bách xấu hổ của cô, anh còn không quên cố ý đùa cô: "Hửm... Tiếng động chỗ nào thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro