Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1521: Em...
Hoa Dung Nguyệt Hạ
2024-11-01 21:35:33
Cảm giác ăn giấm chua, đúng là làm cho người ta cảm thấy… tuyệt!
Cảm giác rất tuyệt!
Ít ra, anh biết cô có cảm giác với anh!
Mộ Nhã Triết nhất thời vui hẳn lên, vì thế, anh giữ chặt vai cô, đem cả người cô xoay ngược lại, để cô đối mặt trực diện với anh. Nhìn cô, anh nhận ra cô đang giận nha!
“Em ghen à?”
Giọng nói của anh trầm thấp, vừa sâu vừa nặng, mang theo một sức hút khó cưỡng, nó như một cơn sóng âm trầm nhẹ vỗ trên mặt nước, như tiếng gió mùa thu, chỉ cần nghe một lần, là đã say.
Cũng may Vân Thi Thi không bị cái sức hút đó cuốn lấy, chỉ là nhịp tim cô lỡ nhịp trong vài giây ngắn thôi.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô vẫn cắn chặt môi không nói gì.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, đôi mắt anh đẹp vô cùng, mang theo vài phần mị hoặc, lại có chút đáng yêu, còn có cả sự nam tính lạnh lùng ẩn sâu bên trong.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Vân Thi Thi đẩy anh ra.
“Này…”
Mộ Nhã Triết không thèm để ý đến sự chống cự của cô.
Tay cô lại dùng sức mạnh hơn, cố gắng đẩy anh ra.
“Em còn giận đó!”
Nói xong, cô cảm thấy, hiện tại chẳng muốn làm chuyện này tí nào.
“Sao thế?”
Anh nhíu mày, anh không thích cách cô từ chối anh, cũng như hành động tách anh ra khỏi cô.
Nhưng anh biết, cô thực sự đang không vui.
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Về sau, em không muốn những chuyện như vậy xảy ra nữa!”
Cô không muốn nhìn thấy nữa, cô không muốn nhìn thấy một người phụ nữ nào khác suốt ngày cứ quấn lấy anh không rời, thậm chí còn cả gan đề nghị mấy loại chuyện hoang đường đó!
Cô cúi đầu, cô không thích, cũng không muốn nghe hay nhìn thấy những chuyện đó một lần nữa, vì cô cảm thấy ghê sợ, cái cảm giác ghê sợ đó cô chỉ muốn cách ly nó càng xa càng tốt!
Bởi vì, cô bị thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác không an toàn đó, thật đáng sợ, cô không thích chút nào!
Mộ Nhã Triết chỉ nhìn cô, không nói gì, mà anh nghĩ tốt nhất là im lặng.
Anh thì im lặng nhìn cô, Vân Thi Thi thì chờ anh nói, nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh lên tiếng, cô có chút lo lắng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô phát hiện ra anh vẫn đang chăm chú nhìn cô, không hề chớp mắt, hình như đang suy nghĩ gì đó chăng?
“Sao thế?”
Vân Thi Thi mím môi, sau đó nói tiếp: “Chẳng lẽ yêu cầu đó của em là quá đáng sao?”
“Em vẫn chưa thừa nhận, em đang ghen đúng không!”
Mộ Nhã Triết bỗng cười mỉm, vuốt cằm, anh cúi đầu xuống, áp sát mặt cô, để chóp mũi của anh chạm vào mũi cô, hai người nhìn nhau nói: “Em ghen đúng không!”
Vân Thi Thi ngẩn người, trong lòng cô hiểu rõ, cô biết mình đang ghen, điều này là không thể phủ nhận, nhưng cô rất ngại phải thừa nhận điều này.
Vì thế cô nói: “Em chỉ là… đơn giản chỉ là không thích…”
Cô nói một cách ngập ngừng đứt quãng, lời nói dối của cô rất ngây thờ, tay chân có chút luống cuống, cứ như một đứa nhỏ sợ bị mẹ phát hiện ra lỗi lầm, không biết phải thừa nhận ra sao.
“Em… không thích… chỉ là không thích thôi, không phải ghen!”
“Vậy à?”
Mộ Nhã Triết khiên nhẫn chờ đợi lời thú tội của cô.
Vân Thi Thi ngẩng đầu nói: “Em không thích anh… bị người khác… đem làm ước mơ của họ!”
“Cái cảm giác đó… cảm giác anh bị người khác nhìn ngó… rất không vui!”
“Anh… anh không phải là của ai hết! Anh chỉ là của… của…” Cô nói năng lộn xộn, từng tiếng phát ra cứ như dùng hết sức để nói, từng từ từng từ đều gằn mạnh, cứ như một đứa bé đang tập nói vậy.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, đôi mắt anh thâm sâu khó lường, nhìn cô lúc này, anh sớm đã đoán ra cô nghĩ cái gì rồi!
Anh vẫn im lặng chờ, như một Lão sư phụ ngồi chờ đệ tử ngốc của mình thù tội, từng bước từng bước, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Cảm giác rất tuyệt!
Ít ra, anh biết cô có cảm giác với anh!
Mộ Nhã Triết nhất thời vui hẳn lên, vì thế, anh giữ chặt vai cô, đem cả người cô xoay ngược lại, để cô đối mặt trực diện với anh. Nhìn cô, anh nhận ra cô đang giận nha!
“Em ghen à?”
Giọng nói của anh trầm thấp, vừa sâu vừa nặng, mang theo một sức hút khó cưỡng, nó như một cơn sóng âm trầm nhẹ vỗ trên mặt nước, như tiếng gió mùa thu, chỉ cần nghe một lần, là đã say.
Cũng may Vân Thi Thi không bị cái sức hút đó cuốn lấy, chỉ là nhịp tim cô lỡ nhịp trong vài giây ngắn thôi.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô vẫn cắn chặt môi không nói gì.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, đôi mắt anh đẹp vô cùng, mang theo vài phần mị hoặc, lại có chút đáng yêu, còn có cả sự nam tính lạnh lùng ẩn sâu bên trong.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Vân Thi Thi đẩy anh ra.
“Này…”
Mộ Nhã Triết không thèm để ý đến sự chống cự của cô.
Tay cô lại dùng sức mạnh hơn, cố gắng đẩy anh ra.
“Em còn giận đó!”
Nói xong, cô cảm thấy, hiện tại chẳng muốn làm chuyện này tí nào.
“Sao thế?”
Anh nhíu mày, anh không thích cách cô từ chối anh, cũng như hành động tách anh ra khỏi cô.
Nhưng anh biết, cô thực sự đang không vui.
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Về sau, em không muốn những chuyện như vậy xảy ra nữa!”
Cô không muốn nhìn thấy nữa, cô không muốn nhìn thấy một người phụ nữ nào khác suốt ngày cứ quấn lấy anh không rời, thậm chí còn cả gan đề nghị mấy loại chuyện hoang đường đó!
Cô cúi đầu, cô không thích, cũng không muốn nghe hay nhìn thấy những chuyện đó một lần nữa, vì cô cảm thấy ghê sợ, cái cảm giác ghê sợ đó cô chỉ muốn cách ly nó càng xa càng tốt!
Bởi vì, cô bị thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác không an toàn đó, thật đáng sợ, cô không thích chút nào!
Mộ Nhã Triết chỉ nhìn cô, không nói gì, mà anh nghĩ tốt nhất là im lặng.
Anh thì im lặng nhìn cô, Vân Thi Thi thì chờ anh nói, nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh lên tiếng, cô có chút lo lắng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô phát hiện ra anh vẫn đang chăm chú nhìn cô, không hề chớp mắt, hình như đang suy nghĩ gì đó chăng?
“Sao thế?”
Vân Thi Thi mím môi, sau đó nói tiếp: “Chẳng lẽ yêu cầu đó của em là quá đáng sao?”
“Em vẫn chưa thừa nhận, em đang ghen đúng không!”
Mộ Nhã Triết bỗng cười mỉm, vuốt cằm, anh cúi đầu xuống, áp sát mặt cô, để chóp mũi của anh chạm vào mũi cô, hai người nhìn nhau nói: “Em ghen đúng không!”
Vân Thi Thi ngẩn người, trong lòng cô hiểu rõ, cô biết mình đang ghen, điều này là không thể phủ nhận, nhưng cô rất ngại phải thừa nhận điều này.
Vì thế cô nói: “Em chỉ là… đơn giản chỉ là không thích…”
Cô nói một cách ngập ngừng đứt quãng, lời nói dối của cô rất ngây thờ, tay chân có chút luống cuống, cứ như một đứa nhỏ sợ bị mẹ phát hiện ra lỗi lầm, không biết phải thừa nhận ra sao.
“Em… không thích… chỉ là không thích thôi, không phải ghen!”
“Vậy à?”
Mộ Nhã Triết khiên nhẫn chờ đợi lời thú tội của cô.
Vân Thi Thi ngẩng đầu nói: “Em không thích anh… bị người khác… đem làm ước mơ của họ!”
“Cái cảm giác đó… cảm giác anh bị người khác nhìn ngó… rất không vui!”
“Anh… anh không phải là của ai hết! Anh chỉ là của… của…” Cô nói năng lộn xộn, từng tiếng phát ra cứ như dùng hết sức để nói, từng từ từng từ đều gằn mạnh, cứ như một đứa bé đang tập nói vậy.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, đôi mắt anh thâm sâu khó lường, nhìn cô lúc này, anh sớm đã đoán ra cô nghĩ cái gì rồi!
Anh vẫn im lặng chờ, như một Lão sư phụ ngồi chờ đệ tử ngốc của mình thù tội, từng bước từng bước, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro